Xin Hãy Ôm Em

Cô chắc chắn không nhìn nhầm.

Giữa bao nhiêu người da đen, người châu Á vốn đã rất nổi bật, cộng thêm đôi mắt hoa đào cực kỳ hấp dẫn đó, Lâm Uyển Bạch có thể chắc chắn tới một trăm phần trăm chính là Tần Tư Niên!

Lâm Uyển Bạch bỗng dưng còn kích động hơn cả lúc nãy khi nhận được điện thoại: "Cá nhỏ, người vừa rồi là bác sỹ Tần đúng không, mình không nhìn nhầm đâu! Hai người bây giờ đang ở cùng nhau sao?"

"Ừm, là anh ấy." Tang Hiểu Du không hề phủ nhận.

"Tối qua Hoắc Trường Uyên cũng liên hệ với anh ấy suốt!" Lâm Uyển Bạch tiếp tục nói: "Bác sỹ Tần nhất định cũng biết tin bên chỗ cậu xảy ra động đất, vì lo lắng nên kịp thời qua đó phải không?"

So với biểu cảm hưng phấn của cô, Tang Hiểu Du rất bình thản, cô ấy lắc đầu, giọng nói có phần gượng gạo: "Cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ là anh ấy trùng hợp nhận lời mời qua đây tham gia một hội thảo y học..."

"À, mình còn tưởng..." Lâm Uyển Bạch sững sờ.

Tang Hiểu Du chỉ cười khẽ một chút rồi nhún vai nói: "Nhưng cũng coi như xui xẻo, lại gặp phải động đất. Cũng may mọi người lần này đều bình an!"

Lâm Uyển Bạch chậm rãi gật đầu, kỳ vọng bị hụt hẫng.

Hình ảnh hơi giật, Tang Hiểu Du xua tay với cô và nói: "Tiểu Bạch, hiện tại tín hiệu không ổn định cho lắm, mình tạm thời không nói nhiều với cậu nữa, báo bình an thôi. Cậu đừng lo lắng cho mình, cố gắng ở nhà dưỡng thai nhé!"

Kết thúc cuộc điện thoại, Lâm Uyển Bạch nói với Hoắc Trường Uyên không cần liên lạc với Tần Tư Niên nữa, bởi vì bây giờ anh ấy đang ở Nam Phi rồi.

Có điều, nghĩ tới những lời Tang Hiểu Du vừa nói, cô cứ cảm thấy không nên như vậy. Một Tần Tư Niên đi tình nguyện ở Tây Tạng xa xôi, tuyệt đối không thể trùng hợp xuất hiện tại Nam Phi. Có lẽ anh ấy biết tin động đất, nên vượt đường sá xa xôi, vượt sông vượt suối vội vàng qua đó...

Lâm Uyển Bạch khẽ thở dài.

Chập tối tan làm, ra khỏi tòa nhà, ngước mắt nhìn về phía góc 45 độ cô liền nhìn thấy chiếc xe màu trắng dừng sẵn ở đó.

Nhìn thấy nó, Tiểu Triệu hét lên: "Trời ơi, Hoắc tổng quả thực là bền lòng vững dạ, chuẩn giờ như tháp Big Ben của London vậy."

"Ngưỡng mộ là em thua rồi!" Chị Triệu đứng bên cạnh, bình thản chêm vào.

"Huhu, em thua từ lâu rồi! Chị Tiểu Bạch, em thật sự nghi ngờ không biết có phải kiếp trước chị đã cứu cả dải Ngân Hà không, sao lại tốt số đến vậy chứ!" Tiểu Triệu bĩu môi tỏ vẻ tội nghiệp, sau đó nịnh nọt ôm chặt cánh tay Lâm Uyển Bạch: "Chị Tiểu Bạch, em vẫn là một kẻ FA! Bên cạnh chị còn người đàn ông nào để giới thiệu không. Em không cần tổng tài bá đạo gì cả, chỉ cần là một người đàn ông tốt như Hoắc tổng là được rồi, dù chỉ là một nhân viên cấp thấp em cũng chấp nhận!"

"À..." Lâm Uyển Bạch khó xử, nghĩ một lúc lâu: "Cái này hình như không có thật!"

Cô vốn dĩ không tiếp xúc quá nhiều với đàn ông. Tổng tài bá đạo thì chắc chắn không có. Nhưng đàn ông tốt bên cạnh quả thực có một người, đó chính là Lê Giang Nam. Nhưng cô nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu để Trịnh Sơ Vũ biết được, cô ấy sẽ nổi điên lên mất thôi!

Cô đi tới trước chiếc Land Rover, Hoắc Trường Uyên từ trên xe bước xuống.

Lâm Uyển Bạch nhìn hai người đồng nghiệp ngày nào cũng canh chừng cho họ mà hết sức cảm kích. Cô bất giác đề nghị: "Chị Triệu, Tiểu Triệu, đưa hai người về một đoạn nhé?"

Đối với việc này, chị Triệu và Tiểu Triệu đều đồng thời lắc đầu nói không cần, không làm bóng đèn cao áp đâu!

Nhìn dáng vẻ kiên quyết từ chối "ăn cẩu lương" của họ, Lâm Uyển Bạch cũng không gây khó dễ, chỉ đỏ mặt ngồi vào trong xe.

Sau khi tới trường mầm non đón bánh bao nhỏ, cả nhà ba người không lập tức quay trở về biệt thự mà lái xe tới một bệnh viện tư.

Sau khi xe đỗ lại, chỉ có Hoắc Trường Uyên xuống xe, Lâm Uyển Bạch và bánh bao nhỏ ngồi đợi bên trong.

Bệnh viện này ở Băng Thành xưa nay vẫn luôn là một bệnh viện có sức ảnh hưởng. Vận hành nhiều năm, kiến trúc trong ngoài đã được sửa sang lại nhiều lần, hơn nữa các tòa nhà khám chữa bệnh và tòa nhà nội trú xung quanh cũng được mở rộng.

Từ sau năm tám tuổi, Lâm Uyển Bạch chưa từng quay lại đây một lần nào.

Cho dù là đi ngang qua, cô cũng sẽ không nghiêng đầu nhìn vào trong một lần. Lúc này, cô ngước đầu nhìn tầng thượng của tòa nhà nội trú qua ô cửa sổ xe được hạ xuống một nửa. Không còn giống lúc nhỏ nữa, tòa nhà hơn chục tầng đã được xây lên thành hơn ba mươi tầng. Nhưng cô vẫn như mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của mẹ đứng trên đó.

Cô sợ đến ngây người, lao ra khỏi đám đông gọi to tiếng "Mẹ" nhưng trước mắt chỉ còn những đường máu chảy ngoằn ngoèo...

Lâm Uyển Bạch cảm thấy như có mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng, đầu móng tay không quá dài vẫn tạo ra một vết găm sâu giữa lòng bàn tay từ lúc nào.

"Uyển Uyển, tay cô lạnh quá!"

Một giọng nói non nớt vang lên, bánh bao nhỏ đang dựa về phía cô.

Lâm Uyển Bạch cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe trong veo ấy, trong sáng phản chiếu lại gương mặt của cô. Bánh bao nhỏ đang nhét hai bàn tay nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay cô: "Bảo bảo ủ ấm cho cô~"

Nhiệt độ từ bàn tay nhỏ ấy truyền tới, tinh thần của Lâm Uyển Bạch cũng dần dần được kéo trở lại, cô mỉm cười thơm lên má thằng bé.

Trong lúc hai mẹ con thân thiết, Hoắc Trường Uyên cũng sải bước đi ra.

Anh mở cửa xe ngồi vào trong, Lâm Uyển Bạch rướn người về phía trước, sốt sắng hỏi: "Hoắc Trường Uyên, kết quả thế nào?"

Thấy cái lắc đầu của anh, thật ra cô đã tự hiểu trong lòng.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày, giọng nặng nề: "Lâu quá rồi, bây giờ thứ duy nhất có thể miễn cưỡng tra ra được chỉ có ghi chép nhập viện và bệnh án của mẹ em mà thôi! Dù sao cũng đã trôi qua hai mươi năm trời, muốn điều tra lại thực sự rất khó khăn. Hơn nữa thời bấy giờ không phải hành lang của khoa nào cũng được lắp thiết bị camera giám sát. Cho dù có cũng chưa chắc đã lưu giữ hình ảnh trọn vẹn, muốn tìm ra sự thật là rất hóc búa!"

Cuối tuần Lục Học Lâm tới nhà ăn cơm, vô tình nhắc tới một chuyện mà chưa nhiều người biết đã khiến cô nảy sinh tâm trạng muốn biết rõ sự thật.

Nhưng Lâm Uyển Bạch cũng hiểu. Anh đã phải nhờ người điều tra rồi, nếu chỉ có mình cô, e rằng càng không hỏi được gì. Đến Hoắc Trường Uyên cũng không tra ra được gì thì chứng tỏ thật sự không có nhiều hy vọng.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay bánh bao nhỏ, cô đề nghị về nhà.

Buổi tối, Hoắc Trường Uyên vẫn bê lên một cốc sữa như mọi ngày, tận mắt nhìn thấy cô uống hết mới hài lòng vén chăn nằm bên cạnh cô.

Trong lúc Lâm Uyển Bạch thất thần ngước nhìn trần nhà thì nhìn thấy có một cái đầu xuất hiện trên bụng cô.

Cô đang định lên tiếng thì thấy anh giơ tay chặn môi cô lại: "Suỵt, hình như con gái đang động!"

"..." Lâm Uyển Bạch nghe mà dở khóc dở cười. Bây giờ mới được mấy tháng, cùng lắm chỉ bằng giá đỗ, làm gì có chuyện động đậy. Cô từng mang thai bánh bao nhỏ nên có kinh nghiệm, chí ít phải năm tháng mới được!

Thấy anh áp tai lên, cô tức cười nói: "Có khi là tiếng trướng bụng đấy!"

"Không phải, là con gái động!" Hoắc Trường Uyên khăng khăng, lắng nghe một cách rất nghiêm túc.

"Vâng vâng vâng!" Lâm Uyển Bạch đành phải gật đầu hùa theo.

Thật ra cô biết, anh thấy từ lúc ở bệnh viện về, tâm trạng của cô không mấy vui vẻ. Cái gọi là động đậy gì đó chẳng qua là muốn chuyển dời sự chú ý của cô. Người đàn ông của cô là vậy, có thể mấy câu ngọt ngào cộng vào chẳng đáng bao nhiêu nhưng lúc nào anh cũng làm.

Thấy cô nhìn mình chằm chằm không rời mắt, Hoắc Trường Uyên mỉm cười: "Sao cứ nhìn anh mãi thế?"

Ở trên giường sao anh chịu nổi ánh mắt này, phải dùng toàn bộ sự kiềm chế của bản thân để chống đỡ, thật ra đã muốn giơ tay che chặt mắt cô lại rồi.

Lâm Uyển Bạch nằm nghiêng sang, gối đầu lên gối và cánh tay, cười tươi: "Em chỉ đang nghĩ, có phải kiếp trước mình giải cứu cả dải Ngân Hà không..."

"Hử?" Hoắc Trường Uyên nghi hoặc.

Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt sáng hơn cả ngọn đèn trên đỉnh đầu: "Lại được gặp anh ở kiếp này."

Ngọt ngào chết người.

Đáp lại cô là nụ hôn nóng bỏng của Hoắc Trường Uyên và một tiếng lẩm bẩm vừa bá đạo vừa ngang ngược: "Không chỉ kiếp này, còn cả kiếp sau, kiếp sau nữa..."

...

Một tuần làm việc cứ thế bình yên trôi qua từng ngày.

Kỳ nghỉ cuối tuần lại đến. Buổi chiều, Lâm Uyển Bạch đang cùng bánh bao nhỏ say sưa xem phim hoạt hình Disney. Bài nhạc tiếng Anh trong trẻo vang vọng khắp phòng khách, thím Lý ra ngoài cửa, nói là có khách.

"Trợ lý Giang, sao anh lại tới đây?"

Nhìn thấy người đi vào, Lâm Uyển Bạch rất ngạc nhiên. Hôm nay là thứ Bảy, hơn nữa hình như cô cũng không nghe Hoắc Trường Uyên nói buổi chiều có lịch trình gì.

Giang Phóng trong bộ vest thẳng tắp nói: "Tôi mang đồ tới cho Hoắc tổng!"

Mang đồ?

Lâm Uyển Bạch nhíu mày không hiểu, bởi vì cô không nhìn thấy trong tay Giang Phóng cầm thứ gì.

Trong lúc đó, Hoắc Trường Uyên trong bộ đồ ở nhà đã từ trên phòng làm việc từ từ đi xuống.

Cô nhìn thấy Giang Phóng rảo bước tiến lên, cung kính cúi chào, có chút giao lưu ánh mắt rồi rút một thứ giống như USB từ trong túi ra.

Anh ấy cũng không ở lại lâu, đưa đồ xong là vội vàng rời đi ngay.

Lâm Uyển Bạch cũng không quá tò mò về chiếc USB đó. Cô vốn định đứng lên ra tiễn nhưng Giang Phóng khéo léo chối từ, thế nên cô chỉ đứng yên tại chỗ nhìn theo. Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh, nhanh nhẹn đó, thần sắc của cô bỗng có chút đăm chiêu.

Hoắc Trường uyên đã đút tay vào túi quần, đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, bực bội nói một câu: "Không muốn anh sa thải Giang Phóng thì em cứ tiếp tục nhìn chằm chằm đi!"

"..." Lâm Uyển Bạch sững người.

Cô ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt đen sì của anh, cả sắc mặt cũng u ám.

Người đàn ông này!

Ban nãy cô chỉ đang nghĩ, Giang Phóng trông cũng là một người tài, hoàn toàn mang hình tượng tinh anh trên thương trường, hình như cũng độc thân, chưa có bạn gái, hoàn toàn có thể giới thiệu cho Tiểu Triệu để ghép đôi, không ngờ lại làm anh đổ bình giấm...

Cuối cùng Hoắc Trường Uyên được cô vỗ về mới quay về phòng làm việc. Khi xuống nhà lần nữa, anh đã thay vest vào, một tay đút túi quần, tay kia cầm laptop.

Lâm Uyển Bạch thấy vậy chợt đứng lên: "Hoắc Trường Uyên, anh định đi đâu sao?"

"Ừm, Uyển Uyển, em đi theo anh." Hoắc Trường Uyên gật đầu.

Bánh bao nhỏ bò dậy khỏi sofa, ngước mặt hỏi: "Thế còn bảo bảo?"

"Con ngoan ngoãn ở nhà!" Hoắc Trường Uyên khẽ dặn.

Bánh bao nhỏ thấy lại bị papa ruồng bỏ bèn bĩu môi, phụng phịu chạy về tiếp tục xem tivi, cầm lấy miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, biến phẫn nộ thành ham muốn ăn uống.

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của anh, mím môi hỏi: "Có chuyện gì cần giải quyết sao?"

Hoắc Trường Uyên hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Chúng ta đi tìm vị Lục phu nhân đó đòi lại công bằng!"

Chiếc Land Rover màu trắng đánh lái ra khỏi biệt thự. Sau khi đi vào đường lớn, gặp phải đèn đỏ, Hoắc Trường Uyên tranh thủ gọi một cuộc điện thoại cho Lục Học Lâm. Nhà họ Lục hiện tại không có ai, cả ba người họ đều đang ở nhà ông nội, thế nên anh đi thẳng tới đó.

Vì là cuối tuần nên đường không tắc lắm, đi đường gần như không phải dừng đèn mấy.

Họ nhanh chóng đi vào sân biệt thự nhà họ Lục. So với sự bình thản của anh, Lâm Uyển Bạch ngay từ lúc ngồi lên xe đã không yên, hơn nữa trông cô có vẻ bối rối, gương mặt lộ rõ sự lo lắng.

Sau khi xe đỗ hẳn, Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lớn của anh: "Hoắc Trường Uyên, chẳng phải chúng ta đã đến bệnh viện làm rõ rồi sao? Chuyện đã qua hơn hai mươi năm, hoàn toàn không điều tra ra được kết quả gì. Bây giờ chúng ta không có bằng chứng gì, cứ đến như thế này, làm sao chất vấn được Lục phu nhân..."

Hoắc Trường Uyên vẫn không hề xuất hiện bất kỳ sự hoảng loạn nào. Anh nắm lại tay cô, sau đó đổ người qua, kề sát tai cô thì thầm câu gì đó.

Lâm Uyển Bạch nghe xong, sững sờ một lúc lâu, sau đó nuốt nước bọt: "Anh thật thâm hiểm..."

Hoắc Trường Uyên khẽ rướn môi, trong ánh mắt là những tia sáng sắc lẹm.

"Uyển Uyển, chúng ta xuống xe thôi!"

Lâm Uyển Bạch hít một hơi sâu, chậm rãi gật đầu: "... Ừm!"

Biệt thự nhà họ Lục rất náo nhiệt. Ngoài họ ra, gần như những người có huyết thống với nhà họ Lục đều có mặt. Cả gia đình Lục Học Lâm và hai mẹ con Lục Học Phương.

Khi Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên đi vào, người làm mời họ vào bàn ăn dùng mữa.

Thấy những người không mời mà đến, mọi người đều sững sờ.

Thật ra không phải ông cụ Lục cố tình không mời Lâm Uyển Bạch. Chỉ có điều bữa cơm này do con dâu Nguyễn Chính Mai tổ chức, buổi trưa mang tới không ít nguyên liệu, nói là Lục Học Phương lâu lắm rồi không về nước, muốn "tẩy trần" cho Lục Học Phương. Ông cụ Lục dĩ nhiên sẽ không ngăn cản sự hòa thuận giữa chị dâu và em chồng, nhưng đồng thời cũng không tiện lên tiếngnói thêm, tránh tạo ra những sự gượng gạo không cần thiết.

Sau khi thay giày đi vào, Lâm Uyển Bạch chủ động chào: "Ông nội, bố, cô..."

Ông cụ Lục thấy vậy cười ha ha: "Uyển Bạch, hai đứa đến đấy à! Vừa hay, mau tới đây cùng ăn cơm!"

Lâm Uyển Bạch nhìn Hoắc Trường Uyên, thấy anh gật đầu bèn lần lượt đi vào phòng ăn.

Nguyễn Chính Mai tuy không vui vẻ gì nhưng cũng chỉ có thể cười ngoài mặt, chí ít không thể nổi nóng trước mặt ông cụ Lục, nhưng cũng không còn tâm trạng gì, chỉ đối phó miễn cưỡng.

Bữa cơm này mọi người chẳng mấy ngon miệng, chỉ có ông cụ Lục và hai cháu thi thoảng lên tiếng chuyện trò.

Lâm Uyển Bạch làm gì còn tâm trạng, cũng chỉ gắp vài gắp mang tính tượng trưng, nghĩ bụng tối về bảo thím Lý rang cho bát cơm với trứng.

Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc, mọi người di chuyển ra ngoài phòng khách.

Phòng khách nhà họ Lục rất rộng rãi. Tất cả đều ngồi xuống bộ sofa liền, còn hai chiếc ghế sofa đơn để trống, nhưng bầu không khí rõ ràng rất nặng nề.

Người làm bê đĩa hoa quả vừa gọt lên, Nguyễn Chính Mai cũng chẳng động vào.

Ngoài hải sản và đồ ăn ban nãy, cả chỗ hoa quả này cũng được Nguyễn Chính Mai nhờ người vận chuyển từ Hải Nam tới đây bằng đường hàng không, vậy mà bây giờ bà ta không muốn ăn chút nào.

Bữa cơm này vốn dĩ là bữa cơm "tẩy trần" cho em chồng Lục Học Phương, nhưng thật ra phần nhiều là vì lần trước Lục Học Phương tới nhà đòi công bằng cho con gái. Bà ta làm vậy để vỗ về, nhưng bây giờ vì sự xuất hiện của Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên mà khiến tâm trạng bà ta rất tồi tệ.

Nguyễn Chính Mai nhìn thấy Lâm Uyển Bạch danh chính ngôn thuận ngồi trong biệt thự nhà họ Lục với tư cách cháu nội, trong lòng như có một cái gai, bà ta day day huyệt thái dương, lên tiếng: " Bố, con cảm thấy đau đầu không thoải mái, không ở lại thêm nữa, về nhà nghỉ trước đây ạ. Hôm khác con lại đến thăm bố! Tịnh Tuyết, đưa mẹ về nhà đi!"

Lần trước cùng ăn cơm, Nguyễn Chính Mai cũng viện cớ này để không có mặt, thế nên mọi người đều hiểu rõ chuyện này là sao.

Ông cụ Lục gật đầu đồng ý.

Lục Tịnh Tuyết dịu giọng chào ông cụ, rồi dìu Nguyễn Chính Mai đứng dậy.

Đúng lúc hai mẹ con họ chuẩn bị rời khỏi phòng khách, Lâm Uyển Bạch nãy giờ ngồi im bất ngờ lên tiếng: "... Đợi chút!"

Hết chương 340


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui