Edit: Rong Biển
Thật ra trước kia Hứa Ninh Thanh vẫn luôn cảm thấy Thường Lê là một cô gái ngoan ngoãn.
Người thân bảo bọc cô rất kỹ, không để bất cứ thứ gì không tốt lọt vào mặt cô. Vì vậy đôi mắt cô luôn sạch sẽ, trong trẻo như làn nước mát nơi dòng suối nhỏ lăn tăn sóng nhẹ đầu xuân.
Cô sẽ đỏ mặt, sẽ cáu kỉnh, đôi khi lại nắng mưa thất thường, tựa như một đứa nhỏ đã quen chiều chuộng.
Cho tới hôm nay, nhìn thấy nhóc con nghiêng người ghé vào tai kẻ khác, môi cười tươi tắn nói ra những lời ác ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đôi con ngươi đen nhánh che giấu đi vẻ khinh bỉ và mỉa mai nồng đậm. Xé rách vỏ bọc ngoan ngoãn, đơn thuần, cô khoác lên mình chiếc áo tươi cười giả tạo, khác xa bình thường.
Dù cho rất ngoài mặt và bên trong trái ngược nhau, nhưng lại khiến cho người nhìn cảm thấy cuộc sống thú vị hơn hẳn.
…
Lưu Lương mang hai chiếc ghế qua.
“Chuyện là thế này, thành tích hiện tại của em Thường Lê đang có chút vấn đề. Tôi biết em ấy có tài trong mảng nghệ thuật, nhưng muốn thi vào các trường đại học bình thường khác vẫn phải có kiến thức nhất định chứ.” Lưu Lương nói không ngừng nghỉ, “Thật ra tôi muốn gặp cha mẹ của em ấy nói chuyện cơ, nhưng hình như họ không sống ở Bắc Kinh.”
Thường Lê hơi cúi đầu, dựa vào ghế vân vê ngón tay.
Hứa Ninh Thanh liếc nhìn cô. Tuy anh có quen biết ông Thường, nhưng lại không biết cha mẹ Thường Lê, chỉ đành lạnh nhạt trả lời: “Ừm, cha mẹ của em ấy đang ở Thượng Hải, công việc khá bận rộn. Sau này có vấn đề gì thầy cứ nói, tôi sẽ chuyển lời lại sau.”
Thường Lê cúi đầu bĩu môi.
Nói dối mà không xấu hổ à.
Bọn họ thì bận rộn cái gì chứ.
Cuộc nói chuyện này kéo dài nửa tiếng mới kết thúc.
Cuối cùng Lưu Lương cũng nói xong, ông gật đầu cười, ôn hòa nói: “Được rồi, hẳn là anh cũng nắm rõ tình hình bây giờ của cháu nhà mình. Không còn sớm nữa, tạm thời cứ vậy thôi.”
Hứa Ninh Thanh gật đầu, bắt tay với Lưu Lương cái nữa rồi mới dẫn Thường Lê rời văn phòng.
“Chờ đã, chờ em chút. Em phải về phòng học lấy cặp sách.” Thường Lê nhỏ giọng nói, sau đó vội vàng chạy về lớp.
Tan học đã được nửa tiếng, trường học trống trải yên tĩnh, chỉ còn vài người ở lại làm bài tập. Thường Lê nhanh chóng ném hết đồ trên bàn vào cặp sách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đi ra vừa vặn nhìn thấy chàng trai đứng cạnh cửa sổ ngoài hành lang, quay lưng về phía cô.
Cô gái yên lặng dừng bước, đứng ở cửa lớp ngẩn người nhìn anh.
Ánh nắng vàng rượi ấm áp chiếu lên gò má anh, bóng lưng cao gầy, tây trang gọn gàng phác họa từng đường nét trên người, mang theo khí chất trưởng thành khác hẳn những người con trai khác.
Nhớ lại buổi nói chuyện vừa rồi với lão Lưu, Thường Lê cũng lờ mờ đoán được người này khác với kẻ khác. Có thể bình thường anh trông cà lơ phất phơ, không đáng tin cậy, nhưng lại dễ dàng đưa mình vào vỏ bọc “người đàn ông trưởng thành”.
Lớp vỏ bọc này khiến cô bỗng cảm thấy tình cảm của mình thật nực cười, tựa như trò chơi nhàm chán của trẻ con trước mắt người lớn vậy.
Hứa Ninh Thanh quay đầu lại, tay đút túi quần, giọng nói nhàn nhạt: “Đi thôi.”
Thường Lê đeo cặp sách nặng trĩu trên lưng, chạy phía sau lưng anh hỏi: “Anh lái xe đến à?”
“Ừm.”
Khóe môi cô giương lên: “À.”
Trong lòng thì âm thầm ghi nhớ lại, đây là lần đầu có một chàng trai đến đón cô tan học, cũng là lần đầu cô ngồi xe của anh.
Hai người rời khỏi trường, đi tới nhà xe. Chàng trai chân dài, bước đi sải lớn, hoàn toàn không có ý chờ cô gái nhỏ nhà mình.
Hứa Ninh Thanh vừa mở khóa xe, đang định mở cửa thì sau lưng vang lên một tiếng gọi: “Thường Lê!”
Cô gái mang cặp sách nặng nề, bị siết đến đau vai. Lúc xuống cầu thang còn phải duỗi hai ngón tay chống đỡ lên tường, sau khi xuống hẳn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bỗng nghe tiếng gọi, cô sững sờ quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh ôm bóng rổ chạy tới.
“Mình có chút chuyện này.” Lý Khẩm nói.
Thường Lê quay đầu nhìn anh, sau lại quay qua hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Khâm tinh ý nhận ra mồ hôi trên trán và chóp mũi cô, vội vàng duỗi tay cởi cặp cô xuống mang giùm: “Cặp nặng vậy, để mình cầm cho.”
Hứa Ninh Thanh dựa vào thân xe, nheo mắt nhìn.
“À.” Thường Lê có quen biết Lý Khâm, cũng không khách khí với cậu, chỉ hơi do dự nói, “Hôm nay không phải mình tự về, có chú nhỏ của mình đến đón.”
Nghe vậy Lý Khâm mới chú ý đến Hứa Ninh Thanh đứng đằng kia. Chàng trai cau mày đứng dưới nắng, cả người lạnh nhạt, thiếu kiên nhẫn. Tiếc là Lý Khâm chẳng hề nhìn ra.
“À, vậy để mình mang cặp qua xe cho cậu.”
Cậu nói xong liền chạy qua, lễ phép cúi đầu chào Hứa Ninh Thanh: “Chào chú ạ.”
“…”
Mí mắt Hứa Ninh Thanh giật một cái.
Lý Khâm mở cửa sau, đặt cặp sách của cô vào. Sau đó mới nói lý do mình tìm Thường Lê: “Trường ta chưa chọn được người phụ trách báo tường, nên là cậu có thể giúp bọn mình được không? Mình biết cậu giỏi việc này nhất mà!”
Thường Lê hỏi: “Hạn cuối là khi nào vậy?”
“Không vội đâu, cậu cứ nghĩ muốn vẽ gì trước đã.”
Thường Lê nhanh chóng trả lời: “Được.”
…
Hứa Ninh Thanh lái xe ra khỏi trường.
Hiện tại đã tan việc được lúc lâu, qua giờ cao điểm rồi. Thường Lê do dự giữa hai chỗ ngồi ghế phụ và ghế sau. Nhưng cuối cùng vì để thực hiện kế hoạch, cô vẫn chọn ghế phụ lái.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thực ra là đang lén nhìn bóng hình chàng trai phản chiếu lên mặt kính.
Hứa Ninh Thanh đã cởi áo khoác tây trang, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng đơn bạc, ông tay áo cuốn lên để lộ một phần cánh tay mạnh mẽ.
Thường Lê nhìn mê muội, không dám nuốt nước miếng vào.
Cổ họng có hơi ngứa.
Bỗng điện thoại cô rung lên.
Cô lấy ra nhìn, là Mạnh Thanh Cúc gửi đến một hàng dài emoji (chỗ này có từ nào thuần việt thay thế ko chị =(( ) “Cười gian”, kế đó là một tin nhắn: Nắm chắc cơ hội nha Lê Lê!!!
Thường Lê khựng lại, mắt liếc trộm chàng trai bên cạnh. Bỗng nhiên cô hít một hơi thật sâu, ra vẻ bình tĩnh nói.
“Ừm, vừa rồi gặp được Lý Khâm. Cậu ấy nhờ tao vẽ báo tường.”
Mạnh Thanh Cúc đang rời khỏi quán lẩu cùng Phàn Hủy ngẩn người.
Cô nói gì vậy? Đâu có ai hỏi chuyện Lý Khâm đâu??
Nhưng khi câu nói đó vừa dứt, Phàn Hủy tinh ý hiểu ra, cướp lấy điện thoại từ tay Mạnh Thanh Cúc hồi âm bên kia.
Thường Lê nhìn thấy tin nhắn thoại tới, âm thầm chỉnh lại âm lượng vừa đủ, ngón tay ấn phát.
“Thật sự là Lý Khâm lớp một khối mười hai (*) hả?! Cậu ta cực kỳ đẹp trai luôn, còn là hội trưởng hội học sinh nữa!!! Tao đã nói mày rồi!! Cậu ta thích mày mà!! Tao đã sớm nhận ra rồi!!!”
(*) Bên Trung Quốc, một khối chia ra các lớp một, hai, ba,…
Thường Lê: “…”
Không hổ danh là chị em tốt.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn Hứa Ninh Thanh. Trong mắt anh chứa đựng ý cười, cổ họng vang lên tiếng cười khe khẽ, yết hầu theo đó mà nhấp nhô, khóe mắt hơi nheo lại phong lưu, bất cần đời.
Anh. Lại. Cười. Cô. Nữa.
Cổ Thường Lê như đông lại. Cô hơi nghiêng người, quay đầu ra cửa sổ, đến tin nhắn cũng không thèm trả lời.
Cô nhìn cảnh sắc vù vù lướt qua bên ngoài cửa sổ, khi sắp tới nhà thì điện thoại lại rung lên. Thường Lê mới không nghĩ về nụ cười châm chọc của Hứa Ninh Thanh nữa, chậm chạp lấy điện thoại ra.
Là số điện thoại riêng của cửa hàng thú cưng.
Thường Lê nối máy: “A lô?”
“Là chị của Bánh Ngọt ạ?” Cách xưng hô của cửa hàng thú cưng cũng cực kỳ thân thiết, “Hôm trước cô mang Bánh Ngọt đến tiêm vắc xin và tắm rửa, Bánh Ngọt có làm rơi váy nhỏ ở chỗ chúng tôi. Làm phiền khi nào rảnh rỗi cô có thể đến nhận lại không ạ?”
Bây giờ Thường Lê mới nhớ, hôm đó hình như Bánh Ngọt có mặc một chiếc váy nhỏ.
Hiện tại Bánh Ngọt đang phải ăn nhờ ở đậu. Vì muốn lấy lòng anh, dù mới tắm rửa không lâu, Thường Lê cũng mặc đồ thơm tho cho nó. Kết quả người ta còn chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Coi như là bước đi sai lầm trong đời êm xuôi(*) của mèo béo.
(*) Gốc: “滑铁卢” tức là Waterloo (trận chiến cuối cùng của Napoleon, chấm dứt sự cai trị của Napoleon. Sau này được ví cho một bước ngoặt lụi bại của thời kỳ hưng thịnh, hoặc quyết định sai lầm trong thời điểm then chốt.
“À, vâng ạ, đến tối tôi sẽ tới lấy.” Thường Lê trả lời.
Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu, ngừng đạp chân ga, tốc độ xe chậm lại: “Sao vậy?”
Thường Lê: “Váy của Bánh Ngọt rớt ở cửa hàng thú cưng, đến tối em phải tới lấy.”
Hứa Ninh Thanh đưa mắt nhìn đồng hồ: “Anh đưa em đi.”
Thường Lê ngạc nhiên, ngoan ngoãn đáp một tiếng “Dạ”, qua hai giây lại cúi đầu nói nhỏ: “Cảm ơn chú nhỏ.”
Hứa Ninh Thanh bẻ tay lái quay xe lại, ánh mắt nhàn hạ liếc qua nhóc con nhà mình, hơi mỉm cười.
Giờ này cửa hàng thú cưng rất đông mèo chó, Hứa Ninh Thanh mới nhìn đã thấy nhức đầu. Anh nhìn theo bóng lưng cô vừa chạy đi liền xoay người bước vào cửa hàng bên kia đường.
Tấm màn họa tiết hoa anh đào cùng tiếng nhạc du dương, thanh tịnh. Cửa hàng này do một ông lão người Nhật mở, đồ ăn chính thống, giá cả đắt đỏ.
Hứa Ninh Thanh mua một phần cá hồi, cơm lươn và một đĩa sushi, nhưng lại sợ Thường Lê ăn không quen mấy món này, vậy là mua thêm một phần mỳ xương heo.
Chờ anh mang túi đồ ăn đi ra thì thấy nhóc con đang ôm chiếc váy nhỏ của con mèo béo, ngó trái ngó phải tìm kiếm.
Tựa như biểu tượng con chim cánh cụt trong QQ(*).
(*) Phần mềm nhắn tin được dùng phổ biến ở Trung Quốc, có biểu tượng là chú chim cánh cụt màu đen.
Hứa Ninh Thanh dừng lại chờ đèn đỏ, đưa tay lên ra hiệu với cô.
“Anh đi đâu vậy?” Thường Lê chờ anh đi qua mới hỏi.
Hứa Ninh Thanh giơ đồ trong tay lên, cho cô xem logo in trên túi: “Bữa tối.”
Lúc ngồi lên xe, bật điều hòa lên, anh lại hỏi: “Có ăn đồ này được không?”
Thường Lê ngạc nhiên, mắt hạnh mở to, lộ ra sự bất ngờ cùng vui vẻ, tựa như chú cún con hạnh phúc: “Anh mua cho em à?”
Hứa Ninh Thanh bị bộ dáng này của cô chọc cười, đôi mắt đào hoa híp lại khẽ cười: “Sao, chú nhỏ của em còn có thể bỏ đói em à?”
Thường Lê cảm thấy chú nhỏ của mình hình như không thông minh lắm.
Lần trước rõ ràng anh còn bảo cô ba bữa tự lo, nên lúc nãy cô còn định về nhà sửa sang lại chút rồi ra cửa hàng tiện lợi mua mỳ ăn liền.
Thường Lê về đến nhà, chạy vào phòng mình. Con mèo béo Bánh Ngọt đang nằm giữa giường cô, khuôn mặt vênh váo, tức giận “Meo” một tiếng.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa đổ thức ăn cho mèo vào bát vừa nói với nó: “Chú nhỏ đang ở bên ngoài, bây giờ em chả khác gì con ghẻ đâu. Em nhịn một chút, đến tối chị sẽ đưa em đi dạo, chịu không?”
Sau khi đổ đầy bát cho nó, Thường Lê rửa tay sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Hứa Ninh Thanh: “Em xem thử xem, muốn ăn cái nào?”
Thường Lê chỉ vào phần cơm lươn.
Thế Là Hứa Ninh Thanh đưa phần cơm vốn mua để mình ăn cho cô, còn mình thì ăn mỳ xương heo.
Cơm lươn thật sự rất ngon, giữa da và thịt có một lớp mỡ dày, phần thịt chắc nịch, da cá nướng vàng ruộm, giòn tan, hạt cơm nhỏ mềm dẻo. Bên trên còn được rưới nước sốt đặc chế, ăn vào vừa miệng lại rất thơm.
Thường Lê ăn không dừng được, chợt nghe người đối diện hỏi: “Nam sinh hôm nay gặp đang theo đuổi em à?”
Đáy lòng cô nhảy dựng lên: “Trước kia, trước kia từng tỏ tình em.”
Sự xấu hổ chậm rãi hòa theo bầu không khí ấm áp của bữa tối, cô cũng dần dũng cảm hơn.
Thường Lê vân vê đôi đũa, đột nhiên thả lỏng đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà em thích người khác mất rồi.”
Hứa Ninh Thanh dừng đũa, giương mắt nhìn cô.
Thường Lê cũng ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt với anh.
Khoảnh khắc đó, sắc mặt chàng trai sầm xuống, ý cười tan đi để lộ ánh mắt lạnh thấu xương.
Thường Lê chưa nói rõ mình thích ai, nhưng nụ cười ngọt ngào kia đã lần mò vượt qua ranh giới.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ Hứa Ninh Thanh cũng chỉ cười nhạt cho qua thôi. Thế nhưng nhóc con này lại gọi anh một tiếng “Chú nhỏ”.
Anh không muốn mặc kệ giả vờ không hiểu. Nhưng độ tuổi này rất nhạy cảm, nếu lạnh mặt đối phó thì sẽ làm ầm ĩ lên không vui.
Vẻ lạnh lùng kia qua hai giây liền biến mất, thay vào đó là nét hờ hững thường ngày của anh.
Anh đứng dậy, đưa tay véo má cô.
“Còn cười với anh được.” Anh lo lắng nói, “Không biết anh tồi tệ đến cỡ nào à.”