Xin Hãy Chăm Sóc Em Thật Tốt - Jinkasa

Ngồi vắt chéo chân trên chiếc sô pha màu đen bằng nhung chất lượng cao, đối diện cô là một gương mặt bình thản đang nhâm nhi rượu vang trắng. Hai người từ khi tới đây thì chả nói năng gì với nhau lâu rồi, còn hai cái bức tượng đen thui đứng cứng đờ ở hai bên cạnh cũng không thấy động đậy lần nào.

Mặc dù bị canh giữ không khác gì tù nhân, nhưng cô không lấy làm khó chịu mà chỉ cảm thấy có chút chán nản. Song Yến là con một trong nhà, cô không có anh chị em và từ nhỏ luôn phải chơi một mình. Thường thì ở yên một chỗ trong nhiều giờ không làm cô bồn chồn hay cô đơn, nên giờ cảm giác bứt rứt khi ngồi một chỗ thế này không hiểu sao trở nên mạnh mẽ như vậy. Không lẽ ở với Fun mấy ngày mà làm cô thay đổi bản tính ù lì của mình ư, cô tự hỏi.

Thế nên, khi cô bất ngờ đứng bật dậy đã khiến cho những người nhìn chằm chằm mình phải ra tay ngăn cản. Hai bức tượng bằng người đầu tiên đẩy ngã cô ngồi xuống ghế sô pha bằng một cú hất tay ngang ngực, sau đó mỗi người giữ chặt lấy một bên vai của Song Yến. Có chút choáng váng sau khi bị đánh, cô không tức giận hay gì mà cười thật lớn và điều đó làm Nam Dương khó hiểu.

- Sao vậy?


Hắn đặt ly rượu xuống chiếc bàn thấp, chân gác thành hình chữ ngũ, tì hai khuỷu tay lên đùi, cả người đưa về phía trước. Sau đó chống cằm, nghiêng mặt nhìn cô với ánh mắt kỳ quái. Không hiểu sao hắn lại trở nên... nói sao nhỉ? Có lẽ có hơi mơ màng cộng thêm chút mị hoặc, cô rùng mình khi phát hiện ra điều này. Chắc vì uống rượu nên mới thành ra như thế, hắn say rồi sao? Cô tự động rụt người lại, tránh cái nhìn như hổ rình mồi ấy.

- Không có gì, tôi cảm thấy chán nên muốn đi lại một chút.

Hắn nghe cô nói xong, nghĩ ngợi một lát rồi phất tay cho hai tên vệ sĩ bỏ cô ra rồi đi tới bên cạnh cô và ngồi xuống. Mùi rượu nồng nặng toả ra từ trên người hắn làm Song Yến khó chịu, thế là cô tự động ngồi xích ra. Thấy cô làm vẻ mặt ghét bỏ mình, hắn đưa tay khoác lên vai cô. Sau đó, đầu cúi lại gần bên tai cô mà thì thầm. Hắn đã nghĩ khá lâu mới làm ra quyết định này.

- Thế có muốn lên phòng với anh ngay bây giờ không? Bé cưng thật sự hợp ăn uống của ăn. Ngủ với anh đi, anh sẽ cho em mọi thứ mà em muốn. Tiền bạc, nhà cửa, xe hơi, mọi thứ.

Không ngờ có người vô liêm sỉ như vậy, cô phỉ nhổ cái tên vẻ ngoài bảnh bao sang trọng và tri thức nói ra câu đó. Để khẳng định thêm, Nam Dương thè lưỡi liếm lên cổ trơn bóng kia của Song Yến. Cả người cô rét lạnh vì hành động kinh tởm mà hắn làm ra, khiến cô giận run người. Tay cô không khỏi nhớ thương con dao mà Bắc Hải đưa cho mình, nó muốn rút thứ đó ra đâm vào mặt tên khốn này mấy chục nhát cho bõ ghét.

Cô cười, cười đến run người, cười nhìn hắn ta. Bộ vest trắng không tì vết của hắn không hề xứng với bản thể bẩn thỉu, nhơ nhớp. Không đáng, hắn không đáng để cô phải buông lời chửi bới, bởi tên này nó mục nát đến tận xương tuỷ rồi. Cô mới 15 tuổi, chẳng lẽ vẻ ngoài non nớt này không đủ để Nam Dương nhận ra sao?


Sự thật là hắn nhận ra, tên khốn này ngay từ lúc cô bước ra khỏi xe đã biết rồi, vì thế mà hắn mới giúp kẻ lạ như cô vào đây. Hắn thích những cô gái trẻ, càng thích mấy cô gái trẻ ấy tỏ ra mình là người lớn. Nó mang lại cảm giác như bản thân phát hiện ngọc trong đá, hắn vô cùng mong ước một ngày mình được chạm tới vật thật.

Những hình ảnh, video không đủ để thoả mãn cái thú vui bệnh hoạn, ghê tởm của chính hắn. Ngay cả những em gái trước đây mà hắn đã lăn giường, mặc dù đã làm theo sở thích dị hợm đó, nhưng Nam Dương vẫn cảm thấy thiếu.

Tiếng cười không ngớt của cô dừng lại, giờ thì cô thật sự điên rồi. Biết mình không thoát nổi, Song Yến lập ra một kế hoạch đơn giản để mình đi theo. Trước tiên, phải làm lung lay tinh thần cảnh giác của hắn, sau đó mới đâm sau lưng tên khốn này. Để cho mọi chuyện suôn sẻ, cô chấp nhận lời đề nghị của hắn, mọi thứ nghĩ thì tất nhiên là dễ hơn làm rồi.

- Sao em lại cười, có gì đáng để cười sao? Thế nào, quyết định chưa? Không thì anh chỉ còn cách nhốt em lại mà thuần dưỡng thôi.


Tay hắn bóp lấy cằm cô, bắt cô phải nhìn thẳng mặt mình. Hai người nhìn chằm chằm nhau, mỗi bên đều có những suy nghĩ khác nhau nhắm vào đối phương.

- Ok, tôi đi với anh.

Cô cười ngọt ngào, nhưng đầu thì hoạt động hết công suất để tìm ra cách thức giết chết hắn và không đả động đến hai tên vệ sĩ đang kè kè ở bên. Thể lực đối thủ cũng là điều khiến cô bận tâm nhất, do tên này là đàn ông nên thể lực lẫn sức khỏe đều hơn cô. Chỉ cần lực hay thời gian gian không phù hợp thì hắn chắc chắn sẽ áp chế cô ngay, trong lúc nghĩ ngợi thì Song Yến bị hắn ôm dựa sát vào người.

Rời khỏi sảnh chính, cô được dẫn lên tầng một của khách sạn để đứng chờ thang máy. Xung quanh chỗ thang máy cũng có vài người giống như cô vậy, bị một tên đàn ông ôm lấy eo và đứng chờ tháng máy. Chỗ này thật đúng là tiện ghê hồn, ăn xong là lên giường ngay luôn, cô mỉa mai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận