Xin Hãy Tha Cho Tôi


Vốn dĩ mọi người làm như không quen biết còn tốt, đột nhiên An Thiếu Sâm nói một câu như vậy, thoáng chốc bầu không khí đã trở nên có chút cứng ngắc và xấu hổ.
Vẻ mặt Đường Thiến biến ảo, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Mặc Tinh.
Tiêu Cảnh Nam thu hết tất cả vào mắt, anh yên lặng di chuyển vài bước, đứng trước mặt Mặc Tinh, vừa khéo chặn lại tầm mắt của An Thiếu Sâm và Đường Thiến.
Bí thư Hứa hơi sửng sốt, ông ấy mỉm cười nói: "Ai mà không có một thời niên thiếu lông bông chứ? Có vài đối tượng yêu thầm hoặc bạn trai cũ, bạn gái cũ thì cũng rất bình thường, hồi cấp ba tôi còn lén viết thư tình cho hoa khôi lớp chúng tôi cơ."
Đây rất rõ ràng là đang tìm bậc thang cho An Thiếu Sâm xuống.
Thấy thế, Mặc Tinh lại có hơi ngạc nhiên, không ngờ An Thiếu Sâm lại có quan hệ tốt với bí thư Hứa như vậy!
"Bố, hồi cấp ba bố còn lén viết thư tình cho người ta hả?" Hứa Thư Di đi qua tìm Mặc Tinh, kết quả vừa khéo nghe thấy câu này, cô ấy lập tức mặc kệ luôn: "Về nhà con phải nói cho mẹ con biết!"
Bí thư Hứa vỗ nhẹ lên đầu cô ấy: "Con bé này, người lớn nói chuyện con xen vào làm gì hả.

Trương Hàn, đúng lúc chú trông thấy bố cháu và mẹ kế cháu cũng tới rồi, cháu đưa Thư Di qua đó chào hỏi nhé."
Trương Hàn đáp một tiếng, sau đó túm người đi luôn.
Hai hôm trước, Mặc Tinh muốn mời bà Trương đến nhà làm khách, để dễ khuyên bảo mẹ cô một chút.


Nhưng cô chưa gặp bà Trương này bao giờ, không biết tính nết của đối phương, lại sợ đột nhiên đi mời đối phương thì quá đường đột.
"Lát nữa chúng ta cũng qua chào bà Trương một tiếng." Thấy cô nhìn về phía Trương Hàn, Tiêu Cảnh Nam nói một câu sát bên tai cô.
Mặc Tinh gật đầu.
"Thiếu Sâm, thẳng thắn là chuyện tốt, cậu thẳng thắn một chút không có sai." Bí thư Hứa nói: "Nhưng thẳng thắn cũng phải phân biệt địa điểm, cậu nói về khoản nợ phong lưu trước đây ngay trước mặt cô Đường, cái này không ổn rồi."
Đường Thiến mỉm cười, trong lời nói mang dao: "Không sao, dù sao thì tôi cũng đã quen rồi."
"Chỉ là đã quen nói như vậy thôi, sau này tôi sẽ chú ý." Có vẻ An Thiếu Sâm không có thành ý xin lỗi cô ta cho lắm.
Cô ta hừ lạnh một tiếng.
"Đúng là phải chú ý một chút đấy." Tiêu Cảnh Nam lau khóe miệng cho Mặc Tinh, khóe miệng cô có dính ít mẩu vụ bánh ngọt: "Nếu không cô Đường nghe thấy thì không thoải mái, tôi nghe thấy cũng khó chịu."
An Thiếu Sâm nhíu mày, dừng một lát rồi nói: "Lỗi của tôi."
"Tôi tha thứ cho cậu An đấy." Tiêu Cảnh Nam ôm eo Mặc Tinh, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía anh ta: "Dù sao thì người phụ nữ của tôi cũng có sức quyến rũ lớn, bản thân tôi cũng rõ."
Hai người nói chuyện đều kẹp súng vác côn.
Bí thư Hứa hòa giải: "Giám đốc Tiêu cũng đừng tức giận, tôi làm chứng, Thiếu Sâm có tính nói chuyện như thế đấy, tâm tư cũng ít, vừa rồi nói như thế chắc chắn là không có ý tứ khác.


Vả lại vừa nãy chính cậu ấy cũng đã nói rồi, là từng theo đuổi, trọng điểm là đã là quá khứ rồi mà!"
"Bí thư Hứa không cần giải thích thay cho cậu An nữa, tôi cũng không phải loại người tính toán chi li." Tiêu Cảnh Nam nói.
Bí thư Hứa cười ha ha: "Giám đốc Tiêu mà tính toán chi li thì cũng không có được địa vị như giờ này.

Nhưng mà chuyện này nói ra thì tốt hơn."
"Điểm này thì ông nói đúng.

Người trong giới này chính là dễ có tin tức quan hệ bất chính, lời nói và hành động của cậu An vẫn tương đối tốt ở dưới quy tắc của bản thân, để khỏi phải làm cho người ta hiểu lầm." Tiêu Cảnh Nam nói.
An Thiếu Sâm gọi nhân viên tạp vụ tới, muốn một ly rượu vang: "Tôi biết, cảm ơn giám đốc Tiêu nhắc nhở, ly rượu này tôi kính anh."
Nói xong, anh ta tỏ ý với Tiêu Cảnh Nam, rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó bỏ cái ly không lên bàn bên cạnh.
"Tôi cũng không có ý trách cậu An, anh không cần phải như thế." Tiêu Cảnh Nam lấy một cốc nước trái cây từ trong khay của nhân viên tạp vụ, rồi đưa cho Mặc Tinh: "Ăn nhiều bánh ngọt vậy em không khô miệng à? Uống ít nước trái cây đi."
Qủa thực Mặc Tinh hơi khát rồi, cô nhận lấy nước trái cây rồi uống một ngụm.
"Lạnh không?" Tiêu Cảnh Nam rất tự nhiên cầm lấy cốc nước trái cây của cô, sau đó dán lên dấu môi của cô uống một ngụm: "Hơi lạnh, không tốt cho cơ thể, lát nữa tôi bảo người đưa nước ấm cho em, em đừng uống cốc này nữa."

Anh bảo cô đừng uống nữa, nhưng anh lại cầm cốc uống hai ngụm.
Trong đôi mắt của An Thiếu Sâm ẩn chứa đau khổ, hầu kết của anh ta trượt trượt một chút, anh ta tìm môt cái cớ rồi đưa Đường Thiến đang có vẻ mặt bất thiện rời đi.
Hai người đi ra không lâu, Đường Thiến liền hất tay anh ta ra: 'An Thiếu Sâm, lần này là anh cầu xin cưới em, anh đừng có mà suốt ngày làm ra cái vẻ mặt em ép anh cưới em thế!"
"Hôm nay là anh đã xúc động, sau này sẽ không xảy ra loại chuyện tương tự nữa." An Thiếu Sâm day day mi tâm.
"Xúc động ư?" Đường Thiến châm chọc: "Em mặc kệ anh xúc động hay không xúc động, ánh mắt anh nhìn Mặc Tinh chưa từng thay đổi! Anh có biết em ở bên cạnh xấu hổ cỡ nào không hả?"
An Thiếu Sâm cười khổ một tiếng: "Em chưa từng thích ai bao giờ, chắc là em sẽ không hiểu...!Anh đã cố gắng kìm...!thôi, em chỉ cần biết anh sẽ không làm cái việc khiến cho hai nhà An, Đường mất mặt là được rồi."
"...!Tốt nhất là như thế!" Đường Thiến rất bực mình, nhưng cô ta vẫn khoác tay anh ta một lần nữa: "Vẫn còn vài trưởng bối thế gia cần gặp, đi thôi."
*
"Tình cảm giữa giám đốc Tiêu và cô Mặc thật là khiến cho người khác hâm mộ." Bí thư Hứa cảm thán từ tận đáy lòng.
Mấy người lại trò chuyện một lúc, có vài người đi tới bắt chuyện với bí thư Hứa, thật ra cũng có ý kết giao với Tiêu Cảnh Nam.
Nhưng Tiêu Cảnh Nam không có ý tứ nói chuyện sâu với mấy người này, anh ở lại một lúc liền dẫn Mặc Tinh đi đến bên cạnh Vương Như vừa tới.
"Bố không tới cùng mẹ à?" Tiêu Cảnh Nam hỏi.
Bình thường bố anh không thích tham gia loại trường hợp này, ông ta bảo là vô vị, lãng phí thời gian.

Nhưng người tổ chức tiệc tối lần này là nhà họ Tiêu, chắc hẳn bố anh sẽ không từ bỏ cơ hội kết giao này của nhà họ Tiêu.
Vương Như mỉm cười, nết nhăn nơi khóe mắt không những không làm giảm phần tinh tế, trái lại còn tăng thêm vài phần quyến rũ nữ tính cho bà ấy: "Kia không phải sao?"

Bà ấy dùng cằm chỉ.
Mặc Tinh nhìn theo phương hướng mà bà ấy chỉ, cô thấy ông Tiêu đang đứng bên cạnh ông An bà An, trên khuôn mặt dạt dào ý cười, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
Nhưng sắc mặt bà An thì khó coi, thậm chí còn huých ông An nữa.
Có rất nhiều người đều đang nhìn bên đó, Mặc Tinh tưởng là ông ta sẽ tức giận, nhưng không ngờ ông ta vẫn mỉm cười rồi nắm tay bà An kiên nhẫn giải thích gì đó.
Điều khiến cho cô ngạc nhiên hơn nữa chính là, ông An đứng bên cạnh như người không có việc gì vậy, cứ như thể người bị ông Tiêu kéo tay không phải là vợ ông ta vậy.
"Ông ta đã thông suốt rồi." Tiêu Cảnh Nam cười như không cười.
Vương Như gạt sợi tóc rủ xuống thái dương ra: "Hai người kia nhà họ An chẳng phải cũng không đếm xỉa bất cứ giá nào đấy sao? Cũng không đúng, có lẽ căn bản là bọn họ không cảm thấy đây là một chuyện mất mặt."
"Bao nhiêu năm nay thái độ của bố đối với dì Lâm vẫn không thay đổi, ông ấy như thế, dì Lâm mới cảm thấy bình thường.

Nếu một ngày nào đó ông ấy đứng trước mặt mọi người bảo là dì Lâm không tốt nữa, có lẽ bà ta mới cảm thấy mất mặt." Tiêu Cảnh Nam nhếch môi, ánh mắt hơi lạnh.
Chủ đề này quá xấu hổ, Mặc Tinh ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài: "Bác gái có quen bà Trương không?"
Hai mẹ con nói chuyện vợ chồng nhà họ An với ông bố Tiêu, Mặc Tinh biết điều đứng bên cạnh, không lên tiếng.
"Để Tinh Tinh chê cười rồi." Vương Như cười khổ nói.
"Cháu còn sợ bác không thông suốt à?" Vương Như nói: "Cái này không sao cả, bác gả đến nhà họ Tiêu bao nhiêu năm nay, bác đã quen từ lâu rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận