Xin Hãy Ôm Em

Hôm sau, mặt trời lên cao.

Khi Lâm Uyển Bạch đi vào sân nhặt cúi thì nghe thấy có tiếng hét loáng thoáng vọng từ ngoài cửa vào.

Cô vội vàng rảo nhanh bước chân đi ra ngoài, mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Dung đang đứng xoay tròn tại chỗ, liên tục kêu: "Trời ơi, chỗ này có trộm! Mau tới bắt trộm!"

"Cô ơi, sao thế ạ?"

Lâm Uyển Bạch tiến tới, lo lắng hỏi.

Hoắc Dung chỉ về phía sau, sốt sắng nói: "Xe của cô biến mất rồi! Rau cải trắng, quê của cháu có trộm ăn cắp xe!"

Lâm Uyển Bạch nhìn qua, cuối cùng cũng phát hiện ra có điểm nào không đúng. Chiếc BMW màu đen tối qua đỗ ở đó hình như đã biến mất.

"À, cô ơi, cô đừng sốt ruột quá!" Lâm Uyển Bạch cũng hơi khó hiểu, không biết nên làm sao cho ổn: "Những người ở dưới quê đều rất thật thà, sẽ không làm chuyện này đâu. Lát nữa cháu sẽ hỏi hàng xóm láng giềng xung quanh tìm giúp cô..."

"Không cần tìm đâu, Trường Uyên lái đi rồi!"

Một giọng nam giới ngắt lời cô, là Tần Tư Niên vừa từ nhà bên cạnh đi ra, miệng vẫn còn ngáp ngủ.

Hoắc Dung dường như không ngờ, sửng sốt: "Trường Uyên? Nó lái đi?"

"Vâng, nghe nói là có công việc cần giải quyết, sáng sớm nay đã đi rồi." Tần Tư Niên gật đầu, uể oải vươn vai về phía mặt trời: "Hình như trời còn chưa sáng, cháu còn đang mơ màng ngủ, nên chẳng cản được!"

"Vậy chúng ta phải làm sao?"

"Cậu ấy nói chiều nay sẽ cử chú Trần qua đón chúng ta về thành phố!"

Lâm Uyển Bạch đứng bên lắng nghe, ngón tay hơi cuộn lại. Hoắc Trường Uyên đi rồi ư?

"Có chuyện công việc gì quan trọng phải giải quyết chứ, chẳng phải khi xuống đây nó đã gọi điện cho trợ lý Giang hoãn tất cả các lịch trình sao?" Hoắc Dung lẩm bẩm, sau đó nhướng mày nhìn cô: "Rau cải trắng, tối qua cháu đã nói gì khiến nó kích động rồi?"

"Cháu..." Lâm Uyển Bạch như ngừng thở.

Hoắc Dung thấy vậy càng hiểu rõ hơn, lắc đầu chép miệng: "Khả năng chịu đựng áp lực tâm lý quá kém!"

Lâm Uyển Bạch nhớ lại tối qua, ánh mắt anh tối đi, sau đó anh nói "Anh nhìn em đi vào trong" như mọi lần. Khi đóng cửa lại, ánh mắt kia dường như vẫn còn dính chặt lấy lưng cô.

Buổi chiều, chiếc Bentley đen do chú Trần lái dừng lại trước cửa.

Hoắc Dung bảo cô đi cùng, biết cô không nỡ xa bà ngoại, cũng rất chu đáo đợi cô tới tận chập tối rồi cả đoàn mới lên đường quay lại thành phố.

Lên đường cao tốc, đường sá cũng đẹp hơn, Lâm Uyển Bạch dần dần chìm vào giấc ngủ. Cô mơ thấy nhiều thứ, trong mơ cô một mình bị vây trong một vách núi dựng đứng, bên dưới sâu muôn trượng, cô không thể nhúc nhích, rất sợ hãi.

Lúc này Hoắc Trường Uyên xuất hiện, đứng cách đó vài mét.

Tay anh kẹp điếu thuốc nhưng không tiến tới. Cô bắt đầu gọi tên anh, anh vẫn chỉ nhìn cô chăm chú từ phía xa như thế.

Bỗng nhiên, có một bóng hình cao ráo đi tới, khi mỉm cười trên má có lúm đồng tiền. Là vợ chưa cưới của anh, thân mật khoác tay anh, sau đó nói câu gì đó, cuối cùng hai người họ quay đi, từng bước từng bước rời xa cô.

Đá dưới chân bắt đầu lở xuống, cả người cô cũng sắp rơi thẳng.

Hoắc Trường Uyên, đừng mà...

Lâm Uyển Bạch choàng tỉnh giấc, khoang xe lại sắc nét trong tầm mắt, cô dần dần bình tĩnh lại.

Hoắc Dung ngồi bên cạnh mỉm cười: "Tỉnh ngủ rồi à?"

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch hơi ngại.

Nhìn Tần Tư Niên ngồi ở ghế lái phụ cũng đang khoanh tay say giấc nồng, cô mới không còn xấu hổ nữa.

Hoắc Dung vẫn nhìn cô, từ tốn lên tiếng: "Rau cải trắng, ban nãy trong mơ cháu cứ gọi tên của Trường Uyên suốt."

"... Cháu có gọi suốt đâu ạ!" Lâm Uyển Bạch ấp úng giải thích.

"Xem ra cháu mơ thấy nó thật rồi?" Hoắc Dung phì cười vì vẻ ngốc nghếch của cô.

Lâm Uyển Bạch sầu não cắn môi, không dám nói thêm một câu nào, sợ càng nói càng sai nhiều.

"Có nhung nhớ mới có mộng mị." Hoắc Dung thấy cô cúi gằm xuống, không còn trêu chọc nữa, mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một câu ý tứ sâu xa: "Có nhiều lúc, chúng ta cứ nghĩ mình đã lựa chọn rồi, nhưng lại chẳng thể kiểm soát được trái tim."

...

Thứ Hai, một ngày làm việc bận rộn.

Kết thúc giờ nghỉ trưa, Lâm Uyển Bạch vừa ngồi vào ghế thì quản lý từ trong phòng làm việc đi ra, lao thẳng tới chỗ cô: "Tiểu Lâm à, cô đọc qua chỗ tài liệu này một chút, lát nữa phải họp."

"Đây là..." Lâm Uyển Bạch nhìn chỗ tài liệu, sững người.

"Trước đó chẳng phải Hoắc tổng nói có một dự án hợp tác góp vốn với một công ty liên kết sao. Đây chính là dự án đó, đã thành công bước đầu trong việc đạt được thống nhất chung rồi!" Quản lý giải thích.

Lâm Uyển Bạch mím ômí, cũng nhớ lại hình như đúng là có việc này, nhưng không ngờ nó thật sự tiếp tục.

Một tiếng đồng hồ sau, quản lý một lần nữa đi tới trước mặt cô, gõ lên mặt bàn.

"Đi thôi, cùng tôi tới Hoắc Thị một chuyến!"

"Vâng."

Một lần nữa bước chân vào Hoắc Thị, tâm trạng của Lâm Uyển Bạch không có nhiều khác biệt, chỉ là suốt cả quá trình cô đều bất giác nắm chặt tay.

Cô bỗng phát hiện mình hơi khó hiểu.

Có chút mong chờ sẽ được gặp Hoắc Trường Uyên, nhưng lại có chút không mong sẽ gặp anh.

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, họ được thư ký dẫn vào phòng họp.

Người tiếp đón và chủ trì buổi họp là một quản lý cấp cao của một bộ phận, suốt cả buổi không hề thấy bóng dáng Hoắc Trường Uyên. Sau khi kết thúc buổi họp đi ra, Lâm Uyển Bạch ngang qua văn phòng tổng giám đốc, tò mò liếc nhìn, phát hiện bên trong trống trơn, không một bóng người.

Hơn nữa hình như cô phát hiện ra, lần này tới Hoắc Thị cũng không thấy cả Giang Phóng.

Lẽ nào đi công tác rồi?

Lâm Uyển Bạch và quản lý vào trong thang máy không bao lâu thì có một thư ký nhỏ đi tới phòng làm việc, nắm lấy tay nắm cửa định kéo vào. Có điều vừa định làm, cô ấy đã bị một người khác nghiêm giọng ngăn cản: "Cô định làm gì!"

"Giám đốc!" Cô thư ký cuống quýt giải thích: "Tôi thấy Hoắc tổng không đi làm, cửa phòng tổng giám đốc thì cứ để mở, thế nên..."

"Đây là lời dặn dò của Hoắc tổng!" Giám đốc bực dọc nói, đồng thời thông báo: "Báo xuống dưới, không ai được phép đóng cửa này vào!"

"Vâng!" Cô thư ký lập tức trả lời.

Ngày hôm sau, cùng thời gian ấy, Lâm Uyển Bạch một lần nữa tới đây họp với quản lý. Vẫn như ngày hôm qua, là một quản lý cấp cao đón tiếp họ, tầng trên cùng vẫn không có bóng Hoắc Trường Uyên và Giang Phóng, cửa phòng tổng giám đốc vẫn rộng mở, để lộ một căn phòng trống trơn.

Từ tòa nhà đi ra, di động của Lâm Uyển Bạch đổ chuông.

Là Hoắc Dung gọi tới, không biết có chuyện gì, cô ngập ngừng bắt máy: "Alô..."

"Rau cải trắng, cháu đang làm gì?" Hoắc Dung cười hỏi.

"Cháu vừa cùng lãnh đạo ra ngoài đi họp, bây giờ đang chuẩn bị quay về công ty." Lâm Uyển Bạch thành thật trả lời.

"À, vậy à!" Hoắc Dung khẽ đáp.

Sau đó lại nói đôi ba câu bâng quơ như không hề có chuyện gì, Lâm Uyển Bạch đành phải chủ động hỏi: "Cô, cô gọi điện thoại tới có chuyện gì không ạ?"

"Đúng là có chuyện thật." Hoắc Dung hình như chỉ đợi cô hỏi, ngừng một chút rồi tỏ ra thần bí: "Chuyện của Trường Uyên, cháu có nghe không?"

"... Cháu có thể chọn không nghe không?" Lâm Uyển Bạch thăm dò hỏi.

"Đương nhiên là không!" Hoắc Dung trả lời ngay.

"..." Lâm Uyển Bạch dở khóc dở dười, biết ngay sẽ như vậy mà.

Cô đổi di động sang bên cạnh, chờ đợi Hoắc Dung nói tiếp, nhưng không ngờ câu nói bật ra trong điện thoại lại khiến cô suýt làm rơi nó: "Trường Uyên bị tai nạn giao thông rồi."

"... Tai nạn giao thông ạ?" Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.

"Đúng thế!" Ngữ khí của Hoắc Dung cứ chậm rãi: "Hôm qua nó tự lái xe về thành phố đấy, lúc vào trung tâm thì đâm vào dải phân cách! Ôi trời, đó là mẫu BMW mới nhất cô vừa mua, mui xe bị đâm đến biến dạng luôn, gương chiếu hậu và kính chắn gió vỡ hết! Cô vừa từ cửa hàng bảo dưỡng về, họ nói sửa chữa hơi phức tạp..."

Nghe một lúc chỉ toàn xung quanh chiếc BMW đó, Lâm Uyển Bạch hơi sốt ruột, bất giác ngắt lời bà: "Cô, vậy còn Hoắc Trường Uyên ạ? Tai nạn có nghiêm trọng không ạ? Anh ấy sao rồi..."

"Yên tâm đi, chưa chết được!" Hoắc Dung chỉ nói một câu như vậy.

Lâm Uyển Bạch còn muốn hỏi tiếp gì đó thì cuộc gọi đã kết thúc.

Sau đó trở về công ty, đến tận lúc tan làm cô vẫn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Đứng trước bến xe buýt đợi một lúc lâu, sau khi xe đến, cô vẫn lựa chọn bắt taxi, đi thẳng tới chỗ ở của cô bạn thân Tang Hiểu Du.

"Cá nhỏ, cậu giúp mình gọi cho bác sỹ Tần một cuộc được không?"

"Sao thế?" Tang Hiểu Du vừa nghe đã có vẻ không tình nguyện: "Sao phải gọi điện thoại cho loại cầm thú đột lốt người đó! Mình không gọi đâu!"

Lâm Uyển Bạch mím chặt hai môi, đành nói: "Hình như Hoắc Trường Uyên bị tai nạn nhập viện rồi, bác sỹ Tần có lẽ sẽ biết rõ. Cậu hỏi giúp mình xem tình hình thế nào..."

Tang Hiểu Du nghe vậy, không lằng nhằng nữa, lập tức rút di động gọi ngay.

Đường truyền được kết nối, Tang Hiểu Du nhảy dựng lên khỏi sofa, kêu gào ầm ĩ mấy câu rồi mới quay về chuyện chính.

Sau khi ngắt máy, Tang Hiểu Du tường thuật lại cho cô: "Hỏi rõ ràng rồi! Nói là trong xe có túi khí nên người không có nguy hiểm gì. Ngoài một vài vết xước xát ra thì bắp chân phải có dấu hiệu rạn xương nhẹ. Bây giờ không còn việc gì rồi, đang nằm ở bệnh viện nghỉ dưỡng đấy!"

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Dung tuy không nói bất kỳ chuyện gì về vết thương của anh nhưng luôn nhấn mạnh con BMW đó của mình bị đâm thảm hại đến mức nào, khiến cô thót tim, không thể yên tâm được. Bây giờ đã chắc chắn anh không sao, cuối cùng cô cũng yên lòng.

Cùng nhau ăn cơm tối xong, Lâm Uyển Bạch bắt xe trở về nhà khi trời đã tối.

Vừa mở cửa ra, di động của cô lại đổ chuông.

Là một số điện thoại lạ, cô đặt bên tai, vang lên một giọng nam quen thuộc: "Bác sỹ Tần?"

"Ừm, tôi đây!" Tần Tư Niên ở đầu kia nói: "Cô Lâm, tôi có thể nhờ cô giúp một việc không?"

"Anh cứ nói đi..."

"Cô biết nấu mỳ?"

Lâm Uyển Bạch sững người: "Tôi biết..."

"Vậy thì đúng rồi!" Tần Tư Niên có vẻ rất vui, như tìm được cứu tinh vậy: "Mấy hôm nay Trường Uyên bị tai nạn nhập viện, gần như chẳng ăn uống gì, làm bác sỹ chữa chính cho cậu ấy sốt ruột ghê gớm, tìm tôi mấy lần rồi! Dù là bữa ăn dinh dưỡng của bệnh viện hay đồ ăn cô và tôi mua ở ngoài về, cậu ấy đều không ăn! Buổi trưa cậu ấy chủ động nói muốn ăn mỳ, kết quả tôi mua về cậu ấy chỉ khều hai gắp, không ăn miếng nào!"

"..." Lâm Uyển Bạch nắm chặt di động.

Ở đầu kia, ngữ khí Tần Tư Niên rất khẩn thiết: "Cô Lâm, thế nên có thể phiền cô không? Cô giúp tôi nấu một bát mỳ mang qua đây, xem cậu ấy có chịu ăn không. Nếu không dù có ở trong bệnh viện cũng không khỏe lại được!"

Câu cuối cùng đã chọc đúng vào điểm yếu của cô, khiến cô không từ chối được.

"Được..." Lâm Uyển Bạch không chần chừ: "Bây giờ tôi sẽ nấu ngay!"

Ngắt điện thoại, Lâm Uyển Bạch liền xỏ giày đi vào bếp.

...

Một tiếng sau, Lâm Uyển Bạch xách hộp giữ nhiệt đi vào khoa nội trú.

Là bệnh viện tư nơi Tần Tư Niên làm việc, trước kia bà ngoại cũng nằm đây thế nên cô rất thạo đường.

Thật ra từ lúc Hoắc Dung gọi tới, cô suýt nữa đã lao tới bệnh viện. Về sau biết anh không sao, cô vẫn muốn đến tận mắt xem thử, nhưng lại cảm thấy không biết nên quan tâm với thân phận gì, việc mang mỳ đã tạo cho cô một cái cớ.

Đi thang máy lên khoa Xương, Lâm Uyển Bạch đi ra ngoài. Đã tối muộn nên bên trong không có nhiều người, thi thoảng lại có những bác sỹ mặc áo blouse trắng hoặc y tá đi ngang qua.

Cô vừa đi về phía phòng bệnh cao cấp vừa nhìn số ngoài cửa phòng.

Bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng người.

Vẫn cao ráo y hệt trong giấc mơ, mặc một bộ đồ kinh điển của Chanel, mái tóc xoăn bồng bềnh đung đưa theo từng nhịp bước chân. Cô ta đứng trước một cửa phòng nào đó, khi giơ tay đẩy cửa, cô nhìn thấy góc nghiêng, ngũ quan rất đẹp, khóe miệng còn thấp thoáng ẩn hiện má lúm đồng tiền.

Bước chân Lâm Uyển Bạch khựng lại, cô nắm chặt chiếc hộp trong tay.

Cô cười khổ, đành quay người trở lại thang máy.

Cô đi lên thêm hai tầng nữa, là khoa Tim mạch. Lâm Uyển Bạch đi vào văn phòng của Tần Tư Niên, anh ấy đang trực ban, trên máy tính kẹp mấy ảnh chụp CT của bệnh nhân để nghiên cứu, biểu cảm vừa nghiêm túc vừa tập trung.

Cô bỗng nhiên cảm thấy nên chụp lại một bức ảnh đưa cho Tang Hiểu Du, để cô ấy biết thật ra khi mặc áo blouse trắng, Tần Tư Niên cực kỳ quyến rũ.

"Cô Lâm? Mau vào ngồi đi!"

Lâm Uyển Bạch đi vào, đưa cho anh ấy hộp giữ nhiệt: "À, tôi nấu xong mỳ rồi đây..."

"Ngửi mùi là thấy ngon rồi!" Tần Tư Niên mở ra rồi cảm thán một câu: "Vậy đừng đợi nữa, cô Lâm, đi thôi, chúng ta mau mang qua cho Trường Uyên nào!"

"Tôi chắc không tiện lắm đâu..." Lâm Uyển Bạch đứng im.

"Sao lại không tiện?" Tần Tư Niên không hiểu.

Cô cụp mắt xuống, mí mắt hơi run dưới ánh đèn: "Tôi vừa nhìn thấy vợ chưa cưới của Hoắc Trường Uyên..."

Tần Tư Niên nghe xong, sững người, dường như cũng không biết nên nói gì.

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, cố gắng cười, thúc giục: "Bác sỹ Tần, anh mau mang qua cho anh ấy đi, nếu không để lâu mỳ trương lên, nhũn ra ăn sẽ không ngon đâu!"

"Được." Tần Tư Niên cân nhắc rồi nhanh chóng gật đầu, nhưng rồi lại trầm tư nói: "Vậy cô ở đây đợi tôi một lát, tôi mang trả hộp cho cô!"

Lâm Uyển Bạch gật đầu ngay không từ chối, nhưng dường như hiểu dụng ý của anh ấy, cô nói một câu: "Bác sỹ Tần, tôi cũng nhờ anh một việc, đừng nói với anh ấy tôi mang đến nhé!"

Mười phút sau, hoặc chưa đến mười phút.

Tần Tư Niên xách hộp giữ nhiệt quay lại, vạt áo blouse tung bay theo động tác của anh ấy.

"Thần kỳ thật đấy! Cô đoán xem, tôi vừa mang mỳ đến, Trường Uyên ngửi mùi đã cầm đũa lên ăn ngay rồi, hơn nữa còn uống sạch cả nước! Xem ra vẫn là đồ cô làm hợp khẩu vị cậu ấy!"

Lâm Uyển Bạch không nói gì, chỉ im lặng đón lấy chiếc hộp.

Cô nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy khỏi ghế: "Bác sỹ Tần, mỳ tôi cũng đã mang đến, không còn sớm nữa, tôi về trước đây."

"Cô Lâm!" Tần Tư Niên gọi giật cô lại, hỏi dò: "Hay là cô đợi thêm một lát? Chắc là người ấy cũng sắp về rồi!"

Nhưng Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Như vậy cũng để làm gì chứ, có vợ chưa cưới chính thức của anh rồi, họ vẫn lén lút qua lại ư?

Lâm Uyển Bạch nắm chặt tay lại, miệng đắng như uống rượu mơ tháng sáu: "Tôi chỉ tới đưa mỳ thôi."

~Hết chương 163~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui