Xin đừng từ bỏ trị liệu


Chẳng qua Ngôn Văn Hoa và chính mình mặc dù không thành, nhưng Ngôn Minh và Ngu Điềm có vẻ thỉnh thoảng vẫn có qua lại.
Lần này mở cửa nhìn thấy Ngôn Minh, Tống Xuân Hương cũng không quá bất ngờ, tuy rằng trong lòng vừa mới nhận tin dữ Ngu Điềm đang hẹn hò với một gã đàn ông lớn tuổi, nhưng ít nhiều vẫn lên được chút tinh thần, cười tươi với Ngôn Minh.
“Dì, cháu vừa hay tới thăm dì ạ.”
Ngôn Minh mặc quần áo tối màu, không khoác áo blouse trắng của bệnh viện, cả người anh nhìn càng có vẻ trưởng thành, cao ráo, khiến người khác không dễ lại gần, nhưng trong lòng Tống Xuân Hương vẫn sinh ra hảo cảm.
Bà mở cửa lớn hơn một chút, muốn mời Ngôn Minh vào nhà, lại phát hiện Ngôn Minh cũng không phải đi tay không mà tới, hai tay anh đều xách đầy đồ, dưới đất bên cạnh còn để vài thứ khác.
Tống Xuân Hương liếc mắt một cái liền thấy được đông trùng hạ thảo, linh chi, nhân sâm Mỹ, còn các loại mỹ phẩm dưỡng da xa xỉ.
Bà biết nhà Ngôn Minh có tiền, cũng biết đứa trẻ Ngôn Minh này là người tốt, nhưng…Thế này cũng quá nhiều đi?
Ngôn Minh lại rất điềm nhiên, dường như hết thảy đều là đương nhiên: “Dì, đây đều là đồ cháu mang đến, xin dì nhất định phải nhận lấy tâm ý này của con.”
Tống Xuân Hương trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngôn Minh đem từng món quà sang quý đó vào trong nhà.

Một lát sau, bà mới phát ứng lại được, kêu Ngu Điềm đang đứng ở một bên đi pha trà cho Ngôn Minh.
Ngu Điềm nhìn qua còn có chút xấu hổ, thấy Ngôn Minh nhưng chỉ nhìn đối phương liếc mắt một cái, sau đó cũng không tiếp đón, không lễ phép chui vào phòng bếp pha trà, chỉ để lại Tống Xuân Hương ngồi ở phòng khách với Ngôn Minh.
Bởi vì Ngôn Minh đột nhiên tới chơi, Tống Xuân Hương còn chưa đun nước, Ngu Điềm ở trong phòng bếp đun nước, Tống Xuân Hương chỉ có thể nói chuyện phiếm câu được câu không với Ngôn Minh.
Nhưng cuối cùng vẫn rất buồn khổ, vừa rồi biết được Ngu Điềm vậy mà dám lén mình quen một người bạn trai lớn tuổi hơn không ít, còn muốn cuối tuần sau đi gặp ba mẹ đối phương, Tống Xuân Hương cảm thấy buồn không để đâu cho hết.
Có lẽ khí chất của Ngôn Minh toát lên vẻ đáng tin cậy và ổn trọng, khiến Tống Xuân Hương cảm thấy ở trước mặt anh rất thoải mái và có thể tin tưởng, nhìn Ngu Điềm vẫn đang ở trong bếp bận pha trà, chưa ra ngoài, Tống Xuân Hương cũng không giấu diếm nữa…
“Ngôn Minh, dì có chuyện này muốn hỏi con, con có biết…biết sau khi Cá Nhỏ nhà dì quay lại trường đi học, đã hẹn hò với bạn trai lớn tuổi hơn nó không?”
“……………” Ngôn Minh nhìn như không biết, nhưng có vẻ đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này từ cái nhăn mày của Tống Xuân Hương, nét vừa giãn ra lập tức trở nên căng chặt.
“Bạn trai …tuổi có hơi…lớn?” Anh lặp lại nói: “Đây là…Ngu Điềm nói?”
“Ừ.” Tống Xuân Hương sầu lo gật đầu: “Tuổi không nhỏ, còn không biết đã tốt nghiệp trường y được bao nhiêu năm, nhưng đã là tiến sĩ, thời điểm tốt nghiệp chắc cũng không còn trẻ nữa.”
“Cháu cũng tốt nghiệp cùng trường với Cá Nhỏ, dì muốn hỏi cháu một chút, cháu có biết bạn trai của Cá Nhỏ, rốt cuộc là thần thánh phương nào không?” Tống Xuân Hương thật sự quá lo lắng Ngu Điềm sẽ lại bị lừa một lần nữa: “Cá Nhỏ rất đơn thuần, dì sợ con bé không phải là đối thủ của người đàn ông lớn tuổi này, đối phương còn là tiến sĩ, trí thông minh chắc chắn không kém, chơi xấu lại càng là một chọi một, tiến sĩ các cháu, hẳn là có vòng tròn xã giao riêng.


Vậy cháu ít nhiều có nghe nói, biết được người Cá Nhỏ hẹn hò là hạng người gì không?”
Tống Xuân Hương cũng không biết chính mình hỏi vậy có làm khó Ngôn Minh hay không, đứa nhỏ Ngôn Minh này vừa nhìn đã biết là ngày thường đam mê công việc, thậm chí gia sản chục tỷ cũng không để vào mắt, nhờ anh đi nghe ngóng tin tức xã giao, cũng không thực tế.
Nhưng Tống Xuân Hương nóng lòng lo lắng cho Ngu Điềm, tiến sĩ duy nhất mà bà quen biết cũng chỉ có Ngôn Minh, đành phải coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa trị.
“Dì chỉ lo Cá Nhỏ bị lừa, nghe thấy đối phương, dì cứ luôn có cảm giác không giống người đứng đắn, hơn nữa còn gấp gáp muốn gặp mặt cha mẹ hai bên vào tuần sau, như là muốn nhanh nhanh chóng chóng ấn định chuyện kết hôn, dì cảm thấy không ổn lắm.

Nếu thật sự là người xuất sắc tốt nghiệp tiến sĩ, sao có thể nóng vội như vậy? Giống như đây là cơ hội cuối cùng để lấy vợ, chắc chắn là có bẫy…”
Ngôn Minh quả nhiên là đứa trẻ tốt, theo lời của Tống Xuân Hương, sắc mặt của anh cũng càng ngày càng nặng nề, khó coi.
Mọi người đều nói bác sĩ đã quen với việc nhìn thấy sự sống và cái chết, thái độ đối với sinh tử, vui buồn hợp tan càng phóng khoáng, nhưng nhìn dáng vẻ của Ngôn Minh, có lẽ là người có năng lực đồng cảm rất mạnh, lúc này mới sắc mặt mới có thể kém như vậy khi nghe Tống Xuân Hương than vãn.
“Dì à…Cháu có câu này muốn nói…”
Tống Xuân Hương lại không cho Ngôn Minh cơ hội nói chuyện, bà chỉ cảm thấy càng phân tích bạn trai của Ngu Điềm càng thấy khả nghi: “Cháu trước tiên nghe dì nói hết, dì nghi ngờ, đối phương có chút khuyết điểm hoặc là lớn lên trông không được đẹp mắt.

Hơn nữa lần trước dì nghe Tề Tư Hạo nói, tiến sĩ trong trường các cháu, mười người thì có đến bốn người bị hói, dì lo lắng…”
“Mẹ!”
Giọng Ngu Điềm cắt ngang lời Tống Xuân Hương đang nói, cô bưng chén trà dài mặt đi tới, chắn trước mặt Ngôn Minh: “Mẹ đang nói cái gì vậy?”
Tống Xuân Hương cũng rất rõ ràng: “Mẹ đang nói tới bạn trai kia của con, con nói loại người này có thể là người đứng đắn gì? Trước khi cha mẹ hai bên gặp mặt, là nhà trai, không biết tới nhà thăm hỏi trước một lần sao? Vừa lúc, không phải con nói là tiến sĩ tốt nghiệp trường con sao? Đó chính là cựu sinh viên, Ngôn Minh nhất định có quen biết, hôm nay vừa hay Ngôn Minh ở đây, con coi như ở trước mặt mọi người, nói rõ người đàn ông kia tên là gì, mẹ tin Ngôn Minh, cậu ấy là người ngoài cuộc, có thể đánh giá công bằng nhân phẩm của người đàn ông của con.”
Ngu Điềm trợn mắt há hốc mồm.
Ngôn Minh trầm mặc.
Tống Xuân Hương buồn bực, bà nhìn Ngu Điềm, cảm thấy không đáng tin cậy, vẫn nên đem ánh mắt dời về phía Ngôn Minh: “Làm sao vậy? Ngôn Minh, cháu có biết chút gì không? Người đàn ông kia có phải là không đáng tin?”
“………………”
Cuối cùng Ngu Điềm mang một vẻ mặt sắp nứt toạc vì xấu hổ lại dở khóc dở cười mà nhìn về phía mẹ mình…
“Mẹ, vậy mẹ có từng nghĩ tới, Ngôn Minh, căn bản không thể nào là người ngoài cuộc đánh giá công bằng chuyện này?”

Tống Xuân Hương ngẩn người.
Bà còn chưa kịp phản ứng xem đây là ý gì thì nghe thấy Ngôn Minh im lặng nãy giờ cuối cùng mở miệng.
“Dì, là cháu sai.

Trước đó do công việc quá bận nên vài lần muốn tới thăm nhà dì nhưng đều bỏ dở.

Mấy món quà lần này mang tới cũng là một chút lòng thành của cháu.”
“Cháu mặc dù đã là tiến sĩ, cũng tốt nghiệp sớm hơn Ngu Điềm vài năm, nhưng cháu từng học nhảy lớp, cho nên về tuổi tác cũng không nói là quá già.

Còn về đầu tóc, dì cũng thấy đấy, vẫn rất rậm rạp, dì không cần quá lo lắng.”
Giọng điệu của Ngôn Minh rất thành khẩn, thái độ cũng cực kỳ nghiêm túc: “Dì cảm thấy cháu gấp gáp, điểm này thật ra không sai, cháu quả thực rất gấp.

Bởi vì Cá Nhỏ thật sự rất ưu tú, sau khi cô ấy quay lại trường học tiếp, đối thủ cạnh tranh tiềm tàng xung quanh cháu liền tăng lên rất nhiều.

Tuy cháu có lẽ trẻ tuổi hơn nhiều so với dì nghĩ, nhưng cũng không còn quá trẻ nữa, cũng muốn có một gia đình nhỏ yên ấm thuộc về mình.”
“Nhưng đầu tiên cháu sẽ tôn trọng ý kiến của Cá Nhỏ, cô ấy muốn đi học, muốn theo đuổi sự nghiệp, cháu tuyệt đối sẽ không ngăn cản, phương diện con cái dì có thể yên tâm, cô ấy sinh mấy đứa, sinh hay không sinh, đều là tự do của cô ấy.

Còn về chuyện gặp mặt cha mẹ, cháu cũng chỉ là hy vọng có được sự đồng ý của dì một cách chính thức, như vậy về sau không cần phải giả vờ gặp được dì ở dưới tầng nữa.”
Ngôn Minh nói tới đây, dáng vẻ rất bất đắc dĩ: “Do không công khai thân phận nên Ngu Điềm luôn cảm thấy không đủ chính thức, mỗi lần dì về nhà, cô ấy đều đuổi cháu đi, dì muốn tới phòng làm việc, cháu cũng chỉ có thể ra về, có mấy lần vừa mới chuẩn bị cơm xong, cháu còn chưa kịp ăn đã bị đuổi ra ngoài, hôm đó trời con đang mưa, Ngu Điềm đến ô cũng không đưa cho cháu, có thể nói là tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần…”
Tống Xuân Hương chưa từng nghĩ tới loại khả năng này, hiện giờ nghe Ngôn Minh giải thích từng điều, những chi tiết ban đầu cuối cùng đã xâu chuỗi lại với nhau.
Đúng rồi, Ngôn Minh sống ở khu người giàu, bệnh viện cũng không ở gần đây, theo lý mà nói thì chính mình không thể nào thường xuyên trùng hợp gặp được Ngôn Minh nhiều lần như vậy…

Hiện giờ xem ra…
Tống Xuân Hương dời mắt về phái con gái nhà mình, mà người nào đó đỏ mặt, tự cho là Tống Xuân Hương không chú ý tới, nhẹ huých Ngôn Minh một cái.
Dáng vẻ của thiếu nữ đang yêu kia, thật là chói mắt.
Tống Xuân Hương đột nhiên bắt đầu nghi ngờ hai mắt của mình sau khi bị thương trở nên không tốt rồi.

Sao trước giờ bà không để ý thấy tương tác giữa Ngu Điềm và Ngôn Minh có chút khác lạ nào? Hai đứa nhỏ này, hiện giờ nhìn kỹ, ánh mắt có thể kéo sợi làm thành một nồi kẹo chuối ngào đường!
Nhưng…
Nếu là người đàn ông không quen biết bắt cóc con gái nhà mình, Tống Xuân Hương chắc chắn căm thù tới tận xương tủy.

Nhưng mà nếu là Ngôn Minh…
Tống Xuân Hương chỉ cảm thấy, thật sự quá tốt!
Ngôn Minh kính cẩn nói xin lỗi với Tống Xuân Hương vì đã không tới sớm hơn, cũng hứa hẹn sau này sẽ thường xuyên tới nhà chơi, lại khen cơm Tống Xuân Hương làm rất ngon, khen đến mức Tống Xuân Hương mặt mày hớn hở.
Chẳng qua khen không được bao lâu, Ngôn Minh đột nhiên nhận một cuộc gọi, đành xin phép Tống Xuân Hương ra ngoài nhận điện thoại.
Khi trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tống Xuân Hương và Ngu Điềm, Tống Xuân Hương gần như là trợn tròn mắt nhìn Ngu Điềm…
“Con bé chết tiệt này, bạn trai của con là Ngôn Minh, sao con không nói sớm hả?”
“Hơn nữa vì sao con vẫn luôn không dùng loại thân phận này giới thiệu thằng bé nhà người ta với mẹ? Con nhìn xem người ta tủi thân tới mức nào, nhìn giống như con không chịu có người ta danh phận vậy…”
Ngu Điềm quả thực không còn lời gì để nói: “Mẹ, là ai mỗi ngày đều nói bên tai con, không được yêu đương, phải tập trung sự nghiệp, hại con căn bản không dám nói với mẹ.

Nếu không phải thành tích học tập cuối năm của con xếp thứ nhất, con cũng ngại nói, sợ khi đi thi bị lật xe, nói chính mình đang yêu còn bị mẹ phê bình tới mất hết cả ý chí.”
“Ngôn Minh là ai? Con và Ngôn Minh nhà người ta hẹn hò, thậm chí còn có thể học tập người ta, đây là chuyện tốt! Con nói là Ngôn Minh, mẹ tuyệt đối gì không mắng con.”
Nữ sĩ Tống Xuân Hương bực hết cả mình: “Dù sao còn với người ta cũng không phải yêu đương lén lút, vì sao mẹ vừa về nhà thì lại đuổi người ta đi, đến cơm cũng không cho ăn? Đó là đạo đãi khách của nhà chúng ta sao? Về sau! Nhất định phải để thằng bé nhà người ta ăn uống no đủ, mới được ra về, biết chưa!”
“………….”
Nữ sĩ Tống Xuân Hương hạ giọng: “Chẳng qua, làm rất tốt.”
“?”
Bà nhìn Ngu Điềm làm mặt quỷ nói: “Mẹ không phải là người cổ hủ, đôi khi nên xuống tay thì phải xuống tay, thời điểm nên ngủ thì phải ngủ, con làm rất tốt! Ngôn Minh nhìn qua có vẻ là kiểu người không hiểu chuyện hẹn hò với con gái, chuyện gì cũng phải giữ khoảng cách đúng mực.


Tiếp tục như vậy, về sau quan hệ giữa hai đứa sẽ hoàn toàn bất đồng.”
“Chuyện con phát sinh quan hệ với đối phương, mẹ tha thứ cho con, cũng hiểu được vì sao con vội vàng lừa người ta lên giường.

Ngôn Minh là đứa trẻ như vậy, xác thật, khiến người ta cảm thấy có nguy cơ, không thể cho người khác thừa hội xen vào.”
“…………..” Ngu Điềm rất muốn nói, mẹ à, mẹ có phải đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi hay không…Mẹ có từng nghĩ tới, người chủ động làm loại chuyện này căn bản không phải là con gái mẹ, mà là người thoạt nhìn tựa như vầng trăng sáng, vô dục vô cầu-Ngôn Minh? Người ta khi mặc áo blouse trắng là một kiểu, nhưng khi cởi ra lại là một bộ dáng khác…
Cũng may nữ sĩ Tống Xuân Hương ân cần dạy bảo không bao lâu, vì rất nhanh Ngôn Minh đã nhận điện thoại xong quay lại.
Vẻ mặt của anh rất áy náy: “ Có một bệnh nhân bị thương tròng mắt do tai nạn giao thông được đưa tới bệnh viện cấp cứu, cần phải xử lý gấp.

Xin lỗi dì, cháu phải chóng về lại bệnh viện một chuyến.”
“Đi đi đi đi!” Trên mặt Tống Xuân Hương làm gì có vẻ chán ghét bác sĩ nam, bà sắp cười tới nở hoa rồi: “ Cá Nhỏ, con mau đi tiễn Ngôn Minh! Người ta làm bác sĩ, rất không dễ dàng, vì người bệnh, hy sinh thời gian nghỉ ngơi của chính mình, gọi đến phải đi!”
“…………..”
Tốc độ thay đổi sắc mặt này, đúng là đỉnh của đỉnh.
Vì thế năm phút sau, Ngu Điềm đi cạnh Ngôn Minh tới bãi đỗ xe.
“Mẹ em vừa nói nói, lần sau để ăn no uống sau mới được đi.”
Cô nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được: “Có một số người thật không biết xấu hổ, nói cái gì mà ăn không no, khi nào để anh đói bụng hả?”
Ngôn Minh chỉ cười trầm thấp: “Anh nói ăn không no, không phải là ý này, còn là ý nào, thì em biết rõ.

Chẳng lẽ không phải có mấy lần, cơm đã chuẩn bị xong, mọi thứ đều bày biện ổn thỏa, dụng cụ ăn cũng đã mua, kết quả bởi vì mẹ em muốn tới nên không lưu tình đá anh xuống giường rồi đi à?”
“…………..” Anh mà cũng có mặt mũi nói tới chuyện này!
“Nhưng mà hiện tại có câu này của dì, sau này nhất định phải ăn uống no đủ rồi mới đi, ừm, cho nên anh biết rồi, anh sẽ làm vậy.”
Trước khi ngồi vào trong xe, Ngôn Minh ấn Ngu Điềm lên trên cửa, hơi thở dốc mà hôn cô một cái…
“Được rồi, trở về đi, bên ngoài lạnh anh đi cứu người bệnh.” Anh nhìn vào mắt Ngu Điềm: “Nhớ kỹ về nhà phải để anh ăn no.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận