Thế Thiệu Vũ nghe cô nói câu đó, mọi động tác đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn cô, môi mỏng nhếch lên thành một vòng cung, mái tóc màu tím rượu che khuất đi ánh mắt làm người ta khó có thể nhận ra anh đang có cảm xúc gì.
- Dừng? Giai Hân tiểu thư, em đang đùa với tôi à?
Nói xong còn không quên dùng tay nhấn nhẹ trêu đùa hạt đậu nhỏ non mềm bên dưới nơi tư mật của người con gái.
- Ưm.. a.. dừng..
Lời cầu xin nhưng tại sao lại giống như lời rên rỉ nỉ non thế này?
Chính Vũ Giai Hân cũng không tin rằng cô lại có thể phát ra cái âm thanh thập phần xấu hổ đó, hiện tại cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Vừa nghe tiếng rên rỉ nỉ non của cô, cả tế bào trong cơ thể của Thế Thiệu Vũ như bị dây điện chạm vào. Không thể kìm được, ánh giải thoát quần áo trên người của chính mình, đem côn th*t thô to cứng rắn đâm mạnh vào hoa huy*t hồng phấn.
- A!
Vũ Giai Hân thét lên một tiếng tràn đầy thảm thương, đau quá.. cô đau quá.. đau như muốn xé nát tâm can..
Vừa tiếp xúc với hoa huy*t chật hẹp, bị cản trở bởi một lớp màng càng làm cho khoái cảm trong người anh dâng trào, cả cơ thể như bị sôi sục.
Đây là lần đầu tiên của cô sao?
- Hân Hân, em vẫn còn là xử nử?
Thế Thiệu Vũ hỏi, mặc dù bề ngoài là câu hỏi nhưng thực chất bên trong lại là khẳng định. Bị ngăn trở bởi lớp màng mỏng manh kia, anh đương nhiên biết cô là xử nử.
Khốn kiếp thật!
Trong đầu không ngừng dấy lên cảm giác tội lỗi, ánh mắt lạnh băng chợt trở nên đau lòng nhìn cô gái dưới thân mình. Anh đưa tay, vén nhẹ những lọn tóc lộn xộn trên khuôn mặt tuyệt sắc của cô, đặt một nụ hôn trên vầng trán thanh tú, dịu dàng nói:
- Xin lỗi!
Nghe được lời xin lỗi và ánh mắt thâm tình của người đàn ông, Vũ Giai Hân đột nhiên mềm lòng, mềm lòng vì ánh mắt dịu dàng của anh nhìn cô, mềm lòng vì một tiếng "Hân Hân", cô vô thức thốt ra một câu:
- Anh.. có thể tiếp tục..
- Được sao?
Lần này thì Thế Thiệu Vũ rất kinh ngạc trước quyết định của cô..
- Được!
Thế Thiệu Vũ lần nữa đặt một nụ hôn trên vầng trán trắng trẻo của cô, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết, chính anh cũng không biết tại sao.
Đẩy côn th*t thô to của chính mình vào nơi tư mật ẩm ướt một chút máu đỏ của Vũ Giai Hân, anh nhấp mạnh từng chút, cảm giác được bên trong của cô quả thật rất chật hẹp.
- Hân Hân, em thật chặt..
- Ưm, thật đau.. anh..
Vũ Giai Hân nhắm chặt mắt, vô thức kêu đau nỉ non, cô cảm nhận được bên dưới âm hộ rất đau nhưng vẫn có một chút khoái cảm mãnh liệt dâng trào trong cơ thể của cô.
Vì tiếng rên rỉ nỉ non của cô mà Thế Thiệu Vũ nhiệt huyết sôi trào, anhluận động ngày càng nhanh hơn, cố gắng đẩy mạnh côn th*t nóng hổi thô to của mình vào âm hộ ẩm ướt của Vũ Giai Hân, anh mỉm cười nhìn cô gái dưới thân:
- Gọi anh là Vũ..
- Vũ, ưm.. a..
Vũ Giai Hân dần dần chìm vào đê mê của dục vọng, chẳng còn biết trời đất, khi cảm nhận được người đàn ông sắp không chịu đựng được nữa, cô nhanh chóng lấy lại ý thức, thấp giọng khẩn cầu:
- Không.. không được bắn..
Thế Thiệu Vũ gầm một tiếng đầy sảng khoái, rút vật cứng rắn ra khỏi cơ thể mềm mại, vật cứng rắn thô to vừa được giải thoát ra bên ngoài, nhanh chóng phun ra một dòng tinh dịch màu trắng nóng hổi ngay trên vùng bụng ngọc ngà trong trẻo của Vũ Giai Hân.