Edit: Rong Biển
Họp xong, Hứa Ninh Thanh rời khỏi phòng họp, mắt liếc nhìn điện thoại.
Sau khi anh nhắn câu kia không thấy cô trả lời. Khỏi nghĩ cũng đủ hiểu bây giờ cô đang đỏ mặt xù lông mất rồi.
Hứa Ninh Thanh đứng trước văn phòng, khẽ hừ nhẹ, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.
Lúc gần tan làm, Phạm Mạnh Minh bỗng nhiên gọi tới: “Anh Hứa, tối nay đi không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Ninh Thanh: “Sao mày giống ma cô(*) vậy.” Mắt liếc nhìn đồng hồ, “Tao có việc rồi, không đi.”
(*) Những người làm nghề đi dẫn gái điếm cho khách làng chơi trong xã hội cũ, ở đây Hứa Ninh Thanh ý muốn nói giỡn rằng Phạm Mạnh Minh dụ dỗ mấy cô gái đi chơi đêm để bán cho khách hàng.
Phạm Mạnh Minh: “Anh thì có việc gì được chứ! Có phải là cha anh, ngài Hứa, lại giao việc gì cho anh rồi đứng không? Thời thanh niên trai tráng khỏe mạnh sao có thể hao phí vào công việc chứ!?”
Phạm Mạnh Minh thở dài một tiếng, nói tiếp: “Anh đừng có giống Giang Vọng chứ, lúc trước cứ đắm mình vào công việc, bây giờ Thời Niệm Niệm về rồi thì cứ bám dính lấy người ta. Vừa nãy em rủ nó, nó chẳng thèm để ý đến em, bảo phải đi đón Thời Niệm Niệm tan học, mẹ nó chứ, cũng đã là sinh viên rồi, còn cần nó đón à.”
Hứa Ninh Thanh hững hờ nghe, điện thoại để trên bàn, tay thu dọn bàn làm việc.
Hứa Ninh Thanh, Giang Vọng và Phạm Mạnh Minh là bạn thời cấp ba. Còn Thời Niệm Niệm là em họ anh. Mấy ngày nay Hứa Ninh Thanh vội vàng giải quyết việc Hứa Thừa giao, không có thời gian đi thăm cô nàng.
Anh cầm áo vest lên, đưa điện thoại đến bên tai: “Không nói nữa, tao có việc rồi.”
Phạm Mạnh Minh: “Việc gì?!”
“Đón Thường Lê tan học.”
“…Cháu gái ông Thường ấy hả?”
“Ừm.”
Phạm Mạnh Minh: “…”
Phạm Mạnh Minh: “?”
Im lặng một hồi, Phạm Mạnh Minh vẫn không chấp nhận được sự thật. Không nói đến tên Giang Vọng bám vợ kia, nhưng Hứa Ninh Thanh mà còn chủ động vui vẻ đi đón một nhóc con tan học?!
Bỗng nhiên anh ta nhớ lại trong nhóm bạn có đứa từng bảo nghe Trương Thước nói đùa rằng quan hệ của Hứa Ninh Thanh và Thường Lê khá tốt, hình như cô gái đó thích Hứa Ninh Thanh lắm, bữa cơm hôm ấy còn cố ý đấu với nữ thư ký kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phạm Mạnh Minh: “Anh Hứa à, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả?”
Phạm Mạnh Minh: “Không phải anh định phá sản rồi thông gia với nhà họ Thường đấy chứ?”
Hứa Ninh Thanh nở nụ cười trào phúng, trực tiếp cúp máy.
…
Tiếng chuông tan học vang lên.
Thường Lê chậm rãi thu dọn sách vở, cùng Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy đi xuống lầu.
“Đi ăn thịt nướng không?” Phàn Hủy hỏi.
Thường Lê: “Không ăn đâu, nghèo mất rồi.”
Phàn Hủy: “Tao bao.”
Thường Lê lập tức nở nụ cười, ôm chặt tay Phàn Hủy nịnh nọt: “Ăn! Đi đi đi!”
Hứa Ninh Thanh ngồi trong xe, nhìn thấy toàn bộ quá trình trở mặt của cô nhóc. Vì cách quá xe nên anh không nghe được các cô nói gì, nhưng thấy vẻ mặt biến hóa của cô cũng đủ làm anh bật cười.
Anh mở cửa xe bước xuống, đi vào cổng trường.
Vóc dáng chàng trai cao gầy, đôi chân thon dài, quần áo lịch lãm, đắt tiền, đôi mắt đen nhánh nhếch lên, chiếc cằm cương nghị hơi giương lên, ngũ quan cân đối.
Người này thật sự quá nổi bật. Nữ sinh xung quanh kích động ngắm nhìn anh, vang lên tiếng bàn tán khe khẽ.
Hứa Ninh Thanh nhíu mày lại.
Thường Lê cũng phát hiện ra anh.
Cô dừng chân lại, Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy đứng bên cạnh hí hửng kéo lấy tay cô, dùng lực mạnh đến nỗi cô muốn phụt ra máu tới nơi.
“Được rồi, được rồi.” Thường Lê nói, hừ nhẹ một tiếng, “Biết đâu không phải tìm tao thì sao. Mày nói đi ăn thịt nướng mà, đi thôi.”
Phàn Hủy quay đầu: “Giỏi lắm nha Lê Lê, giỏi lắm. Bây giờ còn giả vờ làm ngơ được luôn.”
Thường Lê liếc mắt nhìn.
Cô không hiểu “giả vờ làm ngơ” Phàn Hủy nói là sao, chỉ là sáng nay tin nhắn của anh đã làm cô tức chết rồi.
Thường Lê chưa gặp ai xấu tính như thế!
Biết rõ vì ngày hôm đó mà mấy ngày liền cô không dám gặp anh, thế nhưng còn lấy chuyện đó ra để trêu chọc cô!!
Tên khốn nạn!
Cô gái nhỏ nhìn thẳng đi lướt qua anh, ngược lại, hai cô nàng bên cạnh thì nhìn anh cười hì hì.
Hứa Ninh Thanh hơi nhướng lông mày, dứt khoát đưa tay kéo cổ áo nhóc con lại: “Không nhìn thấy anh à?”
Thường Lê lập tức giật mình kêu “Á” một tiếng, bật chế độ diễn viên chuyên nghiệp: “Chú nhỏ, sao chú lại ở đây?”
“…”
Càng ngày Hứa Ninh Thanh càng thấy nhóc con nhà mình không ngoan ngoãn như ngày đầu gặp mặt. Anh hơi cúi người, giọng nói trầm thấp: “Không phải lúc nãy còn bảo tui muốn ăn cơm sao?”
Chàng trai đọc theo câu nói trong ảnh chế nên nghe có phần buồn cười. Thường Lê nhịn không được nghiêng đầu cười ra tiếng, lại gần học theo anh thấp giọng nói: “Nhưng bây giờ em muốn đi ăn với bạn cùng lớp.”
Hứa Ninh Thanh “Chậc” một tiếng.
Hồ ly nhỏ cong cong mi mắt, cả người lại dịch sát lại: “Có phải anh rất muốn đi ăn với em không?”
Chàng trai buông mi mắt không đáp lại, bộ dáng hờ hững tựa như đang xem con hồ ly nhỏ mình nuôi sẽ nói gì nữa.
Sau đó Thường Lê gật đầu: “Vậy được rồi, em miễn cưỡng đi ăn với anh vậy.”
Chàng trai nghiêng đầu mỉm cười.
Phàn Hủy và Mạnh Thanh Cúc đứng một bên, bị nhét cho một bụng đầy cơm chó.
Trong đầu cùng nghĩ đến mười chữ: Nhìn qua như đang dỗi, thật ra đang tán tỉnh.
Cái suy nghĩ sến súa này làm cả hai nổi hết da gà da vịt, dứt khoát vẫy tay tạm biệt Thường Lê, không ở lại làm kỳ đà cản mũi nữa.
…
Từ trước đến nay Hứa Ninh Thanh đều sống rất phóng túng, cả người mang khí chất thiếu gia vô cùng rõ ràng. Đương nhiên yêu cầu ăn uống cũng cực kỳ cao.
Trong phòng ăn kiểu Pháp sang trọng.
Hiển nhiên anh là khách quen nơi đây, vừa bước vào nhân viên đã đến chào một tiếng “Ngài Hứa”, quen đường dẫn anh lên phòng bao tầng trên.
Bình thường khi nói chuyện cũng chẳng có cảm giác gì đâu, bởi anh không cứng nhắc hay cổ hủ. Mà ngược lại có thể thấy anh mang sức sống tuổi trẻ, tựa như thiếu niên mới lớn còn ham chơi.
Nhưng nếu nhìn xa một chút sẽ thấy anh như một người đàn ông đã trưởng thành, có thể giải quyết ổn thỏa mọi công việc, tùy cơ ứng biến những tình huống nam nữ trên bàn kinh doanh.
Thường Lê gọi một phần bít tết giống Hứa Ninh Thanh, sau đó anh còn gọi thêm mấy món nữa.
Thường Lê liếc mắt nhìn qua giá cả trên menu. Đúng là lúc thiếu tiền mới thấy mấy thứ này đắt đến líu lưỡi, một bữa này đủ cho cô mua một cái túi xách nữa rồi.
Hứa thiếu gia đúng là Hứa thiếu gia, ra tay là ngàn vàng.
Nghĩ vậy, Thường Lê cũng bớt thấy tội lỗi khi xin tiền anh hơn. Dù sao nếu lần này thắng giải cô có thể lấy tiền thưởng trả anh rồi.
“Sao bỗng nhiên lại xin tiền? Không phải hôm qua em nói em còn tiền à?” Hứa Ninh Thanh cắt một miếng gan ngỗng, chậm rãi hỏi.
Không hiểu sao Thường Lê bỗng có cảm giác như bị phụ huynh hỏi tội sao tháng trước phung phí nhiều tiền vậy.
Cô nâng mắt lên: “Em muốn đi Nhật Bản kiếm tiền, nhưng không có tiền mua vé máy bay.”
Không biết Hứa Ninh Thanh đang nghĩ gì mà bật cười hỏi: “Sao chứ?”
Thường Lê chọc chọc bông cải xanh bên cạnh miếng bít tết: “Thì là, có một cuộc thi hội họa ở Nhật Bản đó, nếu giành được cúp vàng sẽ nhận được tiền thưởng rất cao luôn.”
“Em có thể giành được cúp vàng không đó?”
Cô gái tự tin gật đầu: “Có thể.”
Tài năng được rèn giũa từ nhỏ tới lớn cùng biết bao giải thưởng về tay đã cho cô cái tự tin đó. Cô không do dự gật đầu như vậy, không phải vì khoe khoang hay kiêu ngạo, mà là cô thật sự tin mình có thể làm được.
Hứa Ninh Thanh bỗng cảm thấy loại tự tin này cũng rất hấp dẫn.
Anh lấy ví tiền rút tấm thẻ đã đưa cô hôm qua ra: “Trong thẻ còn bao nhiêu anh không nhớ, nhưng hạn mức thẻ là 50 vạn, nếu thiếu thì nói anh.”
Thường Lê liên tục gật đầu, đôi mắt lấp lánh như con nhóc nghiện tiền: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Hứa Ninh Thanh kẹp tấm thẻ giữa hai ngón tay, lúc nhóc con định nhận lấy thì bỗng rút lại.
Thường Lê ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh. Chàng trai nhếch môi cười khẽ với cô, giọng nói đầy lười biếng, hững hờ: “Muốn lấy thì gọi một tiếng dễ nghe đi.”
Cô gái nhanh chóng ôm quyền cúi đầu với anh: “Phụ hoàng!”
Ai đưa tiền tới đều là cha.
“…”
Hứa Ninh Thanh: “?”