Xin đỉnh lưu làm người đi

Buổi chụp tạp chí kết thúc tương đối sớm, chỉ vừa mới qua giờ nghỉ trưa, cho Bùi Như Niệm thêm thời gian về nhà ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình.
 
"Cảm ơn, mọi người vất vả rồi!" Bùi Như Niệm đổi lại trang phục của mình, cảm ơn với ekip của tạp chí, còn chuẩn bị cả quà tặng năm mới cho họ.
 
Tuy chỉ mới lần đầu tiên hợp tác nhưng các thành viên ekip đã ấn tượng rất tốt với cô diễn viên xinh xắn, ôn hòa và lễ phép này. Họ còn hứa hẹn lần sau sẽ hợp tác tiếp với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rời khỏi khu vực quay chụp tạp chí, Bùi Như Niệm cầm di động selfie hai tấm, dùng phần mềm sửa ảnh để chỉnh sáng rồi đăng lên Weibo.
 
Bùi Như Niệm: Kết thúc công việc rồi... Chúc mọi người Giao Thừa vui vẻ! [Hình ảnh]
 
Cũng vào ngày này năm ngoái, cô đăng một bài Weibo tương tự nhưng chỉ có lác đác vài người để lại bình luận khen ngợi.
 
Năm nay vừa mới đăng Weibo được vài phút, thông báo chưa kịp đọc đã lên đến con số 9999+, các fan đều dồn dập đến chúc cô năm mới vui vẻ.
 
[Mỹ nữ vất vả rồi... Giao Thừa vui vẻ!]
 
[Selfie thật đẹp! Là mỹ nữ thật không cần lo lắng gì, kiểu nào cũng hiệu quả.]
 
[Vợ bảo bối mau về nhà ăn cơm thôi!]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[A a a a a chồng ơi em yêu chị!]
 
[? ? ? Lầu trên gọi chồng cái gì đó?]
 
[Thì gọi là chồng thôi!!! Chưa thấy fan NS bao giờ à?]
 
Cũng tựa như các idol nam khi bị gọi là "mỹ nữ", có một số sao nữ siêu cường cũng có fan NS, bị mọi người gọi thành ông xã hoặc là chồng.
 
Tính cách Bùi Như Niệm hiền lành, yếu đuối, thuộc về loại hình khó mà hấp dẫn fan NS, phần lớn các thời điểm đều duy trì hình tượng ngốc bạch ngọt.
 
Nhưng hôm nay video cô nổi thịnh nộ với Kieth được lan truyền, tuy ngữ điệu vẫn còn nhẹ nhàng nhưng thái độ lại rất cứng rắn, khiến mọi người phải tung hô và không thể không so sánh.
 
Có một bộ phận fan tự phát bắt đầu gọi Bùi Như Niệm là chồng, còn hỏi cô có ý nghĩ gì không.
 
Không giống với một nghệ sĩ lạnh lùng khác trong công ty, Bùi Như Niệm thường xuyên trở thành biển hiệu của fan.
 
Dù là trước kia hay hiện tại, cô đều sẵn lòng trả lời fan và thường xuyên tương tác với mọi người. Rất nhiều fan yêu chết vì điểm này của cô, các fan nhà Khanh Khả Ngôn lại càng thèm muốn đến đỏ mắt, thỉnh thoảng còn chạy qua ké tương tác của chị dâu.
 
Bùi Như Niệm nhìn thấy bình luận của các fan, cô phải ngẫm nghĩ mất vài giây mới phản hồi lại: Thật ra thì có hơi ngại, nhưng mà mọi người gọi là gì đều được...
 
Cho dù có bị gọi là "chồng" thì Bùi Như Niệm vẫn vui vẻ đáp lại, cách cái màn hình cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng của cô, khiến fan càng thêm u mê cô.
 
Lại trả lời thêm vài bình luận, sau đó Bùi Như Niệm mới cất di động đi và nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
 
Tài xế đã dừng xe, trước mặt xuất hiện căn nhà quen thuộc và có thêm một chiếc xe quen thuộc.
 
Bùi Như Niệm nhìn kỹ biển số xe, ngay cả số lẫn chữ đều rất quen thuộc.
 
Cô ngạc nhiên đẩy cửa xe đi xuống, chạy tới gõ cửa chiếc xe kia: "Sao anh lại tới đây rồi?"
 
Dường như Khanh Khả Ngôn đã đợi rất lâu, vẻ mặt anh hơi thâm trầm. Anh nhướng mắt nhìn Bùi Như Niệm, nhàn nhạt đáp lại: "Đến mừng năm mới với em."
 
"Em nhớ hôm nay anh có hoạt động mà."
 
"Anh dời ngày rồi."
 
"Vậy anh..." Bùi Như Niệm còn muốn hỏi vì sao anh không về nhà của mình nhưng trải qua sự cân nhắc của tiểu não, cảm thấy hỏi ra miệng thì có hơi kỳ.
 
Giống như là mình không chào đón anh vậy...
 
Bùi Như Niệm: "Được rồi, để em vào nói trước một tiếng với ba mẹ."
 
"Bọn họ đã biết rồi."
 
Anh đã đậu xe ở bên ngoài nhà họ Chu cả chín mươi phút, trừ khi người ở trong mắt mù, nếu không thì nhất định đã để ý tới.
 
"Vậy sao anh không đi vào?" Bùi Như Niệm chớp chớp mắt, biểu cảm mờ mịt.
 
Khanh Khả Ngôn tiện tay bóp nắn mặt cô: "Em nói thử xem?"
 
Thật ra, anh dời ngày công việc để chạy tới đây, chủ yếu là vì bị cả một màn hình gọi vợ kia kích thích.
 
Sau khi im lặng ngồi chờ đợi hồi lâu, đáy lòng Khanh Khả Ngôn ngày càng yên tĩnh lại, sự bực dọc ban đầu cũng dần tiêu biến.
 
Mãi cho đến khi trông thấy được Bùi Như Niệm, trong lòng anh chỉ còn lại mỗi hạnh phúc và vui sướng.
 
Cho dù có bao nhiêu người thích cô ấy, gọi cô ấy là vợ hay chồng gì đó thì cũng chẳng có cái nào là thật cả.
 
Cô ấy của hiện tại thuộc về anh.
 
Trên mạng nói bừa nói thừa như nào, có thể chân chính tiếp xúc với cô ấy cũng chỉ có bản thân anh.
 
Có được suy nghĩ này khiến Khanh Khả Ngôn khó mà kiềm chế được sự sung sướng.
 
"Làm việc vất vả rồi."
 
"Anh cũng vất vả." Bùi Như Niệm nhăn mặt và đáng thương mà nói: "Làm nghệ sĩ mệt mỏi quá à, ngài Phương còn châm biếm em nữa."
 
"Cậu ta nói gì em?"
 
"Anh ta nói càng nổi sẽ càng mệt, nếu em không hài lòng thì cứ tiếp tục làm tàu lặn* đi."
 
* đồng nghĩa với chìm, không nổi tiếng.
 
Theo đạo lý thì Phương Thu Nam nói không sai chút nào, nhưng Khanh Khả Ngôn là kẻ bao che khuyết điểm, đứng về phe Bùi Như Niệm vô điều kiện: "Đợi lát nữa anh nói cậu ta điều chỉnh hoạt động lại giúp em."
 
"Thôi, em phải làm thêm trong năm mới thì anh ta cũng phải tăng ca cùng với em mà, cũng cực lắm." Bùi Như Niệm giỏi tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác, sẵn lòng lên tiếng bênh vực Phương Thu Nam, cái người đã áp bách mình.
 
Một trận gió lạnh thổi qua, Bùi Như Niệm sợ run cả người, lúc này mới ý thức được mình còn đang đứng giữa trời đông giá rét.
 
"Chúng ta đi vào trước đi."
 
"Được." Khanh Khả Ngôn vòng ra sau, mở cốp xe và lấy ra rất nhiều quà biếu.
 
Bùi Như Niệm nhìn đến há hốc mồm, trong đầu thầm nghĩ: Rất có tính tự giác của một con rể đến chơi nhà.
 
Ngày ba mươi ở nhà họ Chu ngược lại là ngày lễ kém sôi động nhất trong năm. Trừ Bùi Như Niệm, ba vị còn lại trong nhà đểu là người kinh doanh, từ ngày đầu tiên của năm mới đã phải đi khắp nơi để chúc Tết, xã giao, tiệc tùng linh đình cùng với một đống người.
 
Ngược lại, bữa cơm đêm Giao Thừa chỉ có bốn người, hơi quạnh quẽ.
 
Từ nhỏ đến lớn Bùi Như Niệm thích nhất đêm ba mươi, bởi vì trong ngày này, dù ba mẹ có bận việc đến đâu cũng sẽ trích thời gian chuẩn bị cơm chiều cho hai con. Người một nhà vây quanh bàn ăn nói nói cười cười, hưởng thụ thời khắc đoàn viên ấm áp của gia đình.
 
Bước vào cửa chính, các thành viên trong gia đình đều đang tất bật.
 
Bùi Thục Lễ xoắn ống tay áo, đang lưu loát chiên thịt viên. Chu Hạo thì mặc tạp dề hoa viền ren, canh giữ ở bên cạnh để hỗ trợ.
 
Chu Tư Ức ngồi xếp bằng trên ghế sofa, miệng ngậm một cây kẹo que, dùng ống bơm hơi để thổi bong bóng. Bên cạnh anh ấy có rất nhiều bong bóng đủ mọi màu sắc, định lát nữa dùng để trang trí trong nhà.
 
Thấy Khanh Khả Ngôn đến, anh ấy tùy tiện phân phó: "Đồ vật này nọ gì đó đặt sang một bên đi, đến đây giúp tôi bơm bong bóng."
 
"Được." Nếu anh ấy đã không xem mình là người ngoài, Khanh Khả Ngôn cũng chẳng muốn câu nệ làm gì, anh cởi bỏ áo khoác dày và đến hỗ trợ.
 
Bùi Như Niệm cũng đi qua theo, đáng yêu hỏi: "Còn em?"
 
"Em à?" Chu Tư Ức duỗi cánh tay dài, móc giữa khe sofa ra hai cây kẹo que: "Đi đi, đừng có phiền anh làm việc."
 
Bùi Như Niệm nhận kẹo que mà không hiểu sao bị ghét bỏ, trong lòng cảm thấy bị sỉ nhục.
 
Cô đã sắp hai mươi lăm tuổi rồi, anh trai còn dùng kẹo que để đuổi cô đi chỗ khác.
 
Bùi Như Niệm chưa từ bỏ ý định, lại chạy đến phòng bếp hỏi ba mẹ có cần giúp gì không.
 
Kết quả mẹ bận chiên thịt viên, không thèm phản ứng cô. Chu Hạo quay đầu nhìn chòng chọc vào kẹo que trên tay Bùi Như Niệm, cướp lấy và bóc vỏ đưa cho vợ.
 
Bùi Như Niệm ăn một miệng cơm chó, nhận thức được rõ ràng trong phòng bếp không có vị trí cho mình, cô lại xoay người rời đi trong im lặng.
 
Cô đi loanh quanh hai ba vòng trong phòng khách, nói với Chu Tư Ức: "Vậy em về phòng trước."
 
"Đi đi đi." Chu Tư Ức xua tay, cũng không hề ngẩng đầu lên.
 
Khanh Khả Ngôn chứng kiến toàn bộ quá trình, cảm thấy cách thức sống chung với nhau của họ thật kỳ lạ.
 
Rõ ràng là một kẻ cuồng em gái mà lại thể hiện bộ dạng như chê cô vướng víu.
 
Chu Tư Ức cắn kẹo que "răng rắc", giọng điệu cợt nhả: "Sao? Đau lòng à?"
 
"Cũng không đến nỗi." Khanh Khả Ngôn biết rõ, gia đình họ đã đi cùng với Bùi Như Niệm hơn hai mươi mấy năm, khẳng định càng hiểu rõ bạn gái mình hơn.
 
Chu Tư Ức giải thích chậm rãi: "Từ bé Niệm Niệm đã như vậy, rất ngoan, cứ luôn muốn giúp đỡ gì đó. Cậu cứ nói với em ấy "không cần giúp", em ấy vẫn sẽ tìm đủ mọi cách để được làm. Chỉ có biểu hiện thái độ "em quá vướng víu, sao không ngồi không hóng mát đi" thì em ấy mới có thể ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi.”
 
Khanh Khả Ngôn gật gật đầu, cảm thấy đó đúng là chuyện có thể xảy ra ở Bùi Như Niệm.
 
"Tuy nhiên, có một ít chuyện mà chúng tôi có thể làm còn cậu thì không." Chu Tư Ức ném que kẹo, lại lột một viên kẹo que mới nhét vào trong miệng, úp úp mở mở nói: "Không được ức hiếp em gái tôi."
 
"Sẽ không, anh cứ yên tâm." Khanh Khả Ngôn nhìn anh ấy, ánh mắt như đang bày tỏ sự nghi ngờ với kẹo que của anh.
 
Ở bên ngoài, boss Tiểu Chu được xưng là "chồng quốc dân", ở nhà thì lại ngậm kẹo que cả ngày, chẳng lẽ muốn tạo nên hình ảnh ngốc manh tương phản ư?
 
Chu Tư Ức nhìn ra suy nghĩ của anh, lại lấy ra thêm vài que kẹo: "Ăn không?"
 
"Không cần, rốt cuộc là anh giấu bao nhiêu cây vậy?"
 
"Không nhiều lắm, cũng chỉ..." Chu Tư Ức đứng bật dậy, kéo đệm sofa ra.
 
Dưới đệm lót chứa đầy kẹo, tính ra đủ để mở cả một cửa hàng kẹo.
 
"Đây là truyền thống của nhà chúng tôi, mừng năm mới phải ăn kẹo, như vậy mới ngọt ngào cả năm."
 
Chu Tư Ức mò mẫm, sau đó nhét vào tay Khanh Khả Ngôn: "Em rể, tới tới."
 
"Cảm ơn." Khanh Khả Ngôn ít khi ăn đồ ngọt, đối với anh thì kẹo quá ngọt. Trong một thoáng khi vừa mới cho kẹo vào miệng, thật sự có thể nhấm nháp được hương vị của sự ngọt ngào.
 
Hai người bơm bong bóng xong thì dán chúng lên tường và trên kính theo như kế hoạch đã dự tính ban đầu, kiến tạo nên bầu không khí năm mới.
 
Chờ trang trí xong xuôi trong nhà, Chu Hạo bưng cá hấp đã làm xong đi ra, bảo hai người họ hỗ trợ dọn bàn ăn.
 
Vừa rồi lúc Khanh Khả Ngôn vào cửa, hai vợ chồng ông không hề có ý định chiêu đãi.
 
Lúc này lại thấy người ta trở thành tay sai vặt cho con trai mình nên cũng tiện tay sai luôn: "Cậu đi gọi Niệm Niệm xuống, nên ăn cơm rồi."
 
"Dạ." Khanh Khả Ngôn đã sắp quen với bầu không khí của nhà họ Chu, tự giác đi thang lầu lên tầng hai.
 
Lần đầu tiên anh đi vào phòng Bùi Như Niệm, bỗng dưng có hơi khẩn trương.
 
Cô không nghĩ Khanh Khả Ngôn sẽ lên đây, cửa phòng ngủ vẫn còn rộng mở, xa xa có thể nghe được tiếng âm thanh truyền ra từ một video đang phát. Mấy ngày hôm trước Bùi Như Niệm bận công việc liên tục, chen lẫn ở giữa là lần công khai gây chấn động dư luận, vốn không có thời gian cá nhân.
 
Mà nay cuối cùng cũng rảnh rỗi, cô mở xem lại video của hiện trường Kim Phong, ôn lại khoảnh khắc mà mình nhận giải.
 
Trong TV, khách mời trao giải phấn khích tuyên bố: "Chúc mừng Bùi Như Niệm!"
 
Khanh Khả Ngôn gõ cửa phòng, thu hút sự chú ý của cô: "Anh có thể đi vào không?"
 
"A? Được." Bùi Như Niệm thay một bộ đồ rộng thùng thình mặc ở nhà, có hai tai thỏ.
 
Cô đang nằm nhoài trên giường, bỗng nghe thấy tiếng động nên ngồi dậy và đặt hai tay lên đầu gối, tư thế cực đoan trang.
 
Khanh Khả Ngôn bước nhẹ vào phòng cô, bước đến cùng Bùi Như Niệm xem khoảnh khắc hào quang của cô.
 
"Thành thật mà nói, tôi không ngờ rằng mình sẽ đoạt giải." Bùi Như Niệm nắm chặt micro, những ngón tay thon trắng nõn của cô đang run nhè nhẹ: "Tôi biết chính bản thân mình còn rất nhiều điểm cần phải cải thiện, tương lai còn có cả một chặng đường dài phía trước nữa..."
 
"Nhưng mà..." Bùi Như Niệm hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào máy quay: "Nếu ban giám khảo đã trao giải thưởng người mới này cho tôi, tôi nghĩ tôi có đủ khả năng để cầm được giải thưởng này. Sau này, tôi sẽ nỗ lực hơn nữa để không phụ lòng hy vọng của mọi người đối với tôi, xin cảm ơn!"
 
Đoạn phát biểu vừa khiêm tốn vừa kiên cường này đã thu hút được thiện cảm của biết bao người qua đường. Bản Bùi Như Niệm đang phát là phiên bản có làn đạn cũ, trên màn hình còn một loạt bình luận "Hi bà xã".
 
Bùi Như Niệm đã quen với việc mọi người gọi mình là vợ hay bà xã, nhưng bên cạnh còn có Khanh Khả Ngôn khiến cô có hơi xấu hổ, vội muốn tắt làn đạn.
 
"Hay lắm." Bỗng nhiên Khanh Khả Ngôn lên tiếng.
 
"Hả?" Bùi Như Niệm mờ mịt.
 
"Càng ngày càng có nhiều người ủng hộ em, rất tốt."
 
"Đúng vậy, em cũng cảm thấy rất diệu kỳ, giống như nằm mơ vậy."
 
"Tự tin lên, em xứng đáng." Khanh Khả Ngôn quay lại nhìn cô: "Lẽ trời sẽ trả công cho người cần cù, cố gắng rồi sẽ nhận được hồi báo."
 
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Bùi Như Niệm tự tin hơn một chút.
 
Khanh Khả Ngôn đứng lên, trịnh trọng nói với cô: "Chúc mừng em nhận được giải người mới."
 
"Trước đó anh đã nói rồi mà." Bùi Như Niệm cảm giác như anh đang chuyện bé xé to: "Chẳng lẽ anh cố ý đến đây để chúc mừng em?"
 
"Không phải." Khanh Khả Ngôn lại nghiêm túc nói: "Anh cố ý đến đây để tìm em đổi thưởng."
 
Đổi thưởng ???
 
Bùi Như Niệm trì trệ cho ra ba dấu chấm hỏi.
 
"Em quên à? Có cần anh nhắc không?"
 
"Không, không cần." Đương nhiên Bùi Như Niệm nhớ rõ chuyện "lì xì".
 
Nhưng cô không ngờ Khanh Khả Ngôn sẽ đòi thưởng giáp mặt như thế này.
 
"Phải đổi thế nào? Em chuyển khoản cho anh được không? Chuyển bao nhiêu?" Bùi Như Niệm lục lọi tìm di động, còn chưa có đụng tới thì tay đã bị anh bắt được.
 
"Đừng, ai muốn em chuyển khoản chứ?" Giọng điệu Khanh Khả Ngôn vô cùng bất đắc dĩ.
 
... Phần thưởng năm mới nhất định phải là tiền mừng tuổi sao?
 
 Ai quy định?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui