Xin Hãy Ôm Em

Lâm Uyển Bạch vẫn có phần không dám tin, không thể nào liên kết người đàn ông trước mặt với người lính công vụ ngày nào.

Khi đó, anh ấy thường xuyên ở bên cạnh người ấy. Cơ hội để họ gặp nhau dĩ nhiên không nhiều. Chút tâm tư của cô dĩ nhiên không thể giấu được, dù ngoài mặt hay ngấm ngầm đều không ít lần bị anh ấy trêu ghẹo.

Cô một lần nữa quan sát lại anh ấy. Chiếc áo phông cổ chữ V của Tiêu Vân Tranh trễ hẳn xuống ngực, để lộ xương hõm vai, trên đó treo lủng lẳng một miếng Ngọc Phật to bằng ngón tay cái. Không ngờ khi tháo bỏ lớp quân trang, người này lại có một vẻ yêu nghiệt đến vậy.

Sau khi kinh ngạc qua đi, Lâm Uyển Bạch vẫn cảm thấy rất mừng rỡ.

Dẫu sao thì người quen cũng hiếm có cơ hội gặp nhau. Nhưng sau khi nghe thấy cô gọi, Tiêu Vân Tranh bỗng ngơ ngẩn một lúc.

"Sao thế?" Lâm Uyển Bạch hỏi.

Tiêu Vân Tranh cười cười: "Không có gì, chỉ là lâu lắm rồi không có ai gọi anh như vậy."

Lâm Uyển Bạch hiểu ra ngay khi nhớ lại danh xưng "Vân thiếu" vừa rồi của người giám đốc. Cô chỉ cười, không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là vẫn có nghi vấn: "Chẳng phải trước kia anh là lính công vụ bên cạnh anh ấy sao, sao bây giờ lại..."

"Anh Phong đi rồi, anh cũng rời khỏi quân ngũ!" Tiêu Vân Tranh nói có phần hờ hững, tựa như cuộc sống nơi quân ngũ chỉ là một trải nghiệm trong đời.

"À..." Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống.

Tiêu Vân Tranh đứng thẳng người lên: "Đi nào, tìm chỗ nào ăn vài món cho bình tĩnh lại!"

"..." Cô mới là người cần bình tĩnh lại mới phải.

Lâm Uyển Bạch nhìn giờ rồi lắc đầu: "Hôm khác đi, em còn phải làm việc!"


"Được!" Tiêu Vân Tranh cũng không miễn cưỡng, chỉ xua tay rồi tiêu sái bỏ đi.

...

Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Uyển Bạch ngồi gặm cơm hộp trong phòng trà nước.

Cô đang làm tại một doanh nghiệp thương mại nhỏ, tiền lương bốn ngàn tệ một tháng, lượng công việc mỗi ngày cũng không nhiều lắm, bữa trưa nhân viên tự gọi đồ bên ngoài về ăn.

Vừa bỏ thêm một miếng đậu phụ vào miệng, có đồng nghiệp bỗng vỗ vai cô: "Tiểu Bạch, có người tìm cô."

Lâm Uyển Bạch nhìn theo hướng người đó chỉ, liền nhìn thấy Tiêu Vân Tranh đứng dựa vào cửa phòng trà nước, nét mặt điển trai đầy xấu xa.

Cô bất ngờ.

Càng lúc càng có nhiều nữ đồng nghiệp chú ý tới họ. Lâm Uyển Bạch sợ mọi người vây lại, đành kéo Tiêu Vân Tranh về phía thang máy.

"Sao anh lại biết em ở đây?"

"Việc này quá đơn giản." Tiêu Vân Tranh làm động tác ngoắc ngoắc ngón tay, tỏ thái độ dễ như trở bàn tay, ngay sau đó anh ấy ấn nút thang máy, nói với cô: "Chẳng phải đã hứa sẽ ăn một bữa cơm sao, dù gì tối qua anh cũng đã cứu em, nên có chút thể hiện chứ! Đi thôi!"

Lâm Uyển Bạch nhớ rõ ràng mình nói là "hôm khác".

Nghĩ tới chuyện mình đích thực cũng nên có sự thể hiện gì đó, khi thang máy tới, bị anh kéo vào trong cô cũng không phản đối, chỉ là rất tiếc hộp cơm vừa gọi.

Tiêu Vân Tranh lái một chiếc Porsche mui trần, suốt dọc đường vô cùng nổi bật. Lâm Uyển Bạch ngồi vặn vẹo, thiếu tự nhiên như ngồi trên đống lửa. Lúc xe dừng lại, cô ôm lấy mái tóc bị gió thổi bay, chạy vào trong nhà hàng.


Tiêu Vân Tranh ném thẳng chìa khóa cho bảo vệ rồi rảo bước đuổi theo cô.

Vừa vào bên trong, người quản lý nhà hàng tươi cười ra đón: "Vân thiếu, bàn anh đặt sẵn đã có rồi ạ."

"Ừm." Tiêu Vân Tranh thờ ơ đáp lại rồi quay đầu nói với cô: "Đi thôi!"

Lâm Uyển Bạch gật đầu, đi theo sau anh ấy. Nghĩ tới nụ cười đậm đà không đổi từ đầu tới cuối của người quản lý, cô càng thấu hiểu sâu sắc một điểm, Tiêu Vân Tranh của bây giờ đã không còn là anh lính công vụ theo sau người ta ngày nào.

Cánh cửa cảm ứng phía sau dường như lại xoay thêm lần nữa, hình như vừa có khách đi vào.

Loáng thoáng vang lên một tiếng bước chân quen thuộc, nhanh mà không vội, mang theo sự bình tĩnh và điềm đạm của người làm ăn.

Ngay sau đó, chất giọng nịnh nọt của người quản lý nhà hàng lại vang lên: "Hoắc tổng, mời anh qua bên này!"

Lâm Uyển Bạch bất giác quay đầu lại.

Quả nhiên cô nhìn thấy bóng hình cao lớn của Hoắc Trường Uyên. Anh mặc một chiếc áo vest màu xanh đậm, thắt cà vạt, cúc măng séc cũng là loại đá đỏ được lựa chọn tỉ mỉ.

Theo sau là trợ lý Giang Phóng, xem ra cũng nghỉ trưa qua đây ăn cơm.

Người quản lý ban nãy đang đầy nịnh nọt tiến lên trước, đích thân dẫn họ lên bàn ở trên tầng.

Lâm Uyển Bạch chú ý thấy, so với lúc nãy khi cô và Tiêu Vân Tranh bước vào, người quản lý khi đối mặt với Hoắc Trường Uyên đã có thêm nhiều sự dè dặt, lấy lòng.


Cô bất giác nhìn về phía khuôn mặt với những đường nét sắc lẹm ấy, vẫn không có nhiều biểu cảm dư thừa.

Ánh mắt nhạt nhòa, dường đã quen với sự cung cúc tận tụy kiểu này, không thể hiện quá nhiều sự khoe mẽ, cũng không bày tỏ chút chán ghét nào.

Ý thức được mình lại một lần nữa thất thần trước mặt anh, Lâm Uyển Bạch vội quay đi.

Nhìn thấy Tiêu Vân Tranh đã vượt mình mấy bước, cô vội đuổi theo.

Sau khi ngồi vào bàn, Tiêu Vân Tranh nhận lấy thực đơn, thuần thục gọi món, có lẽ anh ấy là khách quen ở đây.

Lâm Uyển Bạch cũng ngồi lật thực đơn. Các món ăn chay trên đó đều không có món nào có giá dưới ba chữ số. Đây là nhà hàng tư có tiếng nhất Băng Thành, không đón khách vãng lai, chỉ tiếp người đặt trước. Ban nãy cô vội vàng xuống xe không chú ý, nếu không đã kiên quyết đổi nhà hàng khác.

"Bữa này anh mời, bữa sau em mời."

Tiêu Vân Tranh nhận ra ý đồ của cô, lười biếng nhướng mày.

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch rất cảm kích, không từ chối nữa, vì cô quả thực không gánh nổi một bữa ăn ở đây.

Cô lật đi lật lại vẫn chẳng gọi món nào, chỉ nói với người phục vụ mình muốn lấy một cốc nước lọc. Ngược lại, Tiêu Vân Tranh gập thực đơn lại, nhớ tới hộp cơm không vụn thịt của cô, bèn gọi thêm một bát canh thịt.

Người nhân viên vừa đi khỏi, Tiêu Vân Tranh đã đùa giỡn: "Sao em vẫn y như trước đây vậy, thật thà chân chất, toàn bị người ta bắt nạt!"

Lâm Uyển Bạch có phần gượng gạo, biết là anh ấy định ám chỉ chuyện tối qua.

Nghĩ tới tối qua, cô bất chợt nhớ tới người đàn ông đã lạnh lùng đi lướt qua mình...

Bàn tay bất giác siết chặt lại, Lâm Uyển Bạch giơ cốc nước lọc lên cao: "Tối qua cũng may có anh giúp đỡ!"

Tiêu Vân Tranh cũng nâng cốc tượng trưng. Sau khi đặt xuống, anh nói tiếp: "Nhưng hôm qua anh gặp em trong hộp đêm, ban đầu anh còn ngỡ mình nhìn nhầm đấy! Anh đã nghĩ em theo anh Phong qua Mỹ..."


Cái tên một lần nữa được nhắc đến làm Lâm Uyển Bạch như ngừng thở giây lát.

Đương nhiên cô đã chuẩn bị tinh thần, gặp lại Tiêu Vân Tranh, người cô giữ kín trong trái tim cũng không tránh khỏi bị nhắc tên.

Tiêu Vân Tranh lúc trước thường hay trêu chọc cô, nhưng cũng giúp đỡ cô không ít. Khi cô bị những người hàng xóm bên nhà ức hiếp, anh ấy cũng đứng ra, rồi kiêu hãnh vẫy chiếc mũ quân nhân trong tay: Em là người anh Phong, dĩ nhiên anh phải bảo vệ!

Mỗi lần nghe thấy câu này, cô lại xấu hổ đuổi đánh anh ấy, bị người đó nhìn thấy, cô đành đỏ mặt chạy về nhà...

Ký ức như khắc hẳn vào trong trái tim, đáy mắt Lâm Uyển Bạch xao động...

"Em làm việc ở mấy nơi đó, anh Phong có biết không?"

"Bọn em lâu lắm không liên lạc rồi..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, rồi ngước mắt nhìn anh ấy: "Tiêu Vân Tranh, anh giúp em một chuyện được không? Đừng nói với anh ấy là anh gặp em, cũng đừng kể những chuyện về em."

Tiêu Vân Tranh nhíu mày nhìn cô mấy giây, cuối cùng cũng gật đầu.

Người phục vụ bê thức ăn lên dần, sóng lòng của Lâm Uyển Bạch xáo động quá dữ dội, cô buông đũa xuống: "Anh ăn trước đi, em vào nhà vệ sinh một lát!"

Cô không ngừng táp nước lên mặt, cho tới khi lục phủ ngũ tạng trở về vị trí cũ. Cô đứng nhìn mình trong gương rất lâu, rồi mới dùng khăn giấy lau mặt thật sạch.

Đang chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh, từ bên cạnh bỗng có một cánh tay kéo giật cô lại.

Lâm Uyển Bạch hoảng hốt định kêu ầm lên, nhưng đã bị đối phương bịt chặt miệng, mọi âm thanh đều không thể phát ra được.

Con ngươi của cô trợn trừng, ngũ quan sắc nét và đôi mắt sâu hút của người đàn ông đập vào mặt.

Là Hoắc Trường Uyên!

~Hết chương 27~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận