Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Buổi tối ngày hôm ấy Tiêu Dật thật sự bị Trình Kiệt dọa sợ hãi, hiện tại nằm trên giường rồi vẫn không tài nào có thể nhắm mắt yên ổn lại ngủ được. Bạch Dịch nằm ở bên cạnh thấy Tiêu Dật cứ xoay qua xoay lại như vậy liền ngái ngủ hỏi:

“Tiêu Dật cậu sao thế?”

Tiêu Dật ngừng xoay người nằm im một lúc:

“Không sao, có điểm lạ nhà nên không quen”

Bạch Dịch ầm ừ:

“Vậy sao, ngủ sớm đi ngày mai còn phải đến công ty nữa”

Tiêu Dật vừa nghe thấy câu sáng mai còn phải đến công ty kia cả người liền cứng ngắc, cuộc điện thoại vừa rồi Trình Kiệt đã đặc biệt nhắc nhở cậu rằng khi đi làm nhớ mang theo số quần lót không đứng đắn kia cho hắn, Tiêu Dật lúc đó thật sự muốn nói không cần nhưng chẳng hiểu sao khi cái miệng vừa mở ra liền giống như bị ai đó điều khiển mà ngoan ngoãn nghe lời đáp ứng. Trình Kiệt nói với cậu rằng nhà hắn có một cái hồ bơi, hắn muốn cậu sẽ mặc mấy cái quần lót không đứng đắn kia đến đó bơi, Tiêu Dật sau khi trả lời câu hỏi kia của Trình Kiệt thật sự là hận đến mức muốn cắn đứt lưỡi mình, cậu nói nếu như có thời gian sẽ đến đó xem thử.

Buổi sáng ngày hôm sau Tiêu Dật quả thật lén lén lút lút mang theo số quần lót kia bỏ vào trong ba lô đi tới Trình thị, cậu lúc đầu đã định không mang theo rồi nhưng sau đó liền nghĩ lại đây chẳng phải là cơ hội tốt để cậu buổi trưa có thể đường đường chính chính lên gặp Trình Kiệt hay sao, muốn nắm giữ được người này trong lòng bàn tay thì thời gian kế tiếp phải gặp mặt hắn nhiều một chút.

Từ giờ trở đi sẽ không có xe công ty đưa đón tận nơi nữa, những nghệ sĩ thực tập đều phải tự chủ động đi lại. Trong phòng của Tiêu Dật ngoài Phó Hạo là người có tiền ra thì Bạch Dịch và Trác Trí Văn cũng không phải là người có tài chính dư giả, thế cho nên hai người họ cùng Tiêu Dật ngày hôm nay quyết định đi xe bus, lúc xuống dưới ký túc xá có gặp một vài người trong nhóm, mọi người hướng thái độ niềm nở mà chào hỏi một lượt rồi cùng nhau ngồi xe bus tới công ty. Tiêu Dật xuống xe bus là hơn 8 giờ một chút, lúc mới bước được hai ba bước vào trong cửa công ty liền bắt gặp được bóng dáng quen thuộc cũng cùng hướng tới cửa công ty muốn bước vào, Tiêu Dật vừa nhìn thấy người này trước vẫn là theo cung phản xạ mà né tránh vờ như không nhận ra, nhưng mà không rõ tại vì sao mà đám người đi cùng cậu lại đột nhiên dừng lại, cung kính cúi đầu đồng thanh nói:

“Trình tổng!”

Trình Kiệt gật đầu một cái, ánh mắt hướng tới hồ ly nhỏ đang trốn sau lưng một người nào đó rồi nhanh chóng nâng bước tiến vào, đến khi Trình Kiệt đi rồi thì Tiêu Dật mới nhận ra được một vấn đề rằng vì sao đám người này lại biết Trình Kiệt chính là Trình tổng, cậu nhớ buổi trưa hôm qua người giám sát Khương La cũng không hề nhắc đến Trình Kiệt. Tiêu Dật có điểm khó hiểu quay sang hỏi Trác Trí Văn:

“Vì sao các cậu biết anh ta là Trình tổng?”

Trác Trí Văn đáp:

“Buổi trưa hôm qua Trình tổng có đến phòng tập, người giám sát Khương La lúc vào cũng có giới thiệu qua”

Thì ra là như thế, nếu là vậy thì khi đó Tiêu Dật cậu còn đang ở phòng thay đồ bận đối phó với Trình tổng giám đốc khó nhịn kia. Bạch Dịch đứng bên cạnh Tiêu Dật hỏi tiếp:

“Cậu không biết anh ta chính là Trình tổng sao?”

Tiêu Dật giật mình a một tiếng:

“Hả?... anh ta là Trình tổng đấy à?”

Bạch Dịch gật đầu:

“Đúng vậy, người vừa rồi chính là Trình tổng”

Tiêu Dật giả bộ bất ngờ một chút:

“Hóa ra đó là Trình tổng”

Nhóm người Tiêu Dật đứng chờ ở dưới sảnh một chút thì mọi người cũng đến đầy đủ, Ân Tố Di nhìn thấy Tiêu Dật liền bước tới mỉm cười chào hỏi:

“Dật ca, anh ngày hôm qua có ở lại ký túc xá luôn hay không?”

Tiêu Dật cũng giữ thái độ hòa khí gật đầu:

“Có, cô cũng ở lại luôn sao?”

Ân Tố Di lắc đầu đáp:

“Không có, bởi vì bạn cùng phòng không ai có ý định ở luôn cho nên bọn em hôm nay mới chuyển tới… Dật ca, anh đến lâu chưa?”

Tiêu Dật không suy nghĩ nhiều trả lời:

“Cũng được một lúc rồi”

Ân Tố Di nhìn xung quanh một hồi giống như là đang tìm kiếm ai đó, sau đó mới quay sang hỏi Tiêu Dật tiếp:

“Dật ca, người bạn gọi là Tống Ngộ Phàm kia của anh đã đến hay chưa?”

Tiêu Dật trong lòng thầm nghĩ Ân Tố Di hẳn là cũng có suy nghĩ muốn có chỗ dựa giống như cậu, dù sao thì đối tượng giữa cô ta và cậu là khác nhau cho nên Tiêu Dật cảm thấy cái gì nói được liền sẽ nói cho cô ta nghe:

“Chưa thấy đến, cũng có thể là do tôi không để ý”

Ấn Tố Di ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa lớn của công ty:

“Là vậy sao…”

Người giám sát Khương La đúng 9 giờ có mặt để chỉ đạo nhóm người Tiêu Dật, ngày hôm nay trước tiên vẫn là lên phòng tập ở tầng 7 nghe phổ biến nội dung.

“Mọi người nghe rõ này, chúng ta ở đây có 20 người sẽ chia làm 4 nhóm, mỗi nhóm sẽ có 5 người gồm 4 nam và 1 nữ. Về nhóm 4 nam sẽ là người được phân chung một phòng ký túc xá, còn 1 nữ sẽ dựa theo hình thức rút thăm hoặc tự chọn, cho mọi người tự chọn, mọi người muốn sử dụng phương thức nào?”

Ân Tố Di đứng ở bên nhanh chóng đưa tay lên cao nói:

“Giám sát Khương, em nghĩ nên là tự chọn đi”

Khương La gật đầu hướng ba cô gái còn lại hỏi:

“Ba người còn lại thấy thế nào?”

4 cô gái vượt qua vòng loại có mặt ở chỗ này đều vô cùng xinh đẹp, trong một sớm một chiều đều sẽ không thể chọn ra được một người xinh đẹp nhất, nếu như Ân Tố Di có vẻ đẹp trong sáng dịu dàng thì Tư Đồ Mẫn hiện tại lại là vẻ đẹp hoang dã, hơn nữa ngay cả tính cách dường như cũng rất mạnh mẽ:

“Giám sát Khương, em nghĩ nên chọn hình thức rút thăm cho công bằng”

Cổ Vĩ An thân hình bốc lửa, xem cách ăn mặc cũng gợi cảm nóng bỏng không hề kín kẽ một chút nào, ánh mắt kia quét một lượt nhìn tới đám nam phía sau một hồi rồi hơi kéo dài giọng một chút:

“Giám sát Khương, em cũng nghĩ nên rút thăm”

Nhạc Tư Noãn là người ít tuổi nhất trong nhóm, mới chỉ có 17 tuổi cho nên tính cách cũng có điểm rụt rè e ngại:

“Giám sát Khương, em sao cũng được!”

Khương La đưa ra quyết định:

“Như vậy sẽ tiến hành rút thành, nhóm nữ hẳn vẫn chưa biết số phòng ký túc xá của nhóm nam cho nên hiện tại trong bốn phòng là 301, 302, 303, 304, các cô sẽ chọn một số, Nhạc Tư Noãn cô chọn trước đi!”

Nhạc Tư Noãn nghĩ nghĩ một hồi liền đáp:

“Em chọn phòng 301”

Khương La nhìn tờ danh sách ở trên tay dõng dạc đọc tên từng người một:

“Nhạc Tư Noãn, Triệu Thiên Kỳ, Đường Đại Nghị, Ngô Lăng, Mộ Thâm là một nhóm!... Tư Đồ Mẫn, đến lượt cô chọn”

Tư Đồ Mẫn cũng tùy tiện chọn một con số:

“Như vậy em chọn phòng 304”

Khương La gật đầu:

“Tư Đồ Mẫn, Dương Dạ Hoa, Bùi Khâm, Lục Mạnh, Cao Hàn là một nhóm… Ân Tố Di chọn số phòng đi”

Ân Tố Di muốn cùng ở một nhóm với Tiêu Dật bởi vì Tiêu Dật có quen biết với Tống Ngộ Phàm, mà cô lại muốn tiếp cận hắn cho nên suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng trả lời:

“Phòng số 302”

Khương La nhanh chóng nói:

“Ân Tố Di, Đoàn Chính Phàm, Lục Tử Thông, Tiết Thành Thái, Giang Thần là một nhóm. Còn lại là Cổ Vĩ An, Trác Trí Văn, Bạch Dịch, Tiêu Dật, Phó Hạo là một nhóm”

Ân Tố Di vừa nghe thấy tên nhóm mình không có Tiêu Dật liền nuối tiếc một chút, còn Tiêu Dật tuy không có đặc biệt thích người nào trong nhóm bốn nữ kia nhưng mà Cổ Vĩ An lại chính là người cậu không mong muốn cùng nhóm nhất, lý do rất đơn giản bởi vì cô ta quá mức lẳng lơ, cúc ngực ở phía trước kia còn không cài cẩn thận, người như thế này chỉ e rằng không có năng lực. Khương La nâng giọng nói lớn:

“Mọi người nhanh chóng tìm nhóm đứng cạnh đi, sắp xếp theo thứ tự nhé, nhóm của Nhạc Tư Noãn là nhóm thứ nhất, Ân Tố Di nhóm thứ 2, Cổ Vĩ An nhóm thứ 3, cuối cùng là nhóm của Tư Đồ Mẫn”

Sau khi mọi người đứng vào vị trí rồi, Khương La liền để cho mọi người giới thiệu lại bản thân mình một lượt để cho tất cả mọi người đều biết, cuối cùng còn dành cho mỗi nhóm thời gian khoảng 20 phút bàn bạc chọn ra một tiết mục để thể hiện tài năng:

“Được rồi, mọi người kế tiếp đây sẽ có 20 phút hội ý với nhóm để lên kịch bản biểu diễn một tiết mục, mọi người chú ý là không nhất thiết phải diễn lại một đoạn kịch nào đó, có thể là hát hoặc cái gì tùy thích, tuy rằng mọi người vào đây đều tốt nghiệp hoặc là có đam mê với diễn xuất, nhưng sau khi kết thúc đợt thực tập này nếu như phát hiện ra trong số các bạn có khả năng ở lĩnh vực khác ví như làm ca sĩ, MC, người mẫu đều sẽ được chọn và đào tạo đi theo con đường đó, mọi người đã hiểu chưa? Nhóm nào xuất sắc sẽ có điểm và được tính vào điểm rèn luyện của mỗi cá nhân, tôi sẽ xem xét số điểm của mọi người khi kết thúc đợt thực tập để đưa ra quyết định ai trong số mọi người sẽ trở thành nghệ sĩ chính thức của Trình thị”

Tiêu Dật nghe thấy cụm từ nghệ sĩ chính thức của Trình thị kia liền cảm thấy vô cùng êm tai, nếu như cậu thật sự trở thành nghệ sĩ chính thức rồi thì cậu chính là người đầu tiên trong lớp đại học được làm việc ở tại một công ty giải trí hàng đầu hiện nay, đến lúc đó đi họp lớp thật sự là nở mày nở mặt với thiên hạ mà.

Bốn nhóm nhanh chóng ngồi ở bốn góc tường cùng nhau bàn bạc, nhóm của Tiêu Dật có lẽ là nhóm khó đi đến thống nhất nhất, khi mà trong nhóm có hai người ghét nhau ra mặt, Tiêu Dật vừa lên tiếng đưa ra đề xuất liền sẽ bị Phó Hạo thẳng tay gạt bỏ, đương nhiên Phó Hạo cũng vừa mới nói thì Tiêu Dật đã cảm thấy nghe không lọt tai rồi. Cổ Vĩ An luôn giữ một thái độ không liên quan ngồi xem kịch vui, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại di động ra đưa về phía trước tự chụp lại hình ảnh của mình, còn Bạch Dịch và Trác Trí Văn cũng chỉ biết ngồi ở đó đau đầu. Đã hơn 10 phút kể từ khi cuộc bàn bạc lớn tiếng này diễn ra nhưng vẫn chưa thể đi đến được kết quả gì cả, thời gian chỉ còn lại không đến 10 phút nữa bây giờ có muốn lên kịch bản cho một đoạn kịch ngắn nữa cũng không thể nào kịp nữa rồi, cuối cùng 3 phút còn lại Trác Trí Văn là người lên tiếng đưa ra kiến nghị:

“Các cậu cứ ở đó mà tranh giành qua lại xem nên diễn vở kịch nào cũng không còn đủ thời gian nữa rồi, thời gian còn chưa đầy 3 phút nữa, chúng ta chỉ có thể cùng nhau hát một bài mà thôi”

Kết quả nhóm của Tiêu Dật thật sự hát một bài, còn là nhóm duy nhất trong 4 nhóm lựa chọn hát, ba nhóm còn lại đều có sự chuẩn bị vô cùng kỹ càng, diễn một vở kịch còn có kèm theo hát hò nữa thật sự là tốt biết bao nhiêu, hơn nữa còn có thể thể hiện được tài năng của bản thân trước mặt người giám sát. Tiêu Dật để ý khi ba nhóm kia lên đều nhận được hài lòng của Khương La, nhưng đến khi nhóm cậu lên biểu diễn không những bị khiển trách còn bị trừ luôn 5 điểm, cuối cùng điểm số chưa có đã bị âm.

Tiêu Dật vì việc này mà tức giận lắm, không chỉ mình cậu tức giận mà ngay cả mọi người trong nhóm cũng đều tức giận, có điều Phó Hạo lại có thể lớn tiếng mà đổ mọi tội lỗi này lên đầu của cậu:

“Tất cả mọi chuyện đều do cậu mà ra, nếu như lúc đầu cậu có thể thống nhất được thì đã không thế này”

Tiêu Dật trừng mắt nhìn Phó Hạo:

“Cậu nói tôi không bằng tự nói bản thân cậu đi, nếu như không phải cậu mang chuyện cá nhân vào thì đã không ảnh hưởng đến nhóm rồi”

Phó Hạo chỉ thẳng tay vào mặt Tiêu Dật:

“Là cậu đó, nếu cảm thấy không thể được thì đổi nhóm khác đi”

Tiêu Dật gạt tay Phó Hạo ra:

“Cậu thì có, cậu mới là người lên xin sang nhóm khác”

Bởi vì Phó Hạo và Tiêu Dật khá lớn tiếng cho nên người giám sát Khương La nhanh chóng phát hiện ra được, ông ta không cần hỏi lý do vì sao như vậy mà trực tiếp lạnh giọng nói một câu khiến cho hai người phải ngay lập tức im lặng:

“Riêng hai người các cậu, trừ thêm 5 điểm nữa”

Buổi trưa hôm ấy Tiêu Dật nhận được tin nhắn của Trình Kiệt nói xong việc lên văn phòng gặp hắn, Tiêu Dật vừa nhận được tin nhắn này liền liếc nhìn Phó Hạo một cái sắc lẹm, cuối cùng người nào đó mang theo ba lô đựng toàn quần lót không đứng đắn lắc mông ngoe nguẩy đi lên tầng thứ 49 muốn kể tội.

Phó Hạo thấy Tiêu Dật bước vào trong thang máy rồi liền đi tới phía trước thang máy đó nhìn xem cậu muốn lên tầng bao nhiêu, sau khi xác nhận là tầng 49 liền nhanh chóng chạy đi báo cáo với người giám sát Khương La thế này:

“Giám sát Khương, Tiêu Dật ở trong công ty muốn lôi kéo mối quan hệ với cấp trên, tôi vừa mới rồi chính mắt nhìn thấy cậu ta lên tầng 49”

Khương La làm sao mà không biết tầng thứ 49 là tầng gì cho nên ông không hề tin tưởng lời nói của Phó Hạo một chút nào. Lại nói đến Tiêu Dật vừa mới bước ra từ trong thang máy liền bắt gặp nữ thư ký Tiểu Khiết mang theo túi xách hình như là muốn đi ăn trưa, Tiêu Dật trước là hướng Tiểu Khiết gật đầu một cái, những tưởng rằng cô gái này sẽ cứ như vậy bước qua ai ngờ cô ấy thế như còn hướng lại cậu cúi đầu mỉm cười chủ động bắt chuyện:

“Chúc mừng cậu nhé, nghe nói cậu đã trở thành nghệ sĩ thực tập của Trình thị”

Tiêu Dật tuy rằng không hiểu vì sao thái độ của người này đối với cậu lại kỳ lạ như thế nhưng vẫn hướng cô ấy nói một tiếng cám ơn, sau khi xác định Tiểu Á đã xuống tầng rồi thì Tiêu Dật mới bước chậm về phía trước cửa phòng của Trình Kiệt gõ cửa, vẫn là ba tiếng gõ không mạnh không nhẹ đó, Trình Kiệt ở bên trong nhàn nhạt đáp:

“Vào đi”

Tiêu Dật trước là làm ra dáng vẻ bực bội bước vào, có điều Trình tổng giám đốc lớn kia của chúng ta từ đầu đến cuối không có ý định ngẩng mặt lên lấy một cái, chỉ chăm chú vừa nhìn tài liệu ở trên bàn vừa nói:

“Ngồi ở đó đi, đợi một chút tôi xử lý xong đống giấy tờ này sẽ đưa em đi ăn trưa”

Mục đích Tiêu Dật ngày hôm nay lên đây không phải là muốn ăn một bữa trưa miễn phí của Trình Kiệt, cũng chẳng phải là muốn đưa mấy cái quần lót không đứng đắn kia cho hắn mà là muốn kể tội với người ta. Có đại thụ lớn trong công ty chống lưng để làm gì chứ, chính là dùng vào lúc này đây.

Tiêu Dật ngồi thật mạnh xuống ghế ý muốn để cho Trình Kiệt chú ý đến mình, nhưng mà người nọ từ đầu đến cuối chẳng biết cứ nhìn cái gì trên mấy tờ giấy kia mà không để ý đến cậu, Tiêu Dật nâng giọng khó chịu:

“Tôi hôm nay không muốn ăn trưa”

Trình Kiệt nghe ra được giọng nói có điểm không đúng kia liền ngẩng đầu lên nhìn người ta hửm một tiếng:

“Không muốn ăn trưa sao?”

Tiêu Dật tựa vào thành ghế phía sau:

“Tâm trạng của tôi đang không được tốt đâu”

Trình Kiệt nhìn bộ dạng ra vẻ kia liền buồn cười một chút:

“Tâm trạng không tốt sao?”

Tiêu Dật liếc nhìn Trình Kiệt một cái rồi im lặng không nói gì nữa, Trình Kiệt buông văn kiện trên tay để xuống bàn rồi đưa tay vỗ vỗ lên đùi mình hướng Tiêu Dật nói:

“Đến đây ngồi, là ai lại muốn bắt nạt em nữa đây?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui