Art: Weibo @三只猫猫头
Chương 101: Thôn Thần Y [11] Trưởng thôn Cát nhận ra Mặc Khuynh, quỳ lạy xin tha
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm đứng ở ban công quan sát đến khi nhóm người kia tản đi mới lần lượt quay về phòng của mình.
Trước khi đi Mặc Khuynh còn đóng cửa lại.
Không lâu sau thì trời sáng.
Mặt trời còn lấp ló sau rặng núi phía Đông, nhưng bầu trời đã khá sáng sủa rồi, tầm nhìn rộng mở rõ ràng.
Vốn cho là sáng sớm sẽ yên tĩnh không một tiếng động, không ngờ lại có mấy căn nhà lục tục mở cửa, sau đó có người đi ra.
Mặc Khuynh hơi ngạc nhiên, nâng mắt nhìn.
Người ra ngoài đều là phụ nữ.
Những người phụ nữ này không giống với cánh đàn ông, không cần che che đậy đậy, cơ thể không có khác thường, làn da tự nhiên khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu "lở loét".
Bọn họ ra ngoài, có người vác cuốc, có người gánh thùng nước, có người bê đồ, bắt đầu một ngày mới bận rộn.
Mặc Khuynh khẽ cong môi.
Khá thú vị.
Tỉ mỉ suy nghĩ, những người vừa rồi đi "làm phép" đều là đàn ông.
Cùng một thôn, ăn uống giống nhau, vì sao cứ phải là đám đàn ông bệnh tật nằm trên giường, cơ thể lở loét đáng sợ, mà phụ nữ lại không có một dấu hiệu nào cho thấy họ cũng mắc căn bệnh tương tự?
...
Phòng bếp ở sân sau bắt đầu có tiếng lạch cạch, phòng Mặc Khuynh cũng có người gõ cửa.
Là Qua Bốc Lâm.
Mặc Khuynh đi ra mở cửa.
"Chắc là trưởng thôn Cát dậy rồi," Qua Bốc Lâm nói, "Chúng ta có cần đi xem thử không?"
"Ừm."
Qua Bốc Lâm nhìn căn phòng bên cạnh: "Phòng bên cạnh thì sao?"
Mặc Khuynh thản nhiên quét mắt qua, nói: "Không cần quan tâm."
Giang Khắc sớm đã ra ngoài.
"Tôi vẫn cứ thấy cái thôn này quỷ quái sao đó, người ta vô tình đi lạc vào đây, chúng ta vẫn nên báo một tiếng để anh ta sớm rời đi?" Qua Bốc Lâm đúng là một anh chàng tốt bụng.
Mặc Khuynh nói: "Tùy anh."
Hai người đơn giản đánh răng rửa mặt rồi đi xuống, đang đi xuống cầu thang, Qua Bốc Lâm chợt vỗ ót: "Ngộ nhỡ nước của bọn họ có vấn đề, chúng ta dùng nước này rồi lại gặp chuyện thì sao?"
"Không sao."
Qua Bốc Lâm nghe vậy thì khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Cô thử rồi?"
"Không."
"Hả?"
"Ý tôi là," Mặc Khuynh hơi dừng lại, khá chân thành nói, "Nếu anh bệnh chết thì tôi sẽ giúp anh nhặt xác."
"..."
Khuôn mặt Qua Bốc Lâm tức thì trắng bệch.
Mặc Khuynh lại nói: "Dù anh có lở loét khắp người thì tôi cũng có thể chữa khỏi cho anh.
Để lại sẹo thì đi thẩm mỹ viện là được."
Qua Bốc Lâm gãi gãi chóp mũi: "Cô là thần y mà, có cô rồi tôi còn phải nhờ Tây y can thiệp?"
"Lĩnh vực nào cũng cần người chuyên môn."
"..."
Qua Bốc Lâm bị cô thuyết phục rồi.
Xuống đến tầng một, Qua Bốc Lâm đi vào cửa sau, lên tiếng chào hỏi thôn trưởng Cát đang bận rộn trong căn bếp nhỏ: "Thôn trưởng, dậy sớm thế ạ."
"Chuẩn bị bữa sáng cho hai người."
Thôn trưởng ngồi trước bếp củi, không ngẩng đầu đáp.
Ông ấy vẫn đội nón rộng vành, còn kèm một tấm lụa đen che khuất khuôn mặt và cổ, đeo gang tay, bọc kín người.
Qua Bốc Lâm nhìn ông ấy, nghĩ đến vết lở loét, không nhịn được run run.
"Không cần." Qua Bốc Lâm nhìn bếp lửa mới chỉ mới nhen nhóm, nói, "Không vội ăn.
Chúng ta nói trước về tình huống trong thôn."
Thôn trưởng Cát hơi do dự, gật đầu: "Cũng đúng."
Tuy là Qua Bốc Lâm có chứng nhận đạo sĩ, nhưng một cậu thanh niên trẻ tuổi nhuộm đầu vàng nhìn thế nào cũng không hợp lẽ thường.
Biết đâu chứng nhận kia là giả thì sao.
Khéo là đến lừa tiền bọn họ.
Hai tháng này, bọn họ tuyệt vọng đến mức cái gì cũng đã thử, "cao nhân" nào cũng đã mời qua, nhưng hết buổi làm phép này đến buổi làm phép khác, ngoại trừ tiền cứ một khoản lại một khoản ra đi thì không có hiệu quả gì cả.
Năm phút sau, thôn trưởng Cát ngồi trong phòng khách ở tầng một, thuật lại sự tình nguyên do cho Qua Bốc Lâm nghe.
Về phần Mặc Khuynh, ông ta không ngẩng đầu nhìn lấy một cái.
"Thôn chúng tôi bắt đầu xuất hiện sự việc kỳ lạ này từ hai tháng trước." Thôn trưởng ở sau tấm lụa đen nặng nề thở dài, "Đều tại đứa con dâu đáng chém ngàn đao kia của tôi, chết thì chết đi, trước lúc chết còn nguyền rủa chúng tôi."
Qua Bốc Lâm truy hỏi: "Nguyền rủa?"
"Đâu chỉ là nguyền rủa! Trước khi nó chết đã nguyền rủa toàn bộ đàn ông trong thôn này đều không thể gặp ánh sáng rồi chết dần, mấy kẻ lắm mồm thì miệng lưỡi lở loét, sau này thôn Cát Gia sẽ trở thành quỷ thôn...!Những điều này, đều lần lượt linh nghiệm rồi!"
Nói đến cuối cùng, ngữ điệu của thôn trưởng Cát thấp thoáng sợ sệt, lại xen lẫn cả hận.
"Cái này," Qua Bốc Lâm híp mắt, duy trì dáng vẻ cao nhân, cân nhắc hỏi, "Vì sao con dâu ông phải nguyền rủa thôn này?"
"Ai biết chứ!" Thôn trưởng phẫn nộ nói, nặng nề vỗ lên tay ghế, "Nó chính là một đứa ăn cháo đá bát, ích kỷ, tâm địa độc ác!"
"Có thể nói cụ thể hơn không?"
Thôn trưởng Cát do dự một lúc, hồi lâu sau mới liếm liếm môi, nói: "Nó là một đứa trẻ mồ côi."
Qua Bốc Lâm chờ ông ta tiếp tục.
"Là con trai tôi không ghét bỏ cưới nó làm vợ, thậm chí vì chăm sóc cho nó mà từ bỏ công việc kiếm ra bộn tiền ở bên ngoài.
Không ngờ nó chê nghèo yêu tiền, nói con trai tôi không được từ bỏ công việc đó, chê thằng bé vô dụng không có tiền đồ, ngày ngày than vãn kêu ca."
Nói đến đây, thôn trưởng giống như tức giận không nhịn được nữa vỗ bộp một cái, nói lý với Qua Bốc Lâm: "Cậu nói xem, con trai tôi là vì ai? Trái tim nó làm bằng đá sao, không chỉ không biết đủ, mỗi ngày còn nháo cho cái nhà này gà bay chó sủa."
Qua Bốc Lâm không hùa theo ông ấy, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Đối với thái độ làm lơ của Qua Bốc Lâm, thôn trưởng có vẻ hơi khó chịu, nhưng vẫn kể tiếp, "Sau đó, cái bụng của nó cũng không chịu thua kém, sinh ra một đứa con gái."
Giọng điệu của thôn trưởng đều là chán ghét và oán hận.
Qua Bốc Lâm vốn dĩ còn nghiêm túc cẩn thận lắng nghe, nghe đến đây, sắc mặt thoáng cái chuyển lạnh.
"Sau nữa, cái thứ của nợ kia chết." Giọng điệu của thôn trưởng Cát càng lúc càng lạnh lùng, khiến người ta không cảm nhận được chút tình người nào, "Thứ của nợ kia vừa chết, nó lập tức dùng cái chết đe dọa, còn muốn ly hôn.
Người một nhà chúng tôi chăm sóc nó, dỗ dành nó, tốn bao nhiêu tâm tư lên người nó, đối xử tốt với nó như thế, nhưng nó lại không biết báo ơn, cuối cùng tự sinh bệnh mà chết."
Qua Bốc Lâm hoài nghi: "Bệnh chết?"
"Đúng." Thôn trưởng Cát lạnh lùng vô tình, "Do cơ thể nó yếu đuối, càng ngày càng suy nhược, cuối cùng không cứu nổi."
Thôn trưởng Cát hít vào một hơi: "Chết thì chết đi, loại đàn bà lòng lang dạ sói này, nhà chúng tôi, thôn chúng tôi làm chuyện gì có lỗi với nó sao? Chết rồi còn muốn nguyền rủa chúng tôi.
Nếu không phải vì tôi là thôn trưởng, có đôi chút uy danh thì cái nhà này cũng bị người trong thôn phá nát rồi!"
Qua Bốc Lâm áp chế biểu cảm, lạnh lẽo nhìn ông ta.
- - Trò diễn xiếc gì đây.
Anh ta không nhịn được chửi tục trong lòng.
"Người trong thôn bắt đầu có dấu hiệu bệnh là khi nào?" Qua Bốc Lâm hỏi.
Bất tri bất giác, Qua Bốc Lâm đã thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, mặt mày phủ một tầng nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc đúng mực, nghiễm nhiên đã không giống với lúc đầu.
Lúc anh ta đến vỗn vẫn cho đây đơn giản chỉ là một "sự kiện trúng độc tập thể", không ngờ lại đụng phải một màn "con dâu của thôn trưởng trước khi chết chửi mấy câu", sau đó bị truyền đi, truyền thành lời nguyền rủa tà môn luôn.
Không ngờ...
Đoán chừng thôn này cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
"Chính là..." Thôn trưởng bình tĩnh lại, suy tư một lúc, "Ngày thứ hai sau khi hạ táng nó.
Ban đầu là con trai tôi, miệng bỗng xuất hiện lở loét.
Vốn không có ai để ý, nhưng lở loét nhanh chóng lan lên mặt, cổ, sau đó là lan ra toàn thân.
Tiếp theo chính là vợ tôi, và những người khác trong thôn."
Thôn trưởng dừng lại, gian nan nói tiếp: "Còn có tôi."
"Còn có biểu hiện gì khác không?"
"Có." Thôn trưởng thờ dài, "Tất cả những người bị nguyền rủa đều dần dần không thể gặp ánh sáng, ban ngày thèm ngủ, cơ thể vô lực.
Đến buổi tối sẽ đỡ hơn, thị lực...!lại tốt đến kỳ lạ.
Nguyền rủa càng sâu, bệnh trạng càng nặng.
Giống hệt với thứ của nợ kia nói, toàn bộ những người bị nguyền rủa như chúng tôi đều 'không thể thấy Mặt Trời'."
Qua Bốc Lâm nghe đến "lời tiên đoán" chuẩn xác ứng nghiệm thì da đầu không khỏi tê dại.
Suy nghĩ một lúc, Qua Bốc Lâm tiếp tục hỏi: "Tôi nghe nói đã có người chết rồi?"
"Chết mấy người rồi!" Giọng của thôn trưởng chợt nâng cao, giống như muốn dùng tông giọng này để đè xuống run rẩy trong lòng, "Thân thể kém một chút thì mười ngày nửa tháng là đi chầu tổ tiên! Tốt hơn thì có thể kiên trì thêm một chút!"
"Đã tìm bác sĩ chưa?"
"Bác sĩ thì có tác dụng gì!" Thôn trưởng tức giận nói, "Chúng tôi đâu phải mắc bệnh, là bị nguyền rủa đó! Bác sĩ trong thôn cũng đều bệnh mà chết rồi!"
"Chưa từng cầu cứu bên ngoài sao?"
Thôn trưởng Cát trở nên kích đông: "Cầu cứu gì chứ? Bọn họ thì biết cái gì!"
Qua Bốc Lâm nghiêm mặt, không hỏi tiếp nữa.
Anh ta nâng mắt, trao đổi ánh mắt với Mặc Khuynh đang đứng tựa lưng vào cửa.
Sau đó, Mặc Khuynh rốt cuộc cũng lên tiếng: "Có người không mắc căn bệnh này không?"
"Đương nhiên là có." Thôn trưởng Cát buồn bực nói, dường như rất bài xích Mặc Khuynh, "Những cô gái đã thành niên trong thôn, và những người phụ nữ có quan hệ tốt với nó đều không mắc bệnh."
Thôn trưởng Cát lại phẫn nộ, làm bay cả tấm lụa lên, tức giận nói: "Đây không phải là nguyền rủa thì là cái gì?!"
Mặc Khuynh mới chẳng quan tâm ông ta chột dạ hay phẫn nộ thế nào, lạnh nhạt mở miệng: "Cho tôi xem vết lở loét trên người ông."
Thôn trưởng rất bất mãn với giọng điệu ra lệnh của cô, hỏi: "Cô là thân phận gì?"
"Cô ấy là trợ thủ của tôi." Qua Bốc Lâm đáp.
Thôn trưởng hoài nghi: "Nữ đạo sĩ?"
"Không phải, trợ thủ." Qua Bốc Lâm nguyên nhủ, "Chúng tôi phải tìm hiểu tình hình trước, sau đó mới có thể từ căn nguyên tra ra vấn đề là ở đâu..."
"Đây là nguyền rủa!" Thôn trưởng cố chấp nói.
Giọng nói của Qua Bốc Lâm thoáng nghiêm nghị: "Dù là nguyền rủa thì cũng phải xem tình trạng bệnh."
Dưới tấm lụa, thôn trưởng Cát hoài nghi nhìn chằm chằm Qua Bốc Lâm một lúc lâu, nhất thời cảm thấy bộ tóc vàng chói của Qua Bốc Lâm không đáng tin, nhưng lại không muốn buông tha dù chỉ là một tia hy vọng.
Thế là, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, ông ta vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
Ông ta run rẩy nâng tay, tháo gang tay.
Tháo xuống chiếc gang tay đầu tiên, Qua Bốc Lâm nhìn thấy da thịt đã gần thối rữa, đồng thời còn có một thứ mùi của thịt rữa khiến người ta buồn nôn ập tới, hại anh ta suýt thì nôn tại chỗ.
Dạ dày cuộn lên.
Anh ta muốn nói "được rồi", nhưng mà nhìn sang Mặc Khuynh, lại phát hiện Mặc Khuynh nhìn trưởng thôn chằm chằm không chớp mắt, thầm nghĩ tạm thời không thể cắt ngang giữa chừng, chỉ đành nhịn xuống ghê tởm.
Rất nhanh, thôn trưởng tháo xong hai cái gang tay, lộ ra đôi bàn tay gần như không có một phần da thịt lành lặn nào.
Lở loét thối rữa, máu thịt mơ hồ, cực kỳ khó mà nhìn thẳng.
Thế nhưng, người vẫn còn sống.
Mùi thối rữa càng lúc càng nồng, thị giác của Qua Bốc Lâm sắp tê liệt đến nơi, cơ thể như có hàng trăm mũi kim châm chích, hận không thể cách xa thôn trưởng mười mét.
Vẫn chưa xong.
Thôn trưởng lại tiếp tục nhấc tấm lụa lên, lấy nón xuống.
Cảnh tượng phía sau nón kia, thật sự không thể nào nhìn tiếp nữa.
Tóc bết lại thành từng nhúm từng nhúm, những nơi không có tóc đều là lở loét, trắng trắng đỏ đỏ tím tím, khuôn mặt lại càng rợn người.
Qua Bốc Lâm tích cóp dũng khí liếc một cái, trong lòng "mẹ nó" một tiếng, cảm thấy bản thân có thể lập tức quay lưng bỏ chạy.
Ông trời sao lại có thể tàn nhẫn như thế, bắt anh ta phải xem trọn một màn này!
Anh ta thà rằng mình bị mù!
Ngược lại là Mặc Khuynh từ đầu đến cuối bình tĩnh quan sát, sau đó nhẹ như không nói ra ba chữ: "Trúng độc rồi."
"Cô nói gì--"
Thôn trưởng không hiểu ngẩng đầu.
Sau đó, sững sờ.
Lần đầu tiên thôn trưởng nhìn rõ dung mạo của Mặc Khuynh.
Ông ta cứ như hòn đá đần ra một hồi lâu.
Qua Bốc Lâm không hiểu ra làm sao.
Vừa muốn lên tiếng hỏi, thôn trưởng bỗng đứng bật dậy, sau đó lại "bụp" một tiếng quỳ xuống, cúi rạp người không ngừng run rẩy, hô lớn: "Thần tiên tha mạng, thần tiên tha mạng, cầu xin ngài, tha cho chúng tôi đi..."
"..."
Qua Bốc Lâm chớp chớp mắt, nhìn thôn trưởng đã bị dọa đến mức đó, lại nhìn Mặc Khuynh trấn định không lung lay, nuốt ực một cái, sau đó nhanh chóng đứng lên, đi đến bên cạnh Mặc Khuynh.
Anh ta thấp giọng hỏi: "Tình huống gì đây? Không lẽ trước kia cô từng đến đây rồi để lại truyền thuyết gì không muốn người biết?"
Mặc Khuynh trả lời như chém đinh chặt sắt: "Không có."
"Thật không?" Qua Bốc Lâm cực kỳ hoài nghi, "Có thể nào do nơi ngài từng đi nhiều quá, trải qua quá nhiều sự việc phong phú nên quên mất?"
"..." Mặc Khuynh lạnh lẽo quét mắt về phía anh ta, "Tôi còn chưa già đến mức lẩm cẩm."
"Nhưng dựa theo tuổi tác của cô thì cũng--"
(*) ổng tính cả 100 năm bả ngủ, chứ không tính thì chắc cũng chỉ mới hơn hai mươi thôi:>
Qua Bốc Lâm ngậm miệng.
Anh ta cũng bắt đầu run rẩy giống trưởng thôn Cát.
Có vài lời, đặt trong lòng là được rồi, lời không nên nói thì tốt nhất là đừng có nói.
- - Cái miệng này của anh ta sao lại không quản được thế này?
Mặc Khuynh trầm ngâm một lúc, đợi trưởng thôn la hét mệt rồi mới lười biếng nói: "Đứng lên."
"Tôi..."
Thôn trưởng run rẩy, nhưng không dám ngẩng đầu nữa.
Ông ta cố gắng đứng lên, nhưng chỉ vừa mới đứng dậy, lại đụng mắt với Mặc Khuynh, thế là chân mềm nhũn, lại quỳ thụp xuống, lại hô lớn "Thần tiên tha mạng, tha cho chúng tôi đi.".
Nhìn dáng vẻ bị dọa cho chật vật kia, Qua Bốc Lâm nhất thời nổi lòng thương hại.
Hã???? tìm đọc trang chính ở || TRU????TRU???? Ệ????.vn ||
Vốn định tốt bụng bước qua đỡ ông ta đứng dậy, nhưng vừa bước lên một bước, khung cảnh da thịt thối rữa kia lại đập vào tầm mắt, khiến da gà da vịt anh ta nổi rần rần.
Thế là, Qua Bốc Lâm lại lặng lẽ lùi về sau một bước, quyết định làm một vị đạo sĩ ý chí sắt đá.
"Bây giờ phải làm sao?" Qua Bốc Lâm nghiêng đầu nhìn Mặc Khuynh, vẫn dùng giọng điệu thì thầm hỏi, "Ông ta bị cô dọa cho hồn vía bay hết rồi, bây giờ còn không thể tỉnh táo nữa, biết hỏi tiếp thế nào đây?"
"Vậy--"
Mặc Khuynh muốn đánh cho ông ta tỉnh táo lại, nhưng mà, nhìn đến dáng vẻ của ông ta, lại từ bỏ.
- - Ngại bẩn.
Trong lúc Qua Bốc Lâm và Mặc Khuynh bó tay hết cách, trong sân truyền đến tiếng bước chân.
Qua Bốc Lâm và Mặc Khuynh đồng thời quay đầu lại, đập vào mắt chính là một người đàn ông đeo bàn vẽ ở sau lưng.
Người đàn ông đội một chiếc mũ nồi, mái tóc hơi dài cột sau đầu, thêm một cặp kính gọng vàng, làm nền cho khuôn mặt anh tuấn, rất có một loại phong phạm "kẻ xấu có văn hóa".
Hai mắt Mặc Khuynh sáng lên.
Cô nhớ đến lần trước gặp Lương Tự Chi, sau đó từng dụ dỗ Giang Khắc, không ngờ lần này...
Chậc.
Tối qua nhìn không rõ lắm, nếu không nhất định sẽ phải dây dưa thêm một chút.
"Họa sĩ Giang" liếc hai người một cái, sắc mặt không đổi, dáng vẻ như không hề quen biết.
Anh ta đi đến gần, làm lơ lời cầu xin kia, vừa liếc mắt một cái lập tức nhíu mày: "Mới sáng sớm..."
Khiến người ta mất hết cả vị giác.
- -- Lời tác giả ---
Khả năng bắt trọng điểm của Giang gia nhà ta vẫn tốt như ngày nào.
***
88: Sorry mọi người mang máy đi sửa nên chủ nhật tuần trước không đăng chương, trong tuần lại bận quá thành ra hôm nay mới đăng bù nè~.