Linh Hương từng nghe mọi người nói việc mở rộng thị trường cho sản phẩm của công ty đã nằm trong dự định của giám đốc từ lâu, tuy nhiên tới bây giờ mới tìm được nhà đầu tư thích hợp cùng hợp tác. Cô không ngờ giám đốc lại tin tưởng cô như vậy, anh càng tin tưởng thì cô càng lo lắng, cô sợ rằng một khi hợp đồng được kí kết thì cũng là lúc Thiên Hựu ra tay với cô, cô sợ rằng ít nhiều mục đích của hắn chính là thông qua dự án này để gây khó dễ cho cô. Cô còn đang suy nghĩ thì có một bàn tay đập vào vai khiến cô giật mình.
Linh Hương quay lại, thì ra đó là Kiến Phong. Anh mỉm cười với cô:
-Linh Hương, làm gì mà thần người ra như vậy hả? Lại không tập trung vào công việc phải không?
Linh Hương thấy giám đốc chột dạ, áy náy cười:
-Hì, em chỉ mới không tập trung vài giây mà đã bị giám đốc bắt gặp rồi ạ.
-Thôi được rồi, tối nay cùng ta đi ăn với Cao tổng. Coi như là ăn mừng cho dự án sắp được kí kết.
Linh Hương ấp úng, cô chẳng muốn gặp Cao Thiên Hựu tí nào, mà không phải, có lẽ là sợ.
-Giám đốc, em không đi có được không ạ? Anh và Cao tổng đều là giám đốc, đi ăn với nhau là đúng, nhưng có thêm con trợ lý như em thì hơi kì ạ.
-Linh Hương à, không đi không được- Kiến Phong đáp rồi nhanh chóng dời đi.
Thời gian trôi đi rất nhanh, thoắt cái mà trời đã tối. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cùng giám đốc ra xe.
Trên đường đi, cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng có lẽ nhiều nhất chính là không biết đối diện với Cao Thiên Hựu như thế nào.
“tít…tít”. Cô mở điện thoại ra, là tin nhắn của Linh, tin nhắn rất ngắn nhưng lại thực sự làm cô chấn động: “bố Nhi bị tai nạn giao thông, m đang ở đâu tới bệnh viện Bạch Mai đi”. Cô bồn chồn lo lắng, bao lâu nay, cô luôn coi bố mẹ của những người bạn ấy là người thân của chính mình, cô thật sự yêu quý họ. Vì vậy, tin này khiến cô không ngồi im được. Cô nhìn giám đốc và nói:
-Giám đốc, người nhà em gặp tai nạn, giám đốc có thể cho em đến bệnh viện không ạ?
Kiến Phong vẫn tập trung lái xe. Anh suy nghĩ một hồi rồi nói:
-Linh Hương, nên đến gặp Cao tổng trước, sau đó chúng ta đến bệnh viện cũng được
-Giám đốc, đây chẳng qua chỉ là một bữa ăn mà thôi, em vắng mặt cũng có sao đâu ạ. Giám đốc chỉ cần cho em xuống ở đây là được rồi mà.
-Linh Hương, Cao Thiên Hựu muốn cô phải đến đó. Đây không phải chỉ là một bữa ăn, mà là công việc. Cô hãy cứ gọi xem tình trạng người thân của mình thế nào đi, nếu nghiêm trọng thì tôi sẽ đưa cô đến.
Linh Hương cũng không nghĩ nhiều, cô nhanh chóng gọi điện cho Linh. Khi Linh thông báo bác Thành- bố Nhi đã không còn đáng lo thì cô mới thở phào.
Cô và Kiến Phong đến nơi thì đã thấy Thiên Hựu đang ngồi ở bàn ăn đợi. Bữa ăn ấy đối với cô thì cực kì vô bổ. Hai người đàn ông bàn bạc với nhau một số vấn đề của dự án, thỉnh thoảng Kiến Phong có hỏi cô vài câu, nhưng cô chỉ ậm ừ cho qua chuyện, điều cô muốn bây giờ chính là bữa ăn nhanh chóng kết thúc, cô muốn đến bệnh viện thăm bác Thành.
Cuối cùng thì đến 9h bữa ăn buồn tẻ ấy kết thúc, cô nhanh chóng ra về, Kiến Phong nói sẽ đưa cô đến bệnh viện nhưng cô từ chối, dù sao thì cũng không nên làm phiền giám đốc, cô nói sẽ tự mình gọi taxi. Trong lúc đợi taxi, cô thấy một chiếc xe tiến về phía mình. Cửa kính xe từ từ mở, cô nhận ra người ngồi bên trong là Cao Thiên Hựu.
-Linh Hương, cô có cần tôi đưa về không?
-Không cần đâu Cao tổng, tôi bắt taxi được rồi.
-Thật sự không cần sao, tôi đang định đưa cô đến nơi cô đang cần đến.
Cô nhận ra ý tứ trong lời nói của Cao Thiên Hựu, khuôn mặt nhanh chóng biến sắc, hoang mang nhìn Cao Thiên Hựu:
-Là anh, có phải không?
Thiên Hựu nhếch mép nhìn cô:
-Không biết tôi có nghĩ đúng ý của cô không, nhưng dù sao tôi cũng cho cô đáp án: Đúng!
Linh Hương bất giác run rẩy, cô nhìn kẻ trước mặt, hắn ta quả thực quá độc ác. Tại sao hắn nhẫn tâm ra tay với người nhà của Nhi như vậy, có phải người có tiền, tất cả đều như vậy hay không? Cô lại tức giận, trong lòng thầm nghĩ, Cao Thiên Hựu đó đúng là một kẻ tiểu nhân. Đối diện với những kẻ như hắn, cô tự nhủ giờ không phải lúc để run sợ, hay nói cách khác, dù có run sợ, cũng không để cho hắn thấy. Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh và đồng thời cũng nghĩ đến bác Thành, cô nhìn Cao Thiên Hựu, ánh mắt khinh bỉ:
-Người có tiền như anh, kẻ nào cũng độc ác như vậy sao?
Thiên Hựu nhận ra giọng điệu của cô, nhưng thế thì sao, để có thể trở thành người thừa kế Tân Thụy, để có thể đưa Tân Thụy ngày càng đi lên, anh đã đối diện với bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ như vậy, thậm chí còn hơn cả ánh mắt của cô bây giờ. Anh thản nhiên đưa lên miệng một điếu thuốc, rồi sau đó rút ra chiếc bật lửa, từ từ châm điếu thuốc. Sau khi rít một hơi, anh cười lạnh:
-Cuộc sống của tôi, không có từ “nhân đạo”.
-Cái giá anh bắt chúng tôi phải trả, không phải quá đắt hay sao?- Linh Hương tiếp tục hỏi
-Không có gì là đắt hay không đắt cả, chỉ đơn giản là thích hay không thích nữa mà thôi. Bây giờ, tôi vẫn còn thích việc này, nên không muốn dừng lại.
Linh Hương bất ngờ về những câu nói của Cao Thiên Hựu, lại suy nghĩ về câu nói của Mặc Lâm: “hắn sinh ra đã mặc định trở thành người thừa kế Tân Thụy”. Có lẽ, hắn sinh ra đã là người sẵn sàng giẫm đạp lên người khác để thành công, sẵn sàng làm tất cả vì một chữ “thích”.
-À mà Linh Hương, tôi nghĩ cô đã nói sai một chi tiết. Cái giá mà bạn cô phải trả, chưa đủ. Hơn nữa, tôi có thể khẳng định với cô rằng, cô chưa phải trả giá cho hành động của mình.
Thiên Hựu nói rồi, chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Linh Hương giật mình, nhanh chóng đuổi theo:
-Cao Thiên Hựu, tôi xin anh, dừng lại được rồi đấy. Chúng tôi chỉ là những người bình thường mà thôi. Anh thì khác, anh có tiền, có quyền thế, chúng tôi đối với anh chỉ như một con kiến, tại sao anh muốn ép chúng tôi đến đường cùng.
Chiếc xe dừng lại, lần này thì Cao Thiên Hựu bước xuống xe, anh anh vứt điếu thuốc đất, rồi lấy chân giẫm lên nó. Đoạn nói với Linh Hương:
-Cô nói đúng Linh Hương, tôi có quyền. Hay nói cách khác, người giàu có quyền làm tất cả những gì họ muốn, và những người như cô, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.- Ánh mắt Thiên Hựu hướng ra xa. Ý nghĩ này, chính là dành cho anh trước đây, chính là để nhắc nhở anh phải không ngừng phấn đấu để hơn người.
Linh Hương không rõ mình có thể tỏ ra kiên cường nói chuyện với người đàn ông này tới lúc nào, càng nói chuyện với hắn, cô lại càng nhìn rõ con người thật của hắn, và nhận ra những điều giới kinh doanh đồn đại là hoàn toàn chính xác. Cô không hiểu mình lấy dũng khí từ đâu, tiếp tục nói với Cao Thiên Hựu. Cô cảm thấy nếu không xin lỗi hắn, thì tương lai của cô và Nhi chính là sẽ giống trong những câu chuyện Mặc Lâm kể lại:
-Cao tổng, tôi xin lỗi về chuyện bức ảnh. Tôi đã quá hồ đồ và nông nổi, mong anh có thể tha thứ cho tôi và Nhi.
-Linh Hương, tôi tin là cô cũng đã nghe những điều mọi người nói về tôi. Có thể họ sẽ nói quá lên, nhưng tôi tin rằng, ít nhất thì họ sẽ nhắc cho cô một chuyện rất đúng về tôi, đó là: tôi ghét phải tha thứ cho ai đó. Sai chính là sai, sai thì phải chấp nhận hậu quả, chỉ thế thôi.
-Vậy… anh muốn làm gì?
-Nói trước cho cô cũng được, dù sao thì tôi tin rằng cô không thể xoay chuyển mọi thứ được. Chuyện người bạn của cô, tôi chưa muốn dừng lại, còn với cô, tôi tin cô đã lờ mờ đoán ra. Dự án này, chính tôi là người yêu cầu cô phải chịu trách nhiệm, tôi chỉ sợ sau dự án này, cô sẽ chẳng còn tiền đồ gì nữa.
Cao Thiên Hựu đã nói ra rồi, hắn thực sự muốn dùng hợp đồng này giải quyết cô. Cô chẳng thể nào hình dung ra được, tương lai, ước mơ của cô đang sắp bị hắn nhấn chìm. Cô lại càng lo cho Nhi, với cô, hắn sẽ hủy hoại tiền đồ, còn với Nhi, sẽ là cả sự nghiệp và gia đình. Cô bất giác nắm lấy ống tay áo hắn, như để xác định lại mình có đang mơ hay không, cô không thể tin được có ngày ác mộng lại đổ ập lên người mình.
-Cao tổng, tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu dừng lại, phải làm thế nào thì anh mới chịu bỏ qua cho tôi và Nhi- Linh Hương cười chua chát, cô không nghĩ có ngày mình trở nên yếu đuối trước mặt người khác như thế này, mặc dù từng từ nói ra đều rất rõ ràng, nhưng cô biết mình đang rất sợ. Cô nói ra những lời ấy chỉ là để tự an ủi mình thôi, chứ bản thân cô hiểu rõ, hắn sẽ chẳng thể đồng ý thương lượng với cô.
Cao Thiên Hựu nhìn thấy hành động của cô thì bỗng có cảm xúc gì đó kì lạ, cảm giác như lần anh bị một đám thanh niên vây quanh, và cô là người đưa tay kéo anh ra khỏi đám đông ấy. Anh lại thấy cô gái này bây giờ kì thực rất yếu đuối, trước đây dù đối diện với Trần tổng, hay Huỳnh Thư, cô gái này chưa bao giờ có biểu hiện bất lực như vậy. Có lẽ, cô thực sự rất sợ anh.
Bỗng dưng, một ý nghĩ gì đó lóe lên trong đầu anh, anh nói:
-Nếu là một cuộc trao đổi thì tôi có thể chấp nhận.
Giọng Thiên Hựu vừa phát ra, cô như không tin vào tai mình, cô không nghĩ rằng kì tích có thể xuất hiện.
- Nếu cô chấp nhận làm người tình của tôi, tôi có thể bỏ qua- Thiên Hựu nói
Cô nhìn Cao Thiên Hựu, ánh mắt bỗng tràn ngập sự coi thường. Cô buông tay khỏi ống tay áo của anh, lạnh lùng buông câu nói:
- Sở Khanh!
Nói rồi cô quay đi, cô vốn biết hắn ta là người như vậy, nhưng không ngờ có ngày chính tai mình nghe những lời này. Cô khinh bỉ nhất, chính là những câu chuyện này trong giới showbiz, tại sao nhất thiết phải dùng cuộc đời quý giá của mình để đi một con đường tắt.
-Cuộc trao đổi này bao giờ bắt đầu, là do cô quyết định. Nhưng nếu cô tới gặp tôi quá muộn, tôi sợ rằng lúc ấy sẽ có nhiều chuyện xảy ra hơn
Cô cũng không biết là mình có thể vượt qua những gì mà Thiên Hựu sắp sửa làm hay không, cũng chẳng rõ Nhi còn có đủ mạnh mẽ như nó từng nói với cô hay không, cô mong rằng sẽ chẳng phải tới gặp hắn để làm một cuộc trao đổi.
Cô đã đến phòng bệnh của bố Nhi, đồng thời cũng thấy Nhi và Tinh đang ngồi cùng mẹ Nhi. Hương tiến đến gần hỏi thăm bác gái:
-Bác ơi, bác Thành thế nào rồi hả bác?
Mẹ Nhi ngửng mặt lên, mắt đỏ hoe, có lẽ bác đã lo lắng rất nhiều. Bác nhìn cô rồi lại nhìn bác trai, khuôn mặt buồn rầu:
-Hương đấy hả con. Bác trai cũng đã ổn rồi con ạ. Bác sĩ bảo bị thương ngoài thôi, may không bị chấn thương não. Mọi ngày ông ấy đi đứng cẩn thận lắm cơ mà, chẳng hiểu tại sao hôm nay đi đứng lại không cẩn thận như thế
-Thế ai đưa bác trai vào viện hả bác, với lại người đâm xe cũng phải chịu trách nhiệm chứ?- cô biết nhưng vẫn muốn hỏi, vẫn thầm mong chuyện này không phải do Cao Thiên Hựu
-Có người tốt bụng gọi xe cấp cứu, lại gọi về gia đình báo cho bác. Họ nói người đâm là mấy đứa thanh niên con ạ, với lại gây tai nạn xong thì chạy mất rồi con ạ
Linh Hương an ủi bác vài câu, rồi gọi mấy đứa bạn ra ngoài. Nhi và Tinh nói Linh đi mua đồ ăn đêm vào viện, có lẽ tối nay chúng nó sẽ ở lại. Linh Hương để ý thấy Nhi trầm ngâm hơn mọi ngày, nhưng tự nhủ có lẽ chuyện xảy ra với bố nó làm nó như vậy nên cô cũng không quan tâm nhiều. Bỗng dưng Nhi lên tiếng:
-Hương, mày nghĩ Cao Thiên Hựu là kẻ như thế nào?
Cô nuốt khan, mặc dù biết chuyện nhưng cô thà im lặng còn hơn là cho chúng nó biết nguyên nhân. Cô tin rằng, với bản tính của Nhi và Tinh, hai đứa sẽ lại làm loạn lên cho xem, mà lúc ấy chỉ có thể là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
-Ừm, thì biết gì đâu. Hầu như toàn qua người khác kể lại, mà nhất là cái Tinh kể hết rồi còn đâu.
Tinh có lẽ hiểu rõ Nhi nhất, nên quay sang nói:
-Nhi, không lẽ mày nghi ngờ tay họ Cao đó bày trò?
-Con này mày chỉ giỏi đoán bừa, làm sao Cao Thiên Hựu rảnh rỗi lo mấy chuyện này.- Linh Hương nhanh chóng phản bác
-Có lẽ đúng là hắn. Trưa nay tao đã đến Tân Thụy chửi hắn một trận, xong còn bị mấy thằng bảo vệ kéo ra ngoài cơ mà.- Nhi đáp
Cả Linh Hương và Tinh đều ngạc nhiên, hai đứa đều biết là Nhi nóng tính, nhưng đâu nghĩ được gan nó lại to như vậy. Tinh lắc thật mạnh người Nhi, miệng không ngừng hỏi:
-Mày có bị điên không hả con này? Không phải tao đã nhắc mày rồi hay sao? Tại sao mày dám tới công ty mà bêu rếu hắn? Hả? hả?
Lúc này thì Nhi bắt đầu nổi khùng:
-Mày thử là tao xem có chịu được không, đang yên đang lành lại còn bị mất việc, bây giờ đi xin ở đâu cũng chẳng ai nhận, chờ thông báo kết quả mà cũng biết chắc là mình bị loại. Không những thế, bà chị tao cũng mới mất việc rồi. Chúng mày cũng biết mà, bà ấy là một con ong chăm chỉ, vậy mà cũng bị đuổi vì một lý do vớ vẩn, mày bảo tao chịu sao nổi. Chỉ vì một bức ảnh cỏn con mà thằng ấy làm chặn đường sống của người khác, nó nghĩ mình giàu nên muốn làm gì cũng được chắc.
Tinh cũng tức giận không kém:
-Có gì mà mày phải nổi điên với tao, tao khiến m mất việc à, tao khiến chị mày mất việc nốt chắc. Chung quy cũng chỉ tại mày thôi, cứ ham hố tin hot, thích đào sâu đời tư của người khác. Bây giờ thành ra như vậy, chỉ có thể trách mày quá hồ đồ
Linh Hương thấy vậy cũng gào lên:
- Thôi được rồi, là lỗi của tao, chính tao chụp bức ảnh ấy, chính tao đưa nó cho cái Nhi. Được chưa
Linh không biết xuất hiện từ khi nào, cũng chẳng rõ đã nghe được bao nhiêu phần trăm câu chuyện của tụi bạn, chỉ biết rằng cô nhanh chóng tới gần xoa dịu không khí căng thẳng:
-Thôi nào chúng mày, làm gì mà cãi nhau như vậy. Đây là bệnh viện, là chỗ cho bệnh nhân nghỉ ngơi, chứ không phải chỗ cho chúng mày làm loạn. Ra ngoài rồi từ từ nói chuyện.
Trong cái không khí căng thẳng ấy, thì lời nói của Linh hoàn toàn có giá trị. Linh là vậy mà, cô luôn là người trưởng thành hơn trong đám bạn, vì vậy ba đứa kia luôn nghe lời cô.
Bốn đứa kéo nhau ra quán café, rồi không khí lại trở nên im lặng. Lúc này, Linh bắt đầu lên tiếng:
-Sao thế, lúc nãy trong bệnh viện cãi nhau to thế cơ mà, sao bây giờ lại im thin thít một lũ ra thế này. Hay lại quay về bệnh viện cho chúng mày cãi nhau tiếp nhá.
Cả ba đứa lúc này có lẽ đã bình tĩnh hơn, bèn đồng thanh đáp:
-Cho mày về ý, con điên.
Vậy đấy, bốn đứa chẳng giận nhau được lâu, lại quên đi cơn nóng giận nhất thời mà trở lại bệnh viện trông bố Nhi. Tuy không ai nói ra, nhưng trong lòng mỗi đứa ngổn ngang một suy nghĩ, ựu chung lại, vấn đề suy nghĩ ấy chỉ có thể là Cao Thiên Hựu. Riêng Linh HƯơng, sau những gì Nhi nói ra, cô bỗng dưng nhớ tới cuộc trao đổi mà Thiên Hựu đề cập. Vì sao ư, chỉ riêng việc hắn mới làm thôi đã làm cô và đám bạn khốn đốn lắm rồi, làm sao còn đủ khả năng chịu đựng những chuyện xui xẻo tiếp theo sắp xảy ra nữa.
Linh Hương ở lại bệnh viện cùng bọn bạn, cô không tài nào chợp mắt được, rồi bất giác nghĩ tới công việc giám đốc giao phó. Cao Thiên Hựu rất tự tin, hắn nói hẳn cho cô mục đích của mình mà không lo sợ. Có lẽ, hắn hiểu rằng cô chẳng thể nào kháng cự lại những việc mà hắn đã định ra, và cô hoàn toàn không có khả năng thay đổi nó. Tuy nhiên, cô vẫn thấy tởm lợm khi mà nhớ lại câu nói: “Nếu cô chấp nhận làm người tình của tôi, tôi có thể bỏ qua” . Cô khẳng định trong lòng, nhất định mình sẽ vượt qua được, nhất thiết không được cháp nhận lời đề nghị của hắn.
Sáng hôm sau, Linh Hương dậy sớm để đến công ty, cô cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, Cao Thiên Hựu đã nói cho cô bước tiếp theo của hắn, cô cũng nên tự giải quyết để tránh liên lụy đến người khác. Giám đốc đã tin tưởng nó như vậy, cô không thể để dự án mà giám đốc ấp ủ từ lâu hủy hoại trong tay cô. Cô quyết định nộp đơn xin thôi việc, không sớm thì muộn cũng phải làm việc này, nếu bắt cô bị động như vậy, cô thà sớm giải thoát để không phải áy náy còn hơn.
Trần Kiến Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn cô:
-Linh HƯơng, kì lạ thật. Tôi nhớ tôi nói chỉ không giữ cô ở lại công ty khi cô không chứng minh được khả năng của mình. Giờ chứng minh được rồi, cô lại muốn xin nghỉ. Cô làm đầu tôi cứ lộn tùng phèo cả lên.
Cô phì cười, đúng là khó có dịp thấy giám đốc trêu đùa vài câu như thế. Cô tâm tình cũng trở nên vui vẻ, cười đáp lại giám đốc:
-Giám đốc à, em nghĩ mình thật sự không có khả năng gánh vác trọng trách mà giám đốc giao. Với lại, gia đình em có một số chuyện nên em nghĩ xin nghỉ là cần thiết
Kiến Phong đứng dậy, đến gần Linh HƯơng rồi sờ chán cô, đoạn nói:
-Linh Hương, cô có sốt bên ngoài đâu, hay là “sốt” bên trong.
Linh Hương lắc đầu quầy quậy
-Không phải giám đốc, em nói thật mà
Kiến Phong bỗng nghiêm giọng:
-Thôi được rồi, tôi không đùa với cô được nữa đâu. Dự án sắp tới đã giao cho cô rồi, dù muốn xin nghỉ việc cũng phải đợi đến khi hoán thành xong, đừng nên vô trách nhiệm như vậy.
Linh Hương định nói thêm, nhưng để ý thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của giám đốc, cô lại thôi, đành lầm lũi đi ra.
Giờ nghỉ trưa, cô lại ghé qua bệnh viện thăm bác Thành, và quả nhiên ba đứa còn lại cũng đang ở đấy. Bốn đứa kể đủ thứ chuyện linh tinh để bác Thành vui vẻ, rồi sau khi mẹ Nhi đến thì lục đục kéo nhau đi ăn trưa.
-Tao nghĩ rồi, chúng mình có lẽ phải cùng nhau nghĩ cách đối phó với tên Cao Thiên Hựu. Một cây làm chẳng nên non, bốn cây chụm lại nên hòn núi cao chúng mày ạ- Tinh bất ngờ lên tiếng
Thế rồi cả Linh Hương và Nhi cùng nhìn nhau, sau đó cùng thở dài:
-Thôi, chuyện này nên để chúng tao tự giải quyết. Có thêm hai đứa mày chỉ thêm đối tượng cho thằng Cao đấy xử lý thôi.
Tinh tức giận:
-Cái gì mà chuyện của bọn mày. Chuyện của bọn mày chính là chuyện của cả bốn đứa đấy biết không.
Linh cũng gật đầu nói:
-Tinh nói đúng đấy, tốt nhất để cả bọn cùng nhau nghĩ cách. Mà Hương này, mày đã gặp Cao Thiên Hựu chưa?
Linh Hương không nói, chỉ ậm ừ cho qua, nhưng mà Tinh với Linh quyết làm đến cùng, chúng nó vặn vẹo bằng được. Thế là đành nói cho chúng nó:
-Thôi được rồi, chúng mày đã nói cùng giải quyết thì tao cũng chẳng muốn giấu nữa. Tao đã nói chuyện với hắn, à , ừm, hắn nói sẽ dừng lại nếu có một cuộc trao đổi.
Nghe đến đây cả ba đứa còn lại sốt sắng hẳn, chúng nó nhao nhao:
-Cách nào mày, nói nhanh đi. Thế mà không chịu nói sớm.
-Hắn nói, à, ừm, hắn bảo, nếu tao chịu làm người tình của hắn, thì mọi chuyện êm xuôi- Linh Hương lại tiếp- Nhưng chúng mày cũng biết tính tao rồi đấy, tao đâu thể làm cái chuyện kinh tởm đấy chứ
Hương nói rồi hướng mắt lên nhìn thái độ của từng đứa, cô biết nói thì nói nhưng cũng chỉ để đấy thôi. Đám bạn cô sẽ không bao giờ để cô làm điều ấy đâu.
Ba đứa kia trầm ngâm một hồi, rồi sau đó Tinh tươi cười hớn hở:
-Ôi dào ơi, chỉ là tình một đêm thôi mà. Kinh tởm cái gì mà kinh tởm. Cùng lắm mày cho hắn chứ làm sao, chết ai được.
Nghe đến đây, Linh Hương nổi khùng, không biết con nhỏ này ăn nhầm cái gì mà điên thế cơ chứ. Phải chăng nó bị môi trường công việc tác động làm mất hết bản chất con người rồi. Linh Hương còn chưa kịp nói gì, thì có lẽ Nhi đã đoán ra được ý của con bạn, nên vỗ tay tán đồng:
-Được được, tao thấy Tinh nói rất đúng. Mày nên tìm hắn chấp nhận cách này đi
Nhi nói rồi nháy mắt với Linh. Lúc này, có lẽ mỗi Hương là chưa hiểu chuyện gì mà thôi. Linh cười cười vỗ vai Hương:
-Linh Hương, mày yên tâm đi, chúng tao sẽ không hại bạn đâu. Với lại đã nói rồi, nếu cả bốn đứa cùng chung sức thì thể nào cũng thắng được tay họ Cao đấy.
Nói rồi cả bốn cô nàng cùng kéo nhau lại gần để bàn bạc. Linh Hương nghe nhưng chỉ hơi mường tượng ra được chuyện gì, bụng nhủ thầm: “Cái gì vậy, đúng là nhỏ Tinh có khác. Sống trong giới showbiz nhiều quá nên nó thạo mấy chiêu trò mánh khóe thật đấy. Nhưng tiếc thay, nó nói thì hay như đài thế, nhưng người trực tiếp đối mặt là cô cơ mà”.