Cũng đã mấy ngày trôi qua, Băng Thiên phải ở nơi này rất lâu mà không được ra ngoài.
Những vết thương khắp người chưa kịp lành đã trồng chất lên nhau.
Khi trời sáng cô bị hành hạ bởi Đào Yên và những con rắn còn khi trời tối cô phải chấp nhận để anh dày vò về thể xác và những cn rắn đe dọa về tinh thần.
Nhiều lúc Băng Thiên rất muốn hóa điên hóa dại nhưng tại sao sức chịu đựng của cô lại mạnh mẽ đến vậy? Băng Thiên rất ghét sức chịu đựng này của bản thân.
- Rầm!
Những miếng cơm và thức ăn đều bắn hết lên người Băng Thiên khiến cô nhăn mặt khó chịu.
Đồ ăn đã bị rơi vãi ra ngoài.
Lúc này Đào Yên lên tiếng:
- Mau ăn đi! Đừng để lãng phí không sau này tôi sẽ không đem đồ ăn đến cho cô đâu.
Hứ!
Cô ta nhìn Băng Thiên với điệu cười xảo trá.
Băng Thiên không thèm đôi co với cô ta.
Nếu không phải bị anh gây khó dễ thì cô ta cũng không bao giờ là đối thủ của cô.
CHÁT.
Tiếng tát chói tai của Đào Yên dành cho cô nghe thật điếng người khiến Băng Thiên bất ngờ há hốc miệng.
Từ xưa đến nay còn chưa có ai tát cô bao giờ dù có cũng chỉ mình Tử Phong nhưng Đào Yên là caiis gì mà lại có quyền tát cô cơ chứ.
- Sao cô dám...
Băng Thiên chưa kịp nói hết câu đã bị Đà Yên bóp chặt miệng cô mà nói.
- Đây là tác hại khi cô dám phớt lờ lời nói của tôi.
Nói rồi cô ta đi lại chỗ đựng mấy cây doi da giật 1 cây to nhất đi lại gần Băng Thiên vung lên tính quật cô thì bị 1 bàn tay giữ lại.
1 giọng nói lạnh lẽo âm vang cất lên từ phía sau.
- Ai chô cô dám động vào cô ấy?
Lúc này cả Băng Thiên và Đào Yên cùng ngước mắt lên nhìn người đang lên tiếng.
- Cô là ai?
Đào Yên đưa đôi mắt thắc mắc nhìn về phía người đối diện đang cản mình làm chuyện đại sự.
- Tôi là ai cô không cần biết, cô xứng để biết tôi là ai sao?
- Cô...Tôi không thèm đôi co với loại người như cô khôn hồn thì cút ra khỏi đây đừng làm chuyện không nên làm.
- Hahaha!
Nghe câu nói của Đào Yên người con gái ấy cười lớn khinh bỉ trả lời.
- Cô dám dọa tôi sao? Với mấy cái võ mèo cào của cô mà cũng đòi làm thương bổn tiểu thư sao? Ha! Cô dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây.
Tôi là người yêu của Tử Phong tên là Dung Thanh.
Nghe câu nói của Dung Thanh cả Băng Thiên và Đào Yên đều đưa đôi mắt ngỡ ngàng nhìn về phía cô ấy.
- Không cần phải ngạc nhiên thế đâu, trước sau gì tôi cũng thành phu nhân ở đây khỏi phải ngơ ngác.
Nghe Dung Thanh nói vậy Đào Yên tức sôi máu.
Cô sống ở đây bao nhiêu năm rồi cũng là chờ ngày Băng Thiên bị đày đọa để coo ta lên ngôi vậy mà cô ta chưa kịp làm gì đã có người dám cướp tay trên của cô ta.
- Đào Yên à! Tôi biết cô rất tức giận nhưng tôi khuyên cô đừng lấy trứng chọi đá với Dung Thanh, cô không phải là đối thủ của cô ấy đâu.
Nghe Băng Thiên nói vậy Dung Thanh nhếch môi cười tự mãn còn Đào Yên thì càng tức giận hơn có thể thấy 1 cách chân thật.
- Cô câm miệng! Cô chưa đủ no đòn hay sao? Đợi tôi xử lý con ả lẳng lơ này sẽ xử lý cô sau.
Nói rồi cô ta lao đến chỗ Dung Thành cồn không kịp để cho Băng Thiên cản lại, cô chỉ biết lắc đầu cho sự hiếu thắng của cô ta.
Đúng không sai thật, Đào Yên chỉ học lỏm của mọi người chút võ mèo cào thì lấy đâu ra bản lĩnh để đánh bại Dung Thanh người có học võ đàng hoàng.
- Đúng là ngu dốt, nếu đã muốn tìm đừng chết thì ta cho coo toại nguyện.
Rất nhanh sau đó khuôn mặt Đào Yên đã bị Dung Thanh đánh cho bầm dập chảy cả máu mồm.
- Có phải là tôi không cảnh cáo cô đâu.
Thấy Đào Yên bị thương như vậy Băng Thiên có chút thương hại cảm thán.
Lúc này Đào Yên vì uất ức mà lên tiếng.
- Tôi sẽ nói với anh Tử Phong để anh ấy đuổi cô ra khỏi nhà.
Đào Yên đưa đôi mắt tức giận nhìn Dung Thanh để lại 1 câu rồi oom mặt sưng bầm chạy ra ngoài.
- Được! Tôi chờ cô đến báo tin.
Thấy trong phòng chỉ còn lại Dung Thanh và Băng Thiên lúc này Băng Thiên mới lên tiếng trước.
- Cô đến đây làm gì?
Nghe thấy Băng Thiên hỏi mình Dung Thanh quay lại nhìn cô từ trên xuống dưới mà nói.
- Zô! Bạn tôi ơi, cớ sao lâu ngày gặp lại lại trong hoàn cảnh này? Tưởng cô cưới được anh ấy thì sướng lắm nào ngờ "sướng" hơn tôi tưởng.
Băng Thiên cũng khongo còn sức mà đôi co với Dung Thanh nữa nên nhắm mắt lại tịnh dưỡng.
Thấy cô như vậy Dung Thanh đứng lên nhìn 1 lượt rồi nói.
- Nếu tôi nhớ không lầm thì cô rất sợ rắn không phải sao? Cớ sao hôm nay lại yên tọa ngồi ở đây vậy?
Vẫn là trạng thái nhàn nhã, không mở mắt cất tiếng trả lời Dung Thanh.
- Cô còn không biết được tính khí của anh ấy sao? Cô nghĩ tôi có thể phản kháng được anh ấy.
Nói cũng có lý nhìn thấy Băng Thiên nhếch nhác trên người toàn vết thương, khuôn mặt tái xanh, thân hình gầy gò, đôi mắt đỏ vì khóc rất nhiều Dung Thanh lên tiếng nói.
- Dù sao sau này cô cũng sẽ là người do tôi dạy dỗ nên tôi sẽ về nói với Tử Phong chuyển cô sang phòng khác để tôi quản nơi này hôi hám và tối tắm tôi không thích chút nào vào mà đau cả mắt nên cô cứ chuẩn bị tinh thần chuyển phòng đi.
Nói rồi Dung Thanh bước ra ngoài đóng cửa lại, Băng Thiên mở mắt nhìn cánh cửa đã đóng mỉm cười mà nói.
- Đúng là người phụ nữ khẩu thị tâm phi, rõ ràng cô ấy rất thích rắn mà cứng miệng.
Nói rồi Băng Thiên nhắm mắt lại nhưng lại mử mắt ra mà thắc mắc.
- Tại sao anh ấy lại nhận Dung Thanh là người yêu? Chẳng lẽ...anh ấy hết yêu Băng Thủy rồi sao???.