Editor: Tra Sen xếp chữ (trasenxechu.wordpress.com)
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Sự xuất hiện bất thình lình của Hàn Thần Hội chẳng khác nào một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, dập tiệt toàn bộ không khí trong phòng.
Những cậu công tử trâm anh thế phiệt nhìn Hàn Thần Hội đứng ở ngưỡng cửa, rồi lại đồng loạt quay sang nhìn Trịnh Hào Dữ ngồi trong góc.
Trịnh Hào Dữ không phải người đầu tiên trong số bọn họ bước chân vào hôn nhân và càng không phải là người duy nhất.
Với gia thế, thân phận của bọn họ, liên hôn thương nghiệp, liên hôn chính trị, hiệp ước hôn nhân đều là điều hết sức bình thường, nó đã là bổn phận kể từ khi bọn họ sinh ra.
Tuy nhiên, việc "đối tượng kết hôn" sực vào "kiểm tra" thế này thì đúng là bọn họ chưa trải qua bao giờ.
Âm nhạc kết thúc, không có một ai đứng lên, không khí phòng bao nháy mắt chuyển từ High+ tụt xuống thành Low+.
Trịnh Hào Dữ dời ánh mắt khỏi người Hàn Thần Hội, ngón tay thong thả dập tàn thuốc lá xuống gạt tàn bằng ngọc, sau đó ngước mắt, ném xuống đầu mẩu thuốc đồng thời cười khẽ:
"Nếu đã tới, sao còn không vào?"
"............"
Vốn dĩ Hàn Thần Hội còn định bịa bừa một lý do rồi tìm cớ chuồn đi.
Cô không có ý tới "tra xét" anh cái gì, cô càng không muốn đi quan tâm anh đang làm cái gì bên ngoài.
Thế nhưng Trịnh Hào Dữ đã nói thẳng ra như này, cô cũng không thể bại trận được.
Hàn Thần Hội ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ tay chuốt lại những ngọn tóc xoăn mới nãy bị gió thổi loạn, mặt vênh lên, bước vào với cái dáng ngổ ngáo, tiếng giày cao gót nện "cộp cộp" xuống sàn hoà vào trong tiếng nhạc.
Mắt liếc thoáng qua trong phòng, tránh khỏi những bình rượu lăn lóc trên mặt sàn, đi tới chỗ sâu tận cùng của sô pha, phóng khoáng ngồi xuống.
Có điều vẫn giữ vững nửa mét khoảng cách với Trịnh Hào Dữ.
Trịnh Hào Dữ duỗi tay với lấy hộp thuốc ở bàn bên cạnh, vừa cầm hộp thuốc thì bỗng khựng lại, thả xuống chuyển tay sang ly rượu, lưng ngả lên thành sô pha, nốc một hụm, ly rượu chỉ còn một phần ba.
Anh hơi nghiêng đầu, săm soi Hàn Thần Hội từ đầu đến chân: "Em tới ăn vụng à? Ngồi xa như thế làm cái gì?"
Hàn Thần Hội: "............"
Lặng ngắt như tờ.
Toàn bộ phòng bao chìm trong không khí xấu hổ.
Dĩ nhiên người xấu hổ nhất còn cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra chính là Hàn Thần Hội.
Sự xấu hổ này có thể hình dung như là đang hú hí mở Pornhub thì đột nhiên bị bố mẹ tóm được, hoặc là bắt quả tang bố mẹ đang xem Pornhub, kẻ tám lạng người nửa cân......!
Hàn Thần Hội lê lê mông hơi đứng dậy, rồi lại xê xê dịch dịch gần hơn hai bước, khẽ khàng ngồi xuống.
Thấy Hàn Thần Hội đã ngồi gần bên mình, Trịnh Hào Dữ bỗng nhướn mày, "Em uống rượu đấy à?"
"Đúng thế, em uống rượu." Hàn Thần Hội tự tin trả lời, lại nhìn chén rượu trong tay Trịnh Hào Dữ, nhìn thẳng vào anh, biết rõ nhưng cố hỏi, "Anh thì sao?"
Trịnh Hào Dữ nhìn chăm chú vào Hàn Thần Hội, trong ánh mắt loé ý gian.
Tên bạn Trịnh Hào Dữ ngồi bên cạnh vội vàng giảng hòa: "Hay, khá tốt..." Nói xong anh ta lập tức hối hận, hai đương sự xấu hổ đến nam Thái Bình Dương, hay với tốt ở chỗ nào?
Ngẫm nghĩ anh ta lập tức lắc xúc xắc, "Tới tới tới, chúng ta lâu lắm mới có dịp gặp mặt nhau, chơi tiếp nào, chị dâu tới đúng lúc đốc chiến ——"
"Tốt tốt."
"Tôi thua lên thua xuống sao hắn ta lại không việc gì? Tiếp tục chơi!"
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc lại nổi lên, một đám người rốt cuộc lấy lại tinh thần sau màn "kiểm tra" hú hồn.
Trịnh Hào Dữ liếc Hàn Thần Hội một cái, sau đó tiếp tục hút thuốc uống rượu chơi xúc xắc, không hề xem cô.
Hàn Thần Hội rốt cuộc cũng thở ra một hơi.
Lúc này cô mới có tâm lực đi đánh giá nơi này.
Tuy cùng là phòng bao trong Tinh Bang Starbon, nhưng "phong cảnh" lại khác nhau như trời với đất.
Phong bao ban nãy của Hàn Thần Hội cũng đã được xem như là xa hoa truỵ lạc phấn son ngập tràn, nhưng đem so sánh với nơi này của Trịnh Hào Dữ, quả thực là phải gặp sư phụ.
Đủ các loại bình rượu, chén rượu ngã la liệt khắp nơi, bài Poker, xúc xắc, chip lăn lóc, hộp thuốc, đầu lọc thuốc lá, khói thuốc tích tụ trong phòng......!
Thể hiện đúng với bốn chữ "Ngợp trong vàng son", nơi này như một sự phát tiết một cách cực đoan, thậm chí còn chạm tới ngưỡng trả thù ngắn ngủi để đạt được sự vui sướng.
Tiền tài, địa vị và hormone ngự trị.
Sinh trưởng, bành chướng, không điều cố kỵ.
Hàn Thần Hội nhìn sang Trịnh Hào Dữ.
Những tia đèn đủ sắc lập lờ mơn trớn trên sợi tóc anh, lên vành tai, lướt qua mắt kính, vẻ gọn gàng lễ phép thường ngày đã nhiễm hắc ám, bóng tối khiến anh thần bí gợi cảm lạ thường, sơ mi trắng không một hạt bụi cũng nổi bật cực hạn vẻ của nó, cô như thể nhìn xuyên thấu qua nó hình dung ra cơ thể khoẻ khoắn của anh khi trên giường...!
Stop stop stop!
Nghiêm trọng cảnh cáo cấm nghĩ tới hình ảnh không nên nghĩ!
Hàn Thần Hội xấu hổ bụm mặt.
Có điều rất nhanh cô lại bình thường trở lại, mặt vô biểu tình ngó sang chỗ Trịnh Hào Dữ.
Cô có thể nhìn thấy những ngón tay kẹp thuốc lá đặt ở thành chén rượu, trắng, dài, khớp xương rõ ràng.
Bỗng một tia sáng xoẹt qua tay trái của Hàn Thần Hội, đồng thời, ánh sáng vô cùng chói mắt lập loè ở ngón áp út trên tay anh.
Kim cương.
Nhẫn.
Là nhẫn cưới nạm kim cương nhỏ cô chọn cho anh lúc kết hôn.
Hàn Thần Hội ngẩn người.
Bình thường Trịnh Hào Dữ vẫn luôn đeo nhẫn cưới ư?
Kết hôn một năm rưỡi, cơ bản cô chưa bao giờ từng quan tâm anh, đa số thời gian cả hai luôn ở chế độ nước sông không phạm nước giếng, nhất thời cô thế nhưng không rõ bình thường anh có đeo nhẫn hay không.
Hàn Thần Hội sờ ngón áp út trống trơn của mình.
Ngoại trừ khi quay về nhà mẹ đẻ hoặc đi thăm gia đình nhà chồng thì cô mới cố ý đeo nhẫn cưới, còn bình thường hầu như không đeo.
"Mở mở mở!"
"Uống! Trịnh Hào Dữ! Uống đê! Uống!"
Dưới dàn âm thanh sập sình như gió bão, mấy tên con trai ở bên cạnh bàn đã nổ tung.
Trịnh Hào Dữ không nói nhiều nốc một hơi cạn sạch.
"Ha ha ha! Mẹ nó! Vừa rồi khiến ông phải ra ngoài nôn đến ba lần, thật là phong thuỷ luân chuyển, vợ vừa tới đã khiến Tiểu Trịnh thái tử sợ sun vòi rồi à, Tiểu Trịnh thái tử cũng có ngày này?!"
Trịnh Hào Dữ chỉ cười không nói, lại tiếp tục rót đầy ly vừa rồi.
"Được rồi!" Mọi người ồn ào, "Chúng ta tiếp tục! Hôm nay phải khiến Trịnh Hào Dữ uống đến chổng ngược bò lết ra về!"
Và cứ thế Trịnh Hào Dữ thua hết lần này sang lần khác, nốc hết ly này tới ly khác.
Hàn Thần Hội trợn mắt há hốc mồm nhìn Trịnh Hào Dữ, chỉ nhìn anh nâng chén, cạn ly là cô đã cảm thấy hoa hết cả mắt.
Không có so sánh thì không có tổn thương, ngày thường cô còn cho rằng tửu lượng của cô rất cao, nhưng xem ra, cô cũng chỉ là đứa trẻ chưa trải sự đời mà thôi.....!
Không rõ đã qua bao nhiêu ly, rốt cuộc Trịnh Hào Dữ xua xua tay, gạt xúc xắc và chén rượu ra chỗ khác, "Để tôi xuôi xuôi đã....."
"Không được!"
"Không được!"
"Uống uống uống!"
Bất giác Hàn Thần Hội nhớ tới một chuyện.
Bị tên đạo diễn thổ ra lời tán gái mắc ói làm cô chưa kịp đánh tiếng chào ra về với mọi người, đặc biệt là ông sếp tổng công ty cô, nếu cô vẫn không quay lại thì dường như có vẻ không lễ phép, dẫu có thế nào thì cũng phải chào một tiếng.
"Chờ chút......" Hàn Thần Hội vừa phát ra tiếng đã bị Trình Hào Dữ ngăn lại, trực tiếp ôm ngang cô vào lòng.
Hàn Thần Hội vừa "Hả?" một tiếng, giây tiếp theo cả người đã e ấp trong khuỷu tay Trịnh Hào Dữ, hai cặp đùi dính sát nhau không một kẽ hở.
Một ly rượu rơi xuống trước mặt cô, Trịnh Hào Dữ thủ thỉ vào tai cô bằng cái giọng trầm khàn, người ngoài nhìn vào thì giống như hai người ôm hôn thân mật: "Chắn giúp anh mấy ly."
Nếu là thường ngày, Hàn Thần Hội nhất định sẽ dẫm lên chân anh hoặc là véo chân anh, bất mãn nói "Sao em phải chắn rượu cho anh? Em được chỗ tốt gì?" Nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, trước mặt bạn bè của Trịnh Hào Dữ, không cho anh mặt mũi cũng chính là không cho chính mình thể diện.
Hàn Thần Hội đành phải căng da đầu bưng ly rượu thay Trịnh Hào Dữ, nốc một hơi cạn đế.
Những người khác không dự đoán được Trịnh Hào Dữ lại không biết xấu hổ đến mức nhờ con gái chắn rượu thay, có điều ngẫm lại, đó chính là bà xã của cậu ta, cậu ta để bà xã của mình chắn thay hình như....!
Hình như......!
Cay thật! Thế nhưng lại không tìm thấy lý do phản bác:)
"Được lắm, vợ chồng hai người ức hiếp tụi tui đúng không? Hai chấp một sao chơi!"
Ý là, người khác chỉ cần uống một chén riêng Hàn Thần Hội phải uống hai chén.
Hàn Thần Hội vừa soạn xong tin nhắn "chạy trốn" gửi cho sếp thì Trịnh Hào Dữ đã hô to "mở."
Các bàn khác cũng ồ ạt kéo về đây vây quanh xem kịch vui.
"Bốn số bốn!"
"Sáu số bốn!"
"......"
Đến phiên Trịnh Hào Dữ, anh trực tiếp nhắm mắt lại gọi bậy: "Mười lăm số sáu!"
Nghĩa là tất cả xúc xắc trong đĩa phải có 15 viên ra 6 chấm.
Hàn Thần Hội tức tới suýt thì ngạt thở.
Hoang đường!
Quá hoang đường!
15 số 6? Kêu thế mà cũng kêu được?
"Mở!"
"Mở ra cho cậu ta!"
Mọi người mở ra, vài người cộng lại cũng chỉ ra 9 số 6 mà thôi.
Hàn Thần Hội từng chứng kiến Trịnh Hào Dữ đại sát tứ phương, anh không bao giờ nói viển vông như thế.
Thế nên, phản ứng đầu tiên của cô là —— Chết rồi, Trịnh Hào Dữ bị đoạt hồn xuyên qua!
"Em còn ổn chứ?" Trịnh Hào Dữ hỏi nhỏ, "Nếu không được thì thôi chúng ta thanh toán, vứt bừa chìa khoá xe lại cho bọn họ là xong."
Nếu không phải biết Trình Hào Dữ rõ ràng là một con cáo già đội lót người, Hàn Thần Hội đã suýt tưởng rằng anh là người chồng mẫu mực.
Hàn Thần Hội trưng ra cái vẻ gặp chuyện không sợ: "Dĩ nhiên là em ổn rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, cô liền nằm thẳng cẳng.
***
Hàn Thần Hội trơ măt nhìn lọ xúc xắc chưa bao giờ ngừng trong tay Trịnh Hào Dữ.
Mở rồi lại mở...!
Một ly rồi tiếp một ly.
Càng mở càng quá đà, càng uống càng quá mức.
Hàn Thần Hội bên ngoài giả vờ trấn định, nhưng nội tâm đã vò đầu bứt tai, đại não vận chuyển cao tốc, ý định tìm cách giải cứu chính mình thoát khỏi.
Cho đến tận khi Hàn Thần Hội thật sự cảm thấy cô bắt đầu hôn mê, cô cũng chưa tìm được giải pháp......!
Trịnh Hào Dữ hãm hại đào hố, cô lại anh dũng hy sinh, không những không phản kháng ấy thế còn nhảy xuống, lại còn tự mình chủ động lấp đất lên người.
Cô hẳn nên từ chối ngay từ lúc ban đầu!
Nếu ban nãy cô mới chỉ là đứa trẻ chưa trải sự đời, thì hiện tại cô chính là con ất ơ chui đầu vô lưới.
Má Hàn Thần Hội đỏ hây hây, mắt lim dim, quay đầu lườm đầu sỏ gây tội, vừa mở miệng đã nấc cục một cái, đầy mùi rượu phả lên mặt anh, "Các hạ cao thủ tuyệt đỉnh......" Cô nghiêng ngả lảo đảo giơ tay lên làm động tác ôm quyền với anh, "Hôm nay, tại hạ nhận bại!"
Trịnh Hào Dữ cười như không cười mà nhìn Hàn Thần Hội, giống như thấy cô nhận thua là một chuyện hết sức vui vẻ với anh.
"Tới tới tới, tiếp tục ——"
"Không chơi không uống, bọn tôi phải về nhà." Trịnh Hào Dữ vớt Hàn Thần Hội vào trong lòng, ôm lấy chiếc eo thon đã mềm thành bông của cô, bày ra vẻ kiệt ngạo phán, "Hôm nay trẫm đã nhớ kỹ "hành vi phạm tội" của các ngươi, chờ xem lần sau trẫm bắt "kẻ phạm tội" các ngươi về quy án thế nào, không tên nào trốn thoát."
"Ai yo ~ ai yo ~ anh Dữ, anh rõ ràng là "tù nhân chiến tranh số 1" đấy được không...." Một cậu thanh niên thoạt nhìn trông nhỏ tuổi nhất ở chỗ này nhìn Hàn Thần Hội, rồi lại nhìn chung quanh bốn phía, chẹp miệng, "Em vẫn không hiểu, anh Dữ rõ ràng chưa tới tửu lượng mà, vì sao lại để cô ấy chắn rượu? Rồi lại lao lực đem "phần tử phạm say" về nhà?"
"Lao lực? Đấy rõ ràng là tính thú đấy em trai ạ." Người bên cạnh vẻ trang nghiêm đúc kết: "Uống quá nhiều dễ "hành động", hiểu không?"
Hàn Thần Hội rốt cuộc cũng là người có tửu lượng cao, tuy đầu choáng váng nhưng còn chưa đến mức bất tỉnh nhân sự.
Cô biết được Trịnh Hào Dữ đã đỡ cô ra Tinh Bang Starbon như thế nào, biết bọn họ đã ngồi chiếc xe nào về nhà, cũng biết luôn lúc bọn họ vào cửa, cái con anh vũ thành tinh mà Trịnh Hào Dữ nuôi kia còn giả thành một ông chú già cục cằn, dùng cái giọng bèo nhèo mắng cô: "Hàn Thần Hội tiểu huynh đệ làm gì đấy, đừng uống rượu, đừng lái xe, đừng có chạm vào tôi, đáng ghét quỷ sứ hà......"
Mọi người thường nói, nói như vẹt, cũng không biết tên nào dạy nó gọi cô là "tiểu huynh đệ":)
Cô cũng biết Trịnh Hào Dữ đã ôm cô lên tầng ra sao, ôm vào bồn tắm rồi lại ôm ra ngoài như thế nào.
Chuyện sau đó...!hết thảy đều là nước chảy thành sông.
Ánh trăng đêm nay không tỏ, Hàn Thần Hội mơ màng thấy được những đường cong tuyệt đẹp và những nơi mỹ diệu ngon miệng trên cơ thể Trịnh Hào Dữ, còn nhiều hơn cả lúc cô tưởng tượng ở phòng bao.
Khoảng thời gian Trịnh Hào Dữ ở nhà lần trước, Hàn Thần Hội "khước từ ngoài cửa" với anh, cô đã không nhớ nổi lần gần nhất Trịnh Hào Dữ hôn cô là khi nào, có lẽ là nửa tháng trước, cũng có lẽ là một tháng trước......!
Cô lạ lẫm đần độn, chừng như đang đặt mình trong một sơn cốc không người, bơi lộn giữa đỉnh sóng và đáy cốc.
Tất cả dường như thật xa lạ.
Tất cả lại dường như thật quen thuộc.
Trăng treo rồi lại lặn, hoa tàn rồi lại nở.
Gió nhẹ thổi qua, cuốn bay đoá hợp hoan đỏ nhạt trong hoa viên, dập dìu theo chiều gió rồi khẽ khàng đậu xuống trên bệ cửa sổ của phòng ngủ.
—
Nếu truyện khiến bạn thả lỏng sau một ngày căng thẳng thì hãy cho mình 1vote 1like page như một động lực để mình thêm tích cực chia sẻ đến mọi người nhé!
.