Xin Hãy Ôm Em

Hoắc Trường Uyên chưa bao giờ thấy con trai của mình như vậy, khẽ nhíu mày.

"Đậu Đậu sao vậy?"

Nét mặt thím Lý cũng có phần hoang mang: "Tôi cũng không biết nữa!"

Hoắc Trường Uyên nghe thấy vậy bèn lộ ra vẻ nghi hoặc: "Hôm nay nó tới chỗ Lâm Uyển Bạch cơ mà?"

Đối với hành tung của con trai, anh luôn nắm rõ trong lòng bàn tay.

Anh biết sáng nay thím Lý đưa nó tới chỗ Lâm Uyển Bạch. Theo những kinh nghiệm trước đây, mỗi lần từ đó về, khuôn mặt nhỏ của nó đều hớn ha hớn hở, mím môi cười vụng trộm. Có lúc vui quá thậm chí còn ngâm nga mấy câu hát lệch tông của bài nhạc thiếu nhi nào đó.

Nhưng lúc này nó cúi đầu, giống như một bông lúa oằn mình, miệng cũng xịu xuống, xem ra không chút hứng khởi nào.

"Đúng vậy!" Thím Lý cũng tỏ ra khó hiểu, thở dài: "Ban nãy tôi và ông Lý mới đón tiểu thiếu gia về nhà. Nhưng cũng không hiểu làm sao mà từ lúc vào nhà đến giờ, thằng bé cứ ngồi thu lu trên ghế bất động, buồn bã mãi!"

Hoắc Trường Uyên gật đầu: "Được rồi, để tôi qua xem sao!"

Thím Lý đáp lại, quay người đi xuống bếp bận rộn.

Nửa tiếng sau, thím Lý đeo tạp dề một lần nữa quay lại phòng khách, sau đó sững người đứng yên tại chỗ.

Cứ nghĩ có cậu chủ xuất trận thì không còn vấn đề gì, không ngờ tiểu thiếu gia vẫn giữ nguyên tư thế đó, vẻ buồn rầu trên mặt không hề thuyên giảm chút nào, ngay cả Hoắc Trường Uyên dường như cũng bị lây nhiễm, khuôn mặt bao trùm một tầng âm u.

...

Bảy rưỡi sáng, lúc nắng mai đẹp nhất.

Sau khi trở thành thai phụ, Tang Hiểu Du càng ngày càng lộ rõ bệnh thèm ngủ, bò được dậy sớm thế này quả thực hiếm hoi. Cô ấy chép miệng nhai miếng bánh rán xuống, nặng nề tâm sự nhìn về phía đối diện: "Tiểu Bạch, cậu thật sự phải quay về Canada à?"

Hôm qua ở trong phòng khách, cuộc hội thoại giữa cô và Diệp Tu, còn cả bánh bao nhỏ nữa, Tang Hiểu Du cũng nghe thấy.

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

"Vậy chẳng phải chúng ta lại phải chia xa sao? Đừng mà, mình không đành lòng!" Tang Hiểu Du ngẩng đầu thở dài, vụn bánh bên khóe miệng suýt bắn ra ngoài.

"Cá nhỏ, mình cũng không đành lòng xa cậu!" Lâm Uyển Bạch đồng cảm thở dài theo, nhưng cũng rất khó xử, chỉ có thể nói: "Mình hứa, lần này chắc chắn sẽ không cứt đứt liên lạc với cậu đâu!"

"Vậy cậu thề đi!" Tang Hiểu Du hậm hực.

Thai phụ là lớn nhất, Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười gật đầu, giơ cao tay hợp tác: "Được, mình xin thề..."

Tang Hiểu Du bĩu môi, còn tiếp tục muốn nói gì nữa nhưng di động để trên bàn bỗng đổ chuông.

Có điều sau khi nhìn vào màn hình, cô ấy lại không bắt máy.

Lâm Uyển Bạch thấy vậy, thăm dò hỏi: "Bác sỹ Tần gọi à?"

"Ừm!" Tang Hiểu Du gật đầu.

Nhíu mày nhìn một lúc, cô ấy ấn nút ngắt máy, có điều chưa kịp đặt di động xuống, người kia lại từ tốn gọi tiếp. Tang Hiểu Du gần như phát rồ, thẳng thừng tắt máy, còn xoay ngược màn hình lại để lên bàn ăn.

Lâm Uyển Bạch không nhịn được, nói một câu: "Cá nhỏ, mình cảm thấy bác sỹ Tần vẫn chưa thể buông bỏ được cậu đâu!"

"Anh ấy sao..." Tang Hiểu Du cười khẽ, khóe miệng lướt qua chút đắng chát.

Thấy tâm trạng cô ấy có vẻ không vui, Lâm Uyển Bạch cũng không dám nói nhiều nữa, vội an ủi: "Cậu đang mang thai, phải vui vẻ lên một chút!"

"Haizz, cứ nghĩ đến việc cậu sẽ đi, mình sao còn vui được nữa!" Tang Hiểu Du bực dọc trừng mắt với cô, tiếp tục nói: "Nhưng mà hình như vị tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc còn buồn hơn mình nữa, hôm qua lúc về cả người nó cứ ngơ ngẩn!"

Lâm Uyển Bạch nghe xong cũng trầm mặc.

Nghĩ tới dáng vẻ của bánh bao nhỏ khi ôm cô và hỏi nó phải làm sao, lòng cô chua xót, ngay cả dạ dày cũng có vẻ không ổn.

Uống nốt nửa bát sữa đậu nành nhỏ còn lại, Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không đành lòng, quay về phòng, cầm di động dưới gối lên gọi vào một số máy bàn.

"Alô! Thím Lý ạ, là cháu..."

Ở đầu kia, trong biệt thự, thím Lý đang ngồi trên sofa tay cầm ống nghe, liên tục đáp lời, sau đó đặt ống nghe xuống.

Trên gác vọng xuống tiếng bước chân, Hoắc Trường Uyên vắt chiếc áo vest trên khuỷu tay đi xuống. Anh đang giơ tay cài lại cúc cổ và cúc tay áo, nghe thấy tiếng bèn hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"

"Cô Lâm vừa mới gọi điện tới!" Thím Lý quay lại giải thích.

"Lâm Uyển Bạch?" Hoắc Trường Uyên khựng lại.

"Vâng!" Thím Lý gật đầu, báo cáo tiếp: "Cô Lâm ban nãy nói trong điện thoại hôm nay muốn đưa tiểu thiếu gia tới công viên giải trí chơi. Để tôi đi hỏi xem tiểu thiếu gia có thích không, nếu thích lát nữa cô ấy đến nhà đón!"

Hoắc Trường Uyên khẽ đáp một tiếng.

Bóng thím Lý đi lên gác, tầm nhìn của anh cũng hướng theo.

Sao còn phải hỏi, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lâm Uyển Bạch, bánh bao nhỏ đồng ý trăm ngàn lần.

Hoắc Trường Uyên cài xong cúc, đưa tay chỉnh lại cà vạt, tiếp tục đi ra phía cửa. Có điều cầm chìa khóa xe lên chưa đầy hai giây, anh lại đặt về chỗ cũ, quay ngược trở lại phòng khách.

Áo vest được tiện tay ném lên sofa, anh vừa giật cà vạt xuống vừa rút di động ra.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu kia giọng cung kính của Giang Phóng vang lên: "Alô, Hoắc tổng!"

"Nói lại lịch trình hôm nay của tôi đi." Hoắc Trường Uyên lên tiếng.

...

Hơn chín giờ sáng, Lâm Uyển Bạch từ từ đi vào sân.

Trước đó, Diệp Tu có nhắc đến chuyện về Canada, khiến cô nhận ra khoảng thời gian còn được ở bên bánh bao nhỏ không nhiều nữa. Cô luôn thấy có nhiều tiếc nuối, nên cố gắng hết sức để tạo ra nhiều cơ hội hơn.

Khi nhìn thấy chiếc Land Rover trắng đậu giữa sân, cô chợt dừng bước.

Đang băn khoăn không biết có nên tiếp tục đi vào trong không, thím Lý đang tưới hoa đi từ bên cạnh ra phát hiện ra cô: "Cô Lâm, cô vào đi!"

"À..." Lâm Uyển Bạch há hốc miệng.

Nụ cười hiền hậu của thím Lý đã xuất hiện trước mắt, bà nhiệt tình kéo cô: "Cô mau vào nhà đi, tiểu thiếu gia đã đợi cô từ lâu rồi!"

Lâm Uyển Bạch đành theo vào trong. Ngoài cửa, trên giá để giày sáng bừng một đôi giày da nam giới.

"Thím Lý, Hoắc Trường Uyên..."

Cô cắn môi muốn hỏi nhưng bị một giọng nói non nớt khác ngắt ngang: "Uyển Uyển~"

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu. Bánh bao nhỏ đã ăn vận cẩn thận lao về phía cô như bay, mái đầu nấm hơi xoăn bay phần phật.

Điều khiến cô bối rối là bóng hình cao lớn sau lưng nó. Anh đang đút hai tay vào túi quần.

Thấy cô nhìn về phía sau, bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên, bĩu môi vẻ không vui lắm: "Papa nói sẽ làm tài xế cho chúng ta!"

"..." Lâm Uyển Bạch liếm môi.

Có nghĩa là Hoắc Trường Uyên cũng định đi cùng?

Cô đặc biệt chọn hôm nay vì là thứ Hai, dù là ngành nghề nào thì cũng là lúc bận rộn nhất. Huống hồ là một sếp lớn như Hoắc Trường Uyên, hơn nữa cô cũng cố tình chọn giờ mới đến.

Cô ngẩng đầu lên lại, nhìn về phía anh: "... Hoắc Trường Uyên, anh không đi làm à?"

"Nghỉ bù." Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.

Nghỉ bù...

Khóe miệng Lâm Uyển Bạch giật giật.

Nếu cô nhớ không nhầm, có lẽ chưa đến ngày nghỉ lễ gì theo quy định, lấy đâu ra nghỉ bù chứ!

Nhìn vẻ mặt đường hoàng ngang nhiên của anh, chớp mặt cô lại nghĩ anh là sếp lớn, làm việc hay nghỉ ngơi chẳng phải do sự hứng thú của anh mà ra sao.

Lâm Uyển Bạch hơi muốn né tránh: "À, hay là đổi hôm khác..."

"Uyển Uyển không dẫn bảo bảo đi chơi nữa sao?"

Bánh bao nhỏ nghe thấy thế lập tức nhào tới ôm chân cô.

Lâm Uyển Bạch không đành lòng: "Cô..."

"Bảo bảo chưa tới vườn bách thú bao giờ!" Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, đôi mắt to bày ra vẻ chờ đợi.

"Vậy đi thôi!" Lâm Uyển Bạch hoàn toàn từ bỏ việc băn khoăn.

Cuối cùng, chiếc Land Rover từ trong biệt thự đánh lái ra ngoài, ghế sau ngồi một lớn một nhỏ.

Giờ này đã không còn cao điểm, họ nhanh chóng đi tới vườn bách thú. Vì là ngày làm việc nên người cũng không đông, không ai mặc đồ vest như Hoắc Trường Uyên, trông quá bắt mắt.

Cảm giác này đầy kỷ niệm. Trước kia khi họ đi dạo trong siêu thị hay chợ, anh cũng chẳng ăn nhập gì như thế...

Lâm Uyển Bạch lắc lắc cái đầu, đè nén những ký ức ấy vào tận đáy lòng.

Cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ đang nắm tay mình, cô mỉm cười. Chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ, không chứa đầy tâm sự như người lớn.

Nó không còn buồn bã như hôm qua, trông rất hứng khởi. Từ lúc xuống xe, đôi mắt to tròn đã nhìn về góc này, ngó sang góc kia, tràn ngập sự hiếu kỳ đối với vườn bách thú cùng một chút phấn khích.

Sau khi xếp hàng mua vé xong xuôi, họ bắt đầu đi vào tham quan.

Vì thông thường diện tích của một khu vườn bách thú không hề nhỏ, có rất nhiều khu vực tập trung lại với nhau, người lớn còn đỡ, trẻ con về thể lực sẽ tương đối hụt. Sau khi đi vào, Lâm Uyển Bạch bèn bế bánh bao nhỏ lên.

Theo biển hướng dẫn tham quan, họ tới xem những con thú nhỏ có phần hiền lành trước.

Bế trong một thời gian dài, tay cô hơi mỏi. Đến lần thứ hai Lâm Uyển Bạch xốc lại thằng bé, có một cánh tay dài bên cạnh đưa sang, vân tay rất đậm: "Tôi bế cho!"

Cô ngẩng lên, Hoắc Trường Uyên đang nhíu mày nhìn cô.

"Không sao đâu, tôi bế được mà..."

Tuy đã thể hiện như vậy nhưng vòng tay cô vẫn bị trống trải.

Bánh bao nhỏ đang tập trung tinh thần nhìn hổ con bú sữa mẹ, bỗng nhiên rời khỏi vòng tay cô. Nhìn thấy mình bị papa bế đi, nó bỗng nhiên bĩu môi không vui, dang rộng hai tay đòi về.

Hoắc Trường Uyên nhìn con trai: "Lâu quá rồi, cô ấy mỏi tay đấy."

Bánh bao nhỏ nghe xong, chớp chớp mắt, lập tức rụt tay lại.

Anh không cố tình hạ thấp giọng, Lâm Uyển Bạch nghe rất rõ ràng, nhịp tim có phần bất ổn.

Nhân viên đứng bên cạnh lan can ghé tới cười nói: "Chị à, chồng và con trai chị tốt với chị thật đấy, thương chị lắm!"

Lâm Uyển Bạch sững người, bất giác nhìn về phía hai bố con đang xoa đầu hổ con.

Ý thức được đối phương đã hiểu lầm, cô ngượng ngập giải thích: "Chúng tôi không phải..."

"Sao vậy?" Hoắc Trường Uyên nghiêng đầu nhìn qua.

"À, không sao..." Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, lắc đầu nói.

Cô nhân viên nhìn họ ánh mắt mang theo chút ngưỡng mộ, nhìn đến khi cô đỏ mặt lên, cô vội đi qua và nói: "À... Chúng ta đi qua khu khác đi!"

Khi đi về khu thú nuôi thì khá hơn một chút, có xe điện đưa đón miễn phí, chở khách tận nơi. Xe khá nhỏ, bánh bao nhỏ ngồi giữa. Dọc đường có gió mát thổi qua rất dễ chịu.

Không biết có phải vì câu nói của cô nhân viên kia không mà Lâm Uyển Bạch bỗng nãy sinh ảo giác họ là một gia đình ba người.

Xuống xe điện đi lên núi, nhìn từ trên xuống có thể thấy rất nhiều gấu ngựa đang đi lại.

Tới khu vực mãnh thú, có một con đường ngoằn ngoèo được xây dựng, xung quanh là kính, họ đi gần tới nơi có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần.

Từ khi đi vào, bánh bao nhỏ đã không hề dè dặt, ngược lại càng lúc càng hứng thú. Khi được Hoắc Trường Uyên thả xuống, thằng bé bèn đi qua nắm tay cô, phấn khích chạy xuống, đứng đó nhìn những con hổ đi qua đi lại.

"Uyển Uyển, hổ kìa~"

Bánh bao nhỏ hai mắt rực sáng, không ngừng đung đưa tay cô.

Lâm Uyển Bạch mỉm cười ngồi xuống: "Ừm, hổ đấy!"

"Đậu Đậu, con có nhìn thấy con kia không?" Cô giơ tay chỉ, so sánh với phần giới thiệu dán bên ngoài, giảng giải cho bánh bao nhỏ bằng cách thức đơn giản nhất: "Nó thuộc loài hổ Đông Bắc, là một loài động vật ăn thịt thuộc họ nhà mèo, đuôi của nó dài gần một mét đấy! Con nhìn bộ lông trên người nó đi. Bây giờ lông đang có màu vàng nâu, tới mùa đông, nó sẽ chuyển dần sang vàng nhạt. Hơn nữa con nhìn kìa, trên đầu nó có rất nhiều vạch ngang màu đen, có phải rất giống chữ Vương không?"

Giọng cô nhẹ nhàng thủ thỉ vang vọng bên tai.

Hoắc Trường Uyên đút một tay vào túi quần, đứng sau quan sát, khóe môi bất giác rướn lên mà anh không hay biết.

Đây là chuyến đi chơi hiếm hoi mà hai bố con anh thực hiện từ khi con trai chào đời. Đa phần thời gian anh đều ngập đầy công việc, thi thoảng có lúc nghỉ ngơi lại đưa nó qua New York. Nhưng hầu như đều do Hoắc Dung chịu trách nhiệm trông nó, rất ít có những khoảnh khắc như thế này.

Trước mắt một lớn mọt nhỏ, khi nói chuyện cô gái quay mặt sang, gương mặt dịu dàng như lấp lánh ánh sáng.

Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên cảm thấy cho dù thời gian dừng lại vào khoảnh khắc này cũng rất tốt.

Đột nhiên, có một con hổ bất ngờ tới gần.

Bánh bao nhỏ đang nửa hiểu nửa không nghe Lâm Uyển Bạch nói bị giật mình đột ngột, quay người ôm chặt cổ cô: "Uyển Uyển, Uyển Uyển~"

Lâm Uyển Bạch cũng không kịp phòng bị, giật nảy mình, nhưng vẫn lập tức giơ tay bảo vệ thằng bé.

Một bàn tay lớn khác chìa ra. Cô cảm nhận được mình và bánh bao nhỏ được ôm trong một vòng ôm rắn chắc. Một cơ thể cao lớn chắn trước họ, giọng nam trầm vang lên: "Đậu Đậu, chúng không tới được đâu. Đừng sợ!"

Không hiểu vì sao, hai chữ cuối cùng, Lâm Uyển Bạch cứ có cảm giác anh đang nói với mình.

Hơn nữa khi anh nói, giọng anh ngay sát bên tai, hơi nóng phả vào khiến tai cô ong lên...

Lâm Uyển Bạch thở dốc mấy tiếng rồi mới bình ổn lại nhịp thở, chỉ vào tấm kính: "Đúng đấy, Đậu Đậu nhìn kia, có kính bảo vệ rồi!"

Bánh bao nhỏ nghe thấy vậy bèn thò đầu ra khỏi lòng cô, chớp chớp đôi mắt nhỏ như để chắc chắn họ không nói nhầm. Rồi nó nhảy xuống, lấy hết dũng khí thăm dò bước qua.

Dường như vẫn còn chút dè dặt, nó bước từng bước nhỏ cẩn thận, tiến sát tấm kính từng chút một, thân hình bé xíu ấy muốn đáng yêu bao nhiêu cũng có.

Khi họ đi tới một nơi mang tính tượng trưng, tập trung rất đông người đang chụp ảnh.

Lâm Uyển Bạch thấy Hoắc Trường Uyên bế bánh nhỏ bèn suy nghĩ rồi rút di động ra, tiến về phía trước mấy bước: "Chúng ta cũng chụp mấy kiểu đi..."

"Được." Hoắc Trường Uyên gật đầu.

Cô còn chưa kịp lên tiếng, anh đã cầm lấy di động của cô, đi tới trước mặt một cô nữ sinh đeo kính gần đó.

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy rõ, con ngươi của cô gái ấy như sắp rớt ra ngoài...

~Hết chương 232~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui