Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Ở trên bàn ăn người sáng mắt, người không hiểu chuyện đều có thể dễ dàng nhìn ra được Dương Đại Lực để mắt tới Tiêu Dật. Bạch Dịch phát hiện được thì bực bội mỗi lần nhìn Tiêu Dật đều dùng ánh mắt khó chịu, Bùi Khâm cười nhạo thay cho cả Dương Đại Lực lẫn Bạch Dịch bởi vì đối tượng mà Tiêu Dật để mắt tới so với Dương Đại Lực này có tầm cao hơn rất là nhiều. Còn lại Trác Trí Văn người vẫn luôn không biết mối quan hệ mờ ám của Tiêu Dật với Trình Kiệt chỉ thầm than số của Tiêu Dật thật là tốt, tốt nhất là nhanh chóng đồng ý với Dương Đại Lực kia để cho Bạch Dịch không còn huênh hoang kiêu ngạo nữa.

“Cậu Tiêu vì sao lại không uống rượu?” Dương Đại Lực hỏi

“Tôi ngày hôm nay có chút đau đầu cho nên không thể uống” Tiêu Dật không nói là mình không uống được rượu tránh để cho người ta bắt được điểm yếu của mình.

Dương Đại Lực đứng dậy rót cho Tiêu Dật một ly:

“Uống với tôi một ly đi”

Tiêu Dật vẫn giữ thái độ bình tĩnh mà từ chối:

“Cám ơn Dương giám đốc nhưng xin lỗi đầu của tôi có chút đau cho nên không thể uống”

Một lời nói này liền biểu hiện cho việc Tiêu Dật không hề nể mặt Dương Đại Lực một chút nào, Dương Đại Lực trợn trắng hai mặt có điểm tức giận nhưng rồi cũng đành ngồi xuống không ép Tiêu Dật uống nữa. Bạch Dịch đối với thái độ này của Tiêu Dật vô cùng hài lòng bởi vì Tiêu Dật không nể mặt Dương Đại Lực như thế sẽ khiến cho ông ta có ấn tượng xấu với Tiêu Dật, mà Bạch Dịch vừa xem đã biết Dương Đại Lực có ý đồ với Tiêu Dật thế cho nên Tiêu Dật phản ứng như vậy cũng coi như là biết điều rồi đi.

Dương Đại Lực không để ý đến Trác Trí Văn và Bùi Khâm cho lắm, thỉnh thoảng ông ta sẽ liếc nhìn Tiêu Dật một chút, mặc dù Tiêu Dật không có nhìn ông ta nhưng mà cậu vẫn có thể biết được ông ta đang nhìn mình.

“Tiểu Bạch, hợp đồng với Uông Bắc đã ký hay chưa?” Dương Đại Lực hỏi

Bạch Dịch nhanh chóng đáp:

“Vẫn còn chưa, đạo diễn Uông hẹn hai ngày nữa”

Không rõ thực hư thế nào nhưng theo lời nói của Dương Đại Lực thì có vẻ ông ta quen với Uông Bác:

“Tiểu Bạch, nếu như cậu nói với tôi sớm một chút lúc Uông Bắc chưa xác nhận diễn viên chính thì vai chính nhất định đã thuộc về cậu rồi"

Bạch Dịch cười cười, những người ở đây ai cũng đều biết Bạch Dịch không phải dùng thực lực mà có được vai diễn phụ lần này cho nên cậu ta hiện tại cũng không cảm thấy phải giấu giếm gì với mọi người:

“Cám ơn Dương giám đốc, thực lực của tôi cần phải bồi dưỡng nhiều chỉ sợ không thể đảm đương được vai nam chính”

Dương Đại Lực cố tình nói đến vấn đề này cũng là để cho Tiêu Dật biết thế lực của mình là bao nhiêu:

“Thực lực không đủ cũng không sao, sau này cậu nếu như thích đóng bộ phim nào cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp đỡ cậu”

Bạch Dịch vội vã cầm lên ly rượu kính Dương Đại Lực:

“Thế thì tôi cám ơn Dương giám đốc trước”

Trác Trí Văn và Bùi Khâm thỉnh thoảng sẽ chủ động bắt chuyện với Dương Đại Lực một chút, riêng chỉ Tiêu Dật từ đầu đến cuối vẫn im lặng ngồi ăn rất quy củ, nếu như không ai hỏi tới sẽ giống như người vô hình trong bữa ăn này, có người hỏi thì sẽ ầm ừ vài câu cho qua chuyện.

Tiêu Dật có điểm nhàm chán với bữa ăn này, nếu như hôm nay không xuất hiện Dương Đại Lực thì cũng coi như vui vẻ đi, xuất hiện ông ta liền khiến cho khẩu vị của cậu nhạt nhẽo dần, đồ tráng miệng là kem lạnh ngọt ngọt bình thường thích ăn nhất cũng chỉ ăn hết được một nửa. Không rõ là vì đối tượng ngồi ăn cùng với cậu quá trướng mắt hay là vì đang lo lắng lúc vừa mới rồi Trình Kiệt đột nhiên im lặng không nói, cho đến bây giờ điện thoại cũng hoàn toàn không hề có động tĩnh gì. Nếu như Trình Kiệt tức giận nói nhiều một chút thì vẫn còn may, nhưng nếu như Trình Kiệt im lặng không nói gì cả thì đó chính là biểu hiện cho việc hắn đang rất tức giận, cái này cũng giống như là sự yên bình trước cơn bão vậy. Tiêu Dật bỏ điện thoại ra nhìn phát hiện đã gần 8 giờ rồi, mọi người cũng đã dùng bữa xong có ý định đứng dậy ra về, Tiêu Dật nhanh chóng xoay người bước ra khỏi cửa, Dương Đại Lực lúc này lên tiếng:

“Tôi đưa các cậu về”

Bởi vì mọi người đều đồng ý cho nên Tiêu Dật cũng không thể nào từ chối được. Xe của Dương Đại Lực là dòng xe 7 chỗ ngồi, có lái xe riêng, Tiêu Dật cảm thấy chiếc xe này rất là kỳ quái, Dương Đại Lực cho dù có muốn cùng thêm một người tình và cả lái xe riêng vốn chỉ cần xe 4 chỗ ngồi là đã đủ rộng rãi rồi, đi một chiếc xe lớn như thế này để làm cái gì hơn nữa xe còn được trang bị rèm cửa kéo kín. Tiêu Dật không phải người ngu ngốc cho nên rất nhanh đã có thể nhận ra được có điểm cổ quái, Tiêu Dật và Bùi Khâm ngồi ở hàng ghế phía cuối cùng, cậu vừa ngồi vào liền mang rèm cửa kia kéo ra, nhân lúc mọi người không để ý liền nghiêng đầu sang nói nhỏ với Bùi Khâm:

“Này, tôi cảm thấy chiếc xe này rất kỳ quái”

Bùi Khâm gật đầu không nói, Tiêu Dật nói chuyện với Bùi Khâm bởi vì ở chỗ này chỉ có cậu ta biết mối quan hệ giữa cậu và Trình Kiệt:

“Cậu nói xem ông ta có đưa chúng ta về ký túc xá hay không?”

Bùi Khâm buồn cười:

“Chúng ta có ba người cậu lo lắng cái gì, cậu yên tâm đi”

Tiêu Dật thuộc dạng người rất buồn cười, mấy cái trò chơi nguy hiểm cảm giác mạnh ở công viên giải trí chơi đều không biết sợ là gì, nhưng đặc biệt khi rơi vào mấy cái tình huống bất an kiểu như thế này thì lại nhát gan, ví như chuyện Trình Kiệt lừa cậu lên du thuyền ở Tam Á lần đó trêu đến mức khiến cho cậu suýt chút nữa khóc ngất. Bùi Khâm nhân cơ hội này nửa đùa nửa thật lấy lòng Tiêu Dật một chút:

“Cậu yên tâm đi, tôi có học qua võ thuật đến lúc đó đưa cậu toàn vẹn trở về, chỉ là cậu lúc đó nhớ ở trước mặt Trình tổng nói tốt cho tôi vài câu là được”

Tiêu Dật đưa tay lên miệng suỵt một cái sau đó nhìn phía trên không có động tĩnh gì cả mới nhỏ giọng đáp:

“Cẩn thận bọn họ nghe thấy được”

Kết quả sau đó lái xe kia bị lạc đường đi vòng vòng khiến cho Tiêu Dật trong lòng lộp bộp nghĩ rằng chắc không phải ông ta thật sự muốn đưa cậu đi đến chỗ nào đó chứ, nhưng mà sau một khoảng thời gian mọi người vẫn bình ổn trở về ký túc xá. Lúc đặt chân được xuống dưới mặt đất Tiêu Dật mới cảm thấy bình tâm trở lại, Dương Đại Lực cũng bước xuống xe đưa cho mỗi người một tấm danh thiếp, lúc đưa danh thiếp cho Tiêu Dật còn cố tình chạm vào tay cậu nói:

“Sau này gặp khó khăn gì cứ liên lạc với tôi”

Lời của Dương Đại Lực vừa nói xong thì ở phía sau có một tiếng còi ô tô bíp một cái, Tiêu Dật giật mình quay lại hướng đó phát hiện ra bên vệ đường phía xa có một chiếc xe quen thuộc, vừa nhìn liền biết là ai đang ở đó thế cho nên nhanh chóng lùi lại một bước khách sáo đáp:

“Cám ơn”

Lúc xe của Dương Đại Lực cùng Bạch Dịch rời đi, Tiêu Dật nói với nhóm người Bùi Khâm đi vào bên trong trước, sau khi xác nhận tất cả đã rời đi hết rồi Tiêu Dật liền nhanh chân bước về phía chiếc range rover quen thuộc kia, lúc đi còn kín đáo vứt cái danh thiếp mà Dương Đại Lực đưa cho mình ở dưới lòng đường, hành động nhỏ kia làm sao có thể qua nổi ánh mắt tinh tường của Trình Kiệt thế cho nên khi Tiêu Dật vừa mới mở cửa xe ngồi vào Trình Kiệt liền trầm giọng hỏi:

“Vừa mới rồi cầm cái gì?”

Tiêu Dật giả bộ như không biết cái gì cả:

“Em có cầm gì đâu”

Trình Kiệt không nhiều lời nữa định mở cửa xe bước xuống muốn ra bên ngoài nhặt về, Tiêu Dật thấy thế vội ngăn cản Trình Kiệt lại:

“Là danh thiếp”

Trình Kiệt cũng biết là danh thiếp rồi hắn chỉ là muốn hỏi Tiêu Dật mà thôi:

“Em đi đâu vậy, nói đi ăn với bạn cùng phòng? Anh nhớ đám nghệ sĩ thực tập không có ai già như người vừa rồi đâu”

Tiêu Dật chỉ mong Trình Kiệt không nhận ra Dượng Đại Lực mà thôi:

“Bạch Dịch cậu ta quen được một người giàu có, lúc đi ăn lại dẫn theo ông ta”

Trình Kiệt vẫn lạnh giọng:

“Chiếc xe kia sao lại không đứng đắn như thế, rèm cửa kéo kín là như thế nào?”

Tiêu Dật a một tiếng:

“Làm sao mà em biết được, người giàu có đều sẽ có thói quen kỳ lạ như vậy”

Trình Kiệt nhếch môi, ánh mặt có tia vô cùng đáng sợ nói thế này:

“Anh cũng có một thói quen mà em chưa biết, chính là muốn làm ở trong xe mang đầu của đối phương đưa ra ngoài còn thân ở bên trong đó”

Tiêu Dật nghe vậy thì toát mồ hôi hột, nhưng mà xe vì sao có rèm cửa cậu làm sao mà biết được, xe đó cũng chẳng phải là xe của cậu cơ mà:

“Anh nói gì thế ha ha”

Trình Kiệt nhìn chằm chằm Tiêu Dật:

“Em còn định vòng vo đến khi nào, người vừa rồi là Dương Đại Lực!”

Tiêu Dật trong lòng thầm than hỏng bét rồi, Trình Kiệt thế nhưng vẫn có thể nhận ra được ông ta:

“A đúng rồi, chẳng trách lúc mới gặp ông ta em lại thấy quen quen như vậy”

Trình Kiệt không nhiều lời nữa, một tay đưa lên lới nỏng ca vát, một tay lại nhấn vào nút hạ cửa kính xe bên Tiêu Dật xuống. Tiêu Dật thấy cửa kính xe dần dần bị hạ xuống liền a lên một tiếng rồi đưa tay ấn vào nút kéo cửa kính lên:

“Được rồi được rồi, anh cứ bình tĩnh nghe em nói đã, là trùng hợp đấy nếu biết ông ta hôm nay xuất hiện ở đó thì em đã từ chối rồi”

Trình Kiệt vừa mới rồi chỉ là dọa Tiêu Dật một chút mà thôi, hồ ly nhỏ này nếu như không có tác động gì đó sẽ không biết sợ:

“Em từ chối như thế nào đây, bạn cùng phòng của em mời chẳng lẽ lại không đi”

Tiêu Dật biết là Trình Kiệt vẫn còn để bụng đến chuyện này cho nên liền lảng sang vấn đề khác:

“Thế anh đã ăn cơm chưa?”

Trình Kiệt chỉ tay lên đồng hồ của mình:

“Em cùng bạn đi ăn đã đến 9 giờ tối rồi đấy”

Tiêu Dật hạ tay Trình Kiệt xuống:

“Biết rồi biết rồi, bây giờ cũng muộn như vậy rồi anh còn ở đây làm gì, anh về nhà đi, ngày mai chúng ta gặp”

Trình Kiệt khàn giọng:

“Anh vẫn còn chưa ăn”

Tiêu Dật nhìn quần áo trên người của Trình Kiệt vẫn là một bộ đi làm sáng nay xem ra hắn chưa có trở về nhà, chắc không phải người này từ lúc đó đến giờ vẫn luôn đợi ở đây chứ, thật khiến cho cậu vừa đau lòng vừa tức giận mà:

“Anh chưa ăn nữa sao, như vậy liền đi ăn rồi trở về nhà nghỉ ngơi đi”

Trình Kiệt nghiêng đầu nhìn lại ghế phía sau, ở đó có vài túi lớn nhỏ in nhãn mác của siêu thị:

“Hôm nay anh không ăn bên ngoài nữa, anh muốn ăn ở nhà, thực phẩm anh cũng đều mua đầy đủ cả rồi”

Tiêu Dật có chút khó xử:

“Nhưng mà bây giờ muộn rồi, nếu như muốn em nấu cho anh ăn nữa thì ký túc xá sẽ đóng cửa mất”

Trình Kiệt im lặng, thật ra thì ngày hôm nay hắn đã đi gặp Hà Vân Du mang mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, sau đến buổi tối liền một mình đi đến nhà hàng quen thuộc dùng bữa, ăn xong lại đến siêu thi mua qua loa một số thực phẩm này nọ, mãi cho đến vừa mới rồi mới đỗ xe ở chỗ này chờ Tiêu Dật về. Trình Kiệt chính là một con sói già, hắn sẽ không đỗ xe ở chỗ này chờ mấy tiếng như vậy, làm một công việc vô ích như thế trong vòng mấy tiếng sẽ rất tốn thời gian, nhưng đến khi Tiêu Dật trở về vẫn có thể làm cho cậu tưởng rằng hắn luôn đợi cậu ở đó nãy giờ, lại khôn ngoan đến mức mua sẵn thực phẩm lấy lý do chưa ăn tối để đưa người ta đến nhà mình, dĩ nhiên thì khi Tiêu Dật đã vào hang sói rồi làm sao có thể trở ra lành lạnh không có chút dấu tích yêu thương nào chứ.

“Được rồi, như vậy thì về thôi, em nấu cho anh ăn” Tiêu Dật cảm thấy Trình Kiệt rất là đáng thương, hắn đối tốt với cậu như vậy, vì cậu ở chỗ này đợi những hàng tiếng đồng hồ mà cơm cũng không ăn, nếu như cậu bây giờ mặc kệ hắn thì không phải quá vô tâm rồi hay sao

Trình Kiệt ngược lại đáp thế này nhằm muốn cho Tiêu Dật cảm thấy đau lòng:

“Thôi em vào đi, anh kiếm cái gì đó ăn qua loa cũng được”

Tiêu Dật nghe vậy liền đáp:

“Thế cũng được, anh đi đường cẩn thận đấy”

Trình Kiệt thấy Tiêu Dật thật sự định mở cửa xe bước xuống thì vội vàng kéo người ta lại ôm vào lòng:

“Em cái đồ vô tâm này, cứ thế mà đi hay sao”

Tiêu Dật buồn cười, lời vừa rồi là cậu muốn trêu chọc Trình Kiệt một chút mà thôi:

“Anh không phải nói không cần em nấu hay sao?”

Trình Kiệt nhíu mày:

“Anh lời nào thì nói như vậy?”

Tiêu Dật ngước mắt nhìn Trình Kiệt:

“Không phải nói em về đi hay sao”

Trình Kiệt nghe ra được giọng điệu kia của Tiêu Dật liền hiểu ra rằng hồ ly nhỏ này đang trêu đùa hắn, Trình Kiệt ngay lập tức cúi đầu xuống hôn lấy đôi môi mà hắn yêu thích nhất kia, đầu lưỡi mới chỉ luồn vào bên trong khoang miệng của Tiêu Dật một chút mà thôi đã bị cậu đẩy ra rồi:

“Được rồi, mau trở về thôi”

Tiêu Dật tuy rằng có điểm nóng nảy nhưng mà thời điểm hiện tại không thể nào mà gấp gáp được, dù sao lát nữa về nhà thì Trình Kiệt hắn vẫn còn có một khoảng thời gian dài để cùng hồ ly nhỏ này trêu đùa. Tiêu Dật ngồi ở bên cạnh Trình Kiệt nhẹ giọng nói:

“Trình Kiệt, anh lần sau đừng như vậy nữa”

Trình Kiệt thản nhiên đáp:

“Nếu như em lần sau không như vậy thì anh sao có thể như vậy được”

Tiêu Dật thở dài, cậu ngồi im lặng ở một chỗ thầm nghĩ lại mình trước đây cũng luôn muốn kiểm soát Trình Kiệt như vậy, muốn hắn không đi gặp ai khác ngoài cậu, đến bây giờ mới hiểu được cảm giác bị người khác kiểm soát cấm đoán khó chịu như thế nào:

“Trình Kiệt, chúng ta sau này thoải mái một chút…”

Tiêu Dật vừa nói đến đây Trình Kiệt liền nâng giọng:

“Được, lát nữa về nhà chúng ta cùng nhau thoải mái thật nhiều”

Tiêu Dật đen mặt ý của cậu không phải là như ý của Trình Kiệt: “Không phải, anh lúc nào cũng đều nghĩ mấy cái chuyện không đứng đắn đó, ý của em là sau này chúng ta không cần thiết phải quá mức căng thẳng như trước nữa, nếu như anh muốn cùng Hà Vân Du hẹn gặp mặt để nói chuyện rõ ràng này nọ em cũng sẽ không có ý kiến gì cả” Tiêu Dật nói đến đây liền nghĩ ra điều gì đó rồi dừng lại thêm vào một câu: “Anh với cô ấy không còn có gì nữa phải không?”

Trình Kiệt cười cười:

“Không còn có gì cả còn cần phải gặp mặt nói chuyện hay sao?”

Tiêu Dật nhíu mày:

“Ý của anh là sao?”

Trình Kiệt im lặng không nói, hắn muốn để cho hồ ly nhỏ kia sốt ruột một chút:

“Trình Kiệt, anh vẫn còn thích cô ấy có phải không?”

Trình Kiệt cười xấu xa:

“Vừa mới nói muốn chúng ta thoải mái một chút em lại muốn truy hỏi cái gì nữa đây”

Tiêu Dật tựa thật mạnh lưng vào thành ghế phía sau trầm giọng:

“Nếu như anh còn thích cô ấy vậy thì chúng ta sau này không cần phải gặp nhau nữa”

Trình Kiệt nhân lúc dừng xe đợi đèn đỏ liền quay sang cười cười dỗ dành người ta:

“Xem em kìa, anh lời nào nói anh thích cô ta đây, ý của anh chính là giữa anh và cô ta không còn chuyện gì để nói nữa thì sau này không cần gặp mặt”

Tiêu Dật liếc mắt nhìn Trình Kiệt một cái, tuy rằng trong lòng muốn truy hỏi thật nhiều nhưng cuối cùng vẫn là chọn tin tưởng:

“Được rồi, em sẽ tin tưởng anh!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui