"Tôi gửi địa chị cho anh rồi đó," Từ Thiến Diệp nói, "Tôi đi xuống trước, con bé đang đợi tôi ở dưới"
"Được." Anh gật đầu.
Từ Thiến Diệp từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, quay người đi.
Cô dường như nghe thấy người đàn ông sau lưng cô nhỏ giọng nói, "Tôi cũng cảm thấy cô ấy phiền phức."
Từ Thiến Diệp nhíu mày, đang định quay người nói gì với anh, ngay sau đó cô đã nghe được câu tiếp theo của anh.
"Nhưng tôi bằng lòng để cô ấy phiền phức."
Từ Thiến Diệp ngây người, lúc cô quay người lại, người đàn ông đã vào trong phòng.
Cô không biết, điều đầu tiên sau khi vào phòng Thẩm Tư Ngạn làm không phải là xem tin nhắn địa chỉ của cô gửi đến, mà là đi ra ban công, yên lặng đốt một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ từ môi mỏng của người đàn ông phun ra, anh dựa vào lan can, cảnh tượng trước mắt hiện lên trong đôi mắt của anh.
Tiết trời đã ấm lên, bầu trời trong xanh, gió nhẹ ấm áp, không có dấu vết lơ lửng trên bầu trời vô tận, những sắc màu loang lổ đều được lọc sạch bởi mùa xuân mát trời, và ánh nắng ấm áp rực rỡ chiếu xuyên qua , và những đường nét trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông đang dần được phản chiếu trong cảnh sắc của ngày đầu xuân.
Anh ngậm điếu thuốc, gọi điện thoại cho Mạnh Thời.
"Tôi gửi cho cậu địa chỉ, cậu là người địa phương, khá quen thuộc với Đồng Châu, giúp tôi xem mấy căn nhà thích hợp gần đó."
Mạnh Thời có hơi không hiểu, "Cậu định làm gì?"
Thẩm Tư Ngạn thản nhiên nói: "Mua nhà."
"Cậu mua nhà làm gì? Cậu cũng không phải người địa phương, dựa theo chính sách mua nhà, cậu muốn mua thì phải làm một đống thủ tục rườm rà mới mua được."
"Tôi biết, nếu không tôi gọi điện cho cậu làm gì?" Thẩm Tư Ngạn nói: "Chỉ cần có tiền chuyện gì cũng trở nên dễ dàng hơn."
Mạnh Thời im lặng, "Cậu ở Hồng Kông cũng không phải không có nhà, vì sao muốn mua nhà ở Đồng Châu?"
"Theo đuổi phụ nữ," Thẩm Tư Ngạn không có kiên nhẫn, bắt đầu trở nên cáu gắt, "Có được không hả?"
".
.
." Mạnh Thời im lặng mấy giấy, hỏi anh, "Mấy ngày trước cậu uống rượu với cô ấy, không phải chính miệng cậu nói sẽ không quan tâm cô ấy nữa sao? Mất trí nhớ rồi à?"
Thẩm Tư Ngạn cắn răng, "Tôi đổi ý rồi."
"Senan, cậu đừng có tự vả mặt một cách hùng hồn như thế được không," Mạnh Thời tỉnh táo đưa ra kết luận, "Cậu là người đầu tiên tôi thấy đấy."
"Bị phụ nữ ăn sạch xong rồi đá," Thẩm Tư Ngạn cười lạnh, "Cậu cũng là người đầu tiên tôi thấy."
".
.
."
Hai người bọn họ đến ngày hôm nay vẫn chưa tuyệt giao, cũng là một kỳ tích.
***
Thư Thanh Nhân và trợ lý Trương đợi ở dưới xe rất lâu rồi, Từ Thiến Diệp mới ung dung đi xuống.
Vì Từ Thiến Diệp đã làm chậm trễ nhiều thời gian như vậy rồi nên Thư Thanh Nhân cũng không chậm chạp thêm, trực tiếp tăng nhanh tốc độ dọn nhà.
Một mình cô không cần sống trong một căn nhà lớn như vậy, nên tìm một căn hộ không quá lớn không nhỏ, hơn một trăm mét vuông, thả mái ở.
Ba phòng ngủ một phòng khách, hai phòng cô cho người sửa lại, một phòng làm thư phòng, một phòng làm phòng chứa đồ, chỉ để lại một phòng rộng nhất làm phòng ngủ của cô.
Không có phòng ngủ phụ, Từ Thiến Diệp vô thức hỏi, "Nếu có khách đến, buổi tối ngủ ở đâu?"
Thư Thanh Nhân vừa dọn đồ vừa trả lời, "Mình sẽ không mời khách đến đây."
Cô không có thói quen mời mọi người đến nhà của mình, vậy nên phòng ngủ phụ có cũng vô dụng.
".
.
.
Ý của mình là mình ngủ đâu." Từ Thiến Diệp chỉ vào bản thân.
"Cậu?" Thư Thanh Nhân nhíu mày: "Cậu không ngủ cùng một giường với mình được à?"
Mặt Từ Thiến Diệp không biểu cảm gì "À" lên một tiếng.
Từ Thiến Diệp giúp đỡ sắp xếp đồ đạc, trợ lý Trương là đàn ông không tiện vào trong phòng ngủ, nên đang ở ngoài phòng khách hỗ trợ bày biện một số đồ trang trí.
Thư Thanh Nhân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Trợ lý Trương, phí điện nước của căn nhà này em giúp chị thanh toán chưa?"
"Em chưa thanh toán ạ," Trợ lý Trương nói, "Giám đốc Thư, tối nay chị ở lại đây luôn ạ?"
Thư Thanh Nhân im lặng một lúc, "Không thì ở đâu? Trả phòng khách sạn rồi mà."
Thường thường khi chuyển nhà, đều chuyển dần dần tầm một hai ngày sau mới đến ở, trợ lý Trương cho rằng giám đốc Thư cũng vậy, lúc này cô nhắc nhở cậu mới ý thức được giám đốc Thư không phải chuyển từ trong nhà ra mà từ khách sạn đến đây, tất nhiên là sẽ trực tiếp vào ở.
"Vậy em lập tức đi thanh toán."
Thư Thanh Nhân được nuông chiều từ bé, điển hình là không chịu ăn ngũ cốc, từ trước đến nay tiền phí điện nước đều không để ý, loại chuyện vặt vãnh này bình thường đều giao cho Trương Hách, cậu không chỉ là trợ lý công việc còn kiêm luôn quản lý mấy chuyện vặt vãnh này giúp cô.
Trợ lý Trương định trực tiếp dùng tài khoản Wechat của mình kế nói với hệ thống đóng tiền của tiểu khu này.
Cậu đang thao tác trên điện thoại, lại bị Từ Thiến Diệp đè lại.
Trợ lý Trương có hơi không hiểu, "Từ tiểu thư?"
Từ Thiến Diệp nháy mắt mấy cái, "Ừm, cái kia, tôi không bê nổi, cậu lại giúp tôi một chút nhé?"
"Được ạ," Trợ lý Trương nói, "Chị chờ em chút, em giúp giám đốc Thư đóng tiền phí điện nước đã."
'Để tôi cho," cô trực tiếp giành lấy điện thoại của cậu, "Cậu giúp tôi bê đồ đi."
Trợ lý Trương nhìn đại tiểu thư này xuất thân cũng giống giám đốc Thư của cậu, có hơi nghi ngờ, "Từ tiểu thư, chị có biết làm không?"
Từ Thiến Diệp liếc cậu, "Cậu nói gì vậy, ngay cả nộp phí điện nước cũng không biết, vậy tôi sống mấy chục năm nay chẳng uổng phí rồi à?"
Trợ lý Trương cũng cảm thấy lời vừa rồi của mình có hơi kỳ thị một chút, cậu vội vàng xin lỗi, đứng dậy giúp Từ Thiến Diệp bê đồ.
Từ Thiến Diệp không biết trả tiền phí điện nước qua điện thoại, nhưng cô biết chữ, nhấn hai ba cái là có thể thanh toán được tiền điện nước.
Trợ lý Trương là một chàng trai ngây thơ ngốc nghếch, cậu cảm thấy người có tiền Từ Thiến Diệp sẽ không tham chút tiền trong ví Wechat của mình, nên rất yên tâm nói mật mã cho cô.
Mục đích của Từ Thiến Diệp không phải chút tiền đó.
Còn về phần điện.
.
.
"Ai da, tôi không tìm thấy phương thức trả hóa đơn tiền điện đâu cả, sao mình ngốc thế nhỉ." Từ Thiến Diệp lẩm bẩm một mình, rồi bỏ cuộc.
Từ Thiến Diệp đưa lại điện thoại cho trợ lý Trương, trợ lý Trương thuận miệng hỏi cô thanh toán xong hết rồi sao.
Từ Thiến Diệp chống nạnh, "Cậu có ý gì? Không tin tôi hả?"
Trợ lý Trương: ".
.
.
Không có, không có."
Đồ đặc cũng được sắp xếp đâu vào đó rồi, trợ lý Trương cũng nên đi, Từ Thiến Diệp đứng dậy cùng cậu rời đi.
Thư Thanh Nhân ngăn Từ Thiến Diệp lại, "Chị, không phải hôm nay cậu nói là ở lại cùng mình sao?"
Từ Thiến Diệp nói "Ôi chết" một tiếng sau đó mới giải thích với cô: "Tối nay mình có việc rồi, chỉ sợ không ở cùng cậu được."
Đây là nhà mới, không giống khách sạn, ngày nào cũng có nhân viên bảo vệ túc trực 24/24 giờ để tuần tra, Thư Thanh Nhân vốn đã thiếu cảm giác an toàn, bây giờ Từ Thiến Diệp lại muốn cho cô leo cây, rõ ràng là cô có chút không vui.
"Không phải đã nói rồi sao? Tối này là đêm đầu tiên mình ở đây, mình không muốn ở một mình." Cô nhỏ giọng nói.
Lúc này trợ lý Trương tự đề cử bản thân, cậu chỉ chỉ vào người nói: "Giám đốc Thư, nếu chị yên tâm về em, tối nay em ngủ ở trên sô pha ngoài phòng khách cũng được, chị có việc gì có thể gọi em."
Về cách làm người của trợ lý Trương, Thư Thanh Nhân trăm phần trăm yên tâm.
Cô đang định gật đầu, lại muốn nói thêm coi như để đền bù cho cậu, buổi tối nay cậu ngủ tạm ở trên ghế sô pha cũng coi như tăng ca.
Kết quả Từ Thiến Diệp bỗng cao giọng nói: "Trợ lý Trương, cậu đừng vì cấp trên của mình, ngay cả đời sống sinh hoạt cá nhân của bản thân cũng không để ý, hôm nay là cuối tuần, buổi tối chắc chắn cậu có hẹn với bạn gái rồi đúng không, không rảnh thì không nên miễn cưỡng bản thân."
Trong lòng trợ lý Trương tự nhủ tôi còn đang độc thân đây.
"Buổi tối hôm nay em.
.
.
"
Cậu vừa định phản bác, Từ Thiến Diệp đã nhìn cậu chằm chằm, nụ cười cũng trở nên dữ tợn hơn, "Cậu không rảnh! ! !"
Trợ lý Trương: ".
.
.
."
QAQ
Dưới sự "khuyên can" cực lực của Từ Thiến Diệp, cuối cùng trợ lý Trương vẫn phải rớt nước mắt chào tạm biệt với tiền lương làm thêm giờ của mình.
Thư Thanh Nhân đứng ở trên ban công, nhìn Từ Thiến Diệp và trợ lý Trương rời đi.
Dù sao cô cũng không thể cưỡng cầu bọn họ ở lại đây với cô.
Cô đã lựa chọn chuyển ra ngoài, cũng nên chuẩn bị tốt tinh thần ở một mình.
Cô thất thần nhìn về phía cửa, cánh cửa này khác hẳn với cánh cửa kiểu phương Tây in nổi tối màu của khách sạn, nó không ngừng nhắc nhở rằng cô thực sự đã chuyển đi.
Cô không quen biết người hàng xóm ở cửa đối diện, cô ấy thậm chí không biết căn hộ đối diện có người ở hay không.
Cô thực sự chỉ có một mình, mà đây chính là những gì cô muốn.
Thư Thanh Nhân ngửa đầu nhìn trần nhà, duỗi cái lưng mỏi nhừ, nếu không còn chuyện gì làm thì nghịch điện thoại vậy.
Cô điện lên mạng, nhưng phát hiện điện thoại không kết nối được với wifi.
Cô đi về phía cục phát wifi nhìn, phát hiện cục phát wifi này không sáng đèn, cô đập đập vỗ vỗ, khởi động lại cục phát wifi mân mê cả một lúc, vẫn không có tác dụng.
Cô không hiểu về mấy cái này cho lắm, có lẽ cục này hỏng mất rồi.
Trợ lý Trương vừa mới đi, thôi để mai bảo cậu mua một cái mới gửi tới đây vậy.
Thư Thanh Nhân thở dài, ngả người xuống ghế sô pha, bỗng màn hình điện thoại sáng lên, cô ấn vào cái app, lướt lướt ấn ấn vài cái rồi thoát ra.
Cô cứ như vậy nhám chán ấn vào rồi lại thoát ra, cũng lướt lướt được hơn nửa tiếng.
Sau đó cô mở hòm thư tin nhắn, đầu tiên nhìn xem hòm thư có email mới gửi đến hay không, sau đó lại ấn vào mục "Thư đã gửi", thuận tiện xem những thư cô đã gửi cho người khác.
Ngoại trừ thư cô gửi cho bố, còn lại đều đã hiện lên thông báo đã đọc.
Cô nghĩ nghĩ một chút có nên đăng nhập vào hòm thư của bố không, giúp ông mở những thư chưa đọc này.
Thư Thanh Nhân nghĩ như vậy, cũng nên thử một lần, nhưng cô phát hiện có vấn đề, đó là cô không biết mật khẩu hòm thư của ông.
Cô thử gõ mật khẩu mấy lần, kết quả đều sai, trên màn hình thông báo cô chỉ còn một lần nhập mật khẩu.
Thư Thanh Nhân định hỏi Từ Lâm nữ sĩ xem bà có biết mật khẩu không, nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên được mấy giây lập tức bị dập tắt.
Thôi vẫn đừng nên hỏi mẹ cô, cho dù bà ấy có biết, chắc chắn bà cũng không nói cho cô biết.
Cô và mẹ đều có thói quen gửi email vào trong hộp thư của bố, nếu như mẹ cô nói cho cô biết mật khẩu, vậy thì tất cả thư của Từ Lâm nữ sĩ viết cho Thư Bác Dương đều bị đứa con gái là cô này đọc biết, nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ rồi.
Thư Thanh Nhân cảm thấy với tính cách của Từ Lâm nữ sĩ, trăm phần trăm bà sẽ không nói cho cô biết.
Một hồi sau khi thử một loạt mật khẩu không được cô quay lại viết email gửi vào hòm thư của bố, nội dung về cuộc sống hiện tại của cô.
"Bố ơi,
Con lại chuyển nhà rồi.
Cũng không hẳn là chuyển nhà, chính xác là con chuyển từ trong khách sạn ra ngoài, con không thể cứ ở trong khách sạn được, nếu không người ta sẽ nghĩ thế nào về con đây.
À, nếu bố hỏi vì sao con muốn chuyển ra ngoài, kỳ thật con không muốn chuyển đi đâu, ở trong khách sạn rất thoải mái, mà ở đối diện còn có người quen, anh ấy đối với con rất tốt, đêm ba mươi tết là anh ấy cùng con đón giao thừa đó.
Lần trước con nói với bố là con ăn tết một mình, bố cũng không cần phải lo lắng cho con đâu nha, có anh ấy cùng con đón tết rồi.
Con cảm thấy, anh ấy đối tốt với con quá mức.
Bố ơi, con tuyệt đối không quên bố đâu, bố là người đàn ông con yêu nhất, anh ấy và bố không giống nhau tẹo nào hết, dáng vẻ hay khí chất đều không giống, tính cách cũng không giống.
Tính tình của anh ấy quá kém bố ạ, công tử bột lại còn rất ngang ngược, nhưng đôi khi lại rất dịu dàng, con nghi ngờ anh ấy bị nhân cách phân liệt.
Diệp Diệp nói, con có tâm tư khác với anh ấy, không hổ là cậu ấy, đoán trúng phóc.
Lần đầu con gặp anh ấy, con cho rằng anh ấy làm cái nghề đó, lúc đó con có hơi yên tâm, nói người đàn ông Diệp Diệp tìm cho con đẹp trai quá.
Nhưng rồi anh ấy nói chuyện cực kỳ khiến con tức giận, anh ấy còn hiểu lầm con cũng làm cái nghề đó, bố, bố cũng hiểu con nói cái cái nghề đó là gì đúng không?
Sau đó con có hơi ghét anh ấy, bây giờ con ngẫm lại, từ lúc nào con bắt đầu không ghét anh ấy nữa nhỉ, a, là lần tổ chức tiệc tất niên.
Bố còn nhớ khi con nhỏ lúc bố dỗ con đi ngủ thường đọc truyện cổ tích cho con nghe không? Con không nhớ rõ là truyện của Andersen hay là truyện của Grimm, lúc đó con có hỏi bố, hoàng tử sẽ trông như thế nào, bố nói hoàng tử rất đẹp trai, con nghĩ nếu đẹp trai, thì chắc chắn sẽ nhìn giống như bố vậy.
Hôm tiệc thường niên đó, một mình con ở trong phòng nghỉ không bật đèn, anh ấy xuất hiện.
Đôi mắt đẹp của anh ấy cong lên như đang cười, mắng con ngốc, chơi trốn tìm tệ.
Lúc đó con suýt tưởng rằng con đã xuyên vào trong cuốn truyện cổ tích, mà hoàng tử trong truyện đang mỉm cười với con.
Đàn ông đẹp trai nhiều vô kể, nhưng chỉ có anh ấy là hoàng tử của con.
Lúc sau anh ấy tặng cho con một cái đồng hồ, nói là mặt trăng, con biết cái đồng hồ đó tên là mặt trăng và vì sao, nên con không lấy, con cảm thấy khi anh ấy bằng lòng tặng con cái đồng hồ đó, con đã nhận được mặt trăng của anh ấy rồi.
Rồi lại sau đó, tối ngày 30 tết, khách sạn đột nhiên mất điện, con có chút sợ hãi.
Anh ấy từ Hồng Kông trở lại.
Anh ấy là người Hồng Kông, không hiểu mấy trò cười trên TV của chúng ta, lúc xem chương trình cuối năm thấy cực kỳ nhàm chán, nhưng anh ấy vẫn cùng con xem hết chương trình đó.
Anh ấy tặng cho con một thẻ Kính nghiệp phúc, vận khí của con và anh ấy chênh lệch nhau nhiều như vậy, nếu không có anh ấy cho con chữ phúc đó, con cũng không có được một tệ tám đồng kia, ha ha ha.
Lúc về nhà ăn tết, con không muốn nghe bác cả răn dạy con, nên con đã trốn vào trong thư phòng của bố.
Sau đó bác cả vậy mà đến thư phòng tìm con, anh ấy kéo con trốn xuống gầm bàn đọc sách của bố.
Anh ấy nói con đáng yêu.
Tuyệt đối không phải con tự luyến đâu nhé, con đã từng nghe có rất nhiều người đàn ông khen con xinh đẹp, thông minh, tao nhã, nhưng chỉ có khi anh ấy khen con mới khiến trái tim con đập rộn ràng không ngừng, thình thịch từng nhịp.
Con không phải là người trọng vẻ ngoài, nhưng con cảm thấy khi ngắm nhìn anh ấy thật kỹ, anh ấy đẹp đến mức.
.
.
Lúc con trốn ở dưới gầm bàn với anh ấy, con thậm chí muốn hôn trộm anh ấy một cái.
Nói nhiều như vậy, vẫn chưa nói với bố tên anh ấy là gì nhỉ.
Anh ấy tên là Thẩm Tư Ngạn, anh ấy gọi con là cô nhỏ, nhưng con không gọi anh ấy là cháu trai lớn, con không có cháu trai nào lớn hơn con hai tuổi hết.
Con thích Thẩm Tư Ngạn.
Sở dĩ con nói chuyện này với bố là vì bố sẽ giữ bí mật cho con.
Con không còn đủ tự tin để ký thác tình cảm vào một mối quan hệ với một người mới nữa, con sợ rằng lâu dần anh ấy sẽ khiến con thất vọng, bỏ rơi con và làm tổn thương con.
Có phải con rất hèn nhát không? Nhưng bố ơi, nếu như hèn nhát có thể giảm bớt tổn thương, con nguyện ý cả đời làm một kẻ hèn nhát.
Bối ơi, trời sắp tối rồi, không nói nữa, hôm nay nói đến đây thôi.
Con nhớ bố lắm.
Nhân Nhân."
Bức thư này xóa đi rồi gõ lại, sửa rồi lại xóa, đến khi gửi đi cũng đã trôi qua mấy tiếng.
Điện thoại di động của cô cũng sắp hết pin, cục pin ở trên góc trái màn hình đã chuyển sang đèn đỏ báo hiệu lượng điện trong điện thoại đang giãy giụa.
Sắc trời dần tối, Thư Thanh Nhân đứng lên muốn đi mở đèn.
Tiếng lạch cạch của công tắc đèn vang lên, đèn không sáng, cô lặp lại động tác này mấy lần, nhưng vẫn như cũ đèn không sáng.
Cô nhíu mày, lại chuyển sang công tắc đèn khác, vẫn không có gì thay đổi.
Trời tối rất nhanh, mặt trời lặn dần, và ánh sáng cam ấm áp vừa tràn ra trong nhà rồi lại vụt mất khỏi góc cửa sổ.
Thư Thanh Nhân hoảng hốt, không phải lại gặp sự cố mất điện đấy chứ?
Cô bước ra ban công, mấy hộ gia đình ở tầng đối diện đã sáng đèn, cô có chút hoảng sợ, chẳng lẽ nhà cô bị cúp điện.
Cô vươn người ra ngoài ban công cố khiễng chân nhìn qua bên này bên kia, thấy đèn ở một số hộ gia đình trong tòa nhà cô ở cũng đang sáng.
Thư Thanh Nhân tuyệt vọng.
Cô tạo cái nghiệt gì đây, chỉ có một mình căn hộ này của cô là không có điện.
Cô nghĩ có phải trợ lý Trương chưa đóng tiền điện giúp cô không, cô đang định gọi điện cho trợ lý Trương để hỏi một chút.
Điện thoại chỉ còn 1% pin, đang nhảy lên thông báo.
Đúng là nghiệp mà, cô còn chưa kịp bấm số điện thoại của trợ lý Trương, điện thoại hy sinh oanh liệt.
Thư Thanh Nhân đi tìm bộ chuyển đổi USB và cố gắng sạc điện thoại bằng laptop, tìm một hồi trong phòng đã hoàn toàn tối om.
Cô cầm laptop cố gắng dựa vào một chút ánh sáng yếu ớt tìm bộ chuyển đổi nhưng cô mãi vẫn không thể tìm được đầu cắm ở đâu.
Từ lúc này, cô đã hạ quyết tâm sẽ không bao giờ mua Mac của Apple nữa.
Không có điện, không có internet, mơ mơ màng màng như trở lại thời kỳ người tiền sử, Thư Thanh Nhân ngồi trên ghế sô pha, không muốn đi xuống lầu.
Người nhát gan chính là như vậy, lúc sợ hãi thà trốn một mình ở nguyên một chỗ không nhúc nhích, cũng không chịu đứng dậy nghĩ cách giải quyết, giống như chỉ cần động đậy một cái, sẽ có ma nữ đến tìm cô đòi mạng.
Thư Thanh Nhân muốn chửi trời, cũng muốn chửi cả cái quản lý điện lục của khu chung cư này.
Cô mở to mắt, hai tay ôm đầu gối, cố gắng hết sức thu mình lại thành một cục, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, tăng chút cảm giác an toàn.
Thư Thanh Nhân suy nghĩ miên man, cô tự hỏi lần mất điện trước đó bản thân đã vượt qua như thế nào.
À, không phải tự bản thân cô vượt qua.
Thư Thanh Nhân hé miệng, cô nói vào bầu không tối mịt và im lặng xung quanh mình, giọng như muỗi kêu, "Thẩm.
.
.
Thẩm Tư Ngạn."
"Thẩm Tư Ngạn."
"Thẩm Tư Ngạn."
Cô cảm thấy có thể Thẩm Tư Ngạn sẽ giống như thần đèn Aladin, gọi ba tiếng sẽ xuất hiện.
Cô đã gọi ba tiếng rồi, nhưng không có gì xảy ra, cô bĩu môi có hơi thất vọng, hiện thực đúng là tàn khốc, truyện cổ tích cũng chỉ là truyện cổ tích mà thôi.
Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra được.
Cô giống như đứa ngốc vậy.
"Thẩm Tư Ngạn," Thư Thanh Nhân lại gọi tên của anh, "Tôi sợ quá."
Sau tiếng gọi thứ tư, có lẽ ông trời thực sự thấy cô ấy quá đáng thương, không đành lòng tra tấn cô thêm nữa, chuông cửa bỗng vang lên.
Trong không gian yên tĩnh như vậy, tiếng chuông cửa không tính là quá lớn đột nhiên vang lên, cảm giác cực kỳ quỷ dị.
------oOo------