Bùi Như Niệm nghe thấy âm thanh này, lại chứng kiến được phản ứng kỳ quái của Khanh Khả Ngôn, giật mình mất mười giây.
Xung quanh đều là tiếng người ồn ào, các đồng nghiệp khác trong đoàn phim đang mải mê chơi một vài trò chơi nhỏ trên bàn rượu. Có vài người uống rượu, trạng thái tinh thần phấn khích rõ rệt, nói chuyện hay hành động đều không cần dùng não. Thậm chí có người đứng trên ghế hát ầm ĩ bài "Chinh phục", tiếng ca như muốn lật tung nóc nhà.
Bùi Như Niệm vờ như không nghe được gì cả, cô nhìn đăm đăm về phía trước bàn ăn, đầu óc trống rỗng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng, khả năng tư duy của cô đã được về chuồng, cô dường như đoán được trong thức ăn có chứa thứ gì.
Bùi Như Niệm cầm dao ăn, ngón tay run rẩy nhè nhẹ, cảm xúc cô hồi hộp và kích động không nói rõ thành lời.
Cô cẩn thận cắt từng tí bánh ngọt, trong thấy bên trong có một vòng tròn màu bạc dính đầy kem.
Suy đoán trong lòng cô được chứng thực, cô bị sợ đến ngây người, nhanh chóng khẩy vài cái để che lấp đi chiếc nhẫn.
Khanh Khả Ngôn: ...
Bùi Như Niệm cúi đầu, chậm rãi nhấm nháp hoa quả sau bữa ăn, bộ dạng như chưa từng phát sinh chuyện gì. Mái tóc đen mềm mại buông xõa, che đi vàng tai hơi đỏ của cô.
Khanh Khả Ngôn không quá ngạc nhiên đối với phản ứng của cô, chỉ là có chút hiếu kỳ trong đầu cô nghĩ đến điều gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiệc đóng máy dần bước vào giai đoạn kết thúc, nhân viên phục vụ đi vào phòng bao để dọn dẹp bàn và dụng cụ ăn.
Cô phục vụ vươn tay định cầm đi đĩa bánh ngọt trước mặt Bùi Như Niệm.
"Đừng động!" Phản ứng của Bùi Như Niệm cực lớn, vội bảo vệ đĩa bánh trước mặt mình,
Nhân viên phục vụ có hơi ngỡ ngàng, cuống quít rút tay về.
Ý thức được phản ứng của mình quá dữ dội, Bùi Như Niệm lập tức giải thích: "Cái đó... ừm tôi còn chưa ăn xong."
Nhân viên phục vụ nhìn sang, lịch sự đề nghị: "Kem đã chảy rồi, sẽ ảnh hưởng đến vị của bánh ngọt, hay là báo lại với nhà bếp làm cho cô một phần mới?"
"Không cần." Bùi Như Niệm phất tay, tìm đại một lý do gượng gạo: "Tôi thích ăn kem đã chảy."
"Hả..." Nhân viên phục vụ âm thầm ghi nhớ khẩu vị của cô chủ nhỏ, quyết định lần sau sẽ lên món theo như sở thích của cô.
"Ăn no rồi, hôm nay thật vui vẻ!"
"Nhà hàng cao cấp đúng là có khác, cảm ơn má Dung đã dắt chúng tôi đi trải đời."
"Chị Dung là vĩ đại nhất! Mau đi tính tiền đi..."
Dung Mạt vốn đã có ba phần say, nghe được hai chữ "tính tiền" thì sợ tới mức bừng tỉnh. Hai chân cô bắt đầu run run, cảm thấy thận quặn đau.
Tâm trí cô đang nỗ lực thôi miên bản thân: Tôi là người hùng, không thể sợ!
Lời đã nói ra, không lý nào lại đổi ý. Dung Mạt đang cầm túi tiền, hùng dũng hiên ngang tìm được nhân viên phục vụ, ưỡn ngực hào phóng nói: "Tính tiền."
"Vâng." Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa hóa đơn tới, xin mời một cách lịch sự: "Hóa đơn của quý khách tổng cộng sáu mươi tệ, xin hỏi quét thẻ hay tiền mặt?"
"Hả?"
"Sáu mươi?"
Tất cả mọi người đều bị con số này hù sợ.
Khoan hẵng kể đến tên nhà hàng nào trên thế giới này, cho dù là một quầy bán đồ nướng vỉa hè, với sáu mươi tệ cũng không đủ cho bữa ăn của một nhóm người như này.
Trước lúc tính tiền, Dung Mạt dự tính đằng sau số sáu mươi đó còn phải thêm hai số không, thậm chí là ba hay bốn số không cũng đã nghĩ tới rồi.
Dung Mạt đã hoàn toàn thanh tỉnh, trừng to mắt hỏi nhân viên phục vụ là xảy ra chuyện gì.
"Là như vậy, dựa theo ghi chép chi phí, sau khi tính tiền thì quý khách chỉ gọi thêm hai mươi lon coca thôi, vì vậy nên chỉ thanh toán thêm tiền coca."
"Khoan, sau khi tính tiền? Trước đó đã có người tính tiền sao?"
Nhân viên phục vụ: "Đúng vậy, ngài Khanh Khả Ngôn đã thanh toán rồi."
"Vãi, thảo nào sếp Ngôn tới muộn như vậy, anh ấy quả nhiên là nam thần của tôi."
"Sếp Ngôn, I love you suốt đời." Dung Mạt bất ngờ tỏ tình mãnh liệt.
"Tỉnh để, sếp Ngôn đã có Niệm Niệm rồi... Ủa hai người họ đâu?"
"Đừng tìm, sếp Ngôn và Niệm Niệm đã rời đi trước đó rồi." Tổng đạo diễn cầm lấy hóa đơn nhìn, ngạc nhiên hỏi: "Nhà hàng của các cô giá rẻ vậy, hai mươi lon coca mà chỉ sáu mươi tệ, bằng giá với siêu thị."
Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Bình thường sẽ bán với giá ba mươi, nhưng lãnh đạo dặn tôi phải ưu ái với bạn của cô Bùi, tính dựa theo giá thị trường."
"Tốt vậy sao?"
Có người rục rịch: "Vậy lần sau tôi lại tới vẫn được tính giá thị trường không?"
Nhân viên phục vụ: "Ngại quá, nếu tôi không nhận được chỉ thị từ lãnh đạo thì giá vẫn là ba mươi ạ."
"..." Hạnh phúc ngắn ngủi quá, haiz...
Cùng lúc đó, thật ra Bùi Như Niệm cũng không có rời khỏi nhà hàng mà cùng đi vào một phòng bao khác với Khanh Khả Ngôn.
Cô cầm theo chiếc nhẫn được bới ra từ trong bánh ngọt, mi mắt rung rung, tai đỏ đến nhỏ máu.
"Anh..." Bùi Như Niệm liếm môi dưới, nhỏ giọng phàn nàn: "Hại tôi không ăn bánh ngọt được."
Trọng điểm nằm ở chỗ này ư? Khanh Khả Ngôn lặng người.
"Em muốn ăn gì? Anh dẫn em đi ăn."
Bùi Như Niệm không trả lời được, trọng tâm của cô không phải đặt ở vấn đề bánh ngọt. Chiếc nhẫn trong tay cô có sức nặng hơn ngàn cân, lại còn nóng bỏng tay, khiến cô không biết nên mở miệng như thế nào.
Khanh Khả Ngôn nhìn thấu sự khó xử của cô, anh chủ động giải thích: "Cái đó... vốn muốn cho em một bất ngờ, kết quả hình như hỏng chuyện rồi."
"Không có." Bùi Như Niệm lắc đầu, cắn răng nói: "Thật ra, em có bất ngờ."
Nghe được câu trả lời của cô, Khanh Khả Ngôn nở nụ cười: "Vậy em có đồng ý không?"
Bùi Như Niệm không có trả lời ngay lập tức.
Không khí trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Khanh Khả Ngôn không thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Thật sự thì mãi đến bây giờ, mặc dù toàn thế giới đều cảm thấy bọn họ đang hẹn hò với nhau, nhưng Khanh Khả Ngôn vẫn không hoàn toàn nắm chắc được. Trước khi quyết định tỏ tình với Bùi Như Niệm anh cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, sẵn sàng đối mặt với mọi hậu quả.
Tựa như những gì mà anh đã nói lúc trước, anh tôn trọng lựa chọn của Bùi Như Niệm. Trước kia cô có thể kiên trì lâu như vậy, mình cũng phải nỗ lực để có thể trả giá ngang bằng.
Bùi Như Niệm suy tư thật lâu, lâu đến nỗi chính cô cảm thấy khác thường.
"A, cái gì thế này!" Bùi Như Niệm sợ Khanh Khả Ngôn phải chờ đợi quá lâu, cô vội hắng giọng trả lời: "Bây giờ tôi... em còn chưa sẵn sàng."
Ánh mắt Khanh Khả Ngôn bỗng chốc ảm đạm, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Không vội."
"Anh làm quá đột ngột, em còn phải trao đổi trước cùng với ba mẹ, và cả anh trai em nữa." Bùi Như Niệm vuốt vuốt tóc, nói năng lộn xộn: "Bọn họ sẽ đồng ý đúng không? Gần đây hình như đang rảnh... Không đúng, sắp sang năm mới rồi, không cách nào làm thủ tục được."
"Thủ tục gì?" Khanh Khả Ngôn hỏi.
Bùi Như Niệm chớp chớp mắt, giơ chiếc nhẫn trong tay lên: "Thủ tục kết hôn, không phải anh muốn em gả cho anh sao?"
Câu hỏi chân thật của cô khiến Khanh Khả Ngôn bị mê sảng.
Giờ phút nay, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao vừa rồi cô lại im lặng lâu đến như vậy, thì ra đang suy nghĩ cục dân chính nghỉ lễ Tết không làm.
"Xin lỗi, là lỗi của anh." Khanh Khả Ngôn bóp ấn đường, bất đắc dĩ nói: "Đáng lẽ anh nên nói trước cho em biết, nhẫn không chỉ là vật cầu hôn."
"Ơ? A!" Cuối cùng Bùi Như Niệm cũng nhận ra, trên đời này còn có loại "nhẫn đôi".
Cũng tại kinh nghiệm tình trường của cô quá thiếu thốn, lúc trông thấy nhẫn liền chỉ nghĩ ngay đến cầu hôn.
Làm mình lo lắng thật lâu, còn suy tính xem phải ăn nói với ba mẹ thế nào.
"Em hiểu nhầm rồi." Bùi Như Niệm vừa xấu hổ vừa mất mặt, cô che mặt lại, không dám nhìn Khanh Khả Ngôn.
Xấu hổ hơn có vẻ là Khanh Khả Ngôn, anh bận trước bận sau, chuẩn bị lâu như vậy là vì muốn cho Bùi Như Niệm một cảm giác trang trọng và niềm vui bất ngờ. Kết quả thì chọn sai quà, suy sụp đến không thể suy sụp hơn.
Có lẽ là do ý trời. Khanh Khả Ngôn nghĩ như vậy, quyết tâm lần sau phải lên kế hoạch cho thật tốt.
Dường như Bùi Như Niệm không có ý định cho anh có cơ hội "lần sau".
Cuối cùng kết thúc sự lúng túng "làm lại cuộc đời", Bùi Như Niệm hít sâu hai lần, điều chỉnh tốt cảm xúc và trạng thái của mình.
"Vậy, bây giờ em có thể trả lời "em bằng lòng" không?" Cô cười rất ngọt ngào, còn hấp dẫn hơn cả trăng sáng gió thanh.
"Em có thể không trả lời."
"Vì sao không trả lời?" Bùi Như Niệm mở to mắt nhìn anh, âm thanh càng ngọt ngào hơn so với nụ cười cô: "Em đồng ý nha."
Ánh mắt Khanh Khả Ngôn càng ngày càng dịu dàng, triền miên lại lưu luyến, mệt mỏi.
Anh đưa tay tới, nhẹ nhàng kéo tay Bùi Như Niệm và từ từ đan thành mười ngón.
"Em có chắc không?"
Bùi Như Niệm không hiểu sao anh phải hỏi lại lần thứ hai, cô còn kiên định trả lời: "Ừ."
"Vậy năm nay anh đã có thể yên tâm về nhà rồi."
"Ơ? Là có ý gì?"
"Ba anh nói, nếu đến Tết mà còn không dắt bạn gái về nhà thì cũng đừng về nữa."
Bùi Như Niệm tin thật, lo lắng hỏi anh nếu không về thì làm sao bây giờ.
Khanh Khả Ngôn trả lời nhẹ nhõm: "Đoạn thời gian kia anh đã có hoạt động, vốn không có ý định về nhà."
Bùi Như Niệm: ???
Sự uy hiếp trong truyền thuyết bị vô hiệu?
---
Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn chính thức xác lập quan hệ yêu đương, nhưng họ không có ý định công khai.
Gần sang năm mới, thế lực ở khắp nơi đều tranh giành lưu lượng trong những ngày lễ này, trên mạng internet bùng nổ đủ các loại tin tức. Cộng đồng mạng đủ việc để bận, không cần phải để bọn họ lãng phí thời gian ăn dưa.
Thực tế thì, ngay cả khi hai người không công khai, mọi người cũng đã ngầm xác nhận hai người đã kết giao và đang trong trạng thái tình yêu cuồng nhiệt.
Kết thúc quá trình quay "Giết chết mùa xuân", Bùi Như Niệm còn tưởng mình có thể được nghỉ ngơi dài ngày và cùng trải nghiệm cảm giác yêu đương cùng với bạn trai "mới quen".
Chết cười, vốn không có cái cơ hội đó.
Tiệc đóng máy vừa chấm dứt, Quách Hân đã gửi đến bảng lịch trình mới cho cô. Từ ngày thứ hai sau khi đóng máy cho đến chiều của đêm Giao Thừa, lịch trình của Bùi Như Niệm được xếp kín mít.
Phỏng vấn, gameshow, quay tạp chí, thời điểm bận rộn nhất là phải chạy đến bốn hoạt động trong một ngày. Trừ những cái đó ra, cô còn làm người phát ngôn cho hai thương vụ mới.
Chiến lược marketing của Phương Thu Nam thật hay, trước đó từ chối mấy thương vụ cắt rau hẹ, nâng giá trị con người của Bùi Như Niệm. Đợi đến khi làn sóng thương hiệu chỉ muốn thu lợi nhuận từ cắt rau hẹ bị đẩy lùi, sau đó xuất hiện liên tiếp các thương hiệu khác vừa ý với hình tượng của Bùi Như Niệm và muốn hợp tác lâu dài với cô.
Đối với tư bản, mỗi một minh tinh nổi tiếng đẹp đẽ trong mắt người ngoài đều tựa như hàng hóa không có giá niêm yết. Nhiệm vụ của Phương Thu Nam là làm sao để bán "hàng hóa" ấy với mức giá cao nhất.
Anh ta giỏi trong việc sử dụng các chiến lợi phẩm có sẵn trong tay, dựa trên cơ sở "Lộng Kiều" có danh tiếng và tỉ suất xem cao để biến Bùi Như Niệm thành nữ diễn viên phái thực lực, chuẩn bị vốn cho đợt bùng nổ mới của "Giết chết mùa xuân".
Phía thương hiệu cũng rất rõ ràng, "Giết chết mùa xuân" nhất định sẽ cực hot, giá cả Bùi Như Niệm sẽ không chỉ là cái giá như bây giờ mà ít nhất sẽ tăng gấp ba bốn lần. Vì vậy, bọn họ phải ôm tâm lý cá cược một lần, khóa người từ sớm, chờ đợi nghệ sĩ của mình thăng cấp.
Bùi Như Niệm nhìn thấy được lịch trình thì hoảng sợ tới mức trợn mắt há mồm.
Phương Thu Nam cho mình nhận phát ngôn, mà còn là nhãn hiệu lớn quốc dân nữa, trước kia thương hiệu này toàn mời các minh tinh cực hot làm người phát ngôn thôi. Bây giờ họ chọn hợp tác với Bùi Như Niệm, đồng thời giúp nâng địa vị của Bùi Như Niệm lên.
"Tôi xứng sao?" Bùi Như Niệm bật ra câu hỏi từ trong tâm hồn.
"Bây giờ cô chưa xứng, nhưng sau này thì ai biết được." Phương Thu Nam trả lời: "Tôi đã cho thả tin "Giết chết mùa xuân" có thể thu được hai tỷ phòng vé rồi, cược cô sẽ thăng tiến lên nữ minh tinh tuyến một dựa vào bộ tác phẩm này. Hy vọng cô đừng để tôi và phía thương hiệu phải thất vọng, hãy nỗ lực hoàn trả khoản nợ này."
Bùi Như Niệm cảm thấy rất áp lực, rụt rè hỏi: "Nhỡ như tôi không làm nổi thì sao?"
"Không có nhỡ như, nhất định phải trả hết khoản vay, nếu không..." Phương Thu Nam chỉ nói một nửa, còn lại để cho Bùi Như Niệm tự tiếp thu.
Đi thôi, không có lựa chọn nào khác. Bùi Như Niệm có hơi tuyệt vọng, cuộc sống ra chiêu độc khiến cô vừa yếu ớt vô lực lại vừa đáng thương.
Phương Thu Nam xác định lịch trình với cô xong, sau đó lại thuận miệng hỏi thăm như thường lệ: "Cô với ông chủ tôi gần đây có ý định công khai không?"
Bùi Như Niệm do dự vài giây rồi lắc đầu nói: "Không biết nữa."
"Ồ!" Phương Thu Nam nhướng mắt nhìn cô, ăn nói tỉnh bơ: "Hai người đã chính thức kết giao rồi à, chúc mừng."
"Sao anh biết?" Bùi Như Niệm sợ hãi lùi về sau nửa bước, sợ anh ta có thuật đọc tâm.
"Bởi vì cô vừa mới thừa nhận vấn đề tôi vừa hỏi trước đó."
Bùi Như Niệm: ???
Người này thật đáng sợ!
Hai nghệ sĩ không có ý định công khai, Phương Thu Nam cũng lười chạy đi tìm người khác.
Hết bận bên Bùi Như Niệm lại chạy sang tìm Khanh Khả Ngôn báo cáo.
Gần đây sau khi Khanh Khả Ngôn đóng máy, lượng công việc bỗng nhiên giảm, thậm chí có dư thời gian để chăm sóc hai con sóc, chuột.
"Sếp, chúc mừng." Phương Thu Nam tìm thấy Khanh Khả Ngôn là khi anh đang cho Chít Chít ăn và chúc mừng anh đã thoát kiếp độc thân.
"Cảm ơn." Khanh Khả Ngôn không ngạc nhiên trước một Phương Thu Nam tin tức nhạy bén, anh chỉ thản nhiên tiếp nhận sự chúc phúc này.
"Đồng thời, tôi cũng tự cảm thấy hạnh phúc cho bản thân." Phương Thu Nam ngoài cười nhưng trong không cười: "Sau này, nếu như tôi gặp phải bất kỳ yêu cầu không hợp lý nào trong công việc, tôi sẽ trực tiếp yêu cầu nghệ sĩ dưới trướng tôi là Bùi Như Niệm chia tay với anh."