Xin em đừng làm nũng

Edit: Rong Biển
Một lát sau, Trương Thước quay lại.
“Náo nhiệt quá.” Anh ta thuận miệng trêu chọc một câu, ánh mắt nhìn qua cô gái ngồi bên cạnh Hứa Ninh Thanh, hơi nhướng lông mày, “Ngài Hứa, vị này là?”
“Thường Lê, cháu gái của ông Thường.” Hứa Ninh Thanh trịnh trọng giới thiệu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Linh mới lạnh mặt xuống khi nãy lập tức nở nụ cười: “Hóa ra là cô Thường.”
Tuy Thường Lê vừa “phá sản” nhưng gia thế vẫn rất cao, lạnh nhạt gật đầu với cô ta, còn không thèm bắt tay lại, “Xin chào.”
Phương Linh ngượng ngùng thu tay.
Thường Lê hiểu rất rõ, bản thân chỉ là một học sinh, còn có ông nội đằng sau chống lưng, sẽ chẳng có ai dám làm lớn chuyện một cô bé không lễ phép.
Quả nhiên, nụ cười trên môi Trương Thước vẫn không đổi, còn nịnh hót khen cô: “Em gái nhỏ thật cá tính mà.”
Trương Thước kêu người mang lên vài món nữa, còn đặc biệt quan tâm cô, “Người bạn nhỏ này, ăn nhiều chút nha, không cần khách sáo.”
Sau đó Hứa Ninh Thanh và Trương Thước tiếp tục nói chuyện, đều là về chuyện trong giới kinh doanh. Thường Lê nghe được vài từ quen quen, nhưng cũng không hiểu lắm. Những con số cùng các lý luận khó hiểu làm cô choáng váng đầu óc.
Nghe không hiểu nên cô đành ngoan ngoãn ngồi một bên vừa chơi điện thoại vừa ăn. Chiều nay bận rộn tới đây phỏng vấn nên cô chưa ăn gì, đến bây giờ cũng chưa kịp ăn.
Thỉnh thoảng cô mới nói một câu.
Đương nhiên phải đúng lúc Phương Linh tìm cách bắt chuyện với Hứa Ninh Thanh.
Thường Lê ỷ vào tuổi mình nhỏ và địa vị của nhà họ Thường, không thèm kiêng nể gì. Khi Phương Linh gọi một tiếng “Ngài Hứa”, bám vào tay áo Hứa Ninh Thanh, ngón tay cô cũng kéo lấy áo anh, gọi nhỏ “Chú nhỏ”. Giọng nói khe khẽ, nghe qua rất tội nghiệp.
Nhưng nghe kỹ sẽ thấy ngọt ngào, còn nũng nịu hơn tiếng “Ngài Hứa” kia của Phương Linh.
Hứa Ninh Thanh nhìn nhóc con ngẩng đầu nhỏ, mái tóc đen ngoan ngoãn rũ trước ngực, đôi mắt to tròn trong trẻo xinh đẹp, dụ dỗ, quấn lấy lòng người.
Hồ ly nhỏ chớp mắt, tay trái vươn ra: “Em muốn ăn dĩa sốt cà chua kia.”
Phương Linh nhẫn nhịn cả một đêm không có chỗ phát tiết, cả người tràn đầy lửa giận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng cô ta chỉ biết nuốt cơn giận xuống, hầu hạ vị tổ tông kia ăn ngon uống sướng.
Chẳng phải vươn tay là lấy được dĩa sốt cà chua à! Còn chớp chớp mắt, nũng nịu đòi người khác lấy giùm!
Phương Linh bỗng cảm thấy đúng là tre già măng mọc. Cô ta làm sao so được với Thường Lê chứ, rõ ràng cô nhóc kia mới là trà xanh cao cấp!!

Hứa Ninh Thanh lười biếng dựa người vào ghế, đương nhiên anh hiểu tâm tư của cô gái nhà mình, nhưng không có ý vạch trần. Anh câu môi, thuận thế nghiêng người qua, đẩy dĩa sốt cà chua đến trước mặt cô.
Anh vừa nâng mắt thì thấy ánh mắt nghi hoặc của Trương Thước nhìn qua.
Trong cái giới này, mấy thứ như tình cảm mờ ám đâu thiếu gì, ai có quan hệ gì liếc mắt qua là rõ.
Hứa Ninh Thanh vẫn bình tĩnh, đáp lại ánh mắt đó bằng một nụ cười nhạt, cũng không giải thích gì thêm.
Vì bàn chuyện hợp tác nên bầu không khí cũng không căng thẳng lắm. Hai bên đều có lợi, việc thành công ký kết cũng là đương nhiên. Lần này gặp mặt chỉ bàn rõ các hạng mục và phân chia lợi nhuận.
Rời khỏi nhà hàng Tây.
Gió đêm lạnh lẽo, Thường Lê chỉ mặc váy ngắn ngang đùi, Hứa Ninh Thanh bảo cô lên xe trước.
Trương Thước nhìn cô gái cầm túi xách, hoạt bát chạy về phía nhà xe, nhịn không được bật cười, nghiêng đầu trêu chọc: “Ngài Hứa đúng là lợi hại. Dù gì người ta cũng là cháu gái cưng được ông Thường nuông chiều từ nhỏ tới lớn đó.”
Hứa Ninh Thanh cười nhạt, đưa tay vỗ vai anh ta: “Ngài Trương cũng không nên phong lưu quá mức.”
Đêm nay anh uống rượu nên đã gọi tài xế.
Lúc Thường Lê đi ra xe thì gặp tài xế. Trước kia có từng gặp nên cô cũng vui vẻ chào hỏi ông.
Vừa ngồi vào xe đã nhận được tin nhắn của Phản Hủy, hỏi cô ngày đầu đi làm thế nào.
Thường Lê kể tóm tắt chuyện vừa nãy cho cô nàng nghe.
Phàn Hủy kích động gửi một tràng dài “A a a a a” đến.
Phàn Hủy: Chuyện là sao á????
Phàn Hủy: Chú nhỏ của mày cũng có giống người tốt lắm đâu! Sao lại đối tốt với mày dữ!!! Tao muốn đục thuyền!!
Phàn Hủy: Nhưng mà nhà hàng ông cậu tao mở cũng là dành cho giới nhà giàu. Kẻ tới kẻ đi nhiều như thế, lỡ gặp phải một tên mất não, ngang ngược thì cũng phiền thật. Nhưng vụ mày bị ngừng thẻ rồi thì sao?
Thường Lê dựa lưng vào ghế, hơi nhíu mày lại. Thật ra cũng đâu phải hết cách nhỉ.
Giữa tháng mười có một cuộc thi hội họa do Nhật Bản tổ chức. Năm trước Thường Lê có tham gia, giành được cúp vàng, cũng không định tiếp tục tham gia.
Nhưng mấy cuộc thi quốc tế này tiền thưởng rất hậu hĩnh, toàn dùng đơn vị đô la mà tính.
Cô do dự gửi tin nhắn cho Phàn Hủy, vừa vặn Hứa Ninh Thanh cũng đã về.
Chàng trai mới uống rượu, áo vest khoác lên khuỷu tay, ống tay áo sơ mi quấn lên, cổ áo cởi hai nút trên cùng, lộ ra xương quai xanh quyến rũ. Cả người hững hờ, mang theo khí chất phong lưu lại lãnh đạm.
Thường Lê nhìn anh chằm chằm, càng ngắm càng thấy sao lại có một người đẹp đến vậy.

Cô nhìn tới ngẩn người, anh nghiêng đầu liếc mắt qua, thế là bốn mắt chạm nhau.
Thường Lê vội vàng nhìn đi chỗ khác, còn giả vờ ho một cái. Bỗng nghe được chàng trai cười khẽ, ung dung hỏi: “Giờ vui chưa?”
“Sao chứ?”
“Còn tưởng em ngoan lắm.” Hứa Ninh Thanh nhìn cô, “Nhưng đấu lại cả chị gái kia mà.”
Quai hàm nhóc con hơi cứng đờ, mắt mở to lộ ra cảm giác khó nói: “Anh không nhìn ra à?”
Lông mày anh nhướng lên nhìn cực kỳ ngả ngớn, còn cố ý trêu cô: “Nhìn ra gì cơ?”
“Cô ta có ý đó với anh đó.” Cô không vui lắm, “Anh nghĩ em không nhận ra à? Em thấy cô ta len lén cọ lên chân anh!”
Lại dừng một chút, nhóc con không quên kể công của mình, “Nếu hôm nay không nhờ có em thì chắc anh đã bị cô ta bám lấy phiền chết rồi.”
Hứa Ninh Thanh gõ tàn thuốc, khóe môi cong lên tạo thành độ cong tuyệt đẹp, ngẫm nghĩ một lát: “Vậy anh còn phải cảm ơn em rồi.”
“Đương nhiên.” Thường Lê gật đầu.
Chàng trai bật cười kết thúc chủ đề này, nghiêng người cầm một quả cam ở hộp trái cây phía trước lên lột vỏ, liếc mặt hỏi cô: “Vậy bây giờ nói anh nghe thử, sao lại thiếu tiê?”
Thường Lê khựng lại, ngập ngừng nói: “Không phải đã nói với anh rồi hả, thẻ của em bị ngừng rồi.”
“Ông nội em ngừng?”
“Là mẹ em.”
Thường Lê sợ anh lại hỏi tiếp, bởi những chuyện này đều rất khó nói, liên quan đến con riêng của Thường Thạch Lâm, liên quan đến cả cặp cha mẹ chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa của cô.
May mắn là Hứa Ninh Thanh không hỏi thêm.
Anh nhận được câu trả lời, chỉ khẽ gật đầu, sau khi lột sạch vỏ cam thì đưa một múi đến miệng người bên cạnh.
Thường Lê ngơ ngác cắn một miếng, nước trái cây trào ra thấm ướt ngón tay của anh.
Chàng trai thu tay lại, tự nhiên lấy khăn giấy lau đầu ngón tay: “Thiếu tiền sao không nói anh nghe?”
Thường Lê bị một loạt hành động này làm cho tim đập thình thịch.
Nhóc con nhai múi cam, bên má phồng lên tựa con chuột hamster nhỏ ngốc nghếch. Hứa Ninh Thanh quơ tay trước mặt cô: “Nằm mơ luôn rồi hả, nhóc con.”
Sau đó Thường Lê mới ngoan ngoãn nhai nuốt múi cam, nhỏ giọng trả lời: “Anh định gọi điện thoại cho ông nói bảo em không có tiền à?”

Hứa Ninh Thanh hừ khẽ một tiếng, chiếc cằm cương nghị hơi giương lên kiêu ngạo: “Chú nhỏ của em chẳng lẽ lại không nuôi nổi một đứa nhóc à?”
Thường Lê không hiểu ý khác trong lời anh nói, chớp mắt mấy cái, thành thật nói: “Nuôi em rất tốn tiền.”
“Ừ.” Hứa Ninh Thanh gật đầu, “Tốn cỡ nào mà anh không nuôi được.”
Nhóc con xòe ngón tay như ngọc ra, lòng bàn tay trắng nõn, hiện rõ vân tay, cùng anh đếm xem: “Em phải mua màu vẽ bút vẽ này, còn có ăn uống, rồi còn mua quần áo các thứ nữa.”
“Nhiều thế.” Hứa Ninh Thanh nói, “Vậy chú nhỏ nuôi em không nổi rồi.”
Tài xế nhịn không được nhìn qua kính chiếu hậu. Đôi mắt đào hoa của chàng trai tràn đầy ý cười, giọng nói nhẹ bẫng, tựa như một trai hư thực thụ, hờ hững trêu đùa thú cưng.
Tựa hồ nếu thú cưng có thể làm anh vui vẻ thêm chút nữa thì anh cũng sẵn lòng cho tiền vậy.
Tài xế lắc đầu, Hứa thiếu gia đúng là công tử ăn chơi như lời đồn mà.
Thường Lê không vui bám lấy tay anh tố cáo: “Vậy mà nãy anh còn bảo sẽ nuôi em!”
Hứa Ninh Thanh không đùa cô nữa, lấy ví tiền ra rút một tấm thẻ đưa cô: “Trong thẻ còn ít tiền, em cầm dùng trước đi.”
Thường Lê ngạc nhiên nhìn tấm thẻ đó.
Cô không nhận lấy, bỗng thấy có gì đó sai sai mà không nhận ra được, chỉ nhỏ giọng thương lượng: “Bây giờ em vẫn còn chút tiền, đợi khi nào em hết lại mượn anh.”
Chàng trai nhíu mày lại: “Không nhận?”
“Không nhận.”
Hứa Ninh Thanh không miễn cưỡng cô, để thẻ ngân hàng lại vào ví.

Tối về, Thường Lê tìm hiểu chút về cuộc thi hội họa của Nhật Bản kia.
Yêu cầu tham gia vòng loại của cuộc thi này cao hơn các cuộc thi bình thường. Thí sinh bình thường thì phải gửi tranh trước đây của mình tới để được xét tuyển, được duyệt qua mới có giấy chứng nhận để tham gia. Còn một vài họa sĩ nhỏ có chút tiếng tăm sẽ được phát thư mời.
Thường Lê kiểm tra gmail của mình, quả nhiên nhìn thấy thư mời được gửi từ mười ngày trước.
Cô gái nhỏ mới tắm xong, mái tóc còn ẩm xõa bên vai thấm ướt khăn tắm. Màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt cùng chóp mũi xinh xắn của cô.
Cô ấn mở thư mời bằng tiếng Anh ra, cẩn thận đọc.
Hôm nay là hạn chót của thư mời. Lúc đầu Thường Lê còn hơi do dự, nhưng nhìn thấy hạn cuối liền trả lời lại rằng mình sẽ tham gia.
Sau giờ tự học sáng thứ hai, cô nói chuyện này cho Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy.
Mạnh Thanh Cúc ngậm sữa đậu nành: “Khi nào bắt đầu thi?”
“Năm ngày nữa, đúng ngày Quốc Khánh luôn.”
“Nghe nói Lê Hoan cũng được nhận thư mời.” Phàn Hủy nói, “Hôm qua nhỏ còn kể với Lý Mật, chắc không biết mày cũng tham gia, còn bảo lần này sẽ giành lấy cúp vàng.”
Thường Lê không quan tâm lắm.

Mạnh Thanh Cúc lại hỏi: “Nhưng còn tiền máy bay thì sao? Hình như ban tổ chức chỉ lo tiền ăn tiền ở thôi á.”
Thường Lê bình tĩnh nói: “Tao còn chút tiền nữa.”
Tiết ngữ văn, Thường Lê lén lút lấy điện thoại ra đặt vé máy bay.
“…”
DM?
Trước đây đặt vé đi du lịch hoặc dự thi gì đó cô chỉ nhìn lướt qua, hoàn toàn không để ý giá vé. Bây giờ xem lại mới phát hiện hóa ra vé máy bay đắt đến thế.
Thời gian gấp gáp, lại trúng ngày nghỉ, nên giá vé tăng cao.
Thường Lê không chắc là mình còn đủ tiền trong thẻ. Nhấn vào nút thanh toán nhưng được báo lại số dư không đủ.
Giáo viên dạy văn đang cầm bài thi lần trước giảng lại, đề bài liên quan đến tự do độc lập.
Thường Lê vừa sốc vì giá vé máy bay, vừa nhấn vào khung chat với Hứa Ninh Thanh.
Lê Lê Ngọt Ngào: Chú nhỏ ơi.
Lê Lê Ngọt Ngào: Đôi mắt lấp lánh ánh sao.JPG.
Chú nhỏ: ?
Lê Lê Ngọt Ngào: Tui muốn ăn cơm.JPG.
Hứa Ninh Thanh đang trong cuộc họp, đưa tay ra hiệu tạm dừng. Anh nhìn cô gửi một tấm ảnh chế hình cậu bé bút chì cầm chén cơm khóc thút thít, bên cạnh là mấy chữ “Tui muốn ăn cơm”.
Anh khựng lại, không biết cô định làm gì.
Chưa kịp để anh nhắn lại, bên kia đã nhắn tới một tấm ảnh chế nữa.
Lần này là hình một cô gái nhỏ khóc hu hu cùng dòng chữ “Thật sự xin lỗi, em đến xin tiền đây”.
Hứa Ninh Thanh bật cười, cầm điện thoại chậm rãi trả lời.
[ Tiền đâu phải dễ kiếm như thế. Ít nhất cũng phải dỗ người khác vui vẻ mới nhận được tiền chứ. ]
Cô gái nhỏ nhắn lại cực nhanh: Dỗ thế nào! Ánh mắt lấp lánh ánh sao.JPG.
Chú nhỏ: Hát một bài xem.
Chú nhỏ: Bài “Yêu một người không về nhà” đi.
Trong lớp học, đôi tai của Thường Lê đỏ bừng lên.
“?”
Tên chó chết này còn chưa có quên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận