Âu Tĩnh Như bị Dạ Khải Hiên kéo ra khỏi nhà hàng, cô phồng má không vui định mở miệng nói gì đó nhưng rồi môi của cô chỉ mấp máy không nói nên lời, đôi mắt của cô hướng về tầng cao nhất của khu chung cư đối diện, lắp bắp nói với anh: “Anh…anh Tiểu Hiên! Bên đó…bên đó có người…”
Dạ Khải Hiên nhìn theo hướng mà Âu Tĩnh Như đang nhìn, đôi mắt của anh trở nên lạnh lẽo, sắc mặt cũng đen lại khi thấy có người đang dùng súng bắn tỉa ngắm về phía của anh và cô, Chu Dự sa sầm mặt mày vội ra hiệu cho người đi xử lý tên bắn tỉa ấy.
“Ở đây rất nguy hiểm, em đừng ở đây nữa để anh đưa em về.” Dạ Khải Hiên nắm tay của Âu Tĩnh Như kéo cô lên xe.
“Không, em không về.” Âu Tĩnh Như vùng vẫy không muốn về cô vẫn chưa gặp được Otis, cô chưa muốn về, người mà cô cứ ngỡ đã không còn từ lâu bây giờ xuất hiện trước mặt của cô làm sao cô có thể đi về được chứ?
“Esther! Ở đây không còn an toàn nữa, cậu hãy cùng anh ta đi về trước đi tớ sẽ ở đây khi tớ gặp anh ấy tớ sẽ giúp cậu xin số liên lạc.” T không nhanh không chậm lên tiếng khuyên Âu Tĩnh Như, anh biết hiện giờ cô rất muốn gặp Otis nhưng tình thế nguy hiểm, tính mạng của cô vẫn phải đặt trên hết tất cả.
Âu Tĩnh Như nghe T nói thế mới đồng ý cùng Dạ Khải Hiên quay về, Ivy ở lại cùng với T cô không muốn làm kì đà cản mũi đâu.
Chiếc xe của Dạ Khải Hiên từ từ lăn bánh rời đi, ngồi trên xe Dạ Khải Hiên xoay đầu sang nhìn cô, mày hơi cau lại hỏi: “Giờ này không phải em nên ở trường sao? Sao lại ở đây? Còn nữa, khi nãy em đợi ai mà bất chấp như thế? Đừng bảo với anh là em xin nghỉ, bất chấp mọi thứ vì mấy anh chàng thần tượng gì của em đấy?”
Âu Tĩnh Như bị hỏi đến không nói được lời nào, cô im lặng một lúc rồi nhìn Dạ Khải Hiên chậm rãi trả lời: “Sở dĩ hôm nay em nghỉ học là vì em nghe tin có một người bạn của em từ Thụy Sĩ về đây, em luôn muốn gặp người bạn này nhưng đến giờ em vẫn chưa gặp được.”
“Một người bạn? Người bạn của em là ai hãy nói cho anh biết anh sẽ tìm cách để giúp em gặp được người đó.”
Nghe Dạ Khải Hiên hỏi thế Âu Tĩnh Như lắc đầu đáp lại: “Không cần đâu, anh bận rộn như thế sao em có thể làm phiền anh được chứ? Đây là chuyện nhỏ thôi, T ở đấy đợi giúp em rồi.” Âu Tĩnh Như làm sao có thể nói cho Dạ Khải Hiên biết được chứ? Nếu như anh giúp cô gặp được Otis thì đồng nghĩa với việc khả năng rất cao anh sẽ biết những chuyện kia, anh nhất định sẽ rất lo lắng cho cô, cô không muốn anh và mọi người lo lắng cho mình.
Âu Tĩnh Như thấy xe đang đi về phía Âu gia, cô quay sang nắm lấy cánh tay của Dạ Khải Hiên, bày ra bộ mặt cún con nói với anh: “Anh Tiểu Hiên! Anh cho em đến Dạ thị với anh đi, bây giờ nhà em không có ai cả về nhà sẽ rất chán, anh cho em đi với anh đi, em hứa sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh đâu.”
Dạ Khải Hiên rất muốn từ chối nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu, nũng nịu của Âu Tĩnh Như lòng anh trở nên mềm mại không nỡ từ chối, anh chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đồng ý đưa cô nhóc hay bám anh đến Dạ thị, cô vui vẻ cười đến híp cả hai mắt, tựa đầu vào vai của anh: “Anh là tốt nhất.”
Ở nhà hàng, T cùng Ivy đợi ở đấy khá là lâu nhưng vẫn không thấy người mà bọn họ đợi đi ra ngoài, hai người không hề biết rằng người mà hai người đợi đã rời đi bằng cửa sau mất rồi.
T chống cằm ngồi đợi được một lúc thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, T lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thấy tên người hiển thị anh giật thót đưa cho Ivy xem, Ivy thấy cái tên ấy khẽ bật cười, nhướng nhướng mày bảo: “Cậu còn chần chừ cái gì? Mau nghe máy đi.”
Người gọi điện đến là người T không muốn gặp nhất trong hiện tại, người đấy là người đã cướp đi nụ hôn đầu của anh cũng là lão đại của anh Cyril, T nuốt một ngụm nước bọt nghe máy, bên kia vừa thấy anh nghe điện thoại liền cất giọng lên nói: “T! Anh đang chuẩn bị lên máy bay, sáng sớm mai sẽ đến thành phố S em phải ra đón anh đấy.”
“Sao chứ? Anh mới vừa nói gì? Đến đây?” T cả kinh đứng bật dậy, Ivy ngồi bên cạnh nghe hai chữ đến đây thì suýt phun hết nước từ trong miệng ra ngoài, Ivy cố gắng nhịn cười cô không thể cười ngay bây giờ nếu không T sẽ giết cô mất.
T nghe điện thoại xong thì gương mặt trở nên phờ phạc, thôi xong rồi lần này anh xong thật rồi, Ivy nhịn cười đến đỏ bừng cả mặt, cô phải nhanh chóng báo tin này cho Âu Tĩnh Như biết mới được, xem ra sắp có kịch vui để cho cô và Âu Tĩnh Như xem rồi.
Tập đoàn Dạ thị
Chu Dự từ bên ngoài bước vào phòng làm việc của Dạ Khải Hiên, nét mặt lành lạnh nói với anh: “Đúng như giám đốc dự đoán những kẻ bắn tỉa ấy đến là muốn loại trừ Hình Thanh.”
Dạ Khải Hiên vẫn chăm chú dán mắt vào đống tài liệu trên bàn, giọng nói không mang một chút cảm xúc của anh cất lên: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì anh ra ngoài đi.” Tất cả những chuyện xảy ra đều nằm trong phán đoán của Dạ Khải Hiên nên anh cũng không bất ngờ hay gì nữa cả.
“Vẫn còn một chuyện nữa tôi muốn báo với giám đốc.” Chu Dự bỗng đưa mắt nhìn Âu Tĩnh Như đang ngồi ăn snack xem phim ở ghế sofa rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Tôi vừa nhận được tin sáng sớm mai Cyril người đứng đầu bang Bạch Quỷ sẽ đáp máy bay đến đây.”
Đang ngồi xem phim chăm chú, Âu Tĩnh Như nghe Chu Dự nói thế liền có phản ứng mạnh, cô xoay đầu nhìn Chu Dự xác minh lại: “Anh mới vừa nói Cyril sẽ đến đây?”
Chu Dự gật đầu khẳng định, đúng lúc ấy Ivy gọi điện đến nói cho cô biết cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng, chuyện này đúng là vui quá đi mất, trong đầu Âu Tĩnh Như bỗng hiện lên thắc mắc, hiếu kì mà vẫn chưa được giải đáp, cô đứng dậy bước nhanh về phía Dạ Khải Hiên, mặc kệ Chu Dự đang đứng ở đây không chút kiêng kị hỏi: “Anh Tiểu Hiên! Nếu như hai người đàn ông yêu nhau sau đó phát sinh quan hệ với nhau thì hai người đó này nọ với nhau kiểu gì khi hai người họ đều là đàn ông.”
Giọng nói của Âu Tĩnh Như vừa dứt liền có tiếng bút rơi xuống bàn, Dạ Khải Hiên mở to mắt ngẩng đầu lên nhìn cô, Chu Dự đứng bên cạnh nghe cô hỏi thế thì suýt sặc cả nước bọt của mình, hai người đều không ngờ cô lại có thể hỏi được như thế.
Dạ Khải Hiên nhíu chặt đôi mày, vẻ mặt lãnh đạm cất tiếng: “Em còn nhỏ hỏi những chuyện đấy làm cái gì? Hơn nữa còn là tình yêu đồng giới.”
Âu Tĩnh Như bĩu môi, nét mặt thất vọng đáp lại: “Tại sao anh cũng nói thế chứ? Em không còn nhỏ nữa, em đã mười bảy tuổi rồi, em thật sự rất muốn biết đấy bởi vì em thấy Ivy mỗi lần xem phim đam mỹ đều rất phấn khích đặc biệt là đọc truyện mỗi lần đến khúc đấy cậu ấy đều bấu chặt tay em luôn miệng nói ‘ngủ với nhau rồi, ngủ với nhau rồi’ nhưng khi em cầm lên đọc những từ ngữ trong đấy em không hiểu gì cả.”
Gương mặt của Dạ Khải Hiên càng lúc càng đen lại, ngay bây giờ anh thật sự rất muốn Ivy rời khỏi Âu Tĩnh Như, cả T và Ivy không một ai tốt lành gì cả, một người thì đem đến nguy hiểm cho cô một người thì đầu độc tâm hồn trong sáng, thuần khiết của cô.
Anh nghiêm mặt, cặp mắt sắc bén khóa chặt cô gái nhỏ trước mặt: “Đều là những thứ bậy bạ từ nay về sau em đừng hỏi những thứ như thế nữa cũng tuyệt đối không được tìm hiểu nếu như anh biết em bướng bỉnh lén đi tìm hiểu thì anh sẽ giận em đấy, có biết không?”
Âu Tĩnh Như vừa nghe nói đến Dạ Khải Hiên sẽ giận thì ngay lập tức gật đầu như băm tỏi hứa với anh, tuy trong lòng vẫn hiếu kì, tò mò nhưng cô không dám tìm hiểu nữa dù chỉ một chút bởi vì cô biết nếu như cô lén tìm hiểu thì anh nhất định sẽ biết sau đó sẽ giận cô, chỉ cần là điều anh muốn biết anh nhất định sẽ điều tra ra được.