Art: Weibo @-两儀月華-
Chương 124: Nhánh 101 [06] Xé thuốc giải, Mặc Khuynh trả thù
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bách Tạ vô thức nuốt ực một cái.
Từ sau khi thiếu gia trúng độc, ông ta đã chứng kiến những giày vò của thứ thuốc độc từ tay Y thánh trong truyền thuyết suốt mười năm, tất nhiên biết sự khủng bố của nó.
Trước mắt, dù ông ta có nghi ngờ thân phận "truyền nhân của Y thánh" của Mặc Khuynh thế nào, thì sự sợ hãi từ sâu trong tiềm thức vẫn cứ như cũ...
"Hai người muốn làm gì hả!"
Bách Tạ không nghĩ ra.
Tiền cho rồi, còn không phiền họ xem bệnh, có gì mà không hài lòng?
Mẫn Sưởng lạnh giọng hỏi: "Thiếu gia nhà ông đâu?"
Bách Tạ nghiêm mặt, sắc mặt âm u: "Thiếu gia nhà tôi mỗi ngày chỉ cho một người vào khám."
Mẫn Sưởng cười chế nhạo: "Chờ cậu ta thành người chết rồi, còn ai muốn khám cho cậu ta nữa?"
"..."
Bách Tạ không đáp lời.
Cùng lúc, Mặc Khuynh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đi xong, cất điện thoại, cô nói với Mẫn Sưởng: "Thả ông ta ra đi."
Mẫn Sưởng nhìn Mặc Khuynh, hai giây sau, dao và dây xích đều thu lại, thả Bách Tạ ra.
Bách Tạ theo bản năng nhìn khuỷu tay mình, trong lòng còn sợ hãi.
"Hai vị--" Bách Tạ đã đặt quyết tâm phải đuổi hai người đi.
"Bách quản gia."
Bỗng có một giọng nói cắt ngang Bách Tạ.
Bách Tạ giật mình.
Ông ta ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía cầu thang, phát hiện thiếu gia nhà mình đứng ở bậc thang, tay đút túi quần, đang nhìn về phía này.
Mặc Khuynh nâng mắt.
Cốc Vạn Vạn.
Không còn dáng vẻ quấn chiếc áo choàng cũ kỹ ở thôn Trúc Xá nữa, mà thay bằng một dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ, tóc cắt ngắn hơn, ánh mắt lại thiếu đi một chút tinh thần, nhưng tổng thể thì...
Vẫn là dáng vẻ thiếu đánh kia.
"Thiếu gia." Đối diện với Cốc Vạn Vạn, Bách Tạ lập tức bày ra dáng vẻ cung kính.
Cốc Vạn Vạn nhìn ba người, nói: "Để họ đi lên."
"Nhưng..."
"Nhưng nhị cái gì?" Cốc Vạn Vạn ngắt lời ông ta, vò vò tóc, nói với Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng, "Lên đây đi."
"Đi thôi."
Mặc Khuynh vỗ vỗ tay, nói với Mẫn Sưởng.
Nhưng mà, hướng cô đi không phải cầu thang, mà là cửa lớn.
Cô muốn đi.
"Này." Cốc Vạn Vạn cực kỳ cạn lời, gọi cô lại.
Mặc Khuynh dừng chân, nhướng mày nhìn lại.
Cốc Vạn Vạn thở dài, chấn chỉnh lại thái độ: "Mời hai người đi lên, được chưa?"
"..."
Bách Tạ kinh ngạc mở to mắt.
?
Đây là vị thiếu gia mà dù có là thiên vương lão tử đến cũng không chịu hạ mình của bọn họ?
Chẳng lẽ là vì thiếu gia chú ý đến mặt mũi của trưởng thôn Mặc?
(*) kể cả có vậy thì vẫn đúng lý lắm đấy, nhìn ông thì phép tắc lịch sự mà sao còn không bằng loại ăn cháo đá bát, người ta kéo mệnh cho thêm 10 năm mà vẫn đi quẫy đuôi nói xấu ân nhân với địch thủ được, chịu
"Được."
Mặc Khuynh cũng rất nể mặt.
Cô xoay người, đi về phía cầu thang.
Mẫn Sưởng theo sau.
Bách Tạ tự nhiên cũng đi theo.
Nhưng mà, Bách Tạ vừa đi được mấy bước, Cốc Vạn Vạn đã lên tiếng: "Bách quản gia, ông không cần lên đây."
"Nhưng mà, bọn họ.." Trên mặt Bách Tạ viết đầy hai chữ "lo lắng".
Cốc Vạn Vạn nói: "Bọn họ cũng sẽ không chữa chết tôi đâu."
Bách Tạ càng sợ hãi hơn.
- - Không phải là lời này đâu!
- - Trên người kẻ kia có độc đấy!
Nhưng mà, không đợi Bách Tạ nhắc nhở, Cốc Vạn Vạn đã xoay người đi rồi.
Cốc Vạn Vạn đã ra lệnh, Bách Tạ đứng cứng đờ tại chỗ, muốn đuổi theo không được, không đuổi theo cũng không được, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
...
Đi được nửa cầu thang, Mặc Khuynh liếc Mẫn Sưởng một cái.
Mẫn Sưởng đang thu lại "ám khí" trong tay.
Chú ý thấy ánh mắt của Mặc Khuynh, động tác của cậu ta dừng lại, giương mắt nhìn Mặc Khuynh, hơi nghi hoặc.
"Tôi dạy cậu dùng độc bao giờ?" Mặc Khuynh hỏi.
Mẫn Sưởng hơi dừng, thoáng nhìn về phía Bách Tạ dưới tầng, thấp giọng đáp: "Dọa ông ta thôi."
Mặc Khuynh nhướng mày.
Khá thông minh đấy.
*
Cốc Vạn Vạn dẫn Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đi vào phòng.
"Uống gì?"
Mặc Khuynh: "Trà."
Mẫn Sưởng: "Nước cam."
Tầng hai cũng có người giúp việc, Cốc Vạn Vạn trực tiếp cho người đi chuẩn bị.
"Ngồi..." Chờ người giúp việc đi rồi, Cốc Vạn Vạn muốn mời họ ngồi xuống, kết quả vừa mở miệng thì phát hiện hai người đã ngồi yên vị, thế là hơi khựng một giây, chậm chạp bổ sung một chữ, "Đi."
Mặc Khuynh ném cuốn sách lên mặt bàn trà, nói với cậu ta: "Qua đây."
Giọng điệu không tốt lắm, giống như đang ra lệnh.
Cốc Vạn Vạn nhức nhức cái răng.
Nhưng mà nể mặt Hạ Vũ Lương, cậu ta vẫn chịu đựng đi qua.
Nhưng mà, sau khi đến gần, cậu ta đảo mắt qua quyển sách trên mặt bàn trà, tức thì ngẩn người.
Cuốn sách này...
Không phải chứ?
Tâm trạng Cốc Vạn Vạn thoáng trầm xuống, trong mắt có ánh sáng lóe lên.
"Tay." Mặc Khuynh nói.
Cốc Vạn Vạn đi đến trước mặt cô, vén ống tay áo lên, để lộ cổ tay, đưa đến trước mặt cô.
Làn da tái nhợt, cổ tay gầy đến mức chỉ tốt hơn "da bọc xương" chút ít, không nhìn ra được tí sức sống nào.
Mặc Khuynh đặt hai ngón tay lên cổ tay cậu ta.
Mẫn Sưởng buồn chán ngồi một bên quan sát.
Nhưng mà, dù cậu ta không tinh thông mảng này thì cũng nhìn ra được -- Bệnh tình của Cốc Vạn Vạn cực kỳ khó giải quyết.
Kể cả là với tình trạng của ông nội, Mặc Khuynh chỉ tùy tiện xem mạch một chút đã nhanh chóng viết phương thuốc.
Lúc viết phương thuốc, thậm chí còn không cần đụng vào ông ấy.
Mà hiện tại, cô trầm tư một lát, ánh mắt thần thái từ thoải mái biến thành nghiêm nghị.
Cốc Vạn Vạn cũng không mấy ngoài ý muốn.
Chờ Mặc Khuynh thu tay, cậu ta chậm rãi thả ống tay áo xuống, dùng giọng điệu chẳng hề bận tâm hỏi: "Chữa được không?"
"Không thể." Mặc Khuynh nói, "Tìm chỗ có hướng tốt dần đi."
"Xì."
Cốc Vạn Vạn nhíu mày, dáng vẻ chẳng hề bận tâm.
Người giúp việc bưng trà và nước cam lên.
Mặc Khuynh hỏi: "Mặc Nhất Đình chữa cho cậu thế nào?"
Cốc Vạn Vạn ngồi xuống ghế sô pha đơn, trả lời: "Châm cứu, còn có pha nước thuốc để tắm. Cô và ông ấy xuất sư cùng một người đúng không?"
Mặc Khuynh cầm chén trà lên, thổi thổi khí nóng, nhấp một ngụm, đáp: "Xem là vậy."
Cốc Vạn Vạn nhún vai.
Mặc Nhất Đình tốt xấu gì cũng là đệ tử thân truyền của Y thánh, mà Mặc Khuynh... Chỉ là một hậu nhân trùng tên trùng họ, cũng đã cách mấy thế hệ rồi, nếu thật sự có bản lĩnh gì thì đã không im hơi lặng tiếng đến tận bây giờ.
Đoán chừng cũng chỉ học được chút da lông.
"Vừa nãy Ôn gia xem bệnh cho cậu, nói gì?" Mặc Khuynh vuốt miệng chén.
"Nói cái rắm," Cốc Vạn Vạn bắt chéo chân, cà lơ phất phơ nói, "Giả vờ giả vịt chẩn đoán một hồi, nói quay về thảo luận với người nhà, sau đó sẽ đưa ra phương án trị liệu."
"Ồ."
Mặc Khuynh cầm chén lên, tiếp tục uống trà.
Đối với chuyện chữa bệnh, Cốc Vạn Vạn suy nghĩ rất thoáng -- Sinh tử có số, phú quý ở trời.
Cậu ta sinh ra ở Cốc gia, đoán chừng đã dùng cạn vận may, những phương diện khác ấy à, khó mà theo đúng ý mình.
Hiện tại, Cốc Vạn Vạn có hứng thú với chuyện khác hơn.
Cậu ta đánh giá Mặc Khuynh, hỏi: "Cô ở lại Đế thành bao lâu?"
Mặc Khuynh đáp: "Một thời gian."
"Sẽ ở lại sao?"
Cốc Vạn Vạn thoạt nhìn khá nhiệt tình hiếu khách.
"Không."
Mặc Khuynh liếc cậu ta một cái, phát hiện cậu ta đang nhìn cuốn sách mình để trên bàn, tức thì hiểu ra.
Nhưng cô cũng không chuyển chủ đề câu chuyện sang "căn cứ số 08."
"Để lại địa chỉ đi." Cốc Vạn Vạn lại nói.
"Không cần." Mặc Khuynh nói, "Tôi không cứu được cậu."
Cốc Vạn Vạn nghẹn lời.
- - Ai cần cô cứu chứ.
- - Chỉ là tò mò thân phận của cô ở căn cứ số 08 thôi.
Chuyện của Mặc Khuynh, cậu ta đã nghe được một hai.
- - Một thiên kim giả thay thế thân phận của Ôn Nghênh Tuyết, sau khi mọi chuyện bại lộ bị người người chế nhạo, kết quả một chuyến xoay người, lại trở thành hậu nhân của "Y thánh" trong truyền thuyết.
Theo lý mà nói, Mặc Khuynh bị gán cái mác "Kẻ lừa đảo" cũng không phải điều gì kỳ lạ.
Nhưng mà, cô giống như không có quá khứ.
Trước mắt, lại còn có liên quan đến căn cứ số 08.
Điều này khiến Cốc Vạn Vạn không thể không lưu tâm.
"Nói lời giữ lời, ở Đế thành gặp chuyện gì, lúc nào cũng có thể tìm tôi." Tạm gác lại suy nghĩ trong lòng, Cốc Vạn Vạn lên tiếng, không giống như nói cho có lệ.
"Không cần."
Mặc Khuynh không để ý.
Cô đặt chén trà xuống, đứng lên: "Đi trước."
Cốc Vạn Vạn không giữ lại, nói: "Không tiễn."
Cả quá trình, không đến năm phút.
Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng lại đi ra.
"Thật sự không thể chữa hả?" Mẫn Sưởng đi bên cạnh, cảm thấy không quá chân thật.
Người khác không biết thân phận của Mặc Khuynh, thậm chí còn nghi ngờ thân phận "truyền nhân Y thánh" của cô là chiêu trò, là giả, nhưng trong lòng cậu ta rõ nhất.
Nếu trên đời này thật sự có một người có thể cứu Cốc Vạn Vạn, vậy thì chỉ có Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh lên tiếng: "Ừm."
Mẫn Sưởng nhắc nhở: "Bộ châm cứu của cô..."
Bộ châm cứu khá là thần kỳ kia, còn chưa phát huy hết công dụng bao giờ.
"Độc và cậu ta đã hòa vào một thể, dù có châm cậu ta thành cái tổ ong cũng không cứu được." Mặc Khuynh nhẹ như không nói.
Cô đã nói thế, Mẫn Sưởng cũng không tiếp lời nữa.
Xem ra Mặc Khuynh thật sự cũng có lúc không cứu được người.
"Nhưng mà..." Mặc Khuynh nói được một nửa thì dừng.
"Hả?"
"Cũng không phải không có hy vọng."
Là sao?
Mẫn Sưởng còn chưa kịp hỏi tiếp, phía trước đã có hai người đi đến.
Là Bách Tạ và người trẻ tuổi kia.
Hai người nhìn thấy Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng thì không khỏi ngạc nhiên.
Xem bệnh nhanh như vậy?
Người khác ít nhất cũng cần nửa tiếng, sau khi nghe bệnh tình mới đưa ra chẩn đoán.
Bọn họ mới ở trong đó bao lâu?
"Sao rồi," Bách Tạ chưa đeo lại khuôn mặt lạnh vừa rồi, mà là dáng vẻ khách khí hỏi, "Mặc tiểu thư đã xem xong chưa?"
"Ừm."
"Đối với bệnh tình của thiếu gia nhà chúng tôi, Mặc tiểu thư có biện pháp gì không?" Bách Tạ tiếp tục hỏi.
Mặc Khuynh trả lời: "Không có."
Sắc mặt Bách Tạ hơi cứng đờ, lộ ra thần sắc "quả nhiên là thế."
Cô mới bao nhiêu tuổi, có thể có bản lĩnh gì?
Nhất quyến đòi xem, làm chuyện thừa thãi.
Giờ thì biết năng lực của bản thân đến đâu rồi?
"Tuy không thể trị tận gốc, nhưng tôi có phương thuốc này." Mặc Khuynh lấy ra một tờ giấy gấp gọn trong túi áo, đưa cho Bách Tạ, "Có thể kéo dài mạng cho cậu ta thêm một thời gian."
Người trẻ tuổi thấy vậy thì nhíu mày, muốn bước lên dạy dỗ.
Bách Tạ lại nhấc tay, cản lại động tác của anh ta, sau đó nhận lấy phương thuốc, cười cười: "Cảm ơn Mặc tiểu thư."
Mặc Khuynh không nhìn khuôn mặt tươi cười đó, cười nhẹ một tiếng, không nói nữa, liếc Mẫn Sưởng đã hơi khó chịu đứng bên cạnh, rời khỏi.
Mẫn Sưởng quét mắt qua phương thuốc kia trong tay Bách Tạ, thầm nghĩ "lãng phí", sau đó theo sau Mặc Khuynh đi xuống tầng.
Bách Tạ và người trẻ tuổi đứng tại chỗ, nhìn theo Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng rời đi.
"Bách quản gia," Người trẻ tuổi gấp gáp, "Phương thuốc của người này, thật sự sẽ cho thiếu gia dùng ạ? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
Đang nói thì dừng.
Bách Tạ đã mở phương thuốc, quét mắt, sau đó trực tiếp xé bỏ.
Tươi cười trên mặt ông ta dần thu về, ánh mắt toát ra lạnh lẽo: "Không phải người nào cũng xứng kê đơn thuốc cho thiếu gia."
*
Mẫn Sưởng và Mặc khuynh đi ra ngoài, bước trên con đường lớn ra cổng.
Mẫn Sưởng nói: "Dựa vào thành kiến của quản gia kia với cô, cô cho ông ta đơn thuốc, ông ta cũng sẽ không dùng cho thiếu gia nhà mình."
"Tùy ông ta."
Dùng hay không, đối với cô mà nói, đều không ảnh hưởng gì cả.
Cùng lắm...
Thì Cốc Vạn Vạn sống ngắn đi một thời gian thôi.
"Đơn thuốc kia cô đã chuẩn bị trước khi đến đây đúng không?" Mẫn Sưởng hỏi.
"Ừm."
"Có hiệu quả gì thế?"
"Thuốc giải."
"..."
Mẫn Sưởng bởi vì quá khiếp sợ mà hai mắt mở lớn.
Suýt thì quên mất.
Nếu phối phương độc dược là do Mặc Khuynh điều chế ra, thế thì cô nhất định cũng có thuốc giải...
Trực tiếp dùng thuốc giải, không phải là càng có tác dụng hơn châm cứu, thuốc tắm này kia hay sao?!
"Bây giờ dùng thuốc giải, đối với Cốc Vạn Vạn mà nói, không thể giải hết độc tố."
Mặc Khuynh không nhanh không chậm nói, "Nhưng nếu dùng trong thời gian dài, ngắn thì sống được thêm ba năm, khả quan thì sống thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề."
Nghe được con số này, mí mắt Mẫn Sưởng giật giật.
Cái này gọi là "không thể chữa"?!
"Tôi nghe nói..." Mẫn Sưởng hơi dừng, "Vị thiếu gia kia hiện tại không thể sống quá một năm?!"
"Ừm."
Mẫn Sưởng: "..."
!
Chắc chắn là Mặc Khuynh cố ý.
Cố ý đưa thuốc giải cho Bách Tạ mà không phải Cốc Vạn Vạn.
Đưa cho Cốc Vạn Vạn, Cốc Vạn Vạn có lẽ sẽ thử một lần, mệnh được kéo dài, nhưng đưa cho Bách Tạ...
Bách Tạ hẳn là sẽ không dùng.
Nhưng nếu có một ngày Bách Tạ biết được chuyện này, chắc chắn sẽ ôm hối hận đến cuối đời.
- - Biện pháp trả thù độc địa gì đây?
Mẫn Sưởng quyết định ngậm miệng, không dám hỏi thêm một câu, cố gắng kìm nén lông tơ đang dựng đứng hết cả.
Hai người đi ra cổng.
"Chờ hai người đến mức sắp ngủ gật luôn rồi." Văn Bán Lĩnh cuối cùng cũng thấy họ đi ra, thò đầu ra khỏi cửa, "Sao rồi?"
Mẫn Sưởng nhìn chằm chằm Mặc Khuynh nãy giờ lên tiếng: "Không cứu được."
"Biết ngay." Văn Bán Lĩnh không hề ngoài ý muốn, đón bọn họ lên xe, "Đói chết rồi, hai người muốn ăn gì? Tôi mời."
...
*
Mặt khác.
Tầng hai biệt thự.
Cốc Vạn Vạn đứng ngoài ban công, tay giữ kính viễn vọng hướng thẳng về phía cổng lớn, nhìn theo chiếc xe con màu đỏ chạy vụt đi, cậu ta chỉnh tiêu cự, nhìn thấy biển số xe.
Quả nhiên là xe của Văn Bán Lĩnh.
Cốc Vạn Vạn híp mắt, sắc mặt thoáng suy tư.
Lúc lâu sau, Cốc Vạn Vạn cầm điện thoại lên gọi đi.
Lưng tựa vào lan can ban công, Cốc Vạn Vạn ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng, miễn cưỡng mở miệng: "Không có gì, gọi điện cho anh hỏi tình hình ở đội... Đang nghỉ phép ở Đế thành? Trùng hợp tôi cũng đang ở Đế thành.. Anh ta ở đâu?"
*
Buổi chiều, Văn Bán Lĩnh chở Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng về nhà.
"Không có việc gì thì đừng gõ cửa phòng tôi."
Văn Bán Lĩnh ném chùm chìa khóa sang một bên, đi vào phòng.
Mẫn Sưởng vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó tìm được Mặc Khuynh đang bận việc trong phòng khách, do dự một lát, hỏi: "Bà cố tổ, tôi muốn ra ngoài một chuyến."
"Ừm."
Mặc Khuynh mí mắt cũng không nâng một cái.
Cô không đọc sách.
Trên đầu gối cô đặt một cuốn sổ, tay cầm chiếc bút máy, đang vẽ gì đó.
Mẫn Sưởng liếc một cái, không nhìn kỹ, hỏi: "Cần gì không, lúc về tôi mang về cho cô."
Mặc Khuynh nói: "Không."
Mẫn Sưởng đi rồi.
Mà hình vẽ trên giấy của Mặc Khuynh dần dần thành hình, là một dụng cụ có hình giống với "con gà."
Đồng thời.
Phòng ngủ chính.
Văn Bán Lĩnh đang xem một tập tư liệu, thở dài một cái, mở một tấm ảnh trong máy tính.
Anh ta phóng lớn.
Là một dụng cụ không biết công dụng, màu bạc, bề ngoài tinh xảo, hình dáng... giống một con gà.