Xin Em Đừng Khóc!


Lý Bách vốn là người đàn ông tâm lý, đối với Lạc Ngải Vy mà nói anh ta cũng không khó nhận ra cô gái này đang phải giả vờ mạnh mẽ như thế nào.
Lạc Ngải Vy im lặng không nói, có lẽ Lý Bách đã nhìn thấu cô.

Nhưng như vậy thì đã sao chứ, nếu không tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo thì ai có thể bảo vệ cô.

Chẳng ai cả, cô vẫn là nên tự bảo vệ bản thân mình.
Lạc Ngải Vy cúi mặt, cười một tiếng như có như không mà ngầm thừa nhận:
"Thì đã sao? Anh nhìn thấu nó nhưng chưa chắc đã hiểu rõ.

Mỗi người mỗi cảnh không ai giống ai đâu."
Cô nói như vậy Lý Bách nghe cũng hiểu, cả hai im lặng không nói thêm gì.

Lý Bách vẫn khâu vết thương cho cô, từng mũi kim khâu vào lòng bàn tay nhỏ bé của Lạc Ngải Vy.

Anh ta không hiểu vì sao mình lại có chút khó chịu khi nhìn thấy nó.
Nửa tiếng sau, vì sợ cô đau nên Lý Bách đã nhẹ tay hết mức có thể.

Nên đến bây giờ mới xong.
Lý Bách vừa dẹp đồ vừa dặn dò cô:
"Trong thời gian này nên ít tiếp xúc với nước, cẩn thận làm rách vết thương.


Một tuần sau quay lại để kiểm tra."
Lạc Ngải Vy rời khỏi chiếc giường, một tay đỡ cánh tay vừa mới khâu xong.

Rồi lại gật đầu hiểu ý:
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
"Không có gì, bây giờ cũng đã tối rồi có muốn tôi..."
"Lạc tiểu thư, hôm nay tôi đưa cô về."
Tần Nghiên đẩy cửa bước vào, đánh gãy lời Lý Bách định nói.

Hắn ưu nhã cười với Lạc Ngải Vy rồi đưa ra lời mời của mình.
Lạc Ngải Vy nhìn đồng hồ cũng đã gần 10 giờ đêm, nhưng bây giờ nếu cùng hắn đi về thì có quá kì lạ hay không.

Thêm nữa bây giờ đã là đêm...!một nam một nữ...
Lạc Ngải Vy, mày đang suy nghĩ cái gì đấy.

Người ta là bác sĩ, bác sĩ đó mày biết không.

Dẹp bỏ những suy nghĩ không chính đáng của mình.
Lạc Ngải Vy miễn cưỡng đồng ý:
"Cảm ơn anh, thật phiền anh quá."
Tần Nghiên lắc đầu tỏ ý:
"Không sao, đưa Lạc tiểu thư về là vinh hạnh của tôi mà.

Chúng ta đi được rồi chứ?"
"Được!"
Lạc Ngải Vy gật đầu chào Lý Bách song mới đi khỏi.
Tần Nghiên đi phía sau cô, ánh mắt quét qua Lý Bách như đang cảnh cáo anh ta.
Lý Bách nhún vai không nói nhưng cũng hiểu được ý trong mắt của Tần Nghiên.
Trừng tôi làm gì, có tin tôi móc mắt cậu không.
Tần Nghiên hừ lạnh một tiếng liền rời khỏi, hắn sải bước đi nhanh về phía Lạc Ngải Sa.
"Em biết xe tôi ở đâu sao?"
"Xe không đậu ở bãi đỗ xe thì chẳng lẽ đậu ở đồn cảnh sát sao?"
Tần Nghiên phì cười, hắn đột nhiên quên mất cô gái này là một người thông minh đủ sáng suốt lại còn rất thẳng thắn.

Hắn chính là thích cô như vậy.
"Em không sợ tôi bắt em đi sao?"
Lạc Ngải Vy nghiêng đầu, bình thản đáp:

"Anh dám sao?"
"Haha, tôi không dám.

Lạc tiểu thư, em đúng là chả biết đùa gì cả."
"Tôi không thích cười với người lạ."
"..."
Lạc Ngải Vy lạnh nhạt nói cũng không quan tâm đến người bên cạnh đang có cảm xúc như thế nào.
Tần Nghiên biết cô đang cố đẩy hắn ra, hắn cũng chẳng để ý mấy.

Chỉ là có chút khó chịu, con mồi vừa mới câu được lại đẩy hắn ra như vậy.

Thật là không vui.
Cả hai im lặng đi đến bãi đỗ xe, Tần Nghiên ở cửa phụ mở cửa, một tay che trên đầu Lạc Ngải Vy, sợ cô không cẩn thận mà va phải nóc xe.
Lạc Ngải Vy cẩn thận khom lưng ngồi vào ghế, theo phép lịch sự mà nói: "Cảm ơn anh!"
Tần Nghiên không nói gì, đóng cửa xe lại.

Hắn vòng ra trước đi về phía ghế lại mở cửa tự mình rồi vào.
Vừa thắt dây toàn, lại nhìn sang Lạc Ngải Vy đang loay hoay không làm được.

Hắn nhướn người kề sát người cô, nhẹ nhàng giúp cô thắt dây an toàn.
Lạc Ngải Vy thấy cả người của Tần Nghiên gần như là ở sát người cô, chỉ cần cô di chuyển là có thể đụng vào người hắn.

Mặt Lạc Ngải Vy có chút đỏ, ngại ngùng cúi mặt:
"Cảm ơn!"
Hôm nay hai từ "Cảm ơn" này cô nói rất nhiều rồi.


Nhưng ngoài hai từ đấy cô cũng chẳng nghĩ được thêm từ nào hay để nói với Tần Nghiên.
Tần Nghiên ngồi lại nghiêm chỉnh khởi động xe, hắn đạp chân ga chạy đi.

Đang im lặng lại lên tiếng thắc mắc hỏi:
"Em rất thích nói cảm ơn với người khác nhỉ?"
"Hả?" Lạc Ngải Vy không hiểu.
"Lạc Ngải Vy, tôi hỏi em là rất thích nói cảm ơn với người khác đúng không."
Cô chớp mắt, ngây ngô đáp: "Người ta giúp mình không cảm ơn thì nên làm gì?"
Đúng không, được người khác giúp đỡ là phải biết cảm ơn.

Điều này đến một đứa bé 3 tuổi cũng biết, vì sao hắn lại hỏi cô như vậy.
Tần Nghiên triệt để câm nín, là do cô không hiểu hay là giả ngốc vậy.

Nói đến như vậy cũng không biết hắn nói gì, thật là...
Sau câu đó cũng chẳng ai nói với ai câu gì, Lạc Ngải Vy vì quá mệt mỏi nên ngủ quên.

Tần Nghiên còn muốn hỏi cô là nhà ở đâu nhưng quay sang lại thấy cô đang thở đều đôi mắt nhắm nghiền lại, nhìn cô lúc này rất ngoan cũng rất dễ thương.
Tần Nghiên chợt đẩy những suy nghĩ khi nãy đi, cứ mỗi lần hắn ở gần cô những suy nghĩ kia không ngừng xuất hiện ở trong đầu hắn.
Tần Nghiên day day thái dương, một tay cầm lái tay còn lại nhẹ nhàng cầm áo của mình đắp lên cho cô.
Bây giờ người cũng đã ngủ, hắn chỉ còn cách đưa cô về nhà của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận