Qua một hồi sau khi được hắn đưa cho bữa tối xong, cô liền phải ngồi yên cho hắn chuẩn bị. Như lời hắn nói thì đây là một điều bắt buộc đối với những con tin, tù nhân hay nói chung là người ngoài phải thực hiện. Nếu không làm theo lời hắn, Song Yến ngay lập tức bị kết liễu. Hắn đã nói trước đó rồi, cô chỉ có thể vâng lời hắn mà thôi.
Cô hiện giờ đang ngồi trong một cái xe hơi, chỉ cần ngửi mùi thôi là cô đã biết. Mặc dù được ở trong xe đàng hoàng nhưng cô lại không thoải mải chút nào. Mắt và tai thì bị bịt lại, tay thì bị trói. Tai là để cô không nghe lỏm bất kỳ thông tin bí mật nào trên đường đi. Mắt là để không nhìn thấy bản thân đang ở đâu, chỗ nào và tay thì tránh việc cô làm loạn trong xe. May mắn thay là chân cô vẫn có thể tùy ý cử động.
Đoạn đường cô đi không hề dễ chịu chút nào, xe cứ xóc nảy liên tục làm cô đụng đầu mấy lần vào trần xe hơi. Có lúc vì đường quá xóc mà cô suýt rớt xuống gầm xe. Do mất đi các giác quan cần thiết để cân bằng cơ thể, nên cô phải dùng chân để có thể ngồi thẳng người. Nhưng tư thế lúc này của cô thật sự rất mỏi, muốn nằm xuống cho đỡ đau nhưng sợ bị người khác nhìn. Không biết hắn định đưa cô đi đâu mà đường xá còn không được bằng phẳng nữa. Ít nhất cô biết mình sẽ không bị giết và phi tang xác.
Chắc thấy cô không ngồi yên được nên hắn đã kêu người lái dừng xe, sau đó nhoài người ra sau và thắt dây an toàn cho cô rồi mới tiếp tục lên đường. Lúc này trời rất tối, đèn xe không đủ sáng để thấy rõ được phía trước có gì. Nhưng dù cho vậy, chiếc xe không hề trật khỏi làn đường đã định sẵn.
Xe cứ lăn bánh cho đến khi phía trước xuất hiện một hàng rào kẽm gai dày và cao. Chưa kịp đến gần thì bất ngờ một đống người từ mọi hướng dồn về chiếc xe, trên người họ toàn được trang bị những công cụ đặc thù của một cảnh sát cơ động. Súng trên tay họ đều giương lên chĩa vào người bên trong.
Người lái xe không hề sợ hãi trước cảnh tượng đó, ông ta chậm rãi cho cửa sổ đem kéo xuống. Sau đó ông ta nói một dòng mật mã cho người bên ngoài chiếc xe, người kia sau khi thông báo cho cấp trên qua bộ đàm xong thì phất tay cho đi. Song Yến ngồi trong xe hiện tại vô cùng mệt mỏi, cô khi nãy sắp chìm vào giấc ngủ thì xe dừng làm cô bất ngờ tỉnh lại.
Mặc dù không còn các giác quan đặc thù trên người, nhưng cảm giác sợ hãi trước kẻ săn mồi vẫn hiện hữu trong cô. Cô cảm nhận được áp lực nặng nề từ bên ngoài tràn vào và nó khiến cô lo lắng. Bên ngoài hiện giờ đang diễn ra chuyện gì vậy, cô cắn môi suy nghĩ.
Được phép đi tiếp, người lái xe ung dung tiến về phía trước. Trong lúc đó Bắc Hải nhận được một cuộc gọi, cậu ta cũng đọc một dãy mật mã cho bên kia rồi mới nhận được thông tin đưa tới. Gọi điện xong, hắn quay người nhìn về phía sau xe. Thấy cô vẫn ngoan ngoãn ngồi yên đó thì cũng cảm thấy bớt phiền.
- Lần đầu đem vật sống về nhà thật là một trải nghiệm khác lạ, ông có thấy thế không Hans?
Hắn đưa mắt nhìn sang người đàn ông trung niên đang lái xe, nhưng người này có vẻ không muốn đáp lại hắn.
- Tôi biết ông cảm thấy lạ, nhưng nếu con nhóc phía sau dám gây ra chuyện phiền toái gì thì ông có thể giết nó. Tôi không quan tâm cho lắm.
Thấy Hans không trả lời mình, hắn biết chuyện mình làm hôm nay không giống mình như bình thường. Hắn hầu hết đều sẽ giải quyết mục tiêu ở bên ngoài hết mà không đem về "nhà", nếu có đem cũng chỉ là thủ cấp hoặc một vài bộ phận để xác nhận công việc đã hoàn thành mà thôi.
Không lẽ mình đã quyết định sai sao, hắn trầm tư nhìn về phía trước. Tuy nhiên, khi thấy được tòa nhà cao ốc đang bừng sáng ở phía trước thì tâm trạng ngày một khá hơn. Đây là "nhà" hắn, nơi an toàn nhất mà hắn có thể nghĩ tới.
- Không một tù nhân nào có thể rời khỏi đây mà không được cho phép. Một là chết già, hai cũng chỉ là chết mới có thể giải thoát bản thân về mặt tinh thần thôi. Cô ta... cô ta. Không thể thoát khỏi tay mình.
Hắn che miệng lẩm bẩm với chính bản thân. Nhìn ánh mắt hắn bây giờ có chút điên cuồng, như thể một kẻ tâm thần đang lên cơn. Hans ngồi kế bên chỉ liếc mắt xem mà không nói gì.