Cốc gia?
Trong đầu chợt nghĩ tới một người, Mặc Khuynh đè xuống, cô nhìn Văn Bán Lĩnh, hỏi: "Anh biết?"
Văn Bán Lĩnh nói: "Đương nhiên."
"Có vẻ anh không thích cậu ta?" Mặc Khuynh bắt chéo chân, vòng tay trước ngực, khá có hứng thú.
"Hừ."
Văn Bán Lĩnh hừ lạnh một tiếng.
Sau đó khó chịu nói: "Một thằng oắt dựa vào tiền, hữu danh vô thực ở căn cứ, ra ngoài làm nhiệm vụ chỉ biết ngáng chân."
Mắng xong, Văn Bán Lĩnh vẫn còn chưa hết tức, nghĩ nghĩ, không cam lòng bổ sung một câu: "Cô chữa cho cậu ta làm cái rắm gì."
Căn cứ nào?
Mẫn Sưởng nhạy bén bắt được hai chữ "căn cứ" trong lời của Văn Bán Lĩnh chắc chắn có liên quan đến Mặc Khuynh.
Thế nên Văn Bán Lĩnh mới nói ra mà không hề kiêng kỵ như vậy.
Cậu ta không hỏi ra, duy trì im lặng.
Mặc Khuynh hỏi: "Hữu danh vô thực ở căn cứ?"
Cô không sợ Mẫn Sưởng biết được.
Mà, Văn Bán Lĩnh hẳn đã coi Mẫn Sưởng là "nhân viên ngoài biên chế của căn cứ."
"Mấy năm trước, ba cậu ta đưa cho căn cứ một khoản tiền, đổi lại căn cứ cho cậu ta một danh hiệu nhân viên ngoài biên chế của đội Hành động số hai, cho cậu ta đi cùng mấy lần, ngoại trừ cái miệng nói toàn những lời thiếu đánh thì hoàn toàn vô dụng.
Kể cả đứng im không làm gì cũng thấy ngứa mắt." Văn Bán Lĩnh cực kỳ chán ghét nói.
Dừng mấy giây, Văn Bán Lĩnh lại nói: "Nếu không phải vì cái thân xác yếu ớt một quyền có thể đánh chết đó, cậu ta đã sớm bị đánh cho vào viện rồi."
Mặc Khuynh nâng tay chống cằm.
Nửa phút sau, Văn Bán Lĩnh hỏi: "Cô chữa được cho cậu ta thật sao?"
"Không biết."
Mặc Khuynh không cho anh ta đáp án chính xác.
Trung y chú trọng "vọng - văn - vấn - thiết".
(*) gọi là tứ chẩn, nhìn - nghe - hỏi - sờ
Cô mới ở giai đoạn "vọng", còn lại thì hoàn toàn không biết.
Huống hồ--
Thật coi "phối phương độc dược" của cô là giỡn chơi?
Sau khi uống thuốc độc, có thể chịu thêm mười năm đã là tích phúc đức từ đời trước rồi, bây giờ dù có không chết thì độc cũng đã ngấm vào xương tủy, rất khó chữa khỏi.
"Khuyên cô đừng có đi vào vũng nước đục này." Văn Bán Lĩnh thong thả lái xe, "Nhà cậu ta không thiếu nhất chính là tiền.
Mấy năm nay, người tài trong ngoài nước đều đã mời thử hết rồi, cũng vì thế mới có thể kéo dài đến bây giờ."
"Trước đây thì thù lao hậu hĩnh, bác sĩ đại phu gần như đạp nát bậc cửa nhà cậu ta, bây giờ thì có mời cũng không ai dám đến.
Mọi người đều ngầm hiểu với nhau, mệnh của cậu ta không còn dài nữa rồi."
Văn Bán Lĩnh liếc Mặc Khuynh qua gương chiếu hậu, nói thẳng: "Tức là nói, cô có đi cũng vô dụng."
Mặc Khuynh lười biếng nói: "Đến là có tiền."
Văn Bán Lĩnh: "..." Coi như anh ta chưa nói gì đi.
*
Nửa tiếng sau, Văn Bán Lĩnh dừng xe trước một tòa biệt thự.
"Chính là chỗ này." Văn Bán Lĩnh khoác tay lên vô lăng, quay đầu lại nhìn hai người, "Hai người vào đi, tôi chờ ngoài này."
"Anh không vào à?" Mẫn Sưởng mở cửa xe, thuận miệng hỏi một câu.
"Cao quý như tôi." Văn Bán Lĩnh phủi phủi ống quần, giọng điệu lên đến tận trời, "Cốc gia đó sao, không xứng."
Mẫn Sưởng: "..." Coi như cậu ta chưa hỏi.
Mặc Khuynh làm như không nghe thấy.
Trước khi xuống xe, Mặc Khuynh lại liếc cái đầu đỏ kia của Văn Bán Lĩnh -- Sớm muộn gì cũng phải cạo nó đi.
Bên ngoài mặt trời đã treo trên cao.
Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đi đến trước cổng, Mẫn Sưởng bấm chuông, thông qua màn hình thông báo thân phận.
Mấy phút sau, có người ra mở cổng, là Bách Tạ.
"Là Mặc tiểu thư à."
Bách Tạ vẫn là dáng vẻ đầy tươi cười như trước.
Nhưng mà, đúng như đánh giá của Mẫn Sưởng, nụ cười của ông ta quá mức nho nhã lễ độ, không lộ sơ hở, thực tế lại là một cái mặt nạ giả dối, trong mắt không hề có ý cười.
Bách Tạ đưa tay hướng vào trong, nói: "Mời vào."
Sắc mặt của Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đều hơi lạnh.
Bách Tạ đi trước dẫn đường, hai người không lên tiếng đi theo vào trong.
Sau khi vào cổng là một đoạn đường rất dài, hai bên có bãi cỏ lớn, tòa nhà nằm ở chính giữa phải nói là cực kỳ nguy nga tráng lệ, dùng "tòa thành" để miêu tả cũng không phải nói quá.
So sánh ra, căn biệt thự nhỏ ba tầng của Giang Khắc thật sự là không đáng nhắc đến.
Chờ Mặc Khuynh đi đến mức hết cả kiên nhẫn, Bách Tạ rốt cuộc cũng đưa họ vào đến phòng tiếp khách ở tầng một.
Bách Tạ phân phó người giúp việc đi pha trà, quay đầu mời Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng ngồi xuống, hòa nhã lễ độ nói: "Thiếu gia còn đang bận việc, phiền hai vị chờ thêm chốc lát."
Mặc Khuynh nhíu mày, buồn bực nói: "Bảo cậu ta nhanh lên."
"..."
Ánh mắt của Bách Tạ thoáng lạnh đi, nhưng ý lạnh lập tức tan biến trong một giây, rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt tươi cười ôn hòa.
Bách Tạ cười nói: "Hai vị ngồi xuống trước, tôi đi tìm thiếu gia, có chuyện gì có thể nói với người giúp việc."
Sau đó, ông ta xoay người, tươi cười trên mặt lập tức biến mất.
Ông ấy đi ra khỏi phòng tiếp khách, có một người trẻ tuổi đi đến.
Anh ta lo lắng nói: "Bách quản gia, một ngày thiếu gia chỉ chịu cho một người vào thăm khám, hôm nay Ôn gia đến đây, hai vị này sợ là..."
"Không sao." Bách Tạ nói, "Bảo họ ngồi chờ, phục vụ bình thường, hai tiếng sau thì mời đi là được."
"Nhưng vị Mặc tiểu thư này là do ngài tự mình đi mời về mà ạ?" Anh ta hỏi.
"Một hậu nhân của Y thánh trong truyền thuyết mà thôi, còn chưa biết là thật hay giả." Giọng điệu của Bách Tạ mang theo thản nhiên và khinh thường, "Khó lắm Ôn gia mới phái người đến đây một chuyến, sao có thể khước từ?"
"Ngộ nhỡ Ôn gia cũng không chữa được--" Anh ta nói một nửa thì im bặt.
Bách Tạ lạnh lùng nói: "Nếu Ôn gia đã bó tay hết cách, Mặc Khuynh cũng chỉ là một đứa nhỏ miệng hôi sữa thì có thể làm được trò trống gì?"
"Đúng ạ."
Người trẻ tuổi kia gật đầu.
Bách Tạ quay lưng rời đi.
Người trẻ tuổi liếc vào phòng tiếp khách, do dự một chút, cuối cùng cũng không đặt trong lòng nữa.
Cũng đúng.
Một tiểu cô nương chưa đến hai mươi sao mà bằng được Ôn gia chứ?
Treo lên người cái danh "hậu nhân của Y thánh", chẳng qua cũng là chuyện của mấy hôm nay mà thôi, còn chưa thấy được năng lực thật sự bao giờ.
Có trách thì trách bọn họ xui xẻo.
Vốn là hẹn vào hôm nay, nhưng thiếu gia lại chỉ chịu khám một người một ngày, Ôn gia bỗng tìm đến, dù kết quả ra sao, hai người họ hôm nay cũng khó mà gặp được thiếu gia rồi.
*
Phòng tiếp khách.
Nước trà đã thêm hai lần.
Mẫn Sưởng uống cạn chén trà, ném chén rỗng về, nhíu mày nói: "Bọn họ đang làm lơ chúng ta."
"Ừm."
Mặc Khuynh đang đọc sách, nghe thấy Mẫn Sưởng nói vậy thì lên tiếng tán thành.
Động tác lật sách hơi dừng lại, cô nhìn lên đồng hồ treo tường.
Dám để họ đợi nửa tiếng.
Giỏi lắm.
Cô từng xem bệnh cho vô số người, đến tận nhà cũng có, nhưng có lần nào không phải là người khác cầu đến?
Chỉ sợ đắc tội cô.
Lần này, khó có dịp cô chủ động đến cửa, thế mà lại bị làm lơ.
Mẫn Sưởng hỏi: "Về không?"
"Ừm."
Mặc Khuynh đã tiêu hết kiên nhẫn.
Vốn nghĩ nếu người là do phối phương độc dược của cô hại, thì có thể giúp cô cũng sẽ giúp, hiện tại bị đối đãi như thế, vậy cũng đừng trách cô không có lòng nhân từ.
Hai người đều đồng nhất ý kiến.
Mặc Khuynh đóng cuốn sách lại, cầm trong tay, cùng Mẫn Sưởng đi ra ngoài.
Ngoài cửa có một người trẻ tuổi đứng sẵn, khách khí hỏi: "Hai vị muốn về rồi ạ?"
"Không về chẳng lẽ đợi mấy người dọn cơm cho sao?" Mẫn Sưởng lên tiếng chế giễu.
Tươi cười trên mặt anh ta cứng đờ: "Là vậy ạ," Anh ta lấy ra một tấm chi phiếu, "Lần này làm phiền hai vị uổng công một chuyến, đây là chút chi phí đi đường, mong hai vị nhận lấy."
"Đương nhiên."
Mặc Khuynh dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm chi phiếu kia.
Người trẻ tuổi cười lạnh trong lòng.
- - Quả nhiên, đều là những kẻ thấy tiền là sáng mắt.
Nhưng mà, Mặc Khuynh cũng không liếc mắt một cái tới con số ghi trên đó, thong thả gấp nó lại.
Cô nhẹ nhàng miết tấm chi phiếu kia, sau đó cài vào túi áo trước ngực của người trẻ tuổi, giọng điệu ngạo mạn lại khinh thường: "Thưởng cho thiếu gia nhà anh.
Chuẩn bị nhiều tiền vàng chút, tránh sau này ở dưới đó sống quá khổ cực."
"Cô--"
Người trẻ tuổi kia nghe vậy, ý cười trên mặt thoáng cái tan biến, tức giận vung tay về phía Mặc Khuynh.
Nhưng mà, không đợi Mặc Khuynh ra tay, Mẫn Sưởng đã trước một bước bắt được cổ tay của anh ta.
Người trẻ tuổi giật tay về, cảm nhận được rõ ràng cơn đau từ cổ tay truyền đến, chờ anh ta nhìn kỹ, mới phát hiện cổ tay đã có thêm hai đường máu, máu tươi như hoa nở từ miệng vết thương rỉ ra.
Anh ta kinh hãi giương mắt.
"Xin lỗi." Mẫn Sưởng hoạt động năm ngón tay, ánh mắt lạnh lùng phóng tới, trong mắt là cảnh cáo và uy hiếp, giọng điệu không hề mang theo ý xin lỗi, "Là anh động thủ trước."
Biểu tình trên mặt anh ta khẽ biến.
Người trẻ tuổi chú ý đến ngón tay đeo nhẫn của Mẫn Sưởng.
Hai chiếc nhẫn màu đen, không có hoa văn trang trí, nhìn thì bình thường vô hại, nhưng ở phía dưới của chiếc nhẫn lại lộ ra lưỡi cong, trên đó còn dính máu.
Tóc sau gáy anh ta đều dựng hết lên.
- - Sao lại còn mang theo ám khí!
"Bách quản gia, ông không cần quá lo lắng." Từ cầu thang phía trước truyền đến một giọng nói của nam giới, "Bệnh tình của Cốc thiếu gia tôi đã ghi chép lại rồi, quay về tôi sẽ thảo luận với gia phụ và gia huynh."
Bách Tạ vội nói: "Vậy thì cảm ơn Ôn nhị thiếu gia rồi."
Thái độ khách sáo của ông ta, so với khi đối mặt với Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng mà, giọng điệu rõ ràng chân thành hơn.
Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đều khó chịu nhíu mày, giương mắt nhìn về phía hai người từ trên cầu thang đi xuống.
Người được gọi là "Ôn nhị thiếu gia", dáng vẻ chừng hai tư hai lăm, trên mặt đều là tự tin.
Chẳng qua, phong cách ăn mặc của anh ta không giống với một bác sĩ hay đại phu, mà giống như một thành phần tinh anh ra vào các tòa nhà văn phòng lớn hơn.
"Ôn gia nhị thiếu, Ôn Thường Xuân." Mẫn Sưởng hơi nghiêng đầu, ghé bên tai Mặc Khuynh nói thông tin về người trước mặt, "Nhà của Ôn Nghênh Tuyết."
Mặc Khuynh nhẹ giọng "ừm" một tiếng.
"Bỏ lơ chúng ta lâu như thế, hóa ra là tìm người khác về." Mẫn Sưởng chậm rãi nhả từng chữ, ánh mắt quét qua Ôn Thường Xuân và Bách Tạ, giọng điệu chế giễu, "Cũng không biết có cái công phu mèo cào gì."
Tuy cách một khoảng cách ngắn, nhưng rõ ràng là nhắm đến Ôn Thường Xuân và Bách Tạ.
Ôn Thường Xuân và Bách Tạ đều nhận ra.
Ý cười trên mặt Ôn Thường Xuân nháy mắt tan biến, sắc mặt lạnh đi, phóng một ánh mắt sắc như đao về phía này.
"Bách quản gia, bọn họ là ai?" Ôn Thường Xuân lạnh giọng hỏi.
"À." Bách Ta vội đáp, ánh mắt giấu dao, "Vị kia là Mặc Khuynh, Mặc tiểu thư.
Không biết Ôn nhị thiếu gia từng nghe đến truyền nhân của Y thánh hay chưa, Mặc Khuynh chính là vị đó."
"Chậc." Ôn Thường Xuân cực kỳ khinh miệt cười một tiếng, "Bách quản gia, dù mấy người có sốt ruột bệnh tình của thiếu gia mình thế nào cũng không đến mức đánh bậy đánh bạ như thế chứ? Cô ta có thể giả thân phận thiên kim, giả tạo thêm một thân phận truyền nhân thì có là gì?"
Bách Tạ trước giờ khôn khéo vậy mà lúc này lại không cân nhắc lời nói, tán đồng với anh ta; "Ôn nhị thiếu gia nói phải lắm."
"Thôn Trúc Xá chung quy cũng chỉ là mấy kẻ quanh năm úp mặt vào đất, hiểu được đám dược liệu là cùng, biết cái gì về y thuật?" Ôn Thường Xuân càng đắc ý, tiếp tục nói, "Tự thổi phồng lên là thôn Thần Y, không phải chính là chiêu trò kinh doanh thôi sao?"
Bách Tạ cười cười, không phản bác.
Ôn gia và thôn Trúc Xá dường như có thù cũ, mỗi bên chiếm một nửa giang sơn của giới Trung y, nhiều ít có địch ý đối đầu.
Mười năm trước, sau khi thiếu gia trúng độc, Cốc gia đi xin giúp đỡ ở thôn Trúc Xá đầu tiên, được trưởng thôn hỗ trợ, giữ lại một mạng cho thiếu gia.
Chờ sau khi độc tố trong người thiếu gia ổn định rồi, bọn họ lại tìm đến Ôn gia xin giúp đỡ, không ngờ, gia chủ của Ôn gia khéo léo từ chối, nói là không có cách cứu chữa, thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái xem bệnh cho.
Mười năm này, bọn họ liên tục không ngừng nghỉ tìm đến Ôn gia.
Nhưng Ôn gia đều không ra tay.
Đến tận hai ngày trước, Ôn gia bỗng nhiên gật đầu, phái nhị thiếu gia đến xem bệnh cho thiếu gia nhà họ.
Nếu thôn Trúc Xá đã bó tay hết cách, vậy thì họ cũng không ngại cầu xin Ôn gia thêm vài lần.
Phía Mặc Khuynh, đắc tội cũng không sao cả.
Một là ông ta không tin Mặc Khuynh có uy tín gì ở thôn Trúc Xá, hai là ông ta không tin Mặc Khuynh thật sự sẽ chữa được cho thiếu gia nhà mình.
Lúc này, nghiêng về phía Ôn Thường Xuân hơn, càng chiếm được nhiều hảo cảm của Ôn gia hơn.
Mặc Khuynh không bị những lời khinh miệt này ảnh hưởng, lạnh lùng quét mắt về phía Ôn Thường Xuân: "Còn tưởng là thú cưng nhà ai nuôi đang kêu, hóa ra là con súc sinh Ôn gia nuôi trong nhà."
"Mày!"
Ôn Thường Xuân bị mắng ngay trước mặt mọi người, nhất thời tức giận không nhịn được."
Anh ta đi về phía Mặc Khuynh.
"Ôn nhị thiếu gia." Bách Tạ vội kéo Ôn Thường Xuân lại.
Ôn Thường Xuân phẫn nộ nói: "Bách quản gia, loại người này mà mấy người cũng dám mời đến nhà, không sợ bị ô nhiễm lây sao!"
"Ôn nhị thiếu gia nói phải." Bách Tạ nói, "Ôn nhị thiếu gia bớt giận, cần gì phải so đo với bọn họ."
Nói xong, Bách Tạ nhìn Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng, nói: "Mời bọn họ đến, đúng là do chúng tôi bí quá hóa liều rồi, tôi đảm bảo loại chuyện thế này lần sau sẽ không xảy ra nữa."
Nhận được đảm bảo của Bách Tạ, Ôn Thường Xuân hít vào một hơi, đè cơn tức giận xuống.
Anh ta trừng mắt với Mặc Khuynh, nhịn rồi lại nhịn.
- - Tức giận với loại người này, hạ thấp cả giá trị con người.
Thế là, Ôn Thường Xuân nghĩ nghĩ, nói với Bách Tạ: "Đã như vậy, tôi đi trước đây."
"Làm phiền Ôn nhị thiếu gia rồi." Bách Tạ nhanh nhẹn lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Ôn Thường Xuân.
Ôn Thường Xuân thu chi phiếu, tâm tình vui vẻ, tức giận trên mặt bay biến không còn tăm hơi, sảng khoái nói: "Bách quản gia cứ bận việc của mình đi, không cần tiễn."
"Ôn nhị thiếu gia đi thong thả." Bách Tạ dùng ánh mắt ra hiệu cho người trẻ tuổi, ý bảo anh ta tiễn Ôn Thường Xuân.
Anh ta cúi đầu nhìn cổ tay.
Miệng vết thương không sâu, máu đã ngừng rỉ ra ngoài.
Anh ta kéo ổng tay áo xuống, che đi vết máu ở cổ tay, sau đó đi về phía Ôn Thường Xuân, khuôn mặt mang theo tươi cười lịch sự: "Để tôi đưa Ôn nhị thiếu gia ra cổng ạ."
Sau đó đi trước dẫn đường.
Người ngoài vừa đi, Bách Tạ lập tức thay đổi sắc mặt.
Cũng không cần giả vờ giả vịt nữa, Bách Tạ nghiêm mặt, ánh mắt mang theo lạnh lẽo đi về phía Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng.
"Mời hai vị về đi, tôi sẽ không tiễn nữa." Bách Tạ chỉ cửa lớn.
Mặc Khuynh chẳng bận tâm hỏi: "Đến cũng đến rồi, ông chắc chắn chứ?"
Bách Tạ đè xuống khinh thường trong mắt, hỏi: "Nếu Mặc tiểu thư đã ghé qua thôn Trúc Xá, xin hỏi một câu, Mặc tiểu thư có y thuật của Mặc thôn trưởng hay không?"
Mặc Khuynh híp mắt.
Không đợi cô trả lời, Bách Tạ cười lạnh một tiếng, định gọi người giúp việc đến đưa hai người ra ngoài.
Nhưng mà--
Mẫn Sưởng chợt nâng tay, một chiếc dây xích từ trong tay cậu ta phóng ra, cuốn lấy cổ tay Bách Tạ.
Bách Tạ giật mình.
Ngay tiếp theo đó, Mẫn Sưởng nắm một đầu dây xích kéo về phía mình, đợi Bách Tạ nảy sinh ác ý muốn đánh trả, từ trong tay cậu ta đã xuất hiện một lưỡi dao, đặt dưới da chỗ cánh tay của ông ta.
"Có y thuật kia hay không, khó nói." Mẫn Sưởng nâng mắt, lộ ra mấy phần ngạo khí và ngoan độc, "Lưỡi dao này của tôi ngược lại có bôi độc, được truyền lại từ Y thánh, muốn thử không?"
"..."
Sắc mặt Bách Tạ đại biến, trong mắt hiện lên sợ hãi..