Đang nằm ngủ, bà mẹ kế nghe thấy tiếng chuông của inh ỏi, bà ngồi dậy gọi vọng ra.
“ Quản gia đâu rồi”
Quản gia nghe tiếng gọi thì tức tốc chạy đến, bà ta gõ cửa phòng.
“ Phu nhân”
Bà mẹ kế đi ra mở cửa phòng, hỏi.
“ Ông chủ về hay sao?”
“ Dạ tôi cũng không biết, tụi nhỏ đang đi mở cửa, để tôi đi xem”
“ Thôi, để ta xuống xem”
Nói rồi, bà quản gia đi theo sau bà mẹ kế xuống dưới lầu.
Ở sảnh phòng khách, Hứa Kiến Tường và Hứa phu nhân cùng lúc đi vào.
Bà mẹ kế nhìn thấy liền thay đổi nét mặt niềm nở tiếp đón.
Bà ta ra vẻ thân thiện, tay bắt mặt mừng với Hứa phu nhân.
“ Hứa phu nhân, trời đã muộn thế này, có chuyện gì mà phu nhân phải đích thân đến đây vậy?”
Hứa phu nhân mỉm cười nhìn bà ta một cái rồi nói.
“ Đến gặp con dâu tương lai”
Bà mẹ kế nghe đến bốn chữ “con dâu tương lai” thì vui không tả nổi.
Sợ bị đánh giá, bà ta thu lại nét mặt phấn khích khi nãy, giả vờ bình tĩnh.
“ Mời phu nhân dùng trà”
Hứa phu nhân vừa ngồi xuống đã nhìn Hứa Kiến Tường một cái, anh vẫn đứng đó, mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm hình bóng cô.
Hứa phu nhân ho lên một tiếng ám hiệu cho anh biết.
“ Kiến Tường à, mau ngồi xuống đi con”
Bà mẹ kế vừa rót trà, vừa nói.
“ Phu nhân đến mà không nói trước, để tôi còn kêu tụi nhỏ chuẩn bị một chút”
Hứa phu nhân vẫn giữ nét mặt như cũ, bà nói.
“ Không cần phải khách sáo, cứ nói chuyện như vậy cũng đủ rồi”
Bà mẹ kế quay sang nói nhỏ vào tai quản gia.
Chỉ thấy sau đó, bà ta cùng Kim Ngọc bước đến phòng khách.
Kim Ngọc nhìn thấy Hứa Kiến Tường thì vui mừng, cô ta chạy lại thật nhanh rồi ngồi xuống ôm chặt cánh tay anh, không quên chào hỏi Hứa phu nhân một tiếng.
“ Anh nhớ em à, tối muộn như này lại đến nhà em”
Hứa Kiến Tường mặt không cảm xúc, vội gỡ tay cô ta ra.
Anh thẳng thắn nói.
“ Phương Nhi đang ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy”
Bà mẹ kế và Kim Ngọc nghe anh nhắc đến Phương Nhi liền sượng trân, bà ta ấp úng mãi mà không nói thành lời.
Lúc này, Hứa phu nhân cũng đã lên tiếng, bà đưa điện thoại của mình ra để trước mặt bà mẹ kế.
Bà ta cầm điện thoại lên xem thì mới hốt hoảng, bên trong là hình ảnh của Phương Nhi và Hứa Kiến Tường đang ôm nhau còn nằm chung trên một chiếc giường.
Bà ta như không tin vào mắt mình, một tay che lên miệng, biểu lộ ánh mắt kinh ngạc.
KIm Ngọc ngồi bên này cũng tò mò, cô ta giật láy chiếc điện thoại từ tay mẹ mình mà xem.
Kim Ngọc tức điên lên, cô ta nói.
“ Chuyện này là sao? Bác gái, bác như vậy là có ý gì”
Hứa phu nhân thong thả nhìn Kim Ngọc rồi nói.
“ Đừng gọi tôi là bác gái thân mật như thế, gọi là Hứa phu nhân đi, với lại chuyện cũng đã quá rõ ràng rồi…Phương Nhi sẽ là con dâu của nhà chúng tôi, tiệc cưới sẽ được diễn ra sớm thôi.”
Hứa Kiến Tường sốt ruột, anh đứng bật dậy, ánh mắt đùng đùng sát khí, nắm chặt lấy cổ tay của Kim Ngọc.
“ Dẫn tôi đến chổ của Phương Nhi mau lên”
Kim Ngọc bị anh nắm chặt cổ tay đau đến phát khóc.
“ Anh Kiến Tường, anh làm đau em đấy”
Dưới sức ép của Hứa Kiến Tường, bà mẹ kế buộc phải kêu quản gia dẫn Phương Nhi lên phòng khách.
Phương Nhi vừa bước được vào phòng khách thì không đi nổi nữa, cô khụy hai đầu gối xuống, cố gắng bò vào trong nhưng không thể.
Hứa Kiến Tường nhìn thấy Phương Nhi thì liền đi nhanh đến, anh ôm cô vào lòng mình thật chặt.
Phương Nhi bị anh ôm trúng vết thương, bất giác kêu lên.
“ Aaaa..”
Anh lúc này mới nhìn thấy phía sau lưng cô, chi chít những vết roi chồng chéo lên nhau, máu thấm trên chiếc áo sơmi trắng cô mặc cũng đã khô.
Anh đau lòng lắm, vội bế cô đi ra xe.
Hứa phu nhân không chịu được nữa, bà đứng dậy đi theo sau anh ra về.
Lúc này, bà mẹ kế cũng đã sợ xanh mặt rồi, bà ta thừa biết nếu đắt tội với nhà họ Hứa thì đều có kết cục rất thảm.
Bà ta bất lực ngồi xuống ghế, hai tay run rẩy.
Kim Ngọc nhìn thấy vẻ hoảng sợ của mẹ mình thì cảm thấy bất an.
Ở biệt thự Hứa gia.
Hứa Kiến Tường vừa về tới nhà đã vội bế cô lên phòng của anh.
Hứa phu nhân đi theo sau cho gọi người chuẩn bị nước nóng, thức ăn cho cô.
Phương Nhi được anh cẩn thận đặt trên giường.
Hứa Kiến Tường vội vàng mở từng cúc áo trên người cô ra, Phương Nhi phản kháng cô nắm chặt áo của mình, cô đỏ mặt nói.
“ Để tôi tự làm”
Hứa Kiến Tường không còn giữ được bình tĩnh nữa, anh lớn tiếng nói.
“ Sao em cứng đầu vậy, em như này thì làm sao mà bôi thuốc được hả?”
Hứa phu nhân vừa lúc bước vào, bà đánh anh một cái vào bả vai.
“ Con bị điên à, sao lại la con bé, cái gì cũng từ từ, đâu ra đòi cởi áo con gái người ta dễ dàng vậy chứ”
Nói rồi bà quay sang nhìn cô, bà nhẹ nhàng nói.
“ Kiến Tường là bác sĩ, mấy chuyện này nó biết rõ hơn chúng ta, con cứ yên tâm để nó coi vết thương cho con nha”
Phương Nhi nghe bà nói thì cũng thấy yên tâm một chút, cô gật đầu ngại ngùng nhìn anh.
“ Để mẹ đi ra ngoài” - bà vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với anh một cái, Hứa Kiến Tường anh nay đã bị mẹ mình nhìn thấu tâm can thật xấu hổ, hai vành tai anh cứ thế đỏ lên như tôm luộc.
Khi Hứa phu nhân vừa rời đi, Phương Nhi cũng tự mình cởi từng cúc áo ra, anh cũng giúp cô tránh động ngay vết thương.
Đến khi nửa thân trên không một mảnh vải che thân, cô ngại ngùng quay lưng lại phía anh, cô ôm chặt hai đầu gối của mình che chắn đi vòng một của mình.
Hứa Kiến Tường cũng rất xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy những vết thương trên lưng cô anh đau xót vô cùng, hai hốc mắt anh đã đỏ.
Anh không khóc, mà đó chỉ là sự tức giận thay cho cô gái của mình.
Anh cẩn thận khử trùng vết thương rồi bôi thuốc lên người cô thật nhẹ.
Thuốc bôi đến đâu lại rát đến đó, Phương Nhi cắt chặt môi mình nén cơn đau.
Biết cô sẽ đau, anh vừa thoa thuốc vừa an ủi.
“ Sẽ không để lại sẹo đâu…nếu mà có để lại sẹo thì…cũng chỉ có mình anh nhìn thấy” - Hứa Kiến Tường vừa nói xong thì mặt cô đã bị đỏ lên như quả gấc.
Cô im lặng không nói gì nhưng anh lại bổ sung thêm mấy chữ.
“ Vợ tương lai”
Phương Nhi vội lấy cái khăn tắm bên cạnh anh đã để sẵn ở đó mà che chắn cho mình.
Cô xoay người lại nhìn anh một cái, cô ấp úng nói.
“ Anh…anh nói gì kì vậy”
Hứa Kiến Tường đột nhiên ôm lấy cô, anh vuốt mái tóc dài đang xõa của cô, anh từ tốn nói.
“ Điều anh nói là thật, anh đã lỡ yêu em rồi…nhìn thấy em như vậy anh xót lắm, xin lỗi”
Phương Nhi ngạc nhiên.
“ Xin lỗi?”
“ Xin lỗi vì anh đã đến trễ, khiến em phải chịu hoàn cảnh như này”
Cuối cùng, suốt bao năm tháng sống trong ngôi nhà địa ngục, không một tình thương, cô cũng đã có một người ‘thương’ của mình.
Cô ôm anh thật chặt rồi khóc lớn.
“ Ngoan, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”
Sáng hôm sau.
Ở Hứa gia.
Mọi người đều đã đông đủ ngồi vào bàn ăn.
Hứa Kiến Văn lên tiếng trước.
“ Phương Nhi à, từ nay đây sẽ là nhà của con, cả nhà sẽ bù đắp cho con” - Ông nhìn cô một cách trìu mến.
Hứa phu nhân cũng góp lời.
“ Đúng vậy, chúng ta đều là người một nhà cả”
Phương Nhi cảm động vô cùng, cô cúi đầu cảm ơn hai người họ.
“ Con cảm ơn Hứa gia đã yêu thương con, con hạnh phúc lắm”
Nói rồi, mọi người cùng nâng ly chúc mừng và dùng bữa trong tiếng cười nhộn nhịp..