Một tuần nay cô luôn cắm đầu vào làm việc, ngoại trừ thời gian tắm rửa và vệ sinh ra thì thời gian ngủ cũng rất ít, cô cũng chẳng buồn động vào đồ ăn.
Lãnh Đông Phong đương nhiên cũng thấy lo ngại về tình trạng này của cô.
Chăm sóc cô hơn 20 năm nay nhưng ông chưa từng thấy cô tiều tuỵ như vậy, chỉ trong vòng 1 tuần thôi mà đã như một cái xác khô rồi.
'Cộc cộc'
-Cha có thể vào chứ?
-Vâng.
Cô đi lại phía bàn uống nước, mời cha cô ngồi xuống và kính cẩn rót trà.
Biết chắc cha mình có việc muốn tìm nên cô lên tiếng hỏi:
-Cha tìm con có việc gì ạ?
-Ta cũng sẽ không vòng vo.
Ta chỉ muốn biết tại sao một tuần nay con không về nhà? Đồ cũng đã chuyển hết nhà Tiểu Linh rồi đúng không?
-Có một chút chuyện thôi ạ, con tự xử lí được.
-Con đã nói vậy thì ta yên tâm rồi.
-Cha...!con có chuyện muốn hỏi.
-Con có chuyện gì?
-Về vụ tai nạn của mẹ 18 năm trước...!có thật là do mẹ bất cẩn đâm vào xe khác không?
-Việc này ta cũng không rõ.
Năm đó mẹ con ra đi quá bất ngờ khiến ta cũng không biết nên làm gì.
-Chuyện là...!hôm trước có người gửi thư đến cho con, nói là mẹ là do mẹ Tô hại.
-Ý con là Hạ Hy?
-Vâng.
-...
Vừa nhắc đến Tô Hạ Hy thì cha cô bỗng im lặng.
Bỗng nhiên có người mở cửa bước vào, là dì của cô, Lam Huệ Linh.
-Dì Linh, dì tìm con sao?- Vừa nhìn thấy người phụ nữ kia thì cô liền thay đổi thái độ, cười tươi vô cùng.
-Không tìm nhóc thì tìm ai nữa? Anh rể cũng đang ở đây sao?- Lam Huệ Linh hiền hậu cười đáp lại cô.
-Lại nhớ con gái anh rồi sao? Nếu không có Ân Nhi thì chắc dì cũng chẳng nhớ nổi người anh rể này đâu nhỉ?
-Anh cứ đùa, em muốn hỏi con bé một số chuyện thôi.
-Vậy anh đi trước đây, hai người cứ tự nhiên.
Nhìn người cha hơn 50 tuổi của mình mà cô cũng thấy ghen tị, có thể khiến cả hai chị em yêu say đắm thì có lẽ cha cô cũng không tồi đâu nhỉ? Lam Huệ Linh chính là em gái sinh đôi của mẹ cô, thực sự giống nhau vô cùng, chỉ là mẹ cô có chút trầm tĩnh hơn.
-Dì vẫn thầm thương trộm nhớ bố con sao?- Cô lên tiếng để gây sự chú ý của bà, tiện thể trêu người dì lâu ngày không gặp một chút.
-Con bé này cứ đùa dì.
-Con không đùa đâu.
Con rất muốn cha tái hôn, cha cũng đã chịu khổ gần 20 năm vì con rồi, con cũng muốn cha hạnh phúc.
-Dì biết con muốn tốt cho cha con nhưng vụ tai nạn của Thư tỷ có chứng cứ rồi sao?
-Có người đã gửi chứng cứ đến cho con.- Nói rồi cô đưa bức thư cùng hình ảnh cho Lam Huệ Linh.
-Là Tô Hạ Hy thật sao?
-Dì biết bà ta?
-Khi bọn dì học trung học thì bà ta thích cha con lắm.
Sau khi biết cha mẹ con yêu nhau thì tìm đủ mọi cách để bêu xấu mẹ con nhưng may dì kịp cản.
Từ đấy bà ta im hơi lặng tiếng.
Nhưng 10 năm sau bà ta lại quay lại, vụ tai nạn đó dì cũng nghi nghờ có người nhúng tay nhưng anh rể không tin.
Không ngờ lại là bà ta thật.- Lam Huệ Linh nói không kịp thở, chỉ vì thiếu không khí nên mới dừng lại.
-Thế tại sao bà ta lại sống yên ổn đến giờ chứ?
-Dì cũng không rõ tại sao bà ta lại bám được lấy Hàn Thiên Doanh.
Nhưng chắc chắn là do cha con không chịu tái hôn nên bà ta cũng đành bỏ cuộc.
Câu chuyện bà ta hại người cả Hàn gia đều biết, ngoại trừ Hàn Thiên Doanh.
Mẹ chồng cũng bao che cho bà ta nên chẳng ai có thể làm gì cả.
-...
-Vậy con với Hàn Thiên Vũ tính sao?- Bà coi Lãnh Nguyệt Ân như con gái, đương nhiên sẽ tò mò.
-Ly hôn ạ.
-Con chắc chứ?
-Vâng.
-Dì tôn trọng quyết định của con.
Vậy dì đi trước nhé? Dì phải đi mua chút đồ.
-Để con đưa dì đi.
-Thôi khỏi, dì tự đi được.
-Vậy dì đi cẩn thận.
___Hàn thị___
Hàn Thiên Vũ sau khi nghe cô nói về Tô Hạ Hy thì không thể ngừng suy nghĩ về chuyện đó.
Rốt cuộc bà ta đã làm gì? Nhấc điện thoại lên, anh bấm gọi cho Tô Hạ Hy.
-Mẹ Hy? Là con.
Có có chuyện muốn gặp mẹ.
-Có nhất thiết là phải gặp bây giờ không con?
-Có ạ.
-Vậy ra quán coffee trước trụ sở đi, mẹ đợi con.
Bà ta hẹn anh ra quán coffee mà anh thích nhất, chính xác là mẹ ruột của anh thích nhất.
Mẹ anh mất sớm, năm 4 tuổi thì thấy cha đưa một người phụ nữ lạ về nói anh phải gọi người đó là mẹ.
Vì bà ta rất tốt nên anh cũng dần dần chấp nhận.
Chỉ là có thể khiến Lãnh Nguyệt Ân nói sẽ khiến phải trả giá thì không biết bà ta đã làm ra cái loại chuyện khỉ gió gì.
Đi nhanh tới quán coffee đã hẹn, vừa đi vừa nghĩ xem chút nữa gặp mặt thì sẽ phải hỏi bà ta như thế nào thì không may đã nhìn thấy bà ta bước xuống từ một chiếc xe lạ, người mở cửa lại là Trương tổng.
Trước khi vào còn nhẹ nhàng hôn Trương tổng một cái.
Bà ta nɠɵạı ŧìиɦ sao? Anh đợi đến khi bà ta ngồi vào bàn mới bước vào.
-Mẹ đợi con lâu rồi chứ?
-Mẹ cũng vừa mới đến thôi.
Con ngồi đi.
-Mẹ tới đây bằng gì vậy? Sao con không thấy xe mẹ?
-Xe mẹ đi bảo dưỡng rồi, mẹ đi taxi.-Bà ta nói dối không chớp mắt.
"Đi taxi trị giá gần 5 triệu USD sao? Việc hôn tài xế nếu bị cha tôi bắt gặp thì bà sẽ giải thích thế nào đây? Tôi thật sai lầm khi coi bà là mẹ"- Hàn Thiên Vũ nghĩ.
-Mẹ có biết Lam Hinh Thư không?
-C...có chứ.
Bà ấy là bạn mẹ.- Nghe thấy anh nhắc đến người phụ nữ kia khiến bà ta đổ mồ hôi lạnh.
-Vậy mẹ có biết gì về vụ tai nạn 18 năm trước không?
-T...tại sao con lại hỏi chuyện đó? Mẹ đâu có liên quan đến vụ tai nạn của bà ấy.
-Con thì lại nghĩ mẹ phải biết chuyện gì chứ? Con không tin mẹ vợ con đơn giản chỉ là chết vì tai nạn, mà là do có người hại.
Mẹ có nghĩ thế không?
-Đ....đã 18 năm rồi còn nhắc lại chuyện đó làm gì? Mẹ có việc đi trước đây, con cứ ở lại.
Tô Hạ Hy vội vàng cầm ví rời đi, trước khi đi không quên thanh toán.
Nhưng có lẽ do quá hoảng loạn mà đâm trúng người ta để rồi bị nhắc nhở.
Phong thái phu nhân hằng ngày của bà ta đâu rồi?
END CHAP 38.