Edit: Rong Biển
Trần Tiềm Nhượng nhìn thấy Thường Lê đang nói chuyện điện thoại, ngó qua chàng trai trong màn hình.
Khí chất lười nhác, hờ hững, áo sơ mi mở hai cúc đầu, đường nét tinh tế, cặp mắt đào hoa còn vương ý cười. Đèn ngủ trong khách sạn hắt xuống mờ ảo, tựa như đá cẩm thạch lấp lánh lóe lên.
Lông mày Trần Tiềm Nhượng hơi giật giật.
…Tiêu chuẩn của một tên trai hư à?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu hỏi: “Chú nhỏ của mày hay gì?”
“Ừm.”
Thiếu niên cúi người thêm lần nữa, chào hỏi người bên kia: “Chào chú nhỏ ạ.”
“…”
Chàng trai vẫn không nhúc nhích, miệng cũng chẳng thèm câu lên, thoải mái nhận lấy hai tiếng “chú nhỏ” của một kẻ xa lạ, hiển nhiên không có ý đáp lại.
Màn hình rung lắc, trở về khuôn mặt của Thường Lê. Đôi môi tô son mấp máy nói chuyện với nam sinh bên cạnh. Tầng một của cửa hàng này ồn hơn tầng hai, nên Hứa Ninh Thanh không nghe được họ nói gì.
Cuối cùng vẫn là Trần Tiềm Nhượng trả tiền.
Trần Tiềm Nhượng cất ví tiền về túi áo: “Chờ khi nào mày giật cúp vàng về rồi bao tao ăn nhá.”
“Được.”
Thường Lê giơ điện thoại lên, không hiểu sao người bên kia lại có vẻ lạnh nhạt khó chịu vậy. Cô chớp mắt: “Bây giờ em về khách sạn nè.”
“Ừm.” Giọng nói anh lạnh nhạt, “Gần không?”
“Gần lắm luôn, đi cỡ năm phút là đến rồi.”
“Đi đi.” Hứa Ninh Thanh đứng dậy, mắt liếc qua người bên cạnh cô, “Nhớ chú ý an toàn.”
Thường Lê “Ừ” một tiếng, kết thúc cuộc gọi.
Trần Tiềm Nhượng khẽ ho nhẹ: “Thật sự là chú nhỏ của mày à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cất điện thoại về túi: “Thật mà.”
Trần Tiềm Nhượng rất hiểu Thường Lê, tính tình của cô gái này thật ra rất tốt. Khi không tức giận thì giọng nói êm tai mềm mại, nhưng người khác luôn cảm thấy cô rất lạnh lùng.
Cô cũng không phải người sẽ tùy tiện thổ lộ tâm tình của mình.
Đối xử với người khác luôn rất tận tình, ai nhờ vả thì sẽ hết mình giúp đỡ, lại ít buông lời nặng nề, làm người ta dễ ảo tưởng vị trí của mình trong lòng cô, nhưng thật ra cô chỉ đang lịch sự mà thôi, trước giờ chưa từng chủ động thân mật ai.
Cho nên lúc sáng khi nghe cô nói mình có bạn trai, Trần Tiềm Nhượng cực kỳ bất ngờ. Cậu không nghĩ ra bạn trai cô sẽ là người thế nào.
Lúc này thấy cô nói chuyện với chàng trai kia, bỗng thấy khi ấy cô rất khác bình thường.
Giọng nói không tự chủ được mà mềm nhẹ, tựa như lông vũ khe khẽ cọ lên trái tim người ta nhồn nhột.
Giống con mèo nhỏ vươn ra móng vuốt.
Trần Tiềm Nhượng vừa đi về khách sạn vừa suy nghĩ, cuối cùng “Chậc” một tiếng, nói: “Vậy trước mặt bạn trai mày còn õng ẹo thành cái giống gì nữa?”
Bỗng dưng nói một câu không đầu không đuôi như vậy, đương nhiên Thường Lê không hiểu: “Hả?”
Ngơ một lúc cô mới phản ứng lại, là vụ lúc sáng cô bốc phét bảo mình có bạn trai rồi. Cô chột dạ sờ sờ mũi, mặc dù không hiểu sao Trần Tiềm Nhượng bỗng nhiên hỏi vậy, nhưng cô vẫn bình tĩnh gật đầu: “Cùng tàm tạm thôi.”
“…”
Khi về khách sạn đã muộn rồi. Cô đứng trước gương lấy khăn giấy thấm chút nước tẩy trang lau son môi, tay dùng sức chà qua chà lại.
Khăn giấy lưu lại vệt son đỏ, đôi môi cô đã trở lại màu sắc bình thường.
Thường Lê gội đầu rồi sấy tóc, khăn lau trùm lên đầu, giọt nước tí tách rơi lên lông mi cô, hai má hơi ửng đỏ, tựa như hai đám mây hồng trong hồ nước trong veo.
Bỗng nhiên ánh mắt cô rơi vào tờ khăn giấy kia, đôi môi khẽ nhấp, không hiểu sao khuôn mặt lại nóng ran.
…
Sau khi cúp máy, Hứa Ninh Thanh tùy tiện xem qua tài liệu, lại nhấp một ngụm rượu đỏ rồi đi ngủ sớm.
Chỉ là không biết sao trước khi ngủ trong đầu hiện ra hình ảnh đôi môi đo đỏ của cô, đôi mắt hồ ly nhếch lên cười, tự dưng thấy có chút… Thanh mị.
Trong đầu Hứa Ninh Thanh nhảy ra hai từ đó.
Trong sáng nhưng quyến rũ.
Hứa Ninh Thanh tỉnh lại.
Chàng trai chống người lên, tay kia vắt lên trán, bỗng cảm thấy khô nóng kỳ lạ, cơn buồn ngủ cũng bay đi một nửa. Anh cầm áo ngủ lên chạy vào phòng tắm.
Sau khi ra ngoài thì mở tủ lạnh, trực tiếp uống nửa chai nước đá. Nước từ khóe môi anh chảy xuống, trơn trượt trên yết hầu rồi lăn vào cổ áo.
Anh đậy nắp chai lại, hai tay chồng bàn, gục đầu xuống.
Ngồi đó thật lâu.
Giọng anh khàn khàn: “Đệt.”
Điên thật rồi.
Kết quả là đêm đó ngủ không ngon.
Ngày hôm sau phải làm việc, Hứa Ninh Thanh gần như không được ngủ, sau đó còn phải đi khảo sát hạng mục.
Mấy ngành công nghệ cao của công ty cần có sự trợ giúp của nhà máy. Anh vốn đưa ra quyết định nhanh lại chuẩn nên hiệu suất làm việc cũng cao.
Hứa Ninh Thanh bận rộn cả buổi sáng, đến trưa nhận được tin nhắn của Thường Lê.
Là một tin nhắn ảnh.
Cô gái mặc chiếc váy ren mỏng bồng bềnh, đầu tóc thắt tết xinh đẹp, ngũ quan trong sáng xinh xắn, đứng trước gương cười ngọt.
Còn có một tin nhắn nữa.
[ Lê Lê Ngọt Ngào: Lát nữa là thi đấu rồi. ]
Lần thi đấu này không phải là cho chủ đề trước mấy tháng rồi đợi thí sinh đúng hẹn nộp bài, mà là tất cả mọi người cùng vẽ tại nơi đấu.
Độ khó cũng tăng cao hơn.
Hứa Ninh Thanh câu môi cười, dựa vào tường thở dài trả lời: Em đang đi thi hoa hậu hay vẽ tranh đấy.
Vốn dĩ anh còn tưởng Thường Lê sắp thi rồi nên không trả lời ngay đâu, vậy mà vừa buông thõng tay đã có âm báo tin nhắn mới.
[ Nhóc con: Ý anh là em xinh đẹp đúng không. [ đáng yêu ] ]
“…”
Sáng đó sau khi khảo sát xong, Hứa Ninh Thanh liền hẹn đối tác gặp mặt vào buổi chiều. Sau đó cả hai ký hợp đồng tại chỗ. Chàng trai và đối tác bắt tay tỏ vẻ hợp tác vui vẻ, cũng chẳng nói gì nhiều.
Tối hôm qua ngủ không ngon, vừa lên xe anh đã nhắm mắt ngủ bù.
Tài xế hỏi: “Ngài Hứa, bây giờ chúng ta về khách sạn hay ra sân bay?”
“Khách sạn.”
Tài xế liếc qua kính xe nhìn ra sau. Nếu người khác chỉ mất hai ngày đã ký kết xong một hạng mục thì ông sẽ thấy kẻ đó cao tay lắm, nhưng thành Hứa thiếu gia lại là rất bình thường.
Chỉ cảm thấy Hứa thiếu gia biết cách nắm bắt thời gian để giải quyết công việc.
Cả một đường Hứa Ninh Thanh chỉ nhắm hai mắt, đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng radio máy móc của ô tô.
“Một trận động đất với cường độ 6,5 độ Richter đã xảy ra tại quận Nago, Nhật Bản vào lúc 19 giờ 21 phút ngày hai tháng mười theo giờ địa phương…”
Trong đầu vang lên một tiếng chói vang, Hứa Ninh Thanh lập tức trầm giọng nói: “Đến sân bay.”
Tài xế không rõ tình huống thế nào, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh cũng hiểu là có chuyện quan trọng, vội vàng quay xe lái về phía sân bay.
Bởi vì trận động đất ở Nagoya mà các chuyến bay đến khu vực này liên tục bị trì hoãn hoặc hủy bỏ.
Điện thoại cũng không thể kết nối với Thường Lê.
Hứa Ninh Thanh im lặng một lát, sau đó cầm điện thoại bấm một dãy số khác.
Điện thoại kêu hai tiếng rồi nối máy.
“…Cha, giúp con một việc.”
Việc phê duyệt đường bay tư nhân không thể gấp, chưa kể đang ở không phận nước khác thì còn rắc rối hơn, Hứa Ninh Thanh trực tiếp đặt vé chuyến bay về nước gần nhất.
Lúc máy bay cất cánh mới nhận được tin mới nhất: Khu vực này đã mất điện và rò rỉ khí gas.
Hứa Ninh Thanh là một thiếu gia ngậm muỗng vàng từ nhỏ mà lớn, được người khác nuông chiều thành tính cách ngông cuồng, chưa từng phải hạ mình để nịnh nọt kẻ khác.
Anh nhớ rất kỹ từ khi nào mình lại đối xử tốt với Thường Lê như vậy.
Ngày hôm đó nhìn thấy Thường Lê xuống xe của Bạch Ý, bóng dáng lẻ loi nổi bật giữa bức tường đầy màu vẽ. Cô im lặng cúi đầu mở to hai mắt, cố nuốt nước mắt ngược vào trong, hốc mắt cũng ửng đỏ cả lên.
Nhưng cuối cùng vẫn rơi nước mắt rồi. Sau đó nhóc con nhanh chóng lau đi giọt lệ, mở to hai mắt, hít hít mấy cái lại trở lại bình thường, chạy nhanh vào trường học.
Anh không hiểu sao mình bỗng thấy tức giận.
Tuy nhiên, anh cũng không đi tới chở cô gái nhỏ về, chỉ là vì cô tủi thân mà vừa tức giận vừa hờ hững không quan tâm.
Cho tới bây giờ mới thật sự nóng nảy không ngừng vũng vẫy.
Sau khi về nước, cuối cùng cũng được phê duyệt đường bay.
Hứa Thừa có gửi tin nhắn: Chú ý an toàn.
Mẹ anh Trần Điềm cũng gửi rất nhiều tin nhắn đến. Hứa Ninh Thanh liếc mắt nhìn qua, chưa kịp trả lời thì đã vội vàng đi vào cửa sân bay, tay còn bận rộn bấm số điện thoại của Thường Lê.
Vẫn không ai nhận máy.
Chàng trai nhắm mắt lại, hít thật sâu rồi thở ra.
Anh đã làm việc suốt mười mấy tiếng không nghỉ, trên máy bay cũng không ngủ được. Đáy mắt Hứa Ninh Thanh có chút đỏ, rót một ly Vodka trong tủ để duy trì tỉnh táo.
Từ Bắc Kinh bay tới Nagoya không lâu lắm, nhưng Thường Lê mãi không bắt máy làm anh cực kỳ lo lắng.
Cuối cùng cũng có một tin tốt đến.
Hứa Ninh Thanh gọi tới phòng triển lãm nơi tổ chức cuộc thi, ban tổ chức nói rằng họ đã đưa các thí sinh đến nơi an toàn, những người bị thương đã được mang tới bệnh viện, không có ai tử vong.
Lần nữa xuống máy bay, Hứa Ninh Thanh nhấn vào số đầu danh bạ.
Lần này điện thoại kêu hai tiếng, sau đó được nối máy.
Bước chân Hứa Ninh Thanh ngừng lại, đầu dây bên kia là một mảnh im lặng, nghe kỹ còn có tiếng xào xạc.
Giọng nói anh bỗng thả nhẹ hơn: “…Thường Lê?”
Đầu bên kia yên tĩnh hai giây, sau đó truyền tới một giọng nam: “À, tôi là bạn của Lê Lê, cô ấy đang đi vệ sinh.”
Hứa Ninh Thanh cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.
Anh dừng lại giữa sân bay vắng người do đường hàng không đóng cửa, cắp mắt đào hoa nheo lại, nhận ra đây là người đi ăn hôm trước với Thường Lê.
Cùng lúc đó, đầu bên kia truyền tới giọng nói của một cô gái.
Hứa Ninh Thanh lo lắng cả ngày, cuối cùng cũng nghe được giọng nói của cô.
“…Trần Tiềm Nhượng! Mày thấy tao giống con gấu không?”
Hứa Ninh Thanh: “?”