- Phải cô đã giải thích, nhưng đó chỉ cho thấy sự tắc trách của cô mà thôi.
Bây giờ thì lại đến lượt Linh Hương tò mò, nó không hiểu những nhân viên dưới quyền anh ta có phải tất cả đều là những con rô bốt bị chập điện không nữa, đúng là càng giàu càng kiêu. Nó chả biết làm thế nào nữa đành nói:
- Xin lỗi Cao tổng tôi không cố ý, xin nể tình tôi mới vào nghề mà tha lỗi cho tôi
- Chính vì cô mới vào nghề nên tôi càng không thể tha lỗi, vì sao với một dự án lớn giữa hai công ty lại giao ột người kém năng lực như cô đảm nhận, như vậy rủi ro cho công ty tôi càng lớn.
Cái tên mắc dịch này! Cô cảm thấy bị xúc phạm lắm rồi, cùng lắm thì bị đuổi khỏi công ty chứ gì, hợp đồng này cùng lắm thì không ký, cô chưa bao giờ bị xúc phạm nặng nề như thế, cái gì mà quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nó không đợi được lâu như vậy, nhưng nói năng thì vẫn nên giữ được phong cách, giống boss của nó vậy, nó trả lời:
- Cao tổng có lẽ tại anh bận trăm công ngàn việc hay sao ạ, đến cả thời gian dùng tăm bông cũng không có thì phải, tôi lúc nào cũng mang trong túi, anh có cần lấy nó sử dụng rồi mới nghe tôi nói không ạ?
Lần đầu tiên trong đời mắt của Cao Thiên Hựu căng ra nhất có thể, không biết đây là lần thứ mấy anh bị động trước lời nói của người con gái trước mặt, cô ta hình như đưa anh đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Chưa để Thiên Hựu nói gì, Linh Hương đã nói:
- Có vẻ như người trong công ty không ai dám góp ý cho giám đốc thì phải, hay tại ráy tai Cao tổng nhiều quá nên không nghe rõ những gì tôi nói?
Mặt Linh Hương tỏ ra mãn nguyện khi thấy Cao Thiên Hựu như vậy, sẵn tiện để không chứng minh mình nói dối, lần này nó lôi ra túi nhỏ tăm bông đã dùng giở ở trong túi sách, may là hôm nọ thu dọn đồ đạc nên vứt bừa vào, ai dè hôm nay có cơ hội sử dụng. Nó đặt nhanh lên bàn giám đốc và khiến Thiên Hựu giật nảy mình suýt ngã ra đằng sau cùng với cái suy nghĩ :” cô dám!”
- Tôi chỉ nói với Cao tổng là tôi chưa có kinh nghiệm, chứ chưa bao giờ phủ nhận năng lực của mình, khả năng của tôi đến đâu. Tôi biết, giám đốc công ty tôi biết, tôi tuyệt nhiên không cần người không hiểu rõ về mình đánh giá.
Linh Hương sau khi nói xong thì mãn nguyện như trút được bực dọc, cô quay lưng đi chuẩn bị bước đi trong tư thế của người chiến thắng, khuyến mãi cho kẻ thù gói tăm bông dùng dở và câu nói:
- Mong anh sau này đừng dùng lời nói của mình làm thui chột nhân tài cho đất nước.
Nhưng ngay khi đi đến cánh cửa thì Linh Hương nghe thấy tiếng gọi giật lại, Cao Thiên Hựu nói:
- Cô bỏ hợp đồng này thì chính cô phải hối hận thôi
Hối hận gì chứ, cô nghỉ việc rồi thì cái hợp đồng ấy ảnh hưởng gì tới cô, ăn nói hàm hồ.
- Bây giờ cô đang vui mừng vì nghĩ mình là người chiến thằng, nhưng tôi tin lát nữa khi bình tĩnh lại thì cô sẽ thấy, cô đã gây ra họa như thế nào
Nó mở cửa ra và ngạc nhiên thấy anh chàng nhân viên đang đứng trước cửa với ánh mắt vừa khâm phục vừa như là thương cho nó. “Nhìn cái kiểu gì không biết, tôi không hối hận đâu”- Linh Hương thầm nghĩ.
Minh vào nhìn giám đốc, lần đầu tiên nghe thấy có người mắng giám đốc, anh cũng thấy có chút lạ tai, nhưng mà bản tính giám đốc đâu phải là để yên như thế nhỉ. Thiên Hựu hình như nhận ra suy nghĩ của nhân viên mà mỉm cười:
- Người bồng bột như cô ta, tôi gặp nhiều. Tin rằng lát cô ta sẽ phải tới xin lỗi tôi khi cô ta đã nhận thức được mình vừa làm gì
Chưa đầy 15 phút sau khi ra khỏi căn phòng đó, và khi khí thế của người chiến thắng khi có kẻ xúc phạm giảm đi, nó mới giật mình cảm thấy sự nghiêm trọng. Tương lai nó sẽ bị hủy hoại, nó đã mắng một ông chủ lớn. nếu hắn không để tâm thì không sao, nhưng ngộ ngỡ muốn trả thù, thì nó sẽ phải xác định không công ăn việc làm rồi. Không những thế nếu hợp đồng không được ký, chỉ tiêu của công ty sẽ không được đảm bảo, giám đốc Kiến Phong sẽ bị cấp trên trách phạt, anh ấy đã tạo cơ hội cho nó như vậy, sao nó lại vong ơn bội nghĩa hủy hoại tương lai của một người tài như anh. Giờ thì nó hối hận thật rồi, tại sao Kiến Phong lại không dạy nó khả năng kiềm chế cơ chứ.
Nó ngồi chờ ở công ty Tân Thụy tới trưa cho tới khi thấy bóng dáng Cao Thiên Hựu đi xuống, nó vội vàng chạy theo hắn mà rối rít xin lỗi, thôi thì gạt tự ái sang một bên đi, cổ nhân dạy không sai được đâu “ quân tử trả thù mười năm chưa muộn”, nó không nên bỏ ngoài tai lời khuyên quý báu đó.
- Giám đốc Cao à, lúc nãy tôi quả là thất lễ, tôi trẻ người non dạ mong giám đốc đừng tính toán so đo.
Thiên Hựu tiếp tục bước đi mà không để ý đến nó, khuôn mặt không hề để lộ bất cứ cảm xúc gì, nhưng mà trong lòng thì đang vui vẻ vì sự việc diễn ra không ngoài dự liệu của anh. KHông thấy Thiên Hựu có tín hiệu gì cho thấy đang nghe nó, mà anh ta lại sắp ra xe đi đâu đó, nó hoảng quá bèn liều chặn bước anh ta, quả nhiên Thiện Hựu buộc phải dừng lại.
- Cao tổng à tôi là phận học hành chưa đến nơi đến chốn, phép tắc không hiểu mong anh bỏ qua
Thiên Hựu lúc này mới quay sang nhìn nó mà nói:
- Tôi đã từng cho cô cơ hội, nhưng cô không nắm chắc, giờ tôi không có thời gian, tôi phải đi ăn trưa.
Nói rồi anh tiếp tục cất bước cùng trợ lý, sự việc xảy ra quá gấp rút, không kịp suy nghĩ gì nhiều, Linh HƯơng đuổi theo nói:
- Mong là tôi có vinh dự mời giám đốc ăn bữa trưa, để tạ lỗi với giám đốc.
Thiên Hựu không hiểu vì sao bất giác mỉm cười:
- Cô chắc chứ?
Linh HƯơng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh ta cũng chịu nghe mình nói, cô bây giờ mới có thời gian để thở, từ từ nói:
- Chỉ là một bữa cơm thôi mà, có lẽ cả đời tôi mới có ngày có được vinh dự mời Cao tổng đi ăn ấy chứ.
- Được, vậy chúng ta đi, hôm nay tôi muốn ăn môi cá anh vũ- Thiên Hựu tinh thần sảng khoái, hăng hái đến lạ.
Còn lại nó và anh chàng trợ lý kia, anh ta lắc đầu nhắc nhở Linh Hương:
-Cô có mang tiền theo không vậy, mà có mang cũng không đủ đâu, món môi cá anh vũ ấy hơn chục triệu đồng đấy.
?????? Mẹ ơi câu hỏi duy nhất của nó lúc bấy giờ chỉ có thể là: “ Người ta có cho trả góp không?”