Hòa mình vào đám người một cách thuận lợi mà không bị ai chú ý, anh bắt đầu tiến hành bước kế tiếp theo kế hoạch. Đó là đi lên phòng An ninh ở tầng ba, vô hiệu hóa tất cả máy quay an ninh. Trong quá trình tiến hành, anh phải hạ gục năm tên bảo an ở khu vực này. Để làm điều đó, anh đánh động hai tên bảo an đứng gần đi đến nhà vệ sinh kiểm tra.
Chuyện này cũng không có gì khó cả, trước tiên lại gần giả bộ hoảng hốt nói rằng có một vị khách nam có hành động khả nghi trong nhà vệ sinh. Rồi đi theo phía sau hai người, dẫn tới trước cửa phòng nhà vệ sinh, dụ họ vào trong bằng cách tỏ ra sợ hãi không dám vào để hai người kia ép anh phải vô rồi họ mới tiến lên.
Đến khi cả hai đã vào trong, Bắc Hải quay người rút súng điện ra bắn hai người họ, tiếp theo nhanh chóng rút dao ở bên hông ra đâm thật mạnh vào phần yết hầu của hai người kia. Máu trào ra như thác đổ bắn vào chiếc áo sơ mi trắng tinh, trông anh bây giờ giống hệt như ác quỷ vươn người ra khỏi vũng máu tanh tưởi vậy.
Bình tĩnh nhìn đôi mắt hai người kia nhìn mình một cách bàng hoàng vì không biết chuyện gì xảy ra kia, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng chỉ có máu từ miệng hộc ra như suối. Khi đã xác định hai bảo an đã chết thật sự rồi, Bắc Hải lúc này mới kéo xác hai người vào trong gian phòng để dụng cụ lau chùi nhà vệ sinh, sau đó xối rửa sơ máu trên sàn và lấy một bộ vest đen mới từ trong ba lô mà anh chuẩn bị mấy ngày trước đặt ở trong đống đồ lau dọn.
Đồ đã thay ra bỏ vào ba cái bao ni lông đen để trong cái ba lô đã rỗng của mình đặt nó vào trong thùng rác, đến khi hoàn thành nhiệm vụ anh sẽ quay lại lấy và phi tang.
Rửa sạch vết máu dính trên mặt xong, anh kiểm tra lần nữa trong gương rồi xịt nước hoa lên người để lấn át mùi máu. Đeo thiết bị bộ đàm giả lên người để nguy trang giống như mấy tên bảo an vừa nãy, khi đã thấy mọi thứ đúng như ý mình, Bắc Hải mở cửa nhà vệ sinh và đi ra.
Tầng hai và tầng ba nơi đây không giống tầng một, tầng một là ban công vây quanh tầng trệt hay còn được gọi là sảnh chính, có thể từ ở trên nhìn hết toàn cảnh của phía dưới. Tầng hai và ba là bộ phận giám sát quan trọng của khách sạn nên trên thang máy không có để hai con số này.
Vì thế chỉ khi có việc trọng yếu thì nhân viên phía dưới mới được phép lên đây, Bắc Hải cũng phải lần đầu tới tầng ba nên khá là quen thuộc.
Anh lần trước giả vờ là khách say rượu, đi nhầm lên đây xong té lên té xuống và còn chạy vào nhà vệ sinh giả bộ ói. Bảo an tất nhiên là dí không kịp anh, nên khi họ vào thì chỉ thấy một người tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch ôm lấy tay nắm cửa thì cũng chỉ lôi anh ra thôi. Họ cũng không nghĩ nhiều về việc tại sao anh lại có thể chạy nhanh như thế khi bản thân đang say xỉn, chắc là vì người say thường làm ra mấy việc hết sức vô lý mà.
Kế tiếp, Bắc Hải đi tới chỗ ba người bảo an đang đứng trước phòng An ninh kêu họ cho mình vào lấy đoạn ghi hình ngày hôm qua theo yêu cầu của thiếu gia Nam Dương. Nghe thấy tên Nam Dương, ba người bảo an kia không dám chần chừ thêm liền mở cửa đưa anh vào trong.
Bên trong có hai người đang ngồi trước một đống màn hình, một trong số bọn họ quay đầu nhìn anh rồi hỏi tới làm gì. Thuật lại yêu cầu mà Nam Dương chưa từng nói bao giờ, anh đứng ở phía sau lưng người nọ rồi mỉm cười và đưa tay lên vặn thật mạnh đầu người đàn ông đang ngồi tổng hợp lại toàn bộ video thu được ngày hôm qua vào trong thẻ nhớ.
Quá trình giết người của anh rất nhanh, đến nỗi đầu người kia đã vẹo sang một bên, lung lay như muốn lìa khỏi cổ thì Bắc Hải đã ở sau lưng người còn lại ở trong phòng và làm hành động tương tự vừa nãy.
Nâng cái người đã chết được vài phút xuống ghế, anh lôi đồ nghề phá hoại của mình ra. Cắm cái usb chứa đầy mã độc, anh gõ vài dòng lệnh rồi chờ cho con virus của mình xâm nhập vào mọi ngóc ngách của máy. Nó sẽ hủy hết dữ liệu gốc bên trong, làm cho cái máy không thể được khôi phục bởi bàn tay của ai khác. Lý do anh làm việc này chỉ là vì danh tính của mình, anh không muốn để lại bất kỳ dấu vết của mình ở những nơi mình không thể kiểm soát.
Quá trình làm có hơi dài, làm cho hai vị bảo an phải đi vào trong để nhắc nhở. Tất nhiên là cả cũng sống không không được lâu sau khi tiến vào, anh chỉ cần đi ra ngoài và xử tên còn lại.
Bắc Hải bây giờ đang đứng trước thang máy, có người đang chờ anh ở trên cao. Anh không thể để người này đợi lâu hơn được nữa, vì đây là một phần trong kế hoạch. Người mà anh gặp tiếp theo chắc chắn sẽ phải chết, chết thật nhanh gọn. Tiếng cửa thang máy mở ra vang lên, bên trong dù có người hay không thì anh chẳng để ý. Dù sao cũng chẳng liên can gì đến anh, anh đây giết người cũng cần có khoảng thời gian để thư giãn cơ bắp.
Bấm số tầng cao nhất xong, anh tựa lưng vào thang máy và thưởng thức giai điệu Jingle Bells thường được mở vào dịp Giáng Sinh. Tới khi tiếng thang máy vang lên ở tầng cao nhất, tầng ba mươi.