Editor: Kỳ Giản Niệm
7.
Ngày mai thi tháng, lúc tôi xem danh sách phòng thì phát hiện tên cô ấy khá gần tên tôi.
Liễu Hiểu Vũ… Nhớ đến khuôn mặt hồng hào đáng yêu kia, tôi không nhịn được mỉm cười, mong chờ đến ngày mai.
Ngày thi tháng, trời mưa lất phất, tôi gập ô lại đi vào phòng học nhìn chỗ ngồi của cô ấy, cô ấy vẫn chưa đến.
Lấy đồ dùng xong, tôi đứng ngoài cửa lớp đợi thì thấy cô ấy cầm ô trong suốt đi tới.
Mưa rơi càng lúc càng nhiều, cô ấy tới càng lúc càng gần, đứng cách tôi một đoạn.
Cô ấy lấy bút với vở ra, dựa vào lan can yên lặng ôn bài.
Vẻ mặt cô ấy điềm tĩnh, mái tóc đen nhánh được buộc gọn sau đầu, có vài sợi ngắn bám vào cổ cô, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo ấy.
Một lát sau, cô ấy đưa tay lên đẩy mắt kính, sau đó ngước mắt lên nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.
Liễu Nhiễu Vũ…
Mà tôi, cũng ngắm mưa*.
*Theo nghĩa Hán – Việt, “Vũ” có nghĩa là mưa, ý của Phương Trạm là ngắm Liễu Hiểu Vũ.
8.
Cô ấy ngồi trước tôi, tôi chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô ấy.
Thi tháng ba ngày, ba ngày đều mưa, cả ba ngày tôi đều ngắm mưa.
9.
Cô ấy học lớp hai, tầng một, còn tôi học lớp năm, tầng hai.
Lớp năm nằm cạnh cầu thang bên trái của tòa nhà, hầu hết mọi người đều đi cầu thang bên trái, còn tôi lại đi cầu thang bên phải.
Buổi sáng hôm nay, sau khi hết tiết, mọi người vội vàng chạy đến nhà ăn, Vạn Trường Minh khoác vai tôi, lôi tôi ra khỏi phòng học, “Lát nữa tan học đi chơi bóng rổ đi, lâu lắm rồi cậu chả đi gì cả!”
Tôi kéo cậu ấy đi sang phía bên phải, ngược lại với cả đám người.
“Này! Cậu làm gì thế? Sao lại đi bên này?”
Tôi nói: “Mình thích.
”
Cậu ấy trợn mắt: “Cậu có bệnh hả?”
Đi qua cửa lớp hai, quả nhiên tôi thấy cô ấy chậm chạp đi về phía cửa lớp, tôi lập tức đi chậm lại, làm Vạn Trường Minh suýt nữa thì vấp chân.
Cậu ấy vỗ vai tôi, hỏi: “Phương Trạm, cậu làm gì thế hả!?”
Tôi không thèm để ý đến cậu ấy, khoảng cách giữa tôi và cô gái nhỏ nhắn trước mắt càng ngày càng gần, tôi không khỏi thở chậm lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, nuốt nước bọt để bình tĩnh hơn, nhưng tim đập càng lúc càng nhanh.
Đáng giận hơn là Vạn Trường Minh vẫn đang lải nhải bên tai tôi, “Mình nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe thấy không? Hôm nay cậu nhất định phải đến! Mình phải dạy dỗ cho đám ranh kia…”
Càng ngày càng gần… Hôm nay ánh mặt trời không quá gắt, tia nắng vàng rực rỡ chiếu lên người cô ấy, giống như tiên nữ lạc vào nhân gian.
Lúc cô ấy đi lướt qua, tôi vội cúi đầu, chỉ dám liếc bóng lưng cô ấy.
Tôi đi theo phía sau, cực kỳ căng thẳng, mãi đến lúc cô ấy rẽ đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ê! Cậu sao thế!? Sao chả nói gì hết?”
Tôi nhìn dáng vẻ sắp tức hộc máu của cậu ấy, cười, “Mình sẽ đi mà, cậu yên tâm.
”
10.
Sau khi tan học, tôi với lấy quả bóng rổ trong ngăn bàn, hùng hổ đi cùng Vạn Trường Minh vào sân bóng.
Khởi động xong, cả đám đứng giữa sân, bắt đầu thể hiện khí thế của mình.
Tiếng còi vang lên, có người lập tức chuyền bóng.
Tuy hôm nay trời nắng, nhưng thi thoảng có gió thổi qua, nên không làm người ta khó chịu lắm.
Rất nhanh, Vạn Trường Minh đã bị bao vây, cậu ấy đứng ở phía xa nháy mắt ra hiệu cho tôi, tôi hiểu ý giơ tay lên bắt lấy bóng, tôi đứng tại chỗ, trùng gối xuống, chờ đối phương quay lại thì bóng trong tôi đã bay lên rơi vào rổ rồi.
“Bóng đẹp đấy!”
“Làm tốt lắm!”
Tôi cười, lau mồ hôi trên trán rồi đập tay với Vạn Trường Mình, vừa xoay người lại, tôi bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc trên sân bóng rổ.
Cô cầm một chai nước khoáng, hăng hái theo dõi trận đấu, thi thoảng sẽ nói nhỏ gì đó với bạn học bên cạnh.
Có lẽ là vừa chạy xong, tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng, tôi vội quay người đi, không nhìn cô ấy nữa.
Nhưng mà… tôi lại không nhịn được liếc mắt một cái, chỉ liếc một cái thôi… đúng lúc này, ánh mắt cô ấy vô tình nhìn về phía tôi… Cô ấy bật cười, đuôi mắt cong cong.
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, trái tim tôi không ngừng đập loạn, cả người tràn đầy năng lượng.
Vương Vân ở đối diện khom lưng chống gối, thở hồng hộc hỏi: “Phương Trạm, hôm nay cậu ăn phải thuốc gì thế, sao lại mạnh như vậy?”
Tôi lau mồ hôi, chỉ cười không nói gì.
11.
Năm lớp 11 chia khối, thành tích môn văn của tôi thật sự không nhìn nổi nên tôi đăng ký tự nhiên, nhưng Vạn Trường Minh lại cực kỳ rầu rĩ, bởi vì thành tích môn văn và môn lý của cậu ấy đều nát như nhau.
Cậu ấy nằm sấp trên bàn, buồn bã nói: “Học tự nhiên khó lắm, mình không theo nổi… Nhưng môn văn cũng rất phức tạp, phải học thuộc rất nhiều cái!”
Tôi lấy một bài thi toán ra sửa lại vài chỗ, nói: “Không phải cậu thích môn văn lắm à?”
“Thích là một chuyện, còn học thuộc là một chuyện khác!”
“Không thì cậu ném xúc xắc đi, ra cái gì thì chọn cái đó.
”
Cậu ấy ngẩng đầu, nhìn tôi đầy oán hận, “Cậu nghiêm túc đấy à?”
Vạn Trường Minh thở dài: “Nói thật, nếu cậu không giúp mình, mình sẽ phát điên mất.
”
Tôi cầm lấy sách gõ đầu cậu ấy, “Mình có thể lấy búa giúp cậu đấy.
”
12.
Mặc kệ cậu ấy rầu rĩ thế nào thi kỳ thi chia khối vẫn phải đến, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Vạn Trường Minh chọn khối xã hội.
Tôi nghe nói, Liễu Hiểu Vũ cố tình chọn khoa tự nhiên, hơn nữa thành tích của cô ấy rất tốt, nhất định sẽ được xếp vào ba lớp top đầu.
Thành tích môn văn của tôi thật sự tệ đến nỗi không nỡ nhìn, chắc chắn tổng điểm sẽ bị kéo xuống.
Tôi muốn học chung lớp với cô ấy, cho nên, một tháng trước kỳ thi, tôi học ngày học đêm, trong đầu toàn là từ đơn, các mẫu câu tiếng Trung và vô vàn kiến thức lịch sử, địa lý.
Tôi dám cam đoan, dù là đợt thi tuyển sinh vào 10 thì tôi chưa từng cố gắng đến vậy.
Trời ơi, nếu không được học chung lớp với cô ấy, chắc tôi phát điên mất.
13.
Trời không phụ lòng người!
Sau kỳ thi, khi nhìn thấy tên tôi và tên cô ấy trên danh sách dán ở cửa lớp hai, tôi rất muốn cười thật to!
Ha ha ha ha ha ha ha ha
14.
Giáo viên chủ nhiệm mới của lớp dạy Hóa, nổi tiếng là nghiêm khắc, bà ấy nói sẽ sắp chỗ dựa theo chiều cao trước, rồi đến thành tích, nên tôi được xếp ở bàn cuối.
Dáng người Liễu Hiểu Vũ nhỏ nhắn nên ngồi bàn hai, trùng hợp là, chúng tôi ngồi chung dãy.
Tôi vẫn ngồi phía sau, nhìn chằm chằm mái tóc dài xõa sau lưng cô ấy.
Lúc nộp bài tập, mỗi bàn của dãy sẽ thu bài tập của một môn, bàn hai thu bài tập toán, mà bàn cuối không cần làm gì cả.
Sáng nào, cô ấy cũng là người đầu tiên đi thu bài tập, lúc đến chỗ tôi, cô ấy sẽ nhẹ nhàng nói nộp bài tập.
Mỗi lần tôi đều giả vờ lục cặp sách để tìm.
Nhưng thật ra, tôi biết thừa vở bài tập ở chỗ nào, chỉ là cố ý không lấy ra, muốn cô đứng lại lâu hơn một chút.
15.
Giáo viên tiếng Anh nói tuần sau có cuộc thi diễn kịch bằng tiếng Anh, hy vọng mọi người sẽ tham gia.
Sau khi thấy Liễu Hiểu Vũ đăng ký, tôi lập tức mạo hiểm đăng ký theo.
Thật ra, sau khi đăng ký tôi đã hối hận rồi, nhưng trong danh sách, tên của chúng tôi nằm rất gần nhau, không xa như vị trí thực tế, nên tôi không nỡ gạch đi.
Vì vậy, tôi chỉ có thể về nhà chăm chỉ luyện đọc để không bị mất mặt thôi.
.