Từ Mân đã ra mắt nhiều năm, trung bình mỗi năm đóng bốn năm bộ phim, đều là thủ vai nữ chính.
Cô ấy tích lũy nhiều tác phẩm, đương nhiên đề cử cũng sẽ nhiều, ở các lễ trao giải lớn nhỏ gì cũng đều có thể thấy gương mặt cô trộn lẫn trong đó.
Nhưng người trong ngoài ngành, ngay cả fan của Từ Mân cũng đều thừa nhận cái duyên đạt giải của cô rất kém.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ năng lực còn chưa được đề cao, hoặc có lẽ do tính cách quá mức tùy tiện. Mấy lần lễ trao giải Kim Phong trước kia, mỗi một năm Từ Mân đều được đề cử nhưng mỗi một lần như thế vẫn đều là kẻ làm nền.
Năm nay lại nhận được lời mời từ Kim Phong, cô ấy vốn không định đến góp vui. Trước khi công bố giải thưởng, một trang web cá cược nào đó đưa ra bàn cược diễn viên nào sẽ giật giải sau cùng, tỷ lệ cược của cô cao đến 13:1.
Dựa theo quy tắc đặt cược, xác suất đoạt giải càng lớn thì tỉ lệ cược càng thấp. Mỗi lần Khanh Khả Ngôn được đề cử Ảnh đế, tỷ lệ cược của anh gần như chạm mức 1:1. Tỷ lệ cược như này của Từ Mân, toàn bộ thế giới đều nghĩ cô không có khả năng.
"Dù sao tôi cũng chỉ tới để làm nền, ngồi đâu cũng vậy thôi." Từ Mân lười biếng tựa vào ghế, hai chân bắt chéo dưới làn váy, không mấy hứng thú đối với nghi thức của lễ trao giải.
"Tại sao?" Bùi Như Niệm lên tiếng bày tỏ sự mờ mịt của mình.
Mấy tháng tiếp xúc chung với nhau, Bùi Như Niệm nhận ra Từ Mân là một tiên sống nói toạc móng heo, tài năng lộ rõ, ít khi tỏ ra trạng thái không tự tin.
Bây giờ cô ấy lại nói "đến để làm nền", chắc chắn đã bị ban bình chọn của các giải thưởng đầu Kim này PUA quá ác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Em cảm thấy diễn xuất của chị rất đỉnh!" Bùi Như Niệm nhìn cô ấy, giọng thành khẩn: "Chị hẳn nên ẵm giải Thị Hậu."
Từ Mân đối diện với cô, môi kéo thành nụ cười: "Em cảm thấy thì có hữu dụng không? Em có quyền bỏ phiếu sao?"
"Em... Không có." Khí thế Bùi Như Niệm nhất thời suy yếu đi.
Đương nhiên Từ Mân biết cô em này chỉ muốn an ủi mình, nhưng tại giới giải trí, an ủi là sự rẻ mạt đến mức nào. Mấy năm trước, Từ Mân nhiều lần làm nền, fan và dân mạng cảm thấy thiếu công bằng nên đã bình luận dưới Weibo của cô:
[Đừng buồn, thật ra cô diễn rất tốt.]
[Đáng lẽ nữ chính xuất sắc nhất đêm nay phải là của chị.]
[Cố lên, lần sau chắc chắn chị sẽ lấy giải.]
Lúc đầu Từ Mân còn nhẹ dạ cả tin vào lời bọn họ, lòng lại tràn đầy tự tin tập trung vào công việc, đợi chờ cái gọi là "lần sau chắc chắn" đó.
Kết quả thì thực tế đã nói cho cô biết, lần sau cũng không chắc chắn.
Làm nền nhiều năm, tâm tính của Từ Mân đã được rèn đúc nên, thậm chí có thể chúc mừng đối phương trước tiên ngay sau khi công bố kết quả đoạt giải.
"Dù sao tôi cũng nghĩ thoáng rồi. Có giải cũng được, mà không cũng chả sao." Từ Mân dựa sang phía Bùi Như Niệm, vỗ bả vai cô: "Nhưng còn cô, nhất định phải đứng trên đó cho tôi."
"Em..." Bùi Như Niệm đang muốn nhắc nhở mình là vai nữ ba, sức cạnh tranh rất thấp.
Mới nói được một nửa, Từ Mân đã cắt ngang lời cô, chỉ lên sân khấu nhận giải và yêu cầu với giọng điệu mệnh lệnh: "Đứng lên đó!"
Giọng điệu của cô ấy quá mạnh mẽ, vốn không cho Bùi Như Niệm một con đường phản bác.
"Được rồi, em sẽ cố gắng!" Bùi Như Niệm đáp ứng, trong lòng có thêm vài phần ảo tưởng cho việc "đứng lên" này.
Thiệu Thiên Lương đến trễ, ngay cả thảm đỏ cũng chưa kịp đi.
Lễ trao giải đã sắp bắt đầu, lúc này anh ta mới vội vàng chạy lại ngồi cạnh chỗ Bùi Như Niệm.
"Đàn anh, sao anh đến muộn vậy?" Bùi Như Niệm thân thiết hỏi.
"Haiz." Thiệu Thiên Lương thở dài, vẻ mặt tiều tụy: "Bận cự cãi với công ty, bọn họ không để cho anh đi."
Từ Mân nhìn anh bằng nửa con mắt: "Anh còn chưa xử xong à?"
"Hợp đồng của tôi sẽ hết hạn vào tháng sáu, bọn họ muốn gia hạn trước với tôi." Thiệu Thiên Lương khinh bỉ: "Cô có rảnh thì ghé công ty tôi mà xem, như một hiện trường của mô hình chuyển nhượng lớn, gặp ai cũng đều muốn gia hạn hợp đồng."
"Ỏ?" Bùi Như Niệm trợn tròn hai mắt.
"Tiểu Bùi, em có vẻ rất ngạc nhiên nhỉ?" Thiệu Thiên Lương nói đùa: "Tất cả những thứ này đều là nhờ em ban tặng đó."
Bùi Như Niệm càng mờ mịt, ngơ ngác tự hỏi mình đã làm gì.
Thiệu Thiên Lương: "Em kiện rất hay! Trước đó em và phía công ty công ty kiện tụng nhau, phán quyết được đưa ra, buộc công ty phải sửa đổi hợp đồng với nghệ sĩ trước tháng năm này. Nói cách khác, các hợp đồng ngang ngược của bọn họ chỉ có hiệu lực đến tháng năm, cho nên Giám đốc Khương bây giờ hễ gặp ai là liền ép gia hạn."
"À, vậy anh có gia hạn tiếp không?"
Thiệu Thiên Lương: "Làm sao có thể chứ? Anh đang nhìn thấy được kết cục rồi, chỉ hận không thể vác đồ lên phi cơ ngay trong đêm thôi đó."
"Ha ha ha ha ha!" Thiếu chút nữa Từ Mân đã bị hai người họ chọc cho cười chết.
Sau khi quay xong "Lộng Kiều", đã một khoảng thời gian rồi ba người không gặp nhau. Nay xa cách lâu ngày gặp lại, dường như không còn sự xa cách hay ngăn trở nào.
Nói nói cười cười cùng với nhau, không khí tương đối thoải mái.
Ba người nói chuyện càng ngày càng hăng, thậm chí cả khi lễ trao giải bắt đầu rồi cũng không biết, khi bị MC trên sân khấu nhắc tên mới phản ứng lại.
Nam MC: "... Kim Phong của năm nay có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đồng thời cũng chào đón vài người bạn mới."
Nữ MC: "Đúng vậy, trong đó có một cá nhân xuất giới dựa vào giá trị nhan sắc, diễn xuất cũng rất tuyệt vời có tiềm năng của một tân tiểu hoa."
Đạo diễn lập tức cho chuyển ống kính sang Bùi Như Niệm.
Cô bận trò chuyện cùng với chị em của mình vốn không hề hay biết, đang cúi đầu mở chiếc túi xách tinh xảo của mình.
Từ Mân ngẩng đầu lên và bỗng dưng nhìn thấy máy quay, vội dùng khuỷu tay huých tay Bùi Như Niệm.
"Đừng vội, em lấy ra ngay đây." Bùi Như Niệm tưởng cô ấy thúc giục, bèn vội rút trong túi ra một gói màu đỏ to chừng bằng điện thoại.
Ống kính hiện trường nhắm thẳng vào cô, mọi người nhìn thấy được rõ ràng gói đồ ăn vặt trong tay Bùi Như Niệm thông qua màn hình lớn. Khán giả xem trực tiếp bên ngoài nhanh chóng chụp màn hình lại, phát hiện trên gói đồ ăn vặt có in hình một em bé hoạt họa mắt to tròn cười ngây ngô, còn có thêm năm chữ:
Kẹo sữa Vương Vương.
"Em có mang theo đồ ăn vặt, chị ăn lót bụng trước đi." Bùi Như Niệm đưa đồ ăn vặt cho người chị đang đói của mình.
Người chị kia ngược lại không nhận mà nâng tay che mặt, thoạt nhìn như chỉ muốn đổi sang sống ở một thế giới khác.
"Tiểu Bùi." Thiệu Thiên Lương không chịu nỗi đành nhắc nhở: "Nhìn máy quay kìa."
"Hả?" Cuối cùng Bùi Như Niệm cũng ý thức được máy quay, cô kêu lên một tiếng ngắn ngủi rồi cuống quýt nhét kẹo sữa về lại trong túi.
Cô sửa tóc, mặt đối diện ống kính mỉm cười tao nhã, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng rõ ràng, đã muộn rồi.
[Sợ hãi thật! Trong túi xách kim cương trị giá hơn mấy trăm nghìn tệ của một ngôi sao nữ nào đó chỉ để chứa đựng những thứ này.]
[Nhanh chóng ra khỏi cửa để được như ngôi sao, tôi mua túi không nổi nên chỉ mua kẹo sữa thôi được không?]
[Buồn cười không hiểu nổi, Bùi Như Niệm không hổ là tấu hài thường trú của gameshow "I Win", là một người hề hước bẩm sinh ấy nhỉ?]
[Niệm Niệm ăn kẹo sữa thật dễ thương.]
[Ba tuổi không hơn!!!]
Ai có nào ngờ, tại đêm trao giải phim truyền hình Kim Phong thường niên được muôn người chú ý đến, điểm nóng bậc nhất lại là gói kẹo sữa ba tệ rưỡi.
Fan của Bùi Như Niệm tag tài khoản chính thức của kẹo sữa vào, giục bọn họ nhanh chóng tìm Bùi Như Niệm mang hóa, trả phí vì đã quảng cáo đến cho các bé.
Trong siêu thoại của CP Khâm Phục, mọi người đang bí mật bàn tán với nhau Khanh Khả Ngôn có thích ăn kẹo sữa hay không. Bùi Như Niệm ngọt như vậy, đoán chừng mỗi lần hôn môi đều là vị kẹo sữa.
"... Em còn cơ hội không?" Máy quay chuyển khỏi, Bùi Như Niệm tan vỡ.
Thiệu Thiên Lương an ủi cô: "Vấn đề không lớn lắm, kiếp sau nhớ đừng ăn kẹo sữa nữa."
Bùi Như Niệm: ???
Anh đúng thật là đàn anh tốt mà!
Cô trao đổi đôi ba câu với Thiệu Thiên Lương, một nữ minh tinh ngồi trước nhẹ nhàng xoay người lại, đôi mắt to tròn đen láy trông rất đẹp.
Bùi Như Niệm biết cô ấy, cô ấy là một trong những diễn viên nằm trong đề của của giải người mới triển vọng, tên Văn Vũ.
Văn Vũ debut là một sao nhí, năm nay mới mười bảy tuổi, đã từng diễn rất nhiều tác phẩm, giới chuyên môn đều cho rằng cô bé sẽ có tương lai đầy hứa hẹn. Giải Kim Phong lần này, cô bé là nữ diễn viên có khả năng đoạt được giải người mới cao nhất.
"Chào em." Bùi Như Niệm khẽ gật đầu, chào hỏi với đối phương.
"Em chào chị." Văn Vũ hỏi nhỏ: "Chị có thể cho em xin một viên kẹo sữa không?"
Bùi Như Niệm lập tức hiểu ý, lấy ra hai viên kẹo đặt vào tay cô bé: "Em cũng chưa ăn tối à?"
Văn Vũ ngượng ngùng nói: "Trang phục hôm nay quá chật, người đại diện không cho phép em ăn cơm."
"Lễ trao giải còn lâu lắm, em ăn tí lót bụng đi." Bùi Như Niệm lại lấy ra một viên sô cô la nhỏ, chỉ sợ em gái đang tuổi lớn này sẽ bị đói bụng.
Những nữ minh tinh vẻ ngoài trông hào nhoáng đẹp đẽ, nhưng thực chất họ rất vất vả.
Mỗi một giây một phút đều phải duy trì hoàn mỹ lớp trang điểm, phải khắc nghiệt quản chế vóc dáng cơ thể. Bởi vì hình ảnh qua ống kính trông sẽ béo hơn, vậy nên con gái nhất định phải gầy cực gầy thì lên hình mới vừa vặn được.
Đặc biệt là khi mặc váy, nếu ăn thêm chút gì đó thì bụng sẽ nhô lên, ảnh hưởng đến cái nhìn của toàn chỉnh thể.
Bùi Như Niệm cảm thấy nghệ sĩ trong giới chịu khổ hơn, đáng được tôn trọng và truy cầu hơn so với nghệ sĩ nam.
"Cảm ơn chị, chị thật tốt." Văn Vũ nhận lấy kẹo sữa và sô cô la, nở một nụ cười nhẹ với má lúm đồng tiền.
Tuy tuổi nghề tương đối lớn nhưng tuổi cô bé vẫn còn nhỏ, cơ bản vẫn còn tính trẻ con của một thiếu nữ.
Giọng điệu của Bùi Như Niệm đối với các bạn nhỏ thì dịu dàng hơn rất nhiều, Từ Mân ngồi cạnh bên chế giễu: "Quả nhiên em rất thích mấy em gái nhỏ tuổi."
"Đúng vậy." Bùi Như Niệm ngang nhiên nghiêng người tới và nói: "Em thích Mân Mân*."
* Mân Mân đồng âm với muội muội.
"Tránh xa tôi một chút." Từ Mân không chịu nỗi sự trêu chọc của cô, ghét bỏ đẩy Bùi Như Niệm ra: "Em có bản lĩnh thì đến đứng thẳng trước mặt Khanh Khả Ngôn đi!"
Bùi Như Niệm im lặng ngay tức thì.
Từ Mân trợn mắt nhìn cô, cười giễu cợt: "Ha ha ha, đồ nhát gan."
Thiệu Thiên Lương ngồi bên cạnh chứng kiến hết cả quá trình, ý thức sâu sắc sự tồn tại hình như hơi dư thừa của mình.
Trên sân khấu, nam nữ MC thực hiện giao lưu với khách mời đến nơi lần cuối rồi kết thúc màn chào hỏi rườm rà, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Trao giải quốc nội chú trọng các giải thưởng lớn sau cùng, các giải thưởng dành cho tác phẩm thường được công bố trước.
Ở hạng mục giải thưởng dành cho tác phẩm, "Lộng Kiều" chiếm được tổng ba đề cử, do năm nay cạnh tranh quá gay gắt nên chỉ có thể giành được giải "Phục Hóa Đạo tốt nhất"*.
* Phục Hóa Đạo: viết tắt cho trang Phục, Hóa trang và Đạo cụ.
Trên màn hình lớn chiếu một đoạn trích của tác phẩm đoạt giải, trong đó có hai cảnh của Bùi Như Niệm, đẹp đến mức mọi người phải tâm phục khẩu phục.
"Tuyệt vời!" Bùi Như Niệm kích động vỗ tay, đưa mắt nhìn theo đạo diễn Ngô Toàn lên sân khấu nhận thưởng.
"Tuyệt cái gì? Kịch bản hay nhất và Tác phẩm xuất sắc nhất đều không đạt được, lại còn phải chạy tới bồi tiếp ông ấy." Từ Mân không mấy mong chờ sẽ được giải, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác chán nản.
Thậm chí Từ Mân còn nghĩ nếu mình không có diễn "Lộng Kiều", đổi lại là do một diễn viên được đánh giá tốt nào đó thủ vai, có khi kết quả sẽ khác.
"Có thể đoạt giải là tốt rồi." Bùi Như Niệm không quá khắt khe, cô còn an ủi Từ Mân: "Tốt xấu gì chúng ta vẫn có đề cử, đề cử cũng là một loại công nhận mà."
"Ha ha ha, là ai đã nói với em mấy lời này?"
Nhỏ giọng nhỏ giọng đáp: "Khanh Khả Ngôn."
"Quả nhiên." Từ Mân nhếch khóe môi, cười giả trân: "Vậy em có biết, anh ta miễn có đề cử là có giải không?"
Còn có thể loại như thế này sao? Bùi Như Niệm lại lần nữa bị sự ngây thơ của bản thân mình đánh gục.
Công bố xong các giải thưởng dành cho tác phẩm, tiếp theo là đến phiên giải thưởng cá nhân cho diễn viên.
Dựa theo trình tự, trước tiên sẽ trao giải người mới triển vọng, tiếp theo là giải vai phụ và cuối cùng là diễn viên chính xuất sắc.
Giải thưởng của Bùi Như Niệm ở mục đầu tiên, cô có chút hồi hộp. Khi nghe được người dẫn chương trình đọc đến tên của mình, cô sợ hãi đến mức không chớp mắt, khóe môi vẫn duy trì một nụ cười nhạt, nhớ kỹ những lời Phương Thu Nam nói "cho dù không được giải thì cũng phải tỏ ra rộng lượng".
Màn hình lớn xuất hiện gương mặt của năm người được đề cử, người này trông căng thẳng hơn cả người sau.
Khuôn mặt của Bùi Như Niệm cũng giống như những người khác, nhỏ nhắn đầy đặn, ngũ quan xinh xắn ưu việt, quả thật là vẻ đẹp điên đảo đáng để thưởng thức.
Khách mời trao giải mở phong bì chứa kết quả, cố tình tạo sự hồi hộp, kì kèo vài câu rồi mới nói:
"Chúc mừng..."
Ông ta cố tính kéo dài ngữ điệu, Bùi Như Niệm cảm giác trái tim bị co thắt lại.
"Bùi Như Niệm!" Cuối cùng khách mời trao giải cũng xướng lên cái tên đoạt giải.
"Chúc mừng." Bùi Như Niệm lập tức vỗ tay chúc mừng, quay đầu bắt gặp được ánh mắt "tội nghiệp đứa thiểu năng" của Từ Mân.
Văn Vũ ngồi trước xoay lại: "Chị, chị đoạt giải kìa, mau lên sân khấu nhận đi."
"Chị?" Bùi Như Niệm nhìn kỹ màn hình lớn, phát hiện đúng là tên của mình.
Cô vội đứng lên, đầu óc trống rỗng, đơ người bước lên sân khấu nhận giải, cảm giác mỗi một bước đều như đi trên bông.
Khách mời trao giải đưa cúp sang và bắt tay với Bùi Như Niệm. Người dẫn chương trình mời cô đến trước micro, ý bảo cô phát biểu.
Bùi Như Niệm vẫn có cảm giác không chân thật, may là cô đã từng tập phát biểu cảm nghĩ nhận giải trước, không đến mức không nói được lời nào.
"Đầu tiên, cảm ơn đội ngũ Kim Phong đã công nhận tôi. Cảm ơn đoàn phim "Lộng Kiều", chính nhờ mọi người cùng sáng tạo ra tác phẩm ưu tú thế này, tôi mới có cơ hội được đứng ở chỗ này." Cảm xúc Bùi Như Niệm dần bình ổn lại, cô nói tiếp: "Ngày hôm qua người đại diện của tôi đã nhắn nhủ, nếu nhỡ như tôi có được giải thì cũng không cần phải cảm ơn công ty. Bởi vì nếu làm vậy, giải thưởng mà tôi đoạt được này trông tựa như tấm màn đen do công ty giúp sức vậy."
"Cũng không cần phải cảm ơn ba mẹ, điều đó như thể tiết lộ tôi mua giải."
"Ha ha ha ha ha!!!"
Khán giả dưới đài và người xem trước màn hình cười sắp tắt thở.
"Nhưng, hôm nay tôi được đứng ở đây, tôi thật sự rất muốn cảm ơn mọi người." Bùi Như Niệm cười cong mắt, với giọng điệu xúc động: "Mặc bọn họ có nói thế nào, tôi không sợ."