Xin Em Ở Lại Bên Anh FULL


 
Chương 52: Một ngày không gặp
Edit: BRANDY
Một câu năm mới vui vẻ, lập tức làm Nghênh Thần rơi lệ.
 
Lệ Khôn bị mất tín hiệu vài giây, sau đó đường truyền hoàn toàn bị ngắt.
 
"Ôi? Không phải chứ? Em còn muốn nói với chị Thần đôi câu." Lâm Đức bổ nhào qua, "Tín hiệu đúng là quá kém."
 
Lệ khôn bấm hai cái, cúi đầu nói: "Có thể kết nối được cũng đã là không tệ rồi."
 
Lý Bích Sơn đi tới, giơ tay ra, "Ôi, có điện thoại dùng đã là tốt lắm rồi."
 
Lệ Khôn cười đưa lại cho anh ấy, thành thật nói: "Cảm ơn, lão Lý."
 
"Cậu tự mình đếm xem, mấy ngày nay tôi đã giúp cậu bao nhiêu lần." Lý Bích Sơn bỏ kính xuống, sau đó chê trách nói: "Ông lớn nhà cậu sao cứ phải lằng nhằng thế."
 
Lệ Khôn cũng đã theo thói quen, vỗ vai anh ta nói: "Vâng vâng, lãnh đạo nói gì cũng chính xác."
 
Lâm Đức vén màn lên, nhìn ra bên ngoài một chút, khó hiểu nói: "Cũng đã hai ba ngày, ngay cả trạm gác cũng không cần đứng, chứ đừng nói đến nhiệm vụ, có phải cấp trên phái chúng ta đi du lịch không?"
 
Vừa mới dứt lời, điện thoại trong tay Lý Bích Sơn vang lên, anh ta đi tới cửa sổ nghe máy.
 
Bên này Lệ Khôn vẫn đang tán gẫu với Lâm Đức, "Chỗ này có gì để mà du lịch, bốn bề đều là cát vàng, cả năm mới nhiệt độ cũng vẫn cao như vậy, nước uống cũng phải tiết kiệm."
Lý Bích Sơn đi tới, giọng trở nên nghiêm túc: "Cả đội đợi lệnh."
 
Lệ Khôn với Lâm Đức nhìn nhau, biết là đã có chuyện.
 
Năm phút sau, xe đã tới doanh trại, sau đó rời khỏi địa khu xa xôi.
 
Nửa giờ sau, mười chiến sĩ đi theo đã tới một căn phòng thấp bình thường, Lệ khôn và Lý Bích Sơn dẫn đội đi đầu, vừa vào cửa, hai người quan sát, rồi đứng nghiêm chào: "Tham mưu trưởng!"
 
"Chào các đồng chí!" Đối phương cũng giơ tay chào đáp lại rất nhanh: "Không chậm trễ thời gian nữa, mọi người phân thành hai hàng, nghe lệnh tôi."
 
Sau khi nhận lệnh, tiếng bước chân di chuyển chỉnh tề, nhanh, gọn, dứt khoát, đồng loạt vang lên. 
 
Tham mưu trưởng gật đầu với cán sự bên cạnh, đối phương lập tức tắt đèn, mở máy chiếu lên, mấy giây sau, hình ảnh được chiếu lên, những bức hình lần lượt xuất hiện.
 
"Phó Lí Nam, viện sĩ, chuyên gia nghiên cứu chất học của nước ta, tới đây đã ba ngày, hai ngày trước, ông ta dẫn tổng cộng bảy người trong đội nghiên cứu  đến dãy Kỳ Sơn để quan sát địa chất, bị phản động địa phương có vũ trang bắt giữ, đội do thám của ta đã xác định được vị trí giam giữ--"
 
Tham mưu trưởng dùng ngón tay vẽ trên bản đồ địa phương một vòng tròn.
 
"Từ cuối đỉnh phía nam đi lên, tọa độ 12-25N.

Đây là sào huyệt của tổ chức đó.

Chúng ta có ảnh chụp của con tin, cố gắng tuyên truyền, để uy hiếp đối phương." 
 
Toàn bộ tình huống đã được giới thiệu sơ lược, tham mưu trưởng chống hai tay trên mặt bàn, đôi mắt nghiêm trang nhìn thẳng vào các sĩ quan xung quanh,  nói: "Phó viện sĩ rất có thành tựu trong lĩnh vực thăm dò mỏ quặng, đã được vụ viện quốc gia khen thưởng, hạng mục trước mắt của ông ấy mà thành công, sẽ là thành quả to lớn cho ngành thăm dò kim loại màu của nước ta - người này, phải được giải cứu ra an toàn."
 
"Lực lượng phản động địa phương được võ trang kém, mấy lần đàm phán không thành, mà lần này chủ động gây chiến, theo thông lệ quốc tế, không được gây chiến khi đang đàm phán.

Hiện, tổ chức đã ra lệnh, trung đội đặc chiến các cậu, có nhiệm vụ bí mật giải cứu, nhất định phải đảm bảo trong thời gian ngắn nhất có thể cứu được con tin một cách thuận lợi nhất.
 
"Lý Bích Sơn."
 
"Có!"
"Anh phụ trách chỉ đạo trong quá trình hành động."
 
"Lệ Khôn."
 
"Có!"
 
"Phối hợp công việc với đồng chí Lý Bích Sơn.

Phục tùng vô điều kiện! Thi hành vô điều kiện."
 
"Rõ."
 
Tham mưu trưởng dặn dò hai người: "Nắm bắt thời gian, lập phương án, thời cơ chín muồi, có hành động lạ thì kịp thời báo cáo lại."
 
Toàn thể chiến sĩ đồng loạt đứng dậy, ngẩng đầu thẳng lưng.
 
Lý Bích Sơn và Lệ Khôn đứng hàng đầu, tay phải dứt khoát giơ lên chào, đồng thanh đáp tiếng: "Rõ."
 
--
Hạnh Thành.
 
Ngày mồng một đầu năm, Nghênh Thần và Nghênh Cảnh đều dậy sớm, cả người đều là một tone quần áo đỏ, đi từng nhà trong đại viện để chúc tết.

Hai chị em nhà họ Nghênh đều có dung mạo sáng sủa, ưa nhìn, lại thêm hôm nay mặc màu sắc rực rỡ, mặt mày thanh tú, nhìn rất bắt mắt.
 
Nhắc tới họ đều là những người hàng xóm cũ đã mấy chục năm, không khách sáo với nhau mà rất thoải mái đứng ở ngoài cửa chúc mừng những lời may mắn, tốt đẹp, mặt mày vui vẻ làm cho người ta thoải mái.
 
"Chú Từ, năm mới vui vẻ."
 
"Dì Trương, cháu dì cũng lớn thế rồi, nhìn rất sinh đẹp."
 
Nghênh Thần miệng lưỡi sôi nổi, cùng Nghênh Cảnh sóng bước, lời nói vui tai.

Rẽ ở khúc quanh, đến tây nam viện của nhà họ Mạnh.

Mạnh Trạch đứng ở trong sân, đang cùng chơi pháo nổ với con của chị gái.
 
Hô một tiếng, ném một quả, rồi tiếng pháo nổ.
 
Đứa trẻ nhỏ vui vẻ nhảy nhót, Mạnh Trạch cũng chơi rất vui vẻ.
 
Nghênh Thần quát từ xa: "Anh Mạnh, anh thăng quan rồi? Đúng là người hiệu trưởng nhà trẻ tận tụy.

Tết vẫn miệt mài với công việc."
 
Mày kiếm của Mạnh Trạch liếc xéo, cười, vẫy tay: "Tiểu Thần à."
 
Nghênh Thần bước lại gần, chắp hai tay chúc: "Năm mới vui vẻ, xin bái anh một bái."
 
Nghênh Cảnh theo sau: "Anh Mạnh, năm mới tốt lành."
 
"Đúng, cùng vui." Mạnh Trạch từ trước tới nay đều khẳng khái, hào phòng, tự cho mình là anh cả, lấy từ trong túi áo hai bao lì xì đã chuẩn bị trước, đi đến nhét vào tay Nghênh Thần và Nghênh Cảnh: "Chúc hai đứa một năm bình an, thuận lợi."
 
Nghênh Thần giả bộ cầm không nổi, cong người xuống nói: "Ôi chao, bao lì xì này sao mà nặng quá vậy."
 
Mạnh Trạch vỗ nhẹ sau ót cô một cái: "Anh gần đây có đầu tư một bộ phim, với kỹ thuật diễn của em, hoàn toàn có thể đảm nhận vai nữ chính đấy."
 
Nghênh Thần vui vẻ: "Nhân vật gì vậy? Không chừng em diễn được đó."
 
"Em chắc chắn được, nhìn thế nào cũng có tư chất."  Hai tay Mạnh Trạch chắp sau lưng, làm bộ cao thâm, cười nói: "Một người phụ nữ phát điên, đau khổ vì tình."
 
Nghênh Thần giơ nắm đấm đuổi theo đánh anh ta.

Mạnh Trạch cũng không chạy, bất khuất, giơ tay nghênh chiến: "Tùy em đánh thoải mái."
 
Nghênh Thần cười mắng: "Sẵn sàng phục vụ."
 
Sau khi đùa giỡn, Mạnh Trạch nhăn mày, thu tay lại, đột nhiên nói với Nghênh Thần: "Nhà kia, em biết không?"
 
Nghênh Thần nhìn theo hướng anh chỉ, băn khoăn: "Nhà nào? Nhà trồng hoa hồng trên ban công à?"
 
Mạnh Trạch: "Đúng rồi."
 
Tuy nói là cùng ở đại viện, nhưng vị trí được phân cũng rất tài tình, chức vụ càng lớn, càng cao, thì càng được phân đến khu thanh tịnh.

Nhà Nghênh Thần ở phía đông bắc, Mạnh Trạch ở phía tây nam, vì vậy bên này Nghênh Thần không quen biết, cô hỏi: "Là nhà ai thế ạ?"
 
"Khúc Chính em biết chứ.

Bác Khúc với ba em cùng cấp bậc, quản lý tình báo, người ta thường gọi là Trần Sơn Bảo, lần trước duyệt binh hình như cũng có mặt, đó là nhân vật có thể đứng ngang hàng với ba em ở Thiên An Môn."
 
Nghênh Thần nghe anh nói mấy thứ không đầu không đuôi này mà cảm thấy hồ đồ: "Anh nói chuyện này với em làm gì?"
 
"Em không nghe nói gì sao?" Mạnh Trạch nhướn mày.
 
Nghênh Thần không hiểu chuyện gì, nhìn người anh em thân thiết đang trợn tròn mắt nhìn cô, không khỏi thắc mắc.
 
"Nha đầu này, chuyện của mình mà em cũng không để ý, bị người ta đem bán lúc nào có khi cũng chẳng biết." Mạnh Trạch dựa vào lan can, huýt sáo, hất cằm về phía nhà họ Khúc: "Bác cả em đã nói, sẽ giới thiệu đối tượng cho em."
 
Nghênh Thần nhớ lại chuyện này, chân mày cau lại: "Chuyện cũng đã lâu lắm rồi."
 
Lần trước Nghênh Thần phải vào đồn cảnh sát chỉ vì đánh nhau, lại còn là đánh nhau với phụ nữ, đêm hôm đó, hai chị em đã than thở chuyện này với người nhà, Nghênh Thần nghĩ là bác cả biết chuyện.
 
"Thật ra thì bác Nghênh cũng chỉ thuận miệng nói thôi, sau đó cũng không nhúng tay vào chuyện này nữa." Mạnh Trạch giải thích: "Nhưng người nhà họ Khúc lại nhớ chuyện này."
 
Nghênh Thần lại càng không hiểu: "Sao phải lo lắng, em với họ cũng chưa từng qua lại."
 
Mạnh Trạch: "Khúc Dĩ Minh bằng tuổi anh, sau khi tốt nghiệp học viện quân sự thì đổi nghề sang thương nhân, ở Chiết Giang kinh doanh bất động sản, cho đến mấy năm trước, cậu ta đem toàn bộ gia sản đánh cuộc xây ba tòa nhà, sau đó chính phủ lại chọn khu vực đó làm nơi phát triển khu kinh tế mới, thằng đó một đêm trở mình, kiếm được khoản lớn, làm ăn càng ngày càng phất, nay đã là một ông lớn trong giới đầu tư rồi."
 
Nghênh Thần liếc nhìn anh ta: "Này này, ăn tết mà anh làm cái gì vậy?"
 
Mạnh Trạch lấy một điếu thuốc từ trong bao ra, chậm rãi ngâm vào miệng nói: "Cho nên anh nhắc nhở em, chớ để đến khi có chuyện xảy ra, bản thân mình lại chưa có chuẩn bị gì."
 
Nghênh Thần nhận tâm ý này: "Anh cũng chớ có gán ghép lung tung." Cô lắc đầu nói: "Chờ Lệ Khôn về, em muốn kết hôn với anh ấy."
 
Mạnh Trạch không chút bất ngờ nói: "Vậy là tốt nhất." anh cầm bật lửa, giơ lên châm thuốc, "Hai người sớm thu xếp ổn thỏa đi, để đám anh em chúng tôi không cần phải bận tâm nữa."
 
Sau đó hít một hơi thuốc, quay đầu sang chỗ khác nhả ra vài ngụm khói, làn khói lập lờ, xếp thành nhiều tầng mỏng, giữa mùa đông, tốc độ tản đi của khói thuốc khá chậm.

Nghênh Thần làm bộ chê bai, phẩy phẩy tay: "Khó ngửi quá."
 
Mạnh Trạch cười, chiều theo ý cô, dập điếu thuốc đi.
 
"Sao càng ngày càng yếu ớt như thế, đúng là bị Lệ Khôn chiều quá thành hư."
--
 
Kỳ nghỉ tết chỉ vỏn vẹn bảy ngày, chớp mắt đã hết.
 
Ngày mồng tám chính thức đi làm, Nghênh Thần đã chuẩn bị tốt tài liệu trong kỳ nghỉ, ung dung đến công ty báo cáo.
 
Đồng nghiệp chúc mừng năm mới lẫn nhau, nói những lời cát tường, đến chín giờ, lãnh đạo cấp cao xuống tầng mừng tuổi cho mọi người chúc toàn thể nhân viên công ty một năm mới được nhiều may mắn, tốt lành.
 
Buổi chiều, công việc bắt đầu đi vào quỹ đạo, đồng nghiệp kể với nhau những chuyện lý thú trong kỳ nghỉ tết, đề tài này nói tới nói lui lại nói đến Nghênh Thần.
 
"Mọi người có nghe chuyện gì không, hội nghị buổi trưa, toàn bộ cán bộ cấp trung đều được mời tham dự, duy chỉ có chị Thần là không."
 
"Ồ, tại sao?"
 
"Hứa đổng trực tiếp nói, không cần thông báo cho chị Thần."
 
"Trời, sao quan hệ của họ lại căng thẳng vậy?"
 
"Xuỵt xuỵt, nói ít thôi, chăm chỉ làm việc đi."
 
Mọi người len lén nhìn về phòng làm việc bên phải.
 
Nghênh Thần ngồi trong đó, bình tĩnh, lạnh nhạt, làm việc mình nên làm, giường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
 
Trong khi Nghênh Thần không có động tĩnh gì, thậm chí, mí mắt cũng không thèm nâng lên.
 
Thì Hứa Vĩ Thành, đang phiền não ngả người vào trong chiếc ghế da, ấn ấn giữa hai chân mày đau nhức.
 
Điện thoại di động kêu, ông ta liếc nhìn một cái, rồi phiền lòng tiếp máy: "Nói đi."
Nghe một lúc, Hứa Vĩ Thành đột nhiên ngồi thẳng lên, hạ thấp giọng trách: "Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, tôi chưa từng thấy người nào không biết phải trái như vậy."
 
"Cái gì? Cất nhắc cô ấy lên vị trí tốt? Ôi, điều kiện của cô ta cũng không kém, căn bản cô ta còn chẳng thèm để tâm."
 
"Cậu trách tôi cái gì? Cậu trách tôi thì cũng có lợi ích gì? Ban đầu, nếu không phải do cậu lòng tham không đáy, bại sự có thừa thì chuyện cũng không phát triển đến mức này."
 
"Cậu biết? Cậu biết cái đếch gì! Cô ta còn muốn đến cơ quan có thẩm quyền cao hơn để khiếu nại kia kìa."
 
Hứa Vĩ Thành ngửa đầu về sau, xoay xoay ghế da, im lặng lắng nghe đầu dây bên kia nói thêm một lúc, cuối cùng trầm ngâm.
 
Vẻ mặt ông ta dần trở nên phức tạp, như là đang cân nhắc, lại như đang do dự, cuối cùng trầm giọng cự tuyệt: "Không được."
 
Giọng nói bên kia cao hơn, cũng bực tức tranh luận.
 
Sắc mặt Hứa Vĩ Thành trở nên sa sầm, đảo mắt, tâm tình không yên.
 
"Được rồi, đừng nói nữa." Giọng nói ông ta rất thấp, không kiên nhẫn: "Cho tôi suy nghĩ một chút.

Còn nữa, tôi cảnh cáo cậu, không có chuyện gì thì đừng gọi cho tôi, chớ để người khác phát hiện ra."
 
Cuộc điện thoại kết thúc.
Hứa Vĩ Thành nâng ly trà lên, uống cạn một hơi, chống cùi chỏ xuống mặt bàn, dùng sức nhấn hai bên thái dương.

Sau đó gọi điện thoại nội bộ, dặn dò thư ký: "Gọi trưởng phòng Nghênh đến phòng làm việc của tôi."
 
Thư ký báo: "Hứa đổng, trưởng phòng Nghênh vừa đi ra ngoài rồi ạ."
 
"Đi ra ngoài?" Hứa Vĩ Thành cau mày, "Đi đến xưởng sản xuất ư?"
 
"Tôi nghe người trong phòng cô ấy nói, là cô ấy đã lái xe đi."
 
Hứa Vĩ Thành ôm đầu, cúp điện thoại.

ông ta lại tựa đầu lên ghế da, nhắm mắt suy nghĩ, càng nghĩ càng không dám chắc.

Cuối cùng ông ta vẫn phiền não đứng dậy, cầm điện thoại riêng, không do dự mà gọi đến một số điện thoại.
 
---
 
Bầu không khí năm mới đã nhạt dần, thời tiết cũng tốt hơn, giá rét qua đi, hơi thở dịu dàng của mùa xuân tràn đến khắp các ngóc ngách, quấn quýt lấy vạn vật.

Tan làm, Nghênh Thần đi ngang qua tiệm bánh ngọt thường ngày, liền ghé vào mua bánh cà rốt mà Nghênh Nghĩa Chương thích ăn để mang về đại viện.
 
Đã mười ngày kể từ khi Lệ Khôn đi.

Mà sau đêm ba mươi liên lạc cùng nhau đó, cũng không thấy tin tức của anh.
 
Người ta nói, một ngày không gặp như cách ba thu.
 
Nếu tính như vậy thì Lệ Khôn gần như đã bốc hơi khỏi thế gian.
 
Nghĩ tới đây, Nghênh Thần tự nhiên bật cười.
 
Cười đủ rồi, trong lòng lại thấy vắng vẻ, tịch mịch khó nói thành lời.
 
Mua chút đồ làm quà mất một ít thời gian, nên khi về đến nơi đã là bảy giờ.
Nhà nào cũng sáng đèn, đêm nay trăng sáng, bầu không khí dễ chịu.

Đặc biệt mùi thức ăn thơm phức từ cửa sổ các khu nhà trong đại viện cùng tỏa hương, tiếng cười nói trong các gia đình vẳng ra ngoài, hạnh phúc bình dị này làm Nghênh Thần thấy lòng mình được an ủi.
 
Như thường lệ, Thôi Tĩnh Thục bận bụi trong bếp, trên bàn ăn, thức ăn bày hai bên.

Nghênh Nghĩa Chương và Nghênh Cảnh xem tivi trong phòng khách, kênh tin tức, những thông tin nóng hổi nhất không ngừng được đưa ra.
 
Nghênh Thần đổi giày, lên tiếng: "Ba."
 
Nghênh Nghĩa Chương nghiêng đầu nhìn qua: "Trở về rồi à."
 
"Vâng, con mua cho ba ít bánh." Nghênh Thần xách túi giấy đi tới: "Vị cà rốt đấy."
 
Nghênh Nghĩa Chương tâm tình rất tốt: "Ừ, được."
 
Nghênh Thần đi tới cạnh salon, sờ lên đầu Nghênh Cảnh, cười với em trai, sau đó đứng dậy: "Con lên thay quần áo."
 
"Sau đây là một tin khẩn---"
 
Trong tivi, quảng cáo cũng bị dừng, hình ảnh trở về trạng thái truyền hình trực tiếp.
 
Nghênh Nghĩa Chương lên tiếng: "Thay xong xuống ngay nhé, còn ăn cơm."
 
"Vâng." Nghênh Thần xoay người, vừa bước được một bước.
 
"Vào lúc 14:18 chiều ngày 10, theo giờ Bắc Kinh, tại khu vực thuộc cộng hòa Nepal, các nhóm phản động có vũ trang đã bắt giữ công dân nước ta, tổng cộng có tám người bị bắt làm con tin."
 
Nghênh Thần dừng bước chân, xoay người, nhìn chăm chú vào màn hình tivi.
 
Tin tức tiếp tục:
 
"Tổ chức này đã tải lên mạng  một video để phản đối việc chính quyền địa phương,...v...v...về việc này, Bộ Ngoại giao lên án mạnh mẽ, cho biết tính chất của vụ việc rất nghiêm trọng, vi phạm công ước của Liên Hợp Quốc, là một sự vi phạm, chà đạp các quyền con người."
 
Hình ảnh về tin tức là một đoạn video, không rõ ràng, nhưng có thể thấy được, những công dân bị bắt giữ mang khăn trùm đầu đen, tay bị trói ra sau, quỳ dưới đất."
 
Đến khi tin tức kết thúc, phòng khách cũng vẫn im lặng.
 
Lòng Nghênh Thần đang run rẩy, hô hấp bị loạn.
 
Mặc dù không có bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng giờ phút này, cô không ngừng liên tưởng đến những tin xấu.
 
Càng nghĩ càng sợ.
 
Nghênh Thần xoay người, bước nhanh lên lầu.

Đến phòng ngủ, cô mở máy tính lên, đăng nhập Weibo, gõ thanh tìm kiếm, ba trang đầu, đều là cùng một tin tức.
 
So với tin trên tivi, tin tức trên mạng rộng hơn và đầy đủ hơn.
 
Nghênh Thần ngồi xuống, xem từng tin tức liên quan.
 
[Viện sĩ địa chất  dẫn đoàn đi thăm dò địa chất  cũng bị bắt]
 
[Tình hình chiến sự nghiêm trọng, có thể chính là một hình thức khủng bố quy mô nhỏ.]
 
[Chỉ có thể đàm phán thôi sao? Đàm phán cái rắm.]
 
[Mọi người đừng đoán nữa, có xem phim hành động Mê Kông không, có khi chúng ta đã phái bộ đội đặc nhiệm đi bí mật giải cứu rồi, hahhaha]
 
Thái dương Nghênh Thần giật giật lên, nhắm hai mắt lại, đùng một cái, cô nhanh chóng đóng máy tính vào.

Sau đó hít sâu một hơi, nhìn ánh đèn sáng cũng cảm thấy choáng váng, hoa mắt.
 
Cho đến khi Nghênh Cảnh gõ cửa, đứng ở bên ngoài gọi: "Chị?"
 
Lúc này Nghênh Thần mới hoàn hồn, hơi thở cô gấp gáp, tinh thần hoảng loạn, mặt mày xây xẩm, lắc đầu với em trai, nhưng ánh mắt vô định, như người maasst hồn.
 
Nghênh Cảnh bị dọa sợ: "Sao thế?"
 
Nghênh Thần lắc đầu, đứng dậy, giọng nói trống rỗng: "Chị xuống ngay đây."
 
Đang đi xuống cầu thang, đột nhiên như có điềm báo, Nghênh Thần cầm điện thoại ra, một tin tức mới phát ba phút trước: [ngày xxx! Tổ chức kia công bố một đoạn video, đội đặc nhiệm đi giải cứu con tin của nước ta đã bị bắt giữ hai người.]
 
Video vô cùng mơ hồ, ống kính quay vòng vòng.
 
Hình ảnh thật ra không rõ ràng, nhưng vẫn có thể phân biệt được người mặc đồ đen quỳ dưới đất là đàn ông, hình ảnh bị rung lắc mạnh, bỗng liên chiếu đến hình ảnh cánh tay đeo băng màu đỏ, cũng không thể biết đó có phải màu cờ hay không.
 
Tải lại một lần nữa.
 
Tất cả các video đều không thể phát được nữa.
 
[Bộ đội đặc công nước ta đã bị bắt.]
 
Thông tin này đã biến mất sau mấy giây.
 
Tim Nghênh Thần căng ra, ánh mắt cũng đau đớn, còn hai bậc cầu thang, cô như tượng gỗ, bước một bước, lòng bàn chân hẫng một cái, cả người ngã sõng soài xuống đất.
 
Cô nửa tỉnh nửa mê, chỉ mơ hồ nghe thấy Nghênh Cảnh kêu lên sợ hãi, Thôi Tĩnh Thục thì nức nở, tiếng bước chân hốt hoảng của Nghênh Nghĩa Chương.
 
Điện thoại tuột khỏi tay Nghênh Thần, rơi xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui