Xin Hãy Quên Em

“Anh được cử đi New York,” Xan thông báo vào tối hôm sau. Milly đã đi ngủ sớm và Xan bảo anh muốn nói chuyện với tôi.

“Anh có vui không?” Tôi hỏi khi cả hai đang đứng trong bếp.

“Cũng vui. Anh đã hy vọng là Washington nhưng New York cũng không tệ lắm.”

Tôi bắt đầu rửa bát đĩa. “Khi nào anh đi?”

“Ba tuần nữa.”

“Tội nghiệp Milly,” tôi nói nhỏ.

“Xin em đấy Anna, đi với anh nhé. Em không thấy hứng thú à?”

Tôi nhấc cái hộp dao nghiền rác ra. “Xan ạ, như em từng nói, em có những ràng buộc ở đây, và cả nghề nghiệp nữa.”

“Em có thể có một công việc rất tuyệt ở New York.”

“Có lẽ thế. Thiết kế chậu hoa cửa sổ chăng. Rất thú vị đấy.”

“Cả vườn mái nữa - những vườn mái rất lớn - nhiều khách sạn cũng có vườn mà. Em sẽ có rất nhiều việc để làm, Anna ạ, và anh sẽ giúp em tìm khách hàng và quảng cáo trên truyền thông. Chúng ta sẽ sống ở một khu đẹp trong thành phố. Vào mùa hè chúng ta có thể đi nghỉ ở Hamptons - em đã bao giờ đến đó chưa?”

Tôi quẳng mấy lưỡi dao vào ngăn kéo. “Chưa.”

“Ở Hamptons vui lắm.” Anh đưa tay ra nắm lấy hai bàn tay tôi. “Đi với anh nhé, Anna?”

“Em...”

“Làm ơn đi mà,” anh khẩn khoản.

“Em không thể.”

“Ý em là không à?”

“Vâng, em sẽ không đi.” Tôi kéo mấy cái đĩa ra. “Em xin lỗi.”

Xan nhìn tôi trách móc. “Có phải vì anh đã bảo Paddy xéo đi?”

“Không - dù rằng anh đã hành động như một người điên, em phải nói vậy.”

Xan giơ hai tay lên ra dấu đầu hàng. “Được rồi - anh đồng ý là mình không nên viết thư cho anh ta, nhưng anh không chịu được khi thấy anh ta xen vào gia đình mình.”

“Có phải như vậy đâu. Anh ấy có một mối quan hệ hoàn toàn hợp pháp với em. Vì em sống một mình nên anh ấy có quyền tiếp xúc với con gái em, theo cái cách rất đúng đắn trước khi anh đột ngột quay lại.”

Xan tròn xoe mắt. “Anh chỉ... không thích anh ta. Có điều gì đó ở anh ta mà anh không tin được.”

“Đó chỉ là do anh nghĩ thế thôi. Ngay từ giây phút đầu tiên gặp nhau anh đã coi anh ấy như kẻ thù bên kia chiến tuyến rồi. Mặc dù em hiểu là anh cảm thấy quyền lợi làm cha đối với Milly bị xâm phạm, anh cũng phải biết kiềm chế bản thân mình hơn vì chính anh đã rời bỏ mẹ con em.”

“Anh hiểu rồi. Giờ đây em đang trừng phạt anh vì điều đó đấy à?”

“Không. Đơn giản là em chỉ muốn duy trì cuộc sống hiện tại mà em đã tạo ra cho mình và Milly mà thôi.”

“Thế tại sao em không thử một lần nữa? Em có thể dễ dàng chia tay Paddy. Có vẻ như em không thật sự yêu anh ta.”

“Tên anh ấy là Patrick. Còn em không muốn chia tay anh ấy, Xan ạ. Cho dù em làm như thế, nó cũng không có nghĩa làm em sẽ đi theo anh đến nước Mỹ - hay bất cứ nơi nào khác. Anh có muốn biết vì sao không?”

“Không hẳn.”

Tôi đóng cửa tủ bếp. “Dù sao thì em cũng sẽ nói với anh. Đó là vì anh luôn đặt công việc lên trên hết. Anh rời bỏ em vì anh có một việc làm ở Indonesia, và rồi anh bỏ Trisha vì cô ấy chuẩn bị sang Nhật Bản nơi anh nghĩ sẽ không tốt cho sự nghiệp của riêng mình. Em cảm thấy tiếc cho cô ấy.”

Xan nhún vai. “Cô ấy trẻ. Cô ấy cứng cáp. Cô ấy sẽ ổn cả thôi.”

“Còn bây giờ, sau khi đã nếm trải những thú vị của việc làm cha, anh lại bảo là anh muốn quay lại với em.”

“Đúng vậy.”

“Với điều kiện là em phải sang New York cùng anh. Hóa ra tất cả chỉ là những gì tốt nhất cho anh - những gì tốt nhất cho cuộc sống của riêng anh, sự nghiệp của anh, tương lai của anh. Chứ không phải là vì những gì cho bản thân em và Milly.”

“Nhưng chắc chắn được ở cùng nhau là điều tốt nhất cho tất cả chúng ta.”

Tôi nhìn Xan không chớp mắt. “Không phải là lẽo đẽo đi theo anh khắp trái đất này. Milly quan trọng nhất đối với em trên đời này, và em không nghĩ việc đi lang thang từ nước này sang nước khác là điều tốt nhất cho nó và...”

“Thế thì được rồi,” Xan ngắt lời tôi. “Vậy thì anh sẽ không đi nữa.”

“Gì cơ?”

“Anh sẽ không đến New York nữa.”

“Em nghĩ là anh đang đùa.”

“Không. Anh sẽ từ chối công việc đó và sẽ ở lại đây. Anh sẽ kiếm một việc gì đó ở phòng tin tức.”

“Anh sẽ không làm thế đấy chứ?”

“Anh sẽ làm thế. Nếu điều đó có nghĩa là chúng ta có thể sống chung như một gia đình.”

Tôi lại thấy mình đứng giữa ngã ba đường và nhìn về các hướng khác nhau. “Xan, tại sao anh lại làm thế?”

“Tại sao ư?”

“Vâng. Tại sao anh lại hủy hoại sự nghiệp của mình? Anh yêu thích công việc của mình mà.”

“Nhưng anh yêu Milly hơn. Anh thấy mình gắn bó với nó theo cách anh không bao giờ nghĩ tới, vậy nên...”

“Cám ơn anh,” tôi xen vào.

“Ý em là sao?”

“Chính vì điều đó. Cám ơn anh đã thành thực về việc anh yêu Milly.”

“Tất nhiên là anh yêu nó rồi.”

“Em rất mừng vì điều đó, nhưng có phải cuộc nói chuyện này là về việc anh yêu em nhiều đến mức nào không?”

“Ừ... tất nhiên... và... anh yêu em.”

Tôi lắc đầu. “Em không nghĩ như vậy. Nếu quả thật như thế, anh đã làm khác đi. Anh đã bảo em sang Indonesia với anh, hay anh đã ở lại Luân Đôn, hay anh chỉ đến đó một thời gian ngắn rồi quay về, đằng này anh đi biền biệt hơn hai năm. Anh không cảm thấy bị buộc phải quay về với mẹ con em, đúng thế không?”

“Chà, bây giờ anh đã khác trước rồi. Nếu anh biết mình sẽ gắn bó với Milly nhiều như thế nào anh đã...”

“Đó chính xác là điều em muốn nói. Anh vì con gái anh, không phải vì em. Còn em muốn sống với một người yêu em chứ không chỉ con em, Xan ạ. Patrick cũng quý Milly nhưng điều anh ấy quan tâm nhất chính là em và em hạnh phúc vì điều đó.” Xan không nói gì. “Anh nên đến New York,” tôi tiếp tục. “Anh có thể quay về thường xuyên hơn và em cùng Milly có thể thỉnh thoảng sang thăm anh. Những ngày còn lại anh ở Luân Đôn, em muốn anh chỉ đến những ngày đã thống nhất và ra về lúc tám giờ, để em có thể lấy lại cuộc sống của mình với Patrick. Vì thứ Sáu tuần tới anh ấy và em sẽ đi Cornwall nên anh ấy cần gặp Milly nhiều hơn một chút. Xan này, em xin lỗi nhưng em đã cố gắng nhiều nhất có thể, giờ là lúc anh phải lùi lại một bước rồi.”

Ánh mắt của Xan lấp lánh. “Em cứng rắn không thể tin được, Anna à.”

“Em không phải vậy. Em xin lỗi đã làm anh buồn nhưng anh không biết là em đã khóc nhiều như thế nào trong suốt ba năm vừa qua đâu - đặc biệt là lúc Milly ra đời. Nó không bao giờ có thể thay đổi sự thật là không hề có một bức ảnh nào của anh đang ôm nó khi nó vừa chào đời, khi nó nằm trong nôi, khi nó được đặt tên thánh và khi nó đón Giáng sinh đầu tiên trong đời. Anh không hề gặp nó cho đến khi nó được chín tháng tuổi.”

“Nhưng anh đã giải thích vì sao như vậy rồi mà. Anh... không biết phải làm gì.”

“Không biết làm gì ở tuổi ba mươi bảy ư? Và chỉ hơn một tháng trước đây thôi anh chỉ về thăm nó sáu lần trong ba năm. Anh đã xuất hiện không quá mười tám giờ trong suốt cuộc đời của nó - trong suốt khoảng thời gian đó nó đã phải ngắm nhìn anh trên TV!” Tôi đóng sầm cánh cửa máy rửa bát. “Em biết là bây giờ anh đang bù lại những gì đã qua nhưng xin anh đừng bảo em là cứng rắn.”

Xan lặng im. Tôi nghĩ thật lạ lùng khi đứng trước mặt tôi bây giờ là người đàn ông mà tôi từng mong mỏi có mặt trong cuộc đời mình nhất mà đột nhiên tôi lại cảm thấy một cách rõ ràng rằng tôi đã không còn muốn anh ta nữa.

“Xan này, em muốn sự ổn định,” tôi hạ giọng. “Chứ không phải là những xáo trộn. Em không phải là dân du mục. Em không muốn - là gì ấy nhỉ - “suốt ngày gói ghém hành lý rồi lại dỡ ra”. Em muốn sự ổn định cho con gái mình. Anh và em sẽ luôn là bạn,” tôi nói tiếp. “Chúng ta vẫn sẽ là cha mẹ của Milly cho đến khi không còn sống nữa. Nhưng em không muốn quá khứ lặp lại. Em chỉ muốn tương lai, điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ không đi chung một con đường nữa.”

***

“Em đang điên đầu lên đây chị ơi,” tôi bảo Jenny khi chúng tôi gặp nhau vào buổi chiều. Ngày hôm trước là sinh nhật của chị và tôi mang đến trồng trong vườn nhà chị một cây gai lửa. “Em không thể chịu nổi áp lực từ phía Xan và em ghét cái cảm giác có lỗi với Patrick.”

“Giờ đây mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn,” Jenny vừa nói vừa đẩy tấm cửa kính ra. “Chị nghĩ em đã làm đúng.”

“Em hy vọng như thế, bỗng dưng em nhận ra mình muốn tiếp tục cuộc sống hiện tại nhiều như thế nào.”

“Có lẽ em đang thích thú khi nghĩ đến viễn cảnh sống cuộc sống mà không bị những ám ảnh về Xan.”

“Vâng.” Chúng tôi bước ra ngoài. “Nhưng anh ta vẫn không thôi dày vò em,” tôi nói tiếp. “Sáng nay anh ấy gọi điện và nói anh ấy không “thích thú” gì Cornwall và rằng anh ấy không tin Patrick là một tài xế đáng tin cậy. Chị thật may mắn vì không rơi vào hoàn cảnh như em.”

“Chị không thấy như vậy,” giọng Jenny nhỏ nhẹ.

“Em nghĩ là chị may mắn đấy chứ. Lúc mới gặp chị em không hiểu tại sao chị lại chọn cuộc sống cô độc. Nhưng sau những căng thẳng mà em đã trải qua cùng Xan và Patrick em mới thấy mặt tích cực của một cuộc sống đơn giản và không bị ràng buộc gì. Em ghen với chị đấy.”

“Thật sự chị không nghĩ là mình có gì đáng ghen tỵ,” Jenny dửng dưng nói. Tôi vẫn thường thấy tâm trạng hơi buồn chán và tiêu cực của Jenny như thế này.

“Đúng thế mà,” tôi đặt cái cây xuống và cự lại. “Chị rất hấp dẫn, tự do và thành đạt. Chị có một cô con gái nhỏ xinh xắn đáng yêu. Nhưng mà Grace đâu rồi ạ?”

“Chiều nay cháu ở với ba mẹ chị. Họ đã yêu quý nó nhiều hơn trước,” tôi có thể thấy một chút chua chát trong giọng nói của Jenny. “Dù sao thì cũng cám ơn em đã mang cây gai lửa này đến. Chị rất thích. Chúng ta sẽ đặt nó ở đâu được nhỉ?”

“Cạnh cây lạc tiên nhé?” Tôi đề nghị. “Chúng mọc quyện vào nhau cũng không sao, thực ra thì hoa màu xanh da trời đi với hoa màu tím rất hợp. Em sẽ trồng luôn.”

“Em không phải làm thế đâu.”

“Em sẽ làm chứ - em có mang theo xẻng nè. Dù sao thì em cũng thích công việc trồng trọt mà.”

Mắt Jenny sáng lên. “Em biết không, Anna, em là một người bạn rất tốt.”

“Chà, chị cũng vậy mà. Chị đã giúp đỡ em rất nhiều.” Tôi cầm bình tưới nước lên để làm mềm đất trước khi đào hố. Hơi nóng đã làm nền đất trở nên cứng gần như đá.

“Chị chỉ ước gì mình có thể giúp được chính bản thân,” Jenny rên rỉ.

“Chuyện gì thế Jenny? Hôm nay chị hơi khác.”

“Ừ,” chị thì thào.

“Em có thể giúp gì không?”

“Không đâu,” chị đáp khi tôi quỳ xuống và bắt đầu đào đất. “Hiện tại chị đang phải vật lộn với một chuyện.” Tôi nhấc cái cây ra khỏi chậu và rủ bộ rễ. “Chị có muốn kể về nó không?” Tôi vừa đào đất vừa hỏi. Jenny không trả lời. Tôi đặt cái cây xuống hố và lấp đất lại. Chị ấy không kể thì thôi. Chị ấy vẫn luôn là một người kín tiếng mà.

“Nó... là về Grace,” Jenny nói. Tôi nghĩ chắc cũng chỉ xoay quanh những chuyện đại loại như Grace hờn dỗi, không chịu đi ngủ đúng giờ hay là vứt đồ chơi đi thôi, mặc dù chính chúng cũng khó xảy ra với một cô bé dễ bảo và đáng yêu như nó. “Nó... cứ gặng hỏi chị về cha của mình.”

Tôi chợt nổi da gà khi nghe nhắc đến bạn trai cũ của Jenny. “À, thật tội nghiệp cho cháu,” tôi đánh bạo nói và lấy tay ấn đống đất xuống sau đó ra vòi nước rửa tay.

“Ừ, thật khổ thân nó,” Jenny đồng tình khi chúng tôi quay vào nhà. Chị đưa cho tôi một cái khăn và nói. “Cho đến tận bây giờ chị vẫn nói với nó rằng ba nó đang ở xa nên không thể gặp được - và nó chấp nhận điều đó. Nhưng gần đây khi thấy lũ bạn chơi đùa cùng ba chúng ở lớp hay trong công viên - giống như việc nó nhìn thấy hai cha con Milly và Xan - nó lại hỏi tại sao mình không được gặp ba và ông ấy đâu.” Đôi mắt Jenny bỗng đẫm lệ. “Chị không biết phải nói sao. Mặc dù chị đã quen với việc này trong suốt bốn năm qua.”

“Chà... có khi nào chị thay đổi quyết định không liên lạc với anh ấy nữa không?”

“Không,” Jenny đáp rồi buông người xuống ghế bành trong ghi tôi kéo một cái ghế ở bàn ăn. “Anh ta không tồn tại trong cuộc sống của mẹ con chị, Anna ạ, và sẽ mãi như thế.”

“Anh ấy vẫn còn sống đấy chứ chị?”

Jenny lắc đầu. “Nếu anh ta chết thì chị đã bảo Grace rồi.”

“Anh ta sống ở nước ngoài à?”

“Chị ước gì như thế. Đằng này anh ta lại sống ngay tại Luân Đôn. Lần cuối cùng chị biết thì như thế.”

“Vậy... tại sao chị không thể gặp anh ấy? Dù thế nào đi nữa thì vẫn nên thỉnh thoảng gặp một đôi lần.”

“Chị không nghĩ như vậy. Không phải trong hoàn cảnh của chị. Không thể được.”

“Em xin lỗi, Jenny, nhưng tại sao lại không thể? Anh ta đã có gia đình à? Phải thế không?”

“Không. Anh ta vẫn độc thân.” Chị hít một hơi thật sâu rồi chắp hai tay lại như đang cầu nguyện. “Anh ta đang ở tù.”

“Ở tù?” Tôi tự hỏi không biết anh ta đã làm gì. Có thể là lừa đảo, biển thủ hay một trò đại loại như thế của dân cổ cồn trắng. “Anh ấy có phạm tội gì nghiêm trọng không?”

“Có,” Jenny đáp với nét mặt thất thần. “Nghiêm trọng.” Chị im lặng và nhìn hướng ra cửa sổ. “Tội hành hung”

Tôi giật mình khi nghe từ đó và tưởng tượng ra một số kịch bản khả dĩ nhất. Có lẽ anh ta đánh nhau trong quán rượu, hay là vì tranh giành đường đi, hay là anh ta tham gia biểu tình và lúc nhốn nháo đã đánh ai đó. “Anh ấy hành hung ai...?” tôi hỏi nhỏ.

“Một người phụ nữ,” Jenny trả lời rồi nhìn vào khoảng không trước mặt như thể chị đang trải qua một giấc mơ. “Anh ta tấn công một người phụ nữ.”

“Chúa ơi...” tôi thốt lên. “Nhưng... tại sao?”

“Liên quan đến tình dục,” Jenny đáp. “Thực ra là cưỡng hiếp.”

Tôi trố mắt nhìn chị đầy ngạc nhiên. Cứ nghĩ đến việc bạn trai cũ của Jenny cưỡng hiếp một ai đó mà thấy thật kinh khủng. Chẳng trách chị không muốn bất cứ liên hệ nào với anh ta. Có lẽ chị cảm thấy... xấu hổ lắm. “Vậy anh ta... có biết người phụ nữ kia không?”

Jenny vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. “Không. Họ chưa từng gặp nhau bao giờ. Hai người hoàn toàn xa lạ,” giọng chị dửng dưng.

“Lạy Chúa... Chị có biết rằng anh ta có thể làm những chuyện như thế không?”

“Không,” Jenny nhún vai. “Chị không biết. Bỗng nhiên... nó xảy ra.”

“Sao người ta bắt được anh ấy?”

“Bằng kiểm tra ADN - và bằng chứng cứ chị cung cấp.”

“Chị làm chứng chống lại anh ấy?”

“Ừ.” Jenny ngừng lại một lúc. “Chị phải làm thế.” Nước mắt chị chực trào ra.

“Thật chẳng dễ dàng gì.” Tôi đưa cho chị một mẩu khăn giấy.

“Đúng thế.”

“Còn người đàn bà tội nghiệp kia - nạn nhân của anh ta - chị có biết cô ta không?”

“Ồ có chứ,” Jenny thốt lên với vẻ cay đắng. “Chị biết.” Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má Jenny. “Chị biết rõ người ấy.” Jenny xịt mũi. “Vì cô ta chính là chị.”

Tim tôi như ngừng đập trong giây lát. Jenny đưa khăn giấy lên lau nước mắt.

“Chị đã luôn rất thận trọng,” chị bật khóc. “Chị không bao giờ đi đâu một mình vào ban đêm, chị không bao giờ nói chuyện với người đàn ông nào chị không quen biết, hay là dùng đồ uống họ mời. Chị không bao giờ lui tới những nơi nguy hiểm hay đi bộ dọc những ngõ ngách vắng vẻ. Chị luôn đi bằng taxi vào ban đêm, hoặc nếu chị không biết rõ đường đi...” Jenny nuốt nước bọt.

“Chuyện đó xảy ra khi nào?” tôi nhẹ nhành hỏi.

“Năm 2003. Chị đi dự một bữa tiệc.” Jenny ngồi lùi lại và nhìn thẳng ra vườn, hai tay để hờ trước ngực. “Nó được tổ chức ở Willesden bởi một người đồng nghiệp ở ngôi trường mà chị làm việc. Một buổi tối thật thú vị. Chị đã gọi trước một chiếc taxi để đưa về - từ một hãng mà chị vẫn thường đi. Vào khoảng 11.30 người ta gọi đến di động của chị và bảo lái xe đang đợi với một chiếc BMW màu đen. Sau đó chị chào tạm biệt mọi người và ra về. Chị đi bộ dọc ngôi nhà, trước đó đã uống một chút, không nhiều - có thể là ba ly rượu - nhưng cũng đủ để cảm thấy lâng lâng. Và chị thấy chiếc BMW màu đen đang đợi ở phía bên trái của ngôi nhà, bên ngoài một cửa hàng rượu, đèn xi nhan vẫn đang nhấp nháy. Rồi chị đi thẳng về phía nó và nhìn vào trong, người tài xế đang mở một bao thuốc lá hạ cửa kính xuống. Và chị hỏi, “Anh sẽ đưa tôi về chứ?”

Chị chợt nhận ra rằng đó không phải là điều mình định nói dù đã nói ra rồi, nên chị sửa lại. “Anh là taxi đang chờ tôi à? Ở chỗ Reid à? Hesketh Gardens à?” Người đàn ông gật đầu rồi nhắc lại. “Hesketh Gardens.” Xong rồi chị chui vào và anh ta lái xe đi. Ấn tượng đầu tiên của chị là đó là một chiếc xe đẹp với ghế bọc da và hơn hết người lái xe tỏ ra thân thiện và dễ chịu. Chị bảo anh ta đừng hút thuốc nữa nên anh ta quẳng điếu thuốc đi. Chị rất mệt nên đã nhắm mắt lại.” Jenny nhắm mắt lại, ngã đầu ra phía sau rồi lại mở mắt ra với một hơi thở dài. “Có lẽ chị đã ngủ gật mất một hai phút, vì khi mở mắt ra chị thấy xe không đi về phía nam đến Shepherd Bush mà lại đang chạy về phía Hampstead Heath ở đông bắc.” Jenny nắm chặt tay rồi ngồi thẳng người lên. “Vậy nên chị bảo với người lái xe là anh ta đang đi nhầm đường nhưng anh ta không nói gì.”

“Sợ thật.”

Chị hít một hơi thật sâu và chậm rãi. “Ban đầu chị giận dữ hơn là sợ hãi vì nghĩ anh ta không biết Shepherd Bush nằm ở chỗ nào. Sau đó chị bảo anh ta quay đầu xe nhưng anh ta không làm. Rồi chị nói, “Chúng ta đang đi sai đường, không phải đường này!” Thế nhưng anh ta chỉ nhìn chị qua gương chiếu hậu và nói một cách thản nhiên, “Bình tĩnh đi nào.” Rồi chị bỗng nhận ra.”

“Chúa ơi...”

“Tiếp đó chị rút điện thoại và gọi 999 nhưng anh ta quay người lại và chụp lấy nó. Chị túm cái nút mở cửa xe nhưng nó bị khóa, cả cửa sổ cũng vậy, thế nên chị hoảng sợ thật sự. Chị cố gắng thu hút sự chú ý của những chiếc xe đang chạy trên đường bằng cách đấm vào cửa kính và hét lên nhưng chẳng ai để ý cả. Chị cởi giày ra và dùng nó để cố đánh anh ta, rồi đột ngột anh ta rẽ sang một con phố nhỏ rồi sang một khúc cua gần kênh đào. Chiếc xe nằm lọt thỏm trong một khu công nghiệp cũ. Xung quanh vắng tanh và tối om...” Jenny ngồi thẳng người dậy, hai tay nắm chặt đến mức cổ tay trở nên trắng bệch. “Anh ta dừng xe lại rồi bước ra ngoài, đi vòng qua phía chị ngồi và mở cửa xe. Chị định sẽ bỏ chạy hoặc nếu không thể chị sẽ thúc đầu gối vào hạ bộ của anh ta hay đâm cây bút đang cầm vào mặt anh ta. Đột nhiên anh ta cho tay vào túi áo khoác và lấy ra một vật gì đó. Chị thấy nó lấp lánh trong bóng tối.” Jenny dàn dụa nước mắt. “Rồi anh ta kề nó vào cổ họng chị...” Cằm Jenny dúm dó lại vì tức giận. “Chị van xin anh ta đừng hại mình.”

“Chị Jenny.”

Jenny bật khóc thành tiếng. “Chị cứ luôn nghĩ anh ta trong bảnh bao đến thế nào. Tử tế nữa. Thậm chí là quyến rũ... Vậy mà giờ đã chấm dứt, anh ta kéo chị ra khỏi xe, lúc đó chị khóc lóc và run rẩy. Rồi sau đó...” Jenny ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu vì khóc nhiều. “Anh ta vòng tay ôm lấy chị. Chỉ một lúc. Chị cảm thấy kỳ lạ. Một sự dịu dàng ngắn ngủi sau những gì đã xảy ra. Sau đó anh ta nổ máy và lái xe đi. Khi anh ta lái xe ra khỏi chỗ đó chị đã kịp liếc nhìn biển số. Chị nhẩm đi nhẩm lại nó trong đầu và sau bốn năm chị vẫn còn nhớ.” Jenny lau nước mắt. “Chị sẽ còn nhớ nó đến hết cuộc đời mình.”

“Có ai nhìn thấy chị không. Có ai giúp gì không?” Tôi thì thầm hỏi.

“Chẳng có một bóng người. Anh ta lấy mất di động nên chị lê tới một bốt điện thoại và gọi 999. Sau đó đến phần tra hỏi của cảnh sát, lời khai của chị và các xét nghiệm y học... tất cả đều dương tính, ơn Chúa, lòng chị như có lửa đốt trong khi chờ đợi các kết quả xét nghiệm - đặc biệt là xét nghiệm HIV mất gần ba tháng. Chị bị suy sụp hoàn toàn nên suốt thời gian đó không hề ra khỏi nhà. Chị thôi việc vì chị biết mình không thể đương đầu với những dị nghị ở trường - đặc biệt là với sự khiêu khích chị thường gặp từ một vài học sinh. Chị nghĩ nó sẽ làm cho mình phát điên lên mất.”

“Cảnh sát mất bao lâu mới bắt được anh ta?”

“Ba ngày.”

“Có lẽ hãng taxi giữ một vài thông tin giúp tìm thấy anh ta.”

“Không, họ không có,” chị đáp. “Họ không biết anh ta.”

Tôi nhìn chị không hiểu. “Nhưng em nghĩ anh ta là lái xe taxi được cử đến mà.”

Jenny lắc đầu. “Chị đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Chị không nhận ra rằng có hai chiếc BMW màu đen đang đỗ ở bên ngoài ngôi nhà - một là từ hãng taxi, chiếc kia... là anh ta. Lý do anh ta dừng ở đó là vì anh ta muốn mua thuốc lá, và khi chị bước đến anh ta nhận thấy chị đã nhầm và nắm lấy cơ hội...”

“Thật nham hiểm,” tôi thốt lên.

Jenny nhìn tôi với ánh mắt ẩn chứa sự tức giận. “Phải... Năm tháng sau thì đến phiên tòa,” chị nói tiếp sau một lúc im lặng. “Ở Tòa Harrow Crown.”

“Năm tháng có vẻ nhanh.”

“Họ làm nhanh mà.”

“Vì sao?”

“Tại vì...” Cằm Jenny lại hơi run run. “Bởi vì chị đã có thai.”

Nó có khuôn mặt của một thiên thần. Tôi thấy như bị ngẹn ở cổ.

“Anh ta là cha của Grace phải không?” tôi hỏi thầm.

Một cái gật đầu từ Jenny. Rồi chị gục mặt xuống.

“Chúa ơi.” Tôi quá choáng váng trước câu chuyện mà Jenny kể. Hai mắt tôi cũng đẫm lệ tự bao giờ.

Jenny thở hắt ra rồi nhìn lên. “Mới đầu chị vẫn nghĩ là do mình căng thẳng quá nên bị chậm. Đến tháng thứ hai chị cảm thấy không được khỏe. Sau khi đi khám và có kết quả dương tính chị lại rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Những lựa chọn cứ nhảy múa trong đầu chị. Phá thai? Cho con nuôi? Giữ đứa trẻ lại? Tất cả đều không thể.”

“Thế điều gì đã khiến chị giữ nó lại?”

“Sự thật thì lòng chị đầy hận thù. Chị ghê tởm anh ta. Anh ta đã hủy hoại chị cả về thể xác lẫn tinh thần. Sau đó chị nhận ra rằng nếu chị sinh đứa bé ra và yêu thương nó, lòng hận thù sẽ không gặm nhấm chị suốt cả cuộc đời.”

Bây giờ tôi mới nhớ lại những gì Jenny nói khi hai đứa trẻ của chúng tôi chào đời.

Nỗi sợ hãi lớn nhất của chị là chị sẽ không thể yêu đứa trẻ - chị phải yêu nó.

Càng ngày chị càng yêu nó hơn.

Em có thấy hối tiếc gì không?

Chị nghĩ nó sẽ giúp chị hàn gắn...

Cuộc đời của em sắp sửa được lấp đầy bởi một tình yêu chưa bao giờ nghĩ tới...

“Đó là một phép mầu,” Jenny nói. “Bởi vì mỗi khi nhìn Grace, chị chẳng cảm thấy gì ngoài tình yêu. Tình yêu sinh ra từ những điều xấu xa và tàn nhẫn.”

Tôi đã hiểu vì sao Jenny không chấp nhận cha của Grace, tôi đã biết bí mật của chị, tôi hiểu sự cẩn thận tối đa mà chị bố trí cho căn hộ của mình. Tôi hiểu vì sao chị cứ vò võ một mình và hay bị xúc động. Tôi cũng hiểu vì sao Jenny đặt tên con mình là “Grace”- sự khoan dung.

“Grace thật là tuyệt vời,” tôi lẩm bẩm.

“Chị cũng nghĩ như vậy,” Jenny nói và hướng tầm mắt về phía tấm ảnh của Grace đang để trên bậu lò sưởi. “Nó là báu vật của chị.”

“Chị cũng thật là tuyệt vời đấy Jenny ạ. Không phải ai cũng dũng cảm như thế.”

“Chị biết đó là cách duy nhất để cứu rỗi bản thân mình.”

“Thế bạn bè của chị không giúp được gì sao?”

Jenny nhìn tôi. “Chị không cho họ biết. Chị thấy hổ thẹn...”

“Nhưng chị có làm gì sai đâu.”

“Chị không muốn được thương hại. Chị muốn người ta nghĩ mình đã có một cuộc tình và nó không đi đến đâu cả.”

“Chị không có một người bạn thân nào để có thể kể chuyện đấy à?”

“Không nhiều. Người bạn thân nhất của chị đã chuyển đến Aberdeen một năm trước đó. Dĩ nhiên là chị có kể với Jackie, em gái chị nhưng lúc đó nó đã sang Pháp cùng chồng mình. Chị có nhiều chuyên gia tư vấn và điều đó đã giúp ích cho chị - nhiều đến mức chị đã quyết định học lại để trở thành một người như thế.”

“Còn ba mẹ chị - chị nói họ chẳng giúp được gì?”

“Giúp gì ư?” Jenny cười mỉa mai. “Họ phản ứng dữ dội khi nhận ra điều chị sắp làm.”

“Nhưng tại sao như vậy? Chị không có bất cứ lỗi gì còn đứa trẻ thì hoàn toàn vô tội.”

“À, họ không nghĩ được thoáng như thế. Họ sợ phải nghe những lời đàm tiếu về cái cách đứa bé được sinh ra và điều đó có thể là một nỗi ô nhục - chị cho rằng họ lo lắng cho bản thân mình hơn là cho chị. Đơn giản là ba mẹ chị không đủ sức đương đầu với nó,” chị nói tiếp. “Thế nên họ không muốn có một nhân chứng sống cho những gì đã xảy ra. Ba mẹ chị ép chị không được sinh đứa bé ra - mặc dù hai người rất “sùng đạo”,” chị nói với một chút khinh bỉ. “Mẹ chị nói chị sẽ không thể nào vượt qua được chuyện đó nếu sinh đứa bé. Nhưng chị lại tin rằng đó là cách duy nhất giúp mình sống sót. Ba mẹ chị không gặp Grace cho đến khi nó gần hai tuổi, rồi chỉ vì áp lực từ em gái chị mà họ mới chịu gặp. Một phần trong chị sẽ không bao giờ tha thứ cho họ vì điều đó. Cũng như chị sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.”

“Anh ta ngồi tù bao lâu?”

“Tám năm. Nó nặng bởi vì anh ta đã lừa chị và đe dọa sử dụng vũ lực - dù cảnh sát không tìm thấy con dao, chỉ có lời khai của chị chống lại anh ta trước tòa, chính điều đó làm chị càng đau khổ hơn.”

“Anh ta có nhận tội không?”

Jenny cười nhếch mép. “Không. Anh ta cãi rằng có sự đồng thuận từ hai phía. Anh ta nói chị tiếp cận anh ta và hỏi liệu anh ta “có thể đưa chị về nhà không” và coi như đó là một lời gợi ý. Nhưng bồi thẩm đoàn không chấp nhận và bản án đã được nhất trí hoàn toàn.”

“Anh ta đã từng phạm tội như thế trước đó chưa?”

“Chưa. Và Văn phòng công tố báo cáo rằng ở trong tù anh ta tỏ ra ăn năn. Anh ta bị giam ở Wormwood Scrubs, chỉ cách đây hơn hai kilomét,” chị nhún vai và nói.

“Khi nào anh ta được thả?”

“Sang năm anh ta sẽ nộp đơn xin ân xá và sẽ được tha năm sau nữa, khi đó anh ta đã ở tù được sáu năm.”

“Anh ta có biết là chị có thai không?”

“Không. Chị yêu cầu che bục nhân chứng lại nên anh ta không thể nhìn thấy mình. Nhưng bồi thầm đoàn thì biết. Chuyện là như thế đó, giờ thì em đã biết hết rồi.”

“Giá mà chị kể cho em sớm hơn.”

“Đôi khi chị cũng muốn làm thế. Nhưng chị cảm thấy dễ chịu đựng hơn nếu không kể với ai. Bây giờ chị chỉ kể với em khi chị quá lo lắng về những gì Grace hỏi. Anna này, chị là một tư vấn viên nhưng lại không thể tư vấn cho chính mình về vấn đề quan trọng nhất của cuộc đời. Bởi vì cứ lúc nào chị định trả lời Grace chị lại bị ám ảnh bởi hình ảnh của anh ta, nó làm chị sôi máu đến mức không thể nghĩ thêm được gì nữa, nói gì là việc tìm ra lý do thích hợp. Vậy nên...” Jenny ngước mắt nhìn tôi. “Nếu là em em sẽ nói gì?”

Tôi lắc đầu. “Quả thật em không biết nữa. Việc đó cực kỳ khó. Cứ nghĩ đến việc hoàn cảnh ra đời của một đứa trẻ đầy...”

“Bạo lực,” Jenny thì thầm.

Tôi gật đầu. “Em có thể thấy là chị không muốn nói gì cả, hay là bịa ra một câu chuyện.”

“À ừ,” Jenny thở dài. “Em có thể làm bất cứ điều gì để che giấu sự thật.”

“Vậy thì... em sẽ nói gì đây? Chà, chị có thể kể với Grace rằng cha nó đã không tốt với chị nên chị giận anh ta và hiện không muốn gặp lại nữa.”

“Chị không bao giờ muốn gặp lại anh ta.”

“Ồ không. Tất nhiên là chị không bao giờ muốn rồi.”

Tôi ở lại với Jenny thêm một lát nữa, chỉ ngồi đó bên cạnh chị mà vẫn bị rúng động bởi những gì vừa nghe thấy và vì suy nghĩ rằng Jenny sẽ phải mang bí mật này đi suốt cuộc đời. Tôi cố đưa ra một vài lời khuyên nhưng đối với chị không có một giải pháp dễ dàng hay một câu trả lời nào thỏa đáng cả. Chị sẽ phải dành cả phần đời còn lại đi tìm nó mà thôi.

Những ngày sau đó câu chuyện của Jenny khiến tôi nghĩ ngợi rất nhiều về cách cánh đàn ông có thể làm cha - sau những cuộc hôn nhân dài, những mối quan hệ ngắn, sau những cuộc tình một đêm, sau những tai nạn đầy thù hận kiểu như việc Jenny gặp phải, sau những dàn xếp hiến tặng t*ng trùng ở bệnh viện, hay là sau những ca thụ tinh trong ống nghiệm. Tôi nghĩ về những cách mà đàn ông trở thành những người cha hờ bằng cách nhận con nuôi, bằng những vụ ngoại tình của vợ mà họ không hề hay biết, hay bằng cách chấp nhận thế vai một người vô danh khác như cách ba tôi làm với anh Mark. Tất nhiên là cả về những cách mà họ trở thành những người cha dượng - như kiểu Patrick có thể làm với Milly một ngày nào đó, vừa nghĩ tôi vừa thu xếp đồ đạc cho chuyến đi St. Mawes.

“Con có muốn xem đĩa DVD trong khi mẹ thu xếp hành lý không con gái yêu quý?” Tôi hỏi Milly. “Bác Patrick sẽ bật lên cho con.”

“Tất nhiên là bác sẽ bật cho cháu rồi.”

“Quái thú!” Milly hét lên. “Muốn xem Quái thú, mẹ ơi.”

“Người đẹp và Quái thú chứ gì, được thôi.” Patrick cho cái đĩa vào đầu máy trong khi tôi lên gác để sửa soạn. Sau bữa sáng ngày mai chúng tôi sẽ khởi hành.

Patrick mới đến và mang theo một chiếc vali to bằng da và một chiếc túi có in hình chuột Maisie cho Milly - anh luôn rất chu đáo như thế - và nó đã lấp đầy túi với sách, đồ chơi và bút chì màu.

Vừa lấy quần áo ra khỏi tủ đứng tôi vừa nghĩ mình thật may mắn khi có một người hào hiệp và chu đáo bên cạnh. Tôi nghĩ về cái cách anh tỏ ra khoan dung và tự chủ trước mặt Xan. Tôi nghĩ mà thấy xấu hổ vì mình chẳng mấy bảo vệ được những tình cảm của anh còn anh thì lại tỏ ra vô cùng độ lượng.

Milly rất háo hức muốn đến Cornwall nhưng con bé không thể hiểu tại sao chúng tôi lại đi cùng Patrick mà không phải là Xan.

“Lý do vì sao chúng ta đi cùng bác Patrick ấy à,” hôm trước tôi đã giải thích với nó, “là vì bác ấy nghĩ sẽ là tuyệt vời biết bao nếu con được đi ngắm biển và bởi vì bác ấy là một người bạn đặc biệt của mẹ, con yêu ạ.”

“Không, đó là chú Jamie,” nó chỉnh tôi mà không rời mắt khỏi quyển sách đầy màu sắc của mình.

“Chà, chú Jamie cũng là một người bạn đặc biệt của mẹ - nhưng theo một cách khác - bởi vì chú ấy làm việc với mẹ, phải không nào. Mẹ và chú ấy làm...”

“Vườn,” nó xen ngang một cách thích thú.

“Đúng rồi. Mẹ cùng chú ấy làm ra những khu vườn.” Mặc dù không được bao lâu nữa, tôi buồn rầu nghĩ bụng, Jamie đã quyết định quay trở về Úc sau khi kết thúc những dự án hiện tại của chúng tôi. “Còn bác Patrick là một người bạn đặc biệt của mẹ,” tôi thử lần nữa.

“Không phải, là chú Jamie cơ,” Milly vẫn khăng khăng.

“Thôi được, tùy con vậy,” tôi thở dài nói.

Tôi nghe thấy tiếng Patrick đi lên gác khi đang lấy mấy cái váy mùa hè, áo khoác mỏng và quần jean ra khỏi tủ đứng. “Em mang mấy thứ này được chứ? Em còn phải sắp ít đồ cho Milly nữa, sau đó em sẽ nấu bữa ăn nhẹ.”

“Được em ạ,” anh nói rồi cúi xuống hôn tôi. “Nó chưa bao giờ ngoan như thế.” Anh lại ngồi ở một góc giường trong khi tôi sắp quần áo vào vali. “Bao lâu rồi em chưa đi nghỉ?”

Tôi đứng thẳng dậy. “Lâu lắm rồi. Em đi nghỉ một tuần ở Brittany lúc Milly được một tuổi rưỡi và tất cả chỉ có thế. Có vẻ nó không thích thú lắm khi ở đó.”

“Chúng ta sẽ cho nó một vài kỳ nghỉ thú vị,” anh nói rồi hôn tôi một lần nữa. Khi anh đi xuống dưới nhà tôi chợt cảm thấy dâng trào một niềm hạnh phúc mới mẻ trước viễn cảnh của tôi và anh.

Tôi sang phòng Milly lấy mấy chiếc áo phông, quần sóc, tất và váy mùa hè, một chiếc áo mưa trùm đầu và một bộ đồ bơi, mặc dù không thể tắm biển vì nước quá lạnh, nó có thể bơi trong bể bơi nước nóng của khách sạn.

Điện thoại đổ chuông . Cassie gọi đến để bàn về sinh nhật lần thứ bảy mươi của ba tôi vào ngày mùng chín tháng Chín. “Chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc để gây bất ngờ cho ba.”

“Không,” tôi nói. “Ba không có tâm trạng cho chuyện đó. Chỉ làm cái gì đơn giản ở một nhà hàng nào đó quanh đây thôi.”

“Vào buổi trưa nhé, để Milly có thể tham gia.”

“Ừ.”

“Nên mời bao nhiêu người chị nhỉ?”

“Khoảng mười người nhé. Chúng ta sẽ hỏi ba xem có mời thêm ai không.”

“Chị em mình sẽ lo chi phí chứ,” Cassie nói. “Chia đôi nhé?”

“Được thôi. Thực ra thì chị có thể góp nhiều hơn nếu hiện tại em có khó khăn.”

“Ồ, em có mà,” Cassie đáp. “Chưa bao giờ em xông xênh như bây giờ chị Anna à. Có lẽ thần may mắn đã tìm đến em rồi.”

“Thật ư? Như thế nào?”

“Em không thể nói được,” nó tỏ ra bí ẩn. “Chị chỉ cần biết em đang nỗ lực làm việc cho một dự án đặc biệt và công sức của em sắp sửa được đền đáp.” Tôi nản lòng vì không tin tưởng lắm vào những “dự án” như thế của Cassie. Trước khi tôi kịp hỏi thêm điều gì thì Cassie đã hỏi tiếp về địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật cho ba tôi. “Nhà hàng Belvedere được không?”

“Có thể. Hoặc là Julie cũng được. Chúng ta có thể đặt một cái bàn lớn cạnh cửa sổ trên tầng hai. Nhưng phải nhanh chân lên vì chỉ còn ba tuần nữa thôi,” tôi nói.

Tiếp đó Xan gọi điện đến, lo lắng về chỗ ngồi của Milly trên ôtô. Liệu nó có ngồi vừa ghế trên ôtô của Patrick không? Tôi trấn an anh rằng có và nói thêm Patrick là một tài xế đáng tin cậy. Sau đó anh muốn chúc Milly ngủ ngon nên tôi đưa điện thoại cho Milly. Dù chỉ là một cuộc điện thoại nó cũng có vẻ buồn. “Ba ơi,” nó mếu máo và dàn dụa nước mắt sau khi tôi cúp máy.

“Chúng ta sẽ gặp lại ba nhanh thôi,” tôi nói. “Tuần tới.” Tôi buồn bã nghĩ chẳng lâu sau đó anh ấy sẽ lại đi New York.

“Muốn ba cơ!”

“Con sẽ có những ngày rất vui ở Cornwall, con gái yêu của mẹ ạ. Mẹ sẽ mua cho con một cái lưới bắt cá. Con có thích không nào? Một cái màu hồng nhé?”

“Vâng ạ. Muốn lưới màu hồng mẹ ơi. Và cả cái giỏ màu hồng. Cả một cái lao màu hồng nữa.”

“Chúng ta sẽ bắt vài con cá màu hồng,” Patrick nói xen vào. “Và cả cua hồng nữa chứ.” Milly nhoẻn miệng cười. “Bác chắc là kiếm được vài con sò màu hồng đấy. Như thế có vui không nào?”

Nó gật đầu. “Muốn ba nữa.”

Tôi đi hâm nóng một ít sữa, để nó xem phim với Patrick rồi lại đi lên gác tiếp tục gói ghém đồ đạc. Lúc sắp sửa xếp món đồ cuối cùng vào chiếc túi của Milly tôi chợt nghe tiếng nó ré lên.

“Milly, cháu đừng làm thế nhé.” Patrick nhẹ nhàng dỗ dành nó.

“Không,” Milly hét lên. “Đi đi.”

“Ngoan nào, Milly.” Có vẻ như Milly đang làm điều gì đó không được phép nhưng Patrick đã xử trí hợp lý.

“Xuống đi,” tiếng anh to hơn ban nãy. Chắc nó đang đứng trên bàn. “Cháu xuống đi mà, Milly.”

“Đi đi!” nó kêu lên. “Cháu không thích bác.”

“Bác biết là cháu không muốn nói vậy. Giờ thì xuống nhé, Milly...” Tôi quyết định để cho Patrick tự xoay xở. Rốt cuộc thì anh cũng đã làm cha rồi, và tôi không muốn tỏ ra rối rít hay là không tin tưởng anh. Ngoài ra tôi còn muốn Milly thừa nhận anh như một người cha quyền uy nhưng nhân từ.

“Đi đi!” Milly lại thét lên.

“Không xong rồi,” tôi thở dài, “đã đến lúc phải can thiệp rồi.” Tôi nhấc cái túi ra khỏi giường và kéo lê nó đến đầu cầu thang.

“Cháu có chịu xuống không, Milly?” Tôi nghe tiếng Patrick nói khi bước xuống cầu thang. “Xuống ngay!” anh nói như quát.

“Đi đi!”

“Thôi nào, Milly. Bác không muốn cháu ngã và bị đau đâu, cháu yêu.”

“Đi điiiiii!”

“Cháu phải nghe lời chứ, Milly. Bác sẽ không nhắc lại nữa. Bác sẽ đếm đến ba. Một...”

Bây giờ thì tôi đã đi xuống quá nửa cầu thang và khi xuống đến nơi tôi nhìn vào cái gương tròn đặt cạnh những bậc thang dưới cùng. Nó được treo ở hơi chếch một chút, hướng vào bếp, và khi tôi nhìn vào gương tôi thấy Milly đang đứng ngay trên chạn bếp cạnh lò vi sóng - có lẽ nó leo lên đấy bằng một cái ghế.

“Hai..”

Patrick đang cố dỗ dành Milly leo xuống nhưng nó không chịu nghe lời, còn đứng nhảy lò cò nữa.

“Ba.”

Sau một hồi nhẫn nại không thành công anh bước đến và bế nó xuống. Lúc anh đặt tay sát hông Milly để bế nó xuống thì tôi bỗng thấy nó quay đầu lại và cắn mạnh một cái. Patrick hét lên vì đau. Tôi kinh hãi trước hành động của con bé mặc dù tôi ý thức được những xáo trộn mà nó vừa trải qua gần đây, với việc Xan đột nhiên quay trở lại, cuộc cãi vã giữa anh và Patrick cũng như việc nó biết Luisa sắp chia tay chúng tôi. Những tuần vừa qua quả thật rất khó khăn đối với nó. Cho dù như thế thì việc cắn tay người khác là không thể chấp nhận được..

Tôi chuẩn bị bước vào bếp thì thấy Patrick bế Milly đặt xuống đất. Rồi anh kéo mạnh cánh tay của nó lên và đánh bốp một cái rõ đau vào chân con bé.

Âm thanh từ cú đánh của anh như vang vọng lại trong thoáng giây. Sau đó Milly ngả đầu ra sau và khóc thét lên, mặt đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã còn miệng thì há hốc ra vì đau đớn.

“Anh đánh nó ư!” Tôi gào lên. Người tôi run rẩy vì giận và không tin vào mắt mình. “Anh đã đánh nó! Sao anh dám đánh con gái tôi chứ!” Vừa nói tôi vừa ôm nó vào lòng. “Không bao giờ! Anh hiểu không? Không bao giờ! Không bao giờ được đánh nó!” Tôi không biết lúc ấy tôi đã rít lên như thế nào.

“Nó cắn anh,” anh bật lại. Rồi anh đưa bàn tay ra cho tôi xem vết cắn đỏ như thể thanh minh.

“Tôi không quan tâm nó đã làm gì. Nó mới chỉ ba tuổi. Nó là một đứa bé. Và anh Patrick, anh không được đánh trẻ nhỏ, đặc biệt khi chúng không phải là con anh!”

Tôi bế Milly vào phòng khách và đặt nó ngồi trong lòng mình, Milly khóc tấm tức trong khi tôi nựng nó, tôi đoán là vì sợ hãi nhiều hơn là vì đau đớn. Khi nhắm mắt lại, tôi lại nhìn thấy cảnh tượng Patrick dang hai tay Milly ra rồi phát vào chân nó một cách thuần thục, tất cả như một đoạn phim quay chậm. Đột nhiên tôi biết rõ rằng anh ta đã từng làm như vậy trước kia.

“Không sao đâu con yêu,” tôi thì thầm. “Không sao đâu mà.”

“Cánh tay của con,” Milly thổn thức đưa cánh tay ra. “Nó đau.”

Khi cúi xuống hôn dỗ dành nó tôi biết Patrick đang đứng bên cạnh mình. Tôi không nhìn anh ta.

“Đó là một tai nạn,” tiếng anh vang lên. Milly vẫn nằm trong lòng tôi,vùi đầu vào ngực tôi và thở hổn hển. “Anh không muốn nó bị ngã. Anh không cố ý đánh mất tự chủ,” anh nói một cách yếu ớt.

“Anh đã mất tự chủ rồi đấy thôi,” tôi nói và ngước lên nhìn anh.

“Trẻ con phải được dạy bảo đến nơi đến chốn,” anh lẩm bẩm. “Và tuyệt không được cắn.”

“Đúng thế, nhưng anh cũng không được... đánh chúng.”

Giờ đây tôi có thể mường tượng ra cảnh tương tự với một đứa trẻ khác - một bé trai.

“Anh xin lỗi,” Patrick nói. “Anh sẽ không bao giờ làm thế nữa.”

“Vâng,” tôi nói khẽ. “Anh không bao giờ được làm thế nữa.”

Nửa giờ sau Patrick ra về. Anh luôn miệng bảo anh muốn nói chuyện rõ ràng về sự việc vừa qua nhưng chẳng có gì để nói nữa. Tôi đề nghị thanh toán một nửa tiền hủy phòng khách sạn nhưng anh từ chổi.

“Anh nghĩ em đã phản ứng thái quá,” anh nói khi mang chiếc ghế ngồi ôtô của Milly vào nhà.

“Không,” tôi tỏ ra lạnh nhạt. “Em không phản ứng thái quá.” Khi anh vừa đi khỏi tôi lao về phía tủ bếp, lấy lọ mật ong ra và ném vào thùng rác.

Milly nhìn tôi và hỏi. “Mẹ làm gì thế?”

“Mẹ vứt lọ mật ấy đi. Bởi vì mẹ không thích mật ong, mẹ chưa bao giờ thích.”

Tôi tắt phim Người đẹp và Quái thú. Milly đi cùng tôi lên gác và tôi giải thích với nó rằng ngày mai sẽ không đi biển nữa.

“Bởi vì bác Patrick đánh con phải không ạ?”

“Ừ. Chính vì thế. Tay con còn đau không?” Nó vuốt ve cánh tay rồi lắc đầu. “Sau này mẹ sẽ cho con đi biển, được chứ?”

“Và mẹ sẽ mua cho con một cái lưới màu hồng chứ?”

“Mua chứ.”

“Thêm một cái giỏ màu hồng nữa chứ?”

“Tất nhiên rồi - cùng với một cây lao màu hồng và... nhiều thứ màu hồng khác.”

Milly ngoắc tay đầy sung sướng. Hai mẹ con nằm xuống giường và tôi đọc chuyện Chú Tê giác cho nó nghe, câu chuyện làm tôi nhớ đến Jamie. Cậu ta sẽ không bao giờ đánh Milly dù chỉ một lần. Milly rúc vào nách tôi, tay lật lia lịa những trang sách một cách thích thú như nó vẫn thường làm, lướt nhanh qua cả câu chuyện: “... ngôi nhà chứa gỗ... tiếng cú kêu... đó là chú Tê giác!... Hàm răng đáng sợ. .lưỡi của nó màu đen... hạt dẻ rất ngon - Kết thúc. Kết thúc rồi, mẹ ơi” nó hét lên.

Tôi chợt nghĩ đến Patrick. “Đúng rồi Milly ạ,” tôi nói. “Kết thúc rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui