Xin Em Đừng Khóc!


Đúng vậy, cả trên dưới Lạc gia đều là người nhà của cô.

Nên cô không cần phải cô đơn nữa, nhưng làm sao cô tiếp nhận nó đây.
Lạc Ngải Vy không kìm chế được nữa mà nhào vào lòng Vú nuôi.

Đôi mắt nhỏ đã ngấn đầy lệ, thút thít tủi thân kể với bà, cô như một đứa trẻ từ lâu đã không được ăn kẹo, đột nhiên bây giờ lại nếm được vị ngọt nên kích động:
"Con mệt quá, Tiểu Vy mệt quá.

Con không muốn làm một cô gái kiên cường nữa, cũng không muốn phải ngày ngày tỏ ra trưởng thành đối mặt với mấy lão già trong công ty kia.

Con muốn làm chính mình, muốn được như bao cô gái khác, muốn được yêu thương muốn được cưng chiều.

Muốn trải qua cái gọi là tình yêu của thiếu nữ, nhưng nó thật khó.

Con cảm thấy nó xa vời quá, đối với con nếu không kiên cường mạnh mẽ thì sẽ bị người đời chà đạp, càng nói đến bên ngoài đấy đã có bao nhiêu tin đồn về "Thiên kim tiểu thư Lạc gia ăn chơi xa đọa, câu dẫn đàn ông." Họ thật quá đáng, không một bằng chứng nào nhưng lại hất nước bẩn vào con một cách thậm tệ như vậy.

Đến bây giờ, đối với cả Mặc Dương người đã cùng với con lớn lên vì những tin đồn đấy mà chán ghét con, người cùng con hợp tác Kỷ Vận Phong cũng vì những tin đồn đấy mà xém hủy hợp đồng.


Con tự hỏi, bản thân con đã làm gì mà họ lại đối xử với con như vậy, Lạc Ngải Vy con sắp không chịu đựng được nữa rồi."
Lạc Ngải Vy cứ như thế mà nói ra hết tất cả những gì mình trải qua, cô cố gắng nhiều như thế chỉ đổi lại những ánh mắt khinh thường.

Cô cũng là một người con gái, cũng muốn được yêu thương như bao người nhưng tại sao ông trời lại cứ trêu đùa cô bắt cô phải chịu đựng những thứ đối lập với mong muốn của mình.
Vú nuôi cùng Quý Bân đều không che giấu được cảm giác đau lòng.

Tiểu thư của bọn họ đã trải qua biết bao nhiêu là chuyện, đối với một thiếu nữ chỉ mới 17 tuổi vừa mất cha mẹ, lại phải chịu thêm căn bệnh trầm cảm trên đôi vai bé nhỏ ấy lại phải tiếp nhận thêm cả cơ nghiệp nhà họ Lạc.
Họ hiểu, họ biết nên chỉ dùng hành động mà cảm hoá cô.

Nhưng có lẽ từ lâu cô đã không có cảm giác với những hành động đấy, nên rất khó chấp nhận họ.
Sống với nhau bao nhiêu năm ai cũng xem cô là người nhà của mình mà yêu thương cô, yêu quý cô.

Nhưng Lạc Ngải Vy lúc đó không hiểu cũng không biết.

Đến bây giờ cô mới hiểu, mới chấp nhận họ.
Vú nuôi vuốt lưng để trấn an cô:
"Ngoan, Tiếu Vy của ta rất ngoan.

Con như vậy đã tốt lắm rồi, không cần phải kiên cường mạnh mẽ nữa.

Hãy làm một cô gái mà con mong muốn đi có được không."
Lạc Ngải Vy vùi đầu vào trong cổ bà lắc đầu:
"Không thể! Nó ăn vào máu của con rồi, thay đổi cũng không làm được gì.

Nhưng ít nhất đối với con như vậy cũng tốt.

Con không muốn yếu đuối, con muốn bản thân mình mạnh mẽ để có thể bảo vệ mọi người.

Bảo vệ gia đình mà suốt 24 năm qua cùng con chung sống."
Vú nuôi cũng không ngăn cản cô, bà luôn ủng hộ cô bất cứ việc gì cũng vậy.
"Được! Tiểu công chúa của Lạc gia, Lạc Ngải Vy con mãi là ánh sáng của chúng ta.


Con hãy nhớ, mọi người luôn ở bên con, ủng hộ con.

Nếu con cảm thấy sợ hãy quay đầu về phía sau vì ở đó luôn có chúng ta dõi theo con."
Lạc Ngải Vy cảm động, ôm chặt bà hơn.

Nghẹn ngào nói: "Cảm ơn mọi người."
Trong căn phòng vốn bình yên bây giờ lại có thể cảm nhận được ấm áp mà không ai có thể đem lại được.
Cũng thật hay một điều, câu chuyện khi nãy lại bị một người đứng ở ngoài cửa nghe thấy hết.
Kiên cường như vậy, cô không thấy mệt à.

Không biết là ai đã nghe thấy, nhưng trong đầu người đó lại có suy nghĩ như vậy.
Chỉ cách nhau có vài phòng, phòng của Kiều Doanh vẫn tràn đầy tiếng cười.
"Tần Nghiên, anh cũng thật quá đáng.

Nhéo mũi tôi mạnh như vậy."
Kiều Doanh trợn mắt trừng Tần Nghiên, đưa tay xoa xoa chiếc mũi đáng thương của mình.
Tần Nghiên tâm tình vui vẻ nhún vai một cái:
"Khi nãy em đánh vào tay tôi lực cũng không hề nhẹ."
"Nha, sau anh lại có thể so sánh như vậy.

Rõ ràng là do anh mà."

Nhìn bộ dáng cô gái trước mặt đang không vui, Tần Nghiên chỉ có thể nhường nhịn Kiều Doanh một.

Hắn xoa đầu cô thuận theo nói:
"Là do tôi sai, tôi xin lỗi."
"Cậu cũng thật là, Tiểu Doanh đang bệnh lại ra tay mạnh như vậy.

Đến tôi cũng muốn đấm vào mặt cậu đấy."
Mặc Dương ở một bên vừa làm xong tài liệu nên gia nhập vào cuộc trò chuyện của họ.

Hắn hâm dọa nhìn Tần Nghiên.
"Tôi hỏi này, 2 người các cậu đều là tổng tài của hai công ty lớn.

Bộ không có việc gì làm hay sao mà ngày nào cũng đóng đinh ở đây vậy."
Kỷ Vận Phong lãnh đạm ngồi một bên, nhàn nhã hướng Tần Nghiên đáp:
"Tôi tuyển nhân viên không phải để trưng!"
Mặc Dương như có như không trào phúng cười một tiếng:
"Tôi không nhàn rỗi như vậy, nhưng ít nhất vẫn làm tốt công việc của mình.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận