Xin Đừng Trèo Cao FULL


Từ sau khi buổi tiệc sinh nhật, Thẩm Tư Ngạn nghênh ngang ra vào nhà của Thư Thanh Nhân.
Anh đã trả phòng ở khách sạn rồi, lấy cớ mình không còn chỗ nào để đi, xách theo vali một mạch tiến thẳng vào trong nhà của cô.
Thư Thanh Nhân không cảm thấy có gì không ổn, đằng nào trước đây cô đã từng ở chung một nhà với Tống Tuấn Hành.
 
Năm đó cô và Tống Tuấn Hành chính thức nhận giấy chứng nhận kết hôn, nhưng khi ngủ vẫn chia phòng, bây giờ cô và vị thái tử gia này còn chưa phát triển đến mức độ đó, mà mỗi đêm đều cùng giường chung gối.
Con người đúng thật là càng sống càng cởi mở.
Mấy cái tư tưởng sống thử và bất hợp pháp đã lỗi thời từ rất lâu rồi.
Trong một lần tổ chức họp trên công ty, Thư Thanh Nhân vì chuyện quên mang tài liệu mà bắt đầu khiến mọi người chú ý.
Lúc đó có quản lý cấp cao đã có mặt đầy đủ, Thư Thanh Nhân phát hiện bản phương án tối qua cô đem về nhà, hôm nay quên cầm theo.
Buổi sáng Thư Thanh Nhân dậy trễ, cô vội vàng sửa soạn xong lập tức chạy đến công ty, kết quả là tài liệu cần dùng trong buổi họp lại quên cầm theo.
Nếu như nhân viên bình thường quên mang theo tài liệu, có lẽ sẽ bị cấp trên mắng một trận, nhưng Thư Thanh Nhân lại là sếp lớn đứng đầu cả một công ty, sếp đi họp quên mang theo tài liệu, các nhân viên quản lý cấp cao cũng không dám nói gì.

Cuối cùng quản lý chi nhánh nói anh ta có một bản sao của bản phương án đó, bây giờ sẽ nhanh chóng in ra.
 
Thư Thanh Nhân như trút được gánh nặng, nói cảm ơn với quản lý.
Vị thái tử gia ngồi ở hàng ghế đầu đang cà lơ phất phơ quay bút, bỗng nhẹ nhàng nói một câu, "Có phải cái cặp tài liệu màu xanh dương em để trên bàn trong thư phòng không?"
".

.

."
Câu hỏi này vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng họp đều im lặng.
Não bộ của Thư Thanh Nhân trong chốc lát không kịp hoạt động, chỉ hỏi lại một câu, "Anh nhìn thấy sao không mang theo giúp em?"
Giọng điệu của thái tử gia lười biếng, "Sao anh biết được hôm nay họp cần dùng."
Hai người nói xong cũng không nói thêm gì nữa, sau đó quản lý đưa bản photo đến, cuộc họp lại tiếp tục.
Lúc đó Thư Thanh Nhân không cảm thấy cuộc đối thoại giữa mình và Thẩm Tư Ngạn có cái gì không đúng, tính chất của cuộc nói chuyện đó không khác mấy cách trao đổi thường ngày giữa cô và thư ký Trương, cô hỏi thư ký Trương thứ gì đó ở đâu, thư ký Trương sẽ đáp lại có phải ở đó hay không.
Sau khi buổi họp kết thúc, cuộc đối thoại ngắn này giữa hai người bị truyền ra ngoài.

Người có suy nghĩ đơn giản thì cảm thấy cuộc đối thoại này không có gì, người có suy nghĩ phức tạp hơn một chút thì thu thập được một chút thông tin.

Còn người có suy nghĩ vừa phức tạp vừa đen tối phân tích cuộc đối thoại này cực kỳ có sắc tình.
[Nhất định là bọn họ ở chung]
[Chậc chậc chậc]
[Giám đốc Thư quên mang tài liệu, vì sao lại quên]
[Dậy trễ?]
[Vì sao lại dậy trễ?]
[.

.

.]
[Tên cuồng tín to gan này! Ngay cả sếp lớp các cậu cũng có thể YY à!]
*YY: kiểu giống như tưởng tượng, ảo tưởng á.
[Tôi nghi ngờ trong đầu các cậu đang hiện lên cảnh 18+]
[Chỉ một giây thôi, tôi tự kiểm điểm lại bản thân]
Ban đầu Thư Thanh Nhân không biết gì, nhưng sau đó co phát hiện ánh mắt của mọi người trong công ty nhìn cô không bình thường, cô hỏi thư ký Trương, thư ký Trương ấp úng nói khéo chuyện đó ra, nên cô mới biết được nguyên nhân.
Cô đi tìm Thẩm Tư Ngạn nói chuyện này cho anh nghe, chuyện liên quan đến chuyện bọn họ ở chung bị nhân viên bàn tán ra vào, hy vọng anh có thể chú ý hành động và lời nói của mình.
Thẩm Tư Ngạn hỏi: "Ở chung là phạm pháp à?"
Thư Thanh Nhân sửng sốt.
Phạm pháp thì đúng là không phạm pháp, chỉ là người mọi người nghị luận sau lưng như vậy, cô cảm thấy không được thoải mái.
"Nếu như em không muốn bị người khác bàn tán," anh nói, "Vậy thì kết hôn với anh đi."
Chiêu này anh dùng đi dùng lại không chán à?
Thư Thanh Nhân im lặng một lúc, "Anh không cầu hôn em lấy gì mà em phải kết hôn với anh?"
Ánh mắt Thẩm Tư Ngạn đột nhiên sáng lên, "Vậy ý của em là, anh cầu hôn thì em sẽ lập tức lấy anh?"
".

.

."
Đáp lại anh là sự im lặng của Thư Thanh Nhân.
***
Thẩm Tư Ngạn đã ngầm hiểu lời của cô, anh bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho chuyện cầu hôn.
Anh chưa từng cầu hôn bao giờ, cũng không biết Thư Thanh Nhân thích được cầu hôn như thế nào, nhưng anh lại không thể trực tiếp đi hỏi cô chuyện này được, đành phải đi đường vòng tìm Từ Thiến Diệp xin trợ giúp.
Từ Thiến Diệp ngạc nhiên, "Không phải anh cầu hôn rồi à? Nhẫn cũng mua rồi còn gì."
"Đó không phải dùng để cầu hôn." Anh nói.
Từ Thiến Diệp còn ngạc nhiên hơn vừa rồi, "Vậy anh mua viên kim cương lớn như vậy làm gì?"
"Dỗ cô ấy vui vẻ."
".

.

."
Từ Thiến Diệp im lặng một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, "Không biết, chưa từng thấy em ấy nhắc đến."
Cuộc hôn nhân trước đây của Thư Thanh Nhân là hôn nhân thương mại, Từ Lâm nữ sĩ giúp cô chọn chồng, từ chuyện đính hôn đến hôn lễ đều là một tay người lớn trong nhà xử lý.

Cô và Tống Tuấn Hành chỉ phụ trách ký tên lên tờ giấy đăng ký kết hôn.

Tống Tuấn Hành cơ bản là không cần thiết phải giả vờ cầu hôn cô, cô cũng mong đợi gì anh ta sẽ làm như vậy.
Sau này Thẩm Tư Ngạn vì chuyện cầu hôn mà tìm tòi rất nhiều ý tưởng khác nhau, liệt kê ra mười mấy cách cầu hôn có thể nói là rất phản cảm, kiểu trên trời dưới đất gì cũng có.

Thẩm Tư Ngạn là một người cầu kỳ và cũng rất kén chọn, anh loại bỏ từng ý tưởng ngu ngốc kia, không phải quá quê mùa thì cũng là cũ rích không có tính sáng tạo.
Quanh đi quẩn lại chỉ có vài kiểu cầu hôn như bao trọn một nhà hàng, rồi mau bánh kem, tất cả mọi người đều biết ở trong bánh kem có gì, thế này có có ý nghĩa gì nữa.
Thẩm Tư Ngạn không thể chọn được cái nào, chỉ có thể tự vận động đầu óc.
Nhưng mà một mình Thẩm Tư Ngạn nghĩ thôi còn vẫn chưa đủ, anh còn cưỡng ép những người khác cũng phải suy nghĩ với mình.
Thẩm Tư Ngạn lập một nhóm chat, sau đó thêm Mạnh Thời và Từ Thiến Diệp vào, Từ Thiến Diệp cực kỳ nhanh nhạy đặt tên cho nhóm chat này là [Chiến dịch cầu hôn].
Thẩm Tư Ngạn cảm thấy cái tên này quá lộ liễu, lỡ như Thư Thanh Nhân thấy được cái nhóm này trong điện thoại bất kỳ ai trong nhóm này, chuyện cầu hôn này của anh sẽ bị bại lộ.
Vì vậy anh đã đổi lại thành [Nhóm trao đổi công việc].
Từ Thiến Diệp: ".

.

."
Mạnh Thời: ".

.

."
Nếu như muốn tạo bất ngờ, thì phải nắm chính xác lịch trình thời gian làm việc của Thư Thanh Nhân, nhưng không ai trong ba người bọn họ 24 giờ đều ở bên cạnh Thư Thanh Nhân.
Từ Thiến Diệp: [Thêm thư ký của em ấy vào là được, cậu ta là người hiểu rõ lịch trình của em ấy nhất]
Thẩm Tư Ngạn: [Được]
Từ Thiến Diệp thêm thư ký Trương vào trong nhóm.
Lúc đầu thư ký Trương nhìn thấy tên nhóm chat này, cậu tưởng lại là một nhóm chuyên tám chuyện nào đó, nhưng sau khi xem tên thành viên trong nhóm, Từ tiểu thư, giám đốc Thẩm, phó giám đốc Mạnh.
Vậy xem ra đây là nhóm công việc nghiêm túc rồi, cũng không biết là đang bàn công việc gì.
Thẩm Tư Ngạn hỏi cậu lịch trình công việc của Thư Thanh Nhân.
Thư ký Trướng cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu giám đốc Thẩm muốn biết lịch trình của giám đốc Thư của bọn họ như vậy sao không trực tiếp hỏi giám đốc Thư luôn cho nhanh.
Mạnh Thời cũng không hiểu vì sao Thẩm Tư Ngạn muốn thêm anh ta vào trong cái nhóm chat này, nếu như anh ta có ý tưởng cầu hôn hay sao anh ta có thể nó cho Thẩm Tư Ngạn biết được.

Anh ta thấy thư ký Trương cả một lúc lâu không có động tĩnh gì, dứt khoát dùng nhóm chat này nhắn tin chuyện công việc với Thẩm Tư Ngạn.
Thẩm Tư Ngạn: [Chuyện công việc thì nhắn tin riêng đi]
Mạnh Thời: [Tôi nhắn tin riêng cậu có rep không?]
Đúng là không thể trách Mạnh Thời dùng nhóm này nhắn công việc riêng được, bây giờ Thẩm Tư Ngạn cơ bản là không chịu rời khỏi giao diện nhóm chat này, cho dù Mạnh Thời có nhắn một trăm tin nhắn đến Thẩm Tư Ngạn cũng chưa chắc đã đọc.
Hai người cứ vậy nhắn tin chuyện công việc.
Hai người gửi tin nhắn qua lại, thỉnh thoảng Từ Thiến Diệp sẽ gửi một vài cái icon để quấy rối, ngay giữa lúc hỗn loạn như thế này Thư Thanh Nhân được thư ký Trương thêm vào nhóm chat.
Không ai để ý đến có thêm một người trong nhóm chat, thông báo Thư Thanh Nhân được thêm vào nhóm nhanh chóng bị trôi mất.
Thư Thanh Nhân nhìn tên nhóm, là nhóm bàn chuyện công việc.
Thư Thanh Nhân không biết rốt cuộc bọn họ đang nói chuyện công việc gì nên cô không nhắn tin chen ngang vào, nghĩ thầm cứ xem bọn họ đang nói cái gì trước đã, sau đó cô sẽ nhắn tin theo.
Thẩm Tư Ngạn và Mạnh Thời bàn chuyện công việc xong, thư ký Trương vẫn chưa có động tĩnh gì.
Thẩm Tư Ngạn: [Muốn một bản lịch trình làm việc của giám đốc Thư của các cậu, sao mãi không thấy cậu thấy gửi qua thế?]
Thư ký Trương: [Giám đốc Thẩm, anh có thể trực tiếp hỏi giám đốc Thư mà]
Từ Thiến Diệp: [Anh ta mà hỏi em gái của tôi thì chẳng khác nào tự mình để lộ?]
Thư ký Trương: [Bị lộ chuyện gì thế ạ?]
Mạnh Thời: [Cầu hôn]
Thư ký Trương: [Ai cầu hôn?]
Từ Thiến Diệp: [Thư ký Trương à, có phải cậu bị ngốc không thế, tất nhiên là giám đốc Thẩm muốn cầu hôn giám đốc Thư của các cậu rồi]
Thư ký Trương: [.

.

.

Nhưng tôi vừa thêm giám đốc Thư vào trong nhóm rồi]
Thẩm Tư Ngạn: [.

.

.]
Từ Thiến Diệp: [.

.

.]
Mạnh Thời: [Được cười rồi]
Thư Thanh Nhân do dự rất lâu, thầm nghĩ lúc này có nên nhắn một tin là cái gì cô cũng chưa đọc được không, làm dịu bầu không khí ngột ngạt này.
Cô chưa kịp gửi icon "Hello" vào trong nhóm,chỉ chớp mắt một cái nhóm chat này đã bị giải tán.
".

.

."
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui