Tiếng giày cao gót mỗi lúc một lớn, Bắc Hải khoanh tay đứng trước cửa phòng mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Hắn không thích dây dưa với đám người cùng tầng, mỗi lần chạm mặt đều nghĩ phải tránh xa một chút. Chắc có lẽ là vì cảm nhận được đối phương trên người cũng nồng nặc mùi máu tươi giống mình.
Hướng mắt về phía hai bóng dáng đang bước tới, hắn càng cảm thấy khó chịu trong lòng. Một trong số đó có vẻ biết được điều hắn nghĩ, vẻ mặt vui vẻ càng thêm rực rỡ như là chọc ghẹo. Cả hai đều là nữ, một người tóc ngắn tới vai gương mặt chẳng lấy làm gì vui mừng, tay còn đang cầm điện thoại bấm bấm màn hình liên tục. Người còn lại có mái tóc dài nhuộm đỏ, gương mặt trang điểm quyến rũ, cơ thể đường cong rõ rệt y hệt người mẫu được chụp trên các tạp trí thời trang.
- Ai như Snap đang đứng ở cuối phòng kìa.
Cô nàng tóc dài vừa nói vừa vỗ vào vai cô nàng tóc ngắn bên cạnh, vẻ mặt cô gái tóc ngắn cực kỳ xấu nhưng cũng không có đi chửi người quấy rầy mình. Nhìn về cuối hành lang, cô nàng nhíu mày một lúc rồi quay sang cô gái xinh đẹp kia rồi trả lời.
- Là tên đó, chẳng phải hắn nói không thích ở trong đây sao. Bây giờ lại đổi ý rồi ư?
Nói xong, cô gái tóc ngắn tiếp tục cắm đầu vào chiếc điện thoại của mình mặc kệ cái người hai mắt sáng lấp lánh đứng kế bên. Khi nghe được câu trả lời kia, cô nàng tóc dài bước chân nhanh hơn.
- Snap, anh sao lại đến đây thế. Anh muốn gặp em đúng chứ? Thế mà mấy hôm trước còn tránh né em, không chịu ở với người ta thêm một lát. Em buồn lắm đó.
Cô nàng tóc dài chụp lấy tay hắn ôm vào lòng, đầu còn muốn tựa vào vai hắn. Có điều hắn đã kịp đẩy đầu cô nàng ra, nhưng vẫn không thể nào rút tay ra được.
- Cô biết là tôi không thích cô mà, sao vẫn cứ dính sát vào tôi chứ hả Scarlet.
Mặc dù hắn trả lời vô cùng thẳng thừng, nhưng cô nàng kia chẳng hề nghe lọt mà vẫn tiếp tục bám vào người hắn. Bắc Hải cảm thấy thật phiền toái, bản thân cứ nghĩ sẽ không gặp mấy người cùng tầng ai ngờ đụng phải người mà bản thân muốn tránh nhất.
Trong khi hai người kia đang đấu khẩu với nhau, cô gái tóc ngắn phát hiện khe cửa của hắn đột nhiên có ánh sáng lọt ra. Lúc nãy cô nàng đâu có thấy bên trong có như vậy đâu, không lẽ có người. Khi nghĩ vậy, cô nàng nhìn lại hắn và đặt câu hỏi.
- Snap, anh có "khách" sao? Bên trong có người bật đèn kìa, tôi không ngờ một người cẩn thận như anh lại không trói kẻ đó lại ấy nha.
Nói xong, cô nàng cười khẩy tay chỉ vào khe cửa đang có ánh sáng phát ra.
- Cô nói đúng, tôi ngửi thấy một mùi lạ trên tay của anh ấy. Snap, anh đem cái gì về vậy. Nếu anh thích thì cứ kêu em thôi cần gì đem "khách" đến, thứ đó làm gì hơn em được cơ chứ.
Scarlet chu môi định hôn Bắc Hải, có điều hắn lần này thật sự không còn kiên nhẫn nữa nên đã rút súng ra dí vào trán cô nàng. Thay vì hoảng hốt, cô nàng chỉ cười rồi lùi lại và không quấy rầy hắn nữa.
- Chậc chậc, bình thường anh có thể chịu đựng Scarlet được hơn 10 phút. Nhưng lần này sao vậy, không muốn vị "khách" bên trong kia nghe được sao?
Cô nàng tóc ngắn khóe miệng kéo lên, ánh mắt nhìn hắn như muốn chọc tức hắn. Hai người có vẻ không ưa nhau lắm, vì vậy mà hắn chẳng buồn đáp cô lần nào.
Đảm bảo Scarlet không tiếp tục bám dính lấy mình nữa, hắn cất súng vào sau lưng. Liếc mắt nhìn khe cửa bên dưới, hắn lại nhìn về phía hai người trước mặt một lúc rồi giơ tay nhìn thời gian.
- Hai cô không còn gì để nói nữa thì tôi đi đây.
Lịch sự để lại một câu cho hai người rồi đi về phía thang máy, lúc đó cả Scarlet muốn đuổi theo nhưng bị cô nàng đứng cạnh giữ chặt. Cả hai quay trở về phòng mình, mắt cô nàng lia qua cánh cửa phòng hắn lần cuối rồi thôi.
Trong lúc ấy, Song Yến đang nằm trên chiếc giường đôi duy nhất trong chiếc phòng này. Cô nằm đó, hai mắt dần dần khép lại cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.