Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Trình thị quả là có tiền ngay cả ký túc xá cũng vô cùng đẹp, Tiêu Dật lúc đầu nghĩ ký túc xá dành cho nghệ sĩ thực tập sẽ đơn giản giống như là ký túc xá trường đại học của cậu là một căn phòng nhỏ có giường tầng, nhưng khi mở cửa phòng ra bước vào Tiêu Dật mới cảm thấy tốt hơn suy nghĩ của mình rất nhiều. Căn phòng có một phòng khách, hai phòng ngủ cùng với một phòng tắm, phòng khách có một bộ ghế sô pha màu trắng sữa, chiếc bàn nhỏ làm bằng kính trong suốt kê ngay bên cạnh đó, đối diện có một chiếc TV màn hình phẳng rất lớn, ngoại trừ Phó Hạo thì ba người trong phòng đều phải trầm trồ một lúc lâu, Bạch Dịch là người lên tiếng đầu tiên:

“Căn phòng thật đẹp!”

Tiêu Dật gật đầu:

“Đúng vậy, thật không ngờ phòng lại tốt đến như thế”

Phó Hạo có vẻ khinh thường một chút, cậu ta đi xung quanh căn phòng một lượt, mang tất cả cánh cửa đều mở ra rồi chậm rãi nói:

“Chỉ có hai phòng ngủ, tôi ở nhà đã quen ngủ riêng một phòng rồi”

Tiêu Dật nghe vậy liền nghĩ thầm người này có phải đang khoa trương kể lể rằng nhà cậu ta rất có tiền hay không, nhưng mà Tiêu Dật cũng không có ý định lên tiếng nói cái gì cả, dù sao thì sau này mọi người sẽ sống chung một phòng cho nên nhịn một chút vẫn hơn.

Trác Trí Văn bước xuống phía dưới nhìn tới phòng ngủ, cậu ta cười cười hòa khí:

“Phòng ngủ cũng không quá chật chội, như vậy sau này chúng ta cùng nhau cố gắng một chút”

Tiêu Dật và Bạch Dịch bước tới xem qua phòng ngủ một lượt, Bạch Dịch bước hẳn vào bên trong phòng ngủ, sờ lên giường lớn nhấn nhấn phát hiện ra đệm cao cấp vô cùng có đàn hồi khiến cho Bạch Dịch liền cười lớn:

“Trời ơi, ký túc xá này còn đẹp hơn là nhà của tôi nữa”

Thật ra thì Tiêu Dật cũng có chung suy nghĩ với Bạch Dịch, cậu vốn định lên tiếng thì Phó Hạo đã bước vào trong căn phòng đó kiêu ngạo nói:

“Phòng này thua xa nhà tôi, nhưng thôi chỉ chịu khổ ba tháng vẫn còn được, tôi ở phòng này”

Hai phòng ngủ cũng đều có diện tích như nhau, đồ đạc trong phòng cũng đều giống nhau không có cái nào hơn cái nào cả, chỉ khác một điều là màu sơn mà thôi, phòng Phó Hạo chọn là phòng tông màu trắng làm chủ đạo, còn phòng đối diện là phòng sơn màu xám, đương nhiên so với màu xám thì màu trắng vẫn đẹp hơn, Bạch Dịch có điểm không được thoải mái cho lắm nhìn Phó Hạo, nhưng Phó Hạo từ đầu đến cuối đều không để ý đến mọi người, cậu ta bước tới phía cửa sổ mang rèm kéo ra. Trác Trí Văn có lẽ là người không biểu lộ sắc mặt ra bên ngoài nhiều nhất, cậu ta lúc nào cũng giữ một nụ cười trên môi:

“Được rồi như vậy thì Phó Hạo ở phòng này đi, Tiêu Dật cậu ở cùng cậu ấy nhé?”

Cả Tiêu Dật và Phó Hạo sau khi nghe được lời này liền đồng thanh nói lớn:

“Không thể nào!”

Tiếng nói này khiến cho hai người là Bạch Dịch và Trác Trí Văn cũng phải bất ngờ thất thần một chút, Phó Hạo ngồi ở trên thành cửa sổ nói:

“Tôi ở với ai cũng đều được ngoại trừ cậu ta”

Tiêu Dật đang định lên tiếng phản bác thì Trác Trí Văn đã nhanh hơn một bước cười cười:

“Được rồi, chúng ta sau này sẽ ở tại đây ba tháng, mỗi người nên nhịn nhau một chút, nếu không thì để Tiêu Dật cùng Bạch Dịch một phòng đi, thế có được hay không?”

Bạch Dịch cũng không thích ở cùng Phó Hạo cho nên khi cậu ta nghe thấy Trác Trí Văn nói thế liền rất nhanh đồng ý:

“Như vậy cũng được, tôi và Tiêu Dật sẽ ở phòng đối diện”

Trác Trí Văn hướng Phó Hạo nói:

“Như vậy thì tôi sẽ ở cùng phòng với cậu”

Phó Hạo không có nói gì đến vấn đề này chỉ bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời đi:

“Được rồi hôm nay nhận phòng đến đây thôi, tôi có việc phải đi trước!”

Thật ra thì mọi người trong phòng đều không ưa Phó Hạo nhưng mà cũng chưa ai lên tiếng chính thức nói ra cả, sau khi Phó Hạo rời đi rồi Tiêu Dật mới hỏi hai người còn lại:

“Các cậu sẽ ở đây luôn hay ngày mai mới chuyển tới thế?”

Bạch Dịch nghĩ nghĩ một hồi liền đáp:

“Chỗ tôi ở cách đây cũng không xa lắm, có lẽ bây giờ tôi sẽ về thu dọn đồ đạc rồi ở luôn”

Trác Trí Văn gật đầu:

“Tôi nghĩ phòng tốt như thế này thì chắc là sẽ nhanh nhanh dọn tới trong tối nay”

Tiêu Dật không có quá nhiều đồ, bây giờ nghe thấy người trong phòng đều nói sẽ ở luôn liền vui vẻ:

“Thế hả, vậy thì tối nay tôi cũng sẽ tới, chúng ta sau này cùng giúp đỡ nhau”

Mọi người cười ha ha, Trác Trí Văn nói tiếp:

“Như vậy thì hiện tại trở về thu dọn đồ đạc luôn đi”

Tiêu Dật gật đầu, cậu cúi xuống nhìn đồng hồ trên điện thoại phát hiện ra cũng đã là 5 giờ chiều rồi, nên trở về nhanh nhanh một chút để thu dọn đồ đạc. Lúc Tiêu Dật đang bước xuống bậc thang điện thoại liền reo lên, là Trình Kiệt gọi tới, Tiêu Dật cảm thấy phiền não quay sang nói với hai người đang đi bên cạnh mình:

“Các cậu đi trước đi, tôi nghe điện thoại!”

Bạch Dịch và Trác Trí Văn gật đầu đi trước, Tiêu Dật sau khi xác nhận hai người kia đã đi xa rồi mới nhấn điện thoại đưa lên tai nghe:

“Trình tổng”

Trình Kiệt nhếch khóe môi:

“Đã xong việc hay chưa?”

Tiêu Dật nhanh chóng đáp:

“Tôi xong rồi, nhưng mà Trình tổng à tôi bây giờ phải trở về nhà thu dọn một chút đồ đạc cá nhân nữa, cho nên anh không cần tới đón tôi đâu”

Trình Kiệt bỏ lại một câu rồi cúp máy:

“Tôi đợi em ở dưới”

Tiêu Dật khổ sở người này tại vì sao lại gấp gáp như thế, cậu hiện tại vẫn còn chưa biết nên đối diện với hắn như thế nào nữa, Tiêu Dật thở dài một hơi nặng nề bước xuống từng bậc thang, từ phía xa Tiêu Dật đã nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đỗ ở trước cửa, không cần nghĩ cũng biết đây chính là xe của Trình Kiệt bởi vì cậu trước đây đã từng ngồi trên xe hắn một lần rồi. Tiêu Dật bước nhanh về phía chiếc xe đó, dọc đường không quên nhìn trước ngó sau xem có ai hay không, dù sao thì cậu không muốn người khác biết được cậu có quan hệ gì đó với bất cứ ai trong Trình thị từ trước. Tiêu Dật mở cửa xe phía sau nhưng không mở được, cậu cuối cùng liền phải đưa tay lên phía trước mở cánh cửa xe đó ra rồi ngồi vào bên trong ghế lái phụ.

Trình Kiệt đã sớm cởi ra áo vest xám để ở ghế sau, hắn hiện tại mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng mặc trên người của hắn lại cảm thấy không hề đơn giản một chút nào. Tiêu Dật vẫn còn chưa thể tự nhiên được sau những chuyện Trình Kiệt đã làm với cậu vào buổi trưa ngày hôm nay:

“Trình tổng à, có chuyện gì thế?”

Trái với Tiêu Dật, Trình Kiệt vẫn luôn giữ vững thái độ bình thản cùng với một chút tà ý mỉm cười nhìn Tiêu Dật:

“Em muốn hỏi chuyện gì?”

Tiêu Dật thấy Trình Kiệt cứ giữ sắc mặt kia thật sự rất khủng bố, thà hắn cứ lạnh lùng với cậu như thường ngày thì cậu sẽ cảm thấy dễ thích nghi hơn. Tiêu Dật nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng mỉm cười tự nhiên nhất cùng hắn nói chuyện:

“Tôi bây giờ phải trở về phòng thu dọn vài món đồ cần thiết cho nên…”

Tiêu Dật còn chưa nói xong thì Trình Kiệt đã vặn chìa khóa định lái xe:

“Được, để tôi đưa em đi”

Tiêu Dật nghe vậy thì vội vàng ngăn cản dù sao thì nơi cậu ở những người giàu có như Trình Kiệt sẽ chẳng thể nào tiếp nhận nổi đâu:

“Trình tổng à thật sự không cần đâu, tôi tự về là được rồi”

Trình Kiệt đột nhiên gật đầu:

“Như vậy cũng được, tôi trước đưa em đi ăn”

Tiêu Dật nhanh chóng từ chối:

“Cám ơn Trình tổng, nhưng mà tôi thật sự không cần đâu”

Trình Kiệt im lặng nhìn chằm chằm Tiêu Dật, Tiêu Dật cũng bị ánh nhìn kia của hắn làm cho khẩn trương cao độ, không gian cứ như vậy rơi vào trầm mặc cho đến khi Trình Kiệt đột nhiên chuyển hướng tiến sát người về phía cậu, Tiêu Dật trong giây phút đó cũng không có suy nghĩ được gì nhiều chỉ còn biết đưa tay về phía trước lớn giọng một chút:

“Trình tổng à…”

Trình Kiệt để một tay lên cửa kính xe mang Tiêu Dật giam ở trong đó, hắn khẽ trầm giọng hửm một tiếng, Tiêu Dật lại cảm thấy gương mặt mình đang nóng lên, người này vì sao suốt ngày thích động tay động chân như vậy không thể nghiêm túc nói chuyện một chút hay sao, Tiêu Dật thử đưa tay đẩy Trình Kiệt ra một chút nhưng vô ích, sau đó cậu suy nghĩ lại đây chính là cơ hội tốt không cần phải lo lắng hoảng loạn cái gì cả, cậu còn phải đòi lại món hời lúc trưa, muốn sờ soạng người cậu hay là hôn môi cậu cũng phải có cái giá của nó cả:

“Trình tổng à, anh rốt cuộc muốn cái gì đây?”

Trình Kiệt chầm chậm đưa tay về phía sau chạm nhẹ vào lưng Tiêu Dật, Tiêu Dật ngay lập tức cả người chấn động một chút, vốn định đẩy Trình Kiệt ra một lần nữa thì hắn đã mang dây an toàn kéo ra thắt lại cho cậu:

“Tôi giúp em thắt dây an toàn”

Nói rồi Trình Kiệt quả thật nghiêm chỉnh giúp Tiêu Dật thắt dây an toàn, đến khi Trình Kiệt rời đi rồi thì Tiêu Dật mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút nhưng rất nhanh lại bắt đầu gấp gáp vì hắn vẫn chưa chịu nói vào vấn đề chính:

“Được rồi, em muốn ăn cái gì?”

Tiêu Dật im lặng một chút sau đó liền đánh bạo nhắc đến chuyện cậu đang nghĩ tới:

“Trình tổng à, chuyện trong phòng thay đồ buổi trưa…”

Tiêu Dật nói đến đây thì lại ngượng ngùng đỏ mặt không dám nghĩ tới nữa, Trình Kiệt ừ một tiếng đợi Tiêu Dật nói tiếp. Tiêu Dật vốn định hỏi xem chuyện Trình Kiệt sẽ giúp cậu trở thành nghệ sĩ chính thức của Trình thị là có thật hay không nhưng mà đến cuối cùng Tiêu Dật lại nói ra thế này:

“Bỏ đi, tôi sẽ không nghĩ tới nữa”

Trình Kiệt nhếch môi âm thầm quan sát biểu hiện khuôn mặt của hồ ly nhỏ kìa, càng nhìn lại càng cảm thấy vô cùng đáng yêu:

“Tôi sẽ giúp em trở thành nghệ sĩ chính thức của Trình thị”

Tiêu Dật nghe đến đây liền ngẩng đầu lên nhìn Trình Kiệt, ánh mắt kia rõ ràng là sáng lên trông thấy, Tiêu Dật mang toàn bộ xấu hổ vứt bỏ ra phía nhưng lại bị gấp gáp trong lòng chi phối mà nói ra một câu thế này:

“Tôi chỉ bán nghệ không bán thân”

Tiêu Dật chính là vì quá mức gấp gáp cho nên mới bật ra câu nói buồn cười như thế này, Trình Kiệt vừa nghe thấy lời nói đó liền bật cười ha ha, hắn đưa tay nắm lấy cằm của Tiêu Dật hơi nâng lên một chút:

“Em thì có tài nghệ gì để mang ra trao đổi đây?”

Tiêu Dật nói xong lời này thật sự muốn đào một cái hố để nhảy xuống ngay lập tức, cậu đưa tay gạt tay Trình Kiệt ra rồi quay đầu sang một bên:

“Ý của tôi là tôi không bán thân”

Trình Kiệt cười một tiếng rồi khởi động xe:

“Ngày hôm nay thế nào?”

Tiêu Dật lúc đầu không hiểu ý Trình Kiệt cho nên mới hả một tiếng, Trình Kiệt kiên nhẫn nói rõ ràng hơn:

“Đã thích nghi được với môi trường mới hay chưa?”

Tiêu Dật vẫn còn chưa hết ngượng ngùng, cậu gật đầu một cái nhỏ giọng đáp:

“Cảm thấy rất tốt”

Trình Kiệt chăm chú nhìn đường lớn phía trước:

“Ký túc xá dành cho nghệ sĩ thực tập ở có được hay không?”

Tiêu Dật nghĩ nghĩ một hồi ngoài việc Phó Hạo ra thì mọi thứ đều tốt cả, bây giờ nói gì thì nói thì cậu cũng coi như là tình nhân của người này mất rồi, tình nhân hướng ông chủ của mình xin xỏ một chút cũng không phải là cái gì sai cả:

“Bạn cùng phòng có một người nhìn không thuận mắt”

Nhân lúc chờ đèn đỏ Trình Kiệt quay sang nhìn Tiêu Dật hỏi:

“Là em không thuận mắt cậu ta hay là cậu ta không thuận mắt em?”

Tiêu Dật nhẹ giọng một chút, muốn hướng người khác nhờ vả cũng không thể oang oang nói được có phải không:

“Cả hai người đều không thuận mắt nhau”

Trình Kiệt im lặng một hồi rồi bật cười:

“Em vì sao lại khó ở như vậy, mới lần đầu tiên gặp mặt đã không thuận mắt đối phương rồi sao?”

Tiêu Dật không dám quay sang nhìn Trình Kiệt, cậu hiện tại ngay cả cử động nhỏ cũng đều không dám bởi vì cậu đang vô cùng căng thẳng:

“Tôi không khó ở, chỗ nào tôi cũng đều có thể ở được, nhưng bởi vì cậu ta có thành kiến với tôi cho nên tôi mới không muốn ở cùng phòng với cậu ta”

Trình Kiệt thản nhiên đáp một câu thế này:

“Như vậy thì em chuyển đến nhà tôi ở đi”

Tiêu Dật nghe thấy lời này thì nói lớn:

“Cái gì?”

Trình Kiệt nhếch môi:

“Không phải em có ý này hay sao? Em vừa rồi còn nói chỗ nào em cũng có thể ở mà!”

Tiêu Dật thề với trời xanh trên cao rằng cậu không hề có ý muốn chuyển tới nhà Trình Kiệt ở, người hiện tại mà cậu không dám nhìn nhất chính là hắn đó:

“Tôi không phải là có ý đó, bỏ đi coi như tôi chưa từng nói gì cả”

Trình Kiệt nhìn thấy người ngồi bên cạnh gấp gáp muốn minh oan như vậy liền buồn cười trêu chọc thêm một chút nữa:

“Tôi hàng ngày có thể đưa em cùng đi làm, nhà của tôi khẳng định là tốt hơn ký túc xá”

Tiêu Dật xua xua tay:

“Tôi không cần, tôi ở ký túc xá mọi thứ đều rất tốt”

Trình Kiệt nâng giọng hỏi:

“Thế vừa rồi em vì sao nói có người nhìn không thuận mắt đây?”

Tiêu Dật nhìn sang cửa kính xe:

“Dù sao thì tôi và cậu ta cũng không ngủ chung một phòng, bình thường cứ coi cậu ta như không khí là được rồi”.



Trình Kiệt đưa Tiêu Dật tới một trung tâm thương mại lớn, nhà hàng đặt ở dưới tầng một, lúc cậu vừa bước vào liền có người cúi chào, điều đáng nói không phải là chỉ 1 2 người mà có những gần 10 người xếp ngay ngắn ở hai bên làm như vậy, hại cậu còn giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên vì chưa thể nào thích nghi được. Tiêu Dật và Trình Kiệt được đưa tới một chiếc bàn cạnh tường kính có thể nhìn ra được khung cảnh phía bên ngoài, thực đơn rất nhanh được mang lên, Trình Kiệt trước tiên là mang thực đơn đó mở ra để ở trước mặt Tiêu Dật:

“Em muốn ăn cái gì?”

Dù sao thì người phục vụ vẫn còn đứng ở bên cạnh mà Trình Kiệt lại có thể biểu hiện ra được hành động ôn nhu thế này, Trình Kiệt không ngại nhưng Tiêu Dật cậu cực kỳ ngại, Tiêu Dật ho nhẹ một tiếng mang thực đơn lật mở một lượt phát hiện ra giá tiền của một món ăn không hề nhỏ chút nào, nhưng mà Trình Kiệt là ai cậu còn phải vì hắn mà lo nghĩ đến chuyện kinh tế hay sao. Trình Kiệt muốn ăn thịt nhưng mà lại sợ bị tăng cân, còn có sợ mông sẽ to lên sẽ ảnh hưởng tới điểm rèn luyện của cậu, chính vì thế lúc này liền nảy ra một ý định, cậu giả bộ chán nản lật thực đơn làm ra vẻ mặt nuối tiếc nói:

“Chuyên viên tư vấn nói tôi không nên ăn thịt sẽ bị tăng cân, còn nói mông tôi so với thể trọng lớn hơn một chút, như vậy là mất cân đối lắm…”

Tiêu Dật là muốn Trình Kiệt nói một câu đại loại như là không cần lo đến việc đó, cậu cứ việc ăn thỏa thích hắn sẽ tự khắc lo liệu. Có điều Trình Kiệt hiện tại lại nói một câu thế này:

“Là thế sao, tôi cũng không để ý tới, lát nữa ăn xong sẽ nhìn qua mông em một chút”

Tiêu Dật nóng mặt mang thực đơn đặt xuống bàn, lật mở từng trang rồi hướng nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chỉ vào những món rau xanh đắt nhất ở chỗ này:

“Phục vụ, tôi muốn ăn món này, còn có món này, món này nữa...”

Sau khi gọi món xong Tiêu Dật liền khó chịu mang thực đơn đẩy về phía Trình Kiệt. Trình Kiệt nhìn Tiêu Dật thích thú hỏi:

“Em bình thường không thích ăn thịt sao?”

Tiêu Dật mím mím môi kiềm chế tức giận, người này chắc chắn là đang cố tình chơi cậu bởi vì vừa rồi cậu đã nói rõ ràng rằng cậu sợ ăn thịt sẽ bị tăng cân, sẽ ảnh hưởng tới điểm số rèn luyện của cậu, cho nên giọng nói đáp lại của Tiêu Dật lúc này rõ ràng mang theo tia sắc bén đả kích:

“Tôi cũng chẳng phải trâu bò quanh năm thích ăn cỏ, bình thường đều thích ăn thịt nhưng mà bởi vì tôi sợ bị tăng cân ảnh hưởng đến điểm số rèn luyện của tôi cho nên tôi bây giờ chỉ dám gọi rau xanh để ăn mà thôi”

Tiêu Dật đã nói như vậy rồi nhưng mà Trình Kiệt lại không hề đả động đến cái gì cả, hắn chỉ hướng nhân viên phục vụ chỉ chỉ vài món ăn rồi đưa thực đơn cho người nhân viên đó. Sau khi người nhân viên đó rời đi rồi, Trình Kiệt mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dật bình thản nói tiếp:

“Là vậy sao?”

Tiêu Dật:

“…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui