Bị đưa vào phòng trang điểm tận hai tiếng đồng hồ, lúc ấy cô chẳng thể nói gì thêm ngoài hai chữ "hỗn loạn". Người thì cãi nhau xem kiểu tóc nào thì hợp, màu son hay trang điểm tông màu gì mới nổi bật. Nói chung là cô bị các chị gái đè ra thử nghiệm cho tới khi cả đám hài lòng thì mới thả cô.
Song Yến hiện giờ đang ngồi trên xe do Bắc Hải cử người tới đón, nhớ lại mấy phút trước mình còn ngồi ở trước bàn trang điểm ở quán bar Witch thì thấy nhức cả đầu. Cô thật sự không biết hắn muốn đưa cô đến đâu, làm gì. Mọi việc của con người này đều bí mật, cô thật sự là đoán không ra.
Cho cô ăn mặc thật đẹp như thế này đến một khách sạn sang trọng, tổ chức sự kiện gì đó. Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện cô sẽ thừa cơ lúc hắn không để ý mình mà tìm cách báo cảnh sát sao. Cô không có tự tin mình sẽ làm được chuyện đấy trước khi Bắc Hải phát hiện ra, tên đó rất cẩn thận. Lỡ đâu khi vừa kết nối máy được với cảnh sát, chiếc vòng cổ này lập tức phát nổ. Nghĩ đến đây cô càng muốn từ bỏ ý định chạy trốn.
Đưa tay sờ lên chiếc vòng cổ lạnh băng, cô trở nên ưu tư hơn. Có thật là mình sẽ chết nếu như gỡ chiếc vòng này ra không, Song Yến đã rất nhiều lần tự hỏi mình câu này. Chẳng ai còn sống mà chứng thực với cô rằng chiếc vòng cổ này chỉ là đồ giả để dọa cô cả.
Đi được một quãng không xa, xe hơi dừng lại ở ven đường. Chỗ này là mặt trước của một quán cà phê, bên trong có khá khá người đang ngồi nói chuyện. Bên ngoài còn có rất nhiều người đi lại, họ đều vui vẻ cười nói cùng nhau. Chứng kiến khung cảnh êm đềm này, trong thoáng chốc cô nảy ra ý định kêu cứu, nhưng trước khi có thể hành động thì một hình bóng làm cô lạnh run cả người xuất hiện trước mắt.
Bắc Hải lúc này mặc một bộ vest đen áo sơ mi trắng kiểu thường thấy khi đi dự tiệc, trong không gian có chút nhộn nhịp ấy vẻ ngoài trầm tĩnh của hắn khiến người qua đường phải ngoái nhìn. Cô ngay lập tức rời xa khỏi cửa sổ của xe hơi, cả người căng thẳng nhìn hắn mở cửa ghế lái phụ.
- Đi đến điểm hẹn, sắp đến giờ rồi.
Từ đầu đến giờ hắn không thèm liếc nhìn lấy cô đến một lần nào, cứ như cô chỉ là không khí không hơn không kém. Hai đôi bàn tay Song Yến đan vào nhau, mắt cô vẫn lâu lâu trộm xem bóng lưng của hắn. Hiên tại có rất nhiều câu hỏi đang trôi nổi trong đầu cô, thế nên cô cả gan lên tiếng.
- Anh... đang định làm gì?
Cô thận trọng lựa lấy một câu để hỏi, hy vọng mình sẽ biết được chút thông tin nào đó để đỡ cho bản thân như người mù đi trong đêm.
Qua một lâu không thấy hắn nói năng gì, chỉ nhúc nhích người vài lần rồi quăng một thứ xuống ghế sau. Song Yến cầm thứ hắn vừa vứt xuống, đó là một con dao dài bằng bàn tay cô. Mở ra vỏ dao, lưỡi dao lấp ló dưới ánh đèn đường, ánh lên một cảm giác sắc lạnh.
- Đồ phòng thân, nếu cần cứ việc dùng. Em không cần phải biết anh đang làm gì, đêm nay chỉ cần gây sự chú ý là được.
Biết được thứ mà người kia cho mình, cô tự hiểu rằng mình sẽ phải sử dụng nó bởi đi cạnh người này thì cô nhất định sẽ phải để máu vấy bẩn đôi tay mình. Nhớ đến lời dặn của Wands trước khi đi, chị ta nói có đồ gì thì để ở sau lưng. Nơi để đồ này được che bởi một chiếc nơ con bướm, ban đầu cô còn thấy nó vừa lố vừa lỗi thời nhưng không nghĩ lại có tác dụng khác.
Đặt con dao vào đúng chỗ xong, cô cảm thấy an toàn hơn trước khi có nó.
Chiếc xe di chuyển nhanh đến địa điểm đã định, khách sạn Golden Gate. Nơi này hiện giờ vô cùng hoành tráng, bên ngoài có rất nhiều người lẫn ánh đèn phát ra khi chụp ảnh của đám paparazzi. Hôm nay có vẻ là một sự kiện trọng đại nào đó diễn ra, nhưng đó là gì thì quả thật Song Yến không đoán được. Cô nhìn cái tên khách sạn sang trọng có năm ngôi sao ở phía dưới, rồi lục tìm trong trí nhớ xem có cái nào giống vậy ở quanh nơi mình ở không.
Cô muốn xác định vị trí của mình bây giờ, cô thật sự mất phương hướng và kết quả là không có. Không có cái tên nào giống vậy tại chỗ cô sinh sống, nhưng khách sạn năm sao như vậy chắc chắn rất nổi tiếng. Cô vì thế mà khắc cái tên Golden Gate vào trí nhớ của mình.
Xe dừng lại, Bắc Hải ngồi trong xe đợi người ta đến mở cửa. Cô cũng làm theo hắn, khi người ta mở cửa xe cô mới chui ra, cẩn thận bước từng bước để mình không bị trượt khi mang giày cao gót.
Đến khi cô đứng vững, bị hàng đống ánh đèn làm cho chói mắt thì thấy mình cách hắn một đoạn xa rồi. Nên là cô vội bước đi, nhìn từ xa cô trông cứ như nai con vừa mới chào đời, chân còn chưa cứng cáp nên cứ run lẩy bẩy. Vì bộ dạng đó, nhiều người không khỏi chú ý đến cô. Song Yến cũng rất ngại, nhưng vì muốn đuổi kịp Bắc Hải nên lờ đi.
Tới được cửa khách sạn, cô cũng phục mình vì đi được lên cả mấy chục bậc thang bằng giày cao gót. Vừa định bước vào trong, cô không ngờ mình bị bảo vệ ngăn không cho đi tiếp.
- Xin tiểu thư trình thư mời.
Cô nghe vậy đứng hình tận mấy giây. Hắn, hắn đã đi đâu mất luôn rồi, lấy gì mà vào. Song Yến hoang mang, miệng lắp bắp không ra tiếng. Cô lấy lý do gì để mà bảo vệ mới tin, lúc này cô chả còn tâm trí đâu để mà rủa hắn. Tình cảnh của cô hiện giờ rất mất mặt, chẳng lẽ xin lỗi rồi quay đầu đi. Đi đâu bây giờ, quá rối loạn nên cô quên luôn chạy trốn. À quên mất, phạm vị hoạt động của vòng cổ. Ca khó đây.
Bị bảo vệ nhiều lần kêu trình thư mời, lúc cô quyết định từ bỏ thì xuất hiện một bạch mã hoàng tử đến cứu. Anh chàng từ đằng sau lưng đưa thẻ mời ra, sau đó đặt tay phải lên hông cô và đưa cô vào.
Vì sự xuất hiện của một nhân vật không lường trước được thế này, cô không kịp từ chối và hình như anh chàng đằng sau cô không có ý định cho cô một cơ hội từ chối mình. Thằng nào đây? Song Yến nhíu mày.