Thôi thì dù sao nó cũng được làm chân trợ lý, cái gì cũng nên biết chấp nhận, rồi ngay lập tức nó nghĩ ngay đến lũ quỷ sứ của mình, chắc chắn lũ bạn sẽ hò hét vui vẻ à xem. Mỉm cười nhẹ khi nhìn vào màn hình, không biết đây có phải thần giao cách cảm không nhỉ, hay là bởi giữa nó và những đứa bạn là top bài trùng, cái gì cũng hiểu nhau, nhấc máy lên nghe, chưa kịp nói gì thì một tiếng hét thất thanh vang lên:
- Mày đang làm cái gì đấy đến ngay nhà Linh đi!
Cạch. Tắt máy, con nhỏ bên đầu dây kia không để cho nó nói bất kì một câu nào, lúc nào cũng cái kiểu bệnh bệnh thế nào ấy, Phi Nhi ơi là Phi Nhi, khi nào mày mới có thể thôi cái kiểu bất thình lình như thế, nhưng thôi lúc này không suy nghĩ tiếp nữa, nó hành động nhanh đến bất ngờ gọi điện ẹ:
- Mẹ ơi con đi phỏng vấn xong rồi, con qua nhà Linh nha mẹ, con không về ăn cơm đâu ạ.
Không đợi mẹ trả lời nó tắt máy luôn, vẫn là khả năng tiên liệu trước sự việc , nó hiểu rằng chỉ chậm thêm vài giây nữa rồi sẽ phải nghe mẹ hỏi đủ thứ, mẹ nó là thế mà, luôn lo lắng quá mức cần thiết. Nó ngay lập tức tắt máy, coi như là nếu ma ma có gọi thì có cớ là hết pin sập nguồn. Xong việc nó vui vẻ lên xe bus, dù sao thì cũng xin đc việc, chỉ về giải thích qua với mẹ là xong mà. Trong khi hả hê vì sự chiến thắng có phần hơi tiểu nhân ấy thì ở nhà nó có người đang ầm ĩ lên:
- Cái con này chưa gì đã tắt máy, gọi hoài không được, mày có coi mẹ mày ra cái thể thống gì không nữa, đúng là chả ra gì, lại còn được cả thằng anh lẫn em.
Hảo huynh đệ của nó đang ngồi phòng khách cũng phải chột dạ:
- Mẹ nói chả liên quan gì cả, sao việc nó lại liên quan tới con chứ.
Đang bực mình vì không gọi được Linh Hương, lại nhìn thấy lù lù một đống ngồi phòng khách, ngay lập tức anh trai thân mến trở thành đối tượng công kích của ma ma:
- Không mày với nó thì ai nữa, ngần này tuổi đầu mà vợ con thì chưa có, đến thằng Toản cụt tay ở đầu ngõ còn có vợ rồi, mày có phải loại dị hợm gì đâu mà từng này tuổi rồi người yêu còn chưa có hả trời.
Thế là có người thay em Hương nhà ta chịu trận, trong lòng uất ức vô cùng, anh trai nhủ thầm: “ mày giỏi lắm cứ về đây mà xem, anh ày không còn lỗ nào mà chui xuống, nhất định kể tội mày chuyện mày nói xấu mẹ à xem”
Đến rồi, Hương đang dừng chân trước cổng nhà Linh, tự động mở cổng đi vào, có lẽ đó đã là thói quen của con bé rồi, đã quá thân thuộc với gia đình Linh nên đối với Hương, nơi này cũng giống như gia đình nó vậy. Trong sân còn có chiếc xe của Nhi và Tinh, có lẽ chúng nó lại định bày trò gì nữa rồi, vừa bước vào trong nhà nó đã nghe thấy tiếng khóc oang oang của bọn nó, không lạ gì tiếng con nhỏ Nhi và Tinh, suốt ngày chúng nó nghĩ ra trò nghịch ngợm mới, nó tự nhủ phải bình tĩnh vô xem mấy con nhỏ kia định làm cái gì thôi.
- Chúng mày đang làm cái gì thế hả, con milu nhà Tinh nhiễm H5N1 hay sao mà khóc to thế, chết thì thôi giết thịt mà ăn, tao mê nhất món thịt chó đấy
Linh mỉm cười nhìn tôi, rồi lắc nhìn đầu nhìn hai đứa kia với vẻ mặt bất lực:
- Mày mà tới sớm một tí thì tao đỡ phải nghe bài “Lắng nghe nước mắt” của ca sĩ mới như chúng nó không. haizz
Nó phì cười, biết chắc luôn là hai đứa kia nghịch ngầm mà, làm loạn cả nhà Linh ra, đang định cất tiếng thì hai con bò kia rống lên
Nghẹn ngào giây phút ta chấp nhận sống không cần nhau
Chẳng khác chi trái đất này làm sao tồn tại không có mặt trời
- Cái lũ kia chúng m có bị thần kinh không vậy?
Dường như trúng ý của chúng nó, cả hai đứa cùng nhìn nó cười cười rất ư là gian tà, giống như sự kiêu hãnh của Đắc Kỉ quyến rũ được Trụ Vương, mà cái bẫy của Tô Đắc Kỉ dành cho Trụ Vương thì khỏi nói, là mất nước chứ có phải đùa đâu, mà nó thì chưa thành danh tới mức có cả một cơ ngơi để bị cái lũ lọc lõi kia lừa, nhưng mà cũng ghê ghê
- Hương ơi Hương ak chúng tao đang khóc thay cho số phận mày ấy, hôm nay mày đi xin việc, nếu không xin được việc thì không phải mày lại….- Tinh đang nói dở thì dừng lại cho bạn diễn mình tiếp nối
Nhi ngay lập tức đứng bật dậy với khuôn mặt nghiêm nghị rất quen nhưng tạm thời Hương không nhận ra là của ai, con bé khua khua tay lên không trung rồi thình lình chỉ thẳng vào mặt Hương rồi quát to:
- Mày định ăn bám hai ông bà già này thêm mấy tháng nữa hả con?
Hương giật mình lùi lại, hơi giật mình, tưởng tượng đó đúng là khuôn mặt thái hậu, thật là khiếp đảm. Hai con nhìn thấy thái độ của nó thì sướng ra mặt, bò lăn ra ghế ôm lấy nhau cười điên dại. Cuối cùng thì cũng hiểu cái trò của bọn này, nó lấy ngay lại sự kiêu hãnh vênh mặt lên:
- Cảm ơn hảo bằng hữu nhé, vậy mà tớ cứ nghĩ chỉ trong mơ mới được nhìn thấy khuôn mặt tuyệt thế giai nhân ấy của mẹ mình, ai dè bạn Nhi đóng đạt quá, rất là cảm ơn bạn ý, cho tớ bắt tay cái nào
Có vẻ như không giống mong đợi của nó, tưởng tượng 2 con tiểu yêu tinh kia sẽ hụt hẫng biết chừng nào, nhưng không, lũ bạn kia mỉm cười mừng rỡ hò reo:
- Haha! Bọn tao biết mà, thể nào m cũng xin được việc mà, thế nên bọn này đa chuẩn bị sẵn vài thứ để chúc mừng mày rồi đấy này
Tinh và Nhi vừa nói tay vừa chỉ vào tủ lạnh. Thế là hiển nhiên bữa nhậu nhẹt của mấy đứa con gái diễn ra, Hương khi đã vào cuộc thì luôn hết mình, đặc biệt lần này nó lại là nhân vật chính của bữa tiệc, vì thế càng ăn uống tợn, nói năng linh tinh như thế nào nó cũng không nhớ rõ…
8.00am
-Uống tiếp đi chúng mày!- Nó nói trong khi mắt vẫn đang nhắm nghiền, trong lòng nghĩ có lẽ những đứa kia đang say khướt rồi, chỉ còn mình mình tỉnh.
Thế là tự dưng cười haha, khâm phục tửu lượng tuyệt đỉnh của nó. Từ từ mở mắt ra, nó hét lên kinh hãi khi thấy khuôn mặt mẹ, mẹ lườm nó, nhăn nhăn trán, nó ấp úng:
- Mẹ…mẹ! Tại…sa…sao…sao…
Chưa kịp nói hết câu thì ngay lập tức mẹ nó vỗ bốp cái vào người, quát ầm cả nhà:
- Con gái con đứa đi uống bia tơi say khướt giờ này mới biết tỉnh, tao còn tưởng tới chiều mày mới tỉnh ngủ được cơ đấy, đi xin việc xong biệt tích luôn. Cái Linh mà không đưa mày về thì tao đã đăng tin tìm trẻ lạc rồi đấy!
Nhắc đến mới nhớ, hôm nay nó phải đi làm cơ mà nhỉ, chết rồi. Nó nhanh chóng xuống nhà, cào cào tóc cho nhanh rồi sau đó súc miệng qua qua, mặc dù biết là rất là mất vệ sinh nhưng mà thế còn hơn là muộn buổi làm đầu tiên. Phi vút ra khỏi nhà sau 5 phút, nó không quên vọng lên nhà chào mẹ, lòng thầm cầu mong đừng có gặp đen đủi trong ngày hôm nay.
Trong lúc cuộc sống của Uyển Linh Hương đang diễn ra thì cũng đồng nghĩa cuộc sống của 88,78 triệu người dân Viêt Nam đang diễn ra, thế nên trong khi Hương đang trong tâm trạng lo lằng trên xe bus, ta tìm đến một người có tên Cao Thiên Hựu.
- Có điện thoại kìa anh- Một giọng nữ ấm áp ma mị đến nhường nào, người con gái ấy dịu dàng ghé tai người đàn ông đang nằm bên mình, vuốt nhẹ khuôn mặt chàng trai, nhìn đăm đăm mỉm cười, nụ cười thuần khiết đẹp tựa dòng suối trong bắt nguồn từ ngọn núi cao nhất. Nụ cười ấy- không nói ra thì ai cũng biết, chỉ dành cho người mình yêu.
Người đàn không mở mắt nắm tay cô gái, cười nhẹ, nếu nụ cười của cô gái kia thuần khiết tinh khôi và mang nhiều hạnh phúc nhường nào thì người con trai ấy mang nụ cười mê hoặc. Sẽ không thể dùng từ đẹp để miêu tả nụ cười ấy, bởi nụ cười ấy vừa khiến ta xao xuyến vừa khiến ta ngập những suy nghĩ. Chả nhẽ một nụ cười lại có thể mang nhiều ý nghĩa hay sao? Nụ cười ấy khiến bất kì cô gái nào cũng muốn ngả vào, tựa như khi được đưa một thứ thuốc có vị như mật ong, nhưng sau khi tận hưởng vị ngọt ở đầu lưỡi, ta mới bang hoàng nhận ra nó là thứ thuốc cực độc, một khi đã xuống cổ họng thì chỉ có thể là cái chết đang đợi
- Mặc kệ đi, hôm nay anh không muốn nghe bất kì cuộc điện thoại nào- Giọng nam nhân phát ra vô cùng chậm rãi, pha lẫn chút mệt mỏi, mang thêm chút gì như mệnh lệnh, chỉ nghe mà ai cũng muốn mình là người thi hành cái mệnh lệnh hấp dẫn kia
Vậy, chủ nhân của người có một nụ cười mê hoặc kia, có giọng nói hút hồn người như thế có hình dang như thế nào. Trái ngược vơi những dấu hỏi, những nghi vấn về nụ cười ấy, con người mang trong mình tính cách của một ác quỷ nham hiểm ấy lại có vẻ đẹp thánh thiện như một thiên thần, khuôn mặt thanh tú với những góc cạnh hoàn hảo, đôi mắt như là tạo phẩm quý giá của trời đát, nếu có người dùng châu báu ngọc ngà để đỏi lấy đôi mắt ấy ắt hẳn cũng không khiến người ta bất ngờ, bởi một khi đã nhìn vào đôi mắt ấy, ta sẽ tin chắc trên đời này không có bất kì một viên ngọc nào đẹp hơn đôi mắt ấy. Đã từng nghe một truyền thuyết rằng nếu đôi mắt ấy là của nữ nhân thì cô gái ấy sẽ làm khuynh đảo cả một giang sơn, nhưng nếu nam nhân sở hữu đôi mắt ấy sẽ là người đem có khả năng đem đến bất hạnh cho bất kì cô gái nào.
- Linh Hương cô đến rồi ak, giám đốc tìm cô nãy giờ đấy, mau vào đi- Cô thư kí bên ngoài nói với Linh Hương
Nó nhanh chóng bước vào trong phòng giám đốc, boss của nó đang cắm cúi viết viết gì. Thở phào nhẽ nhõm, chắc mẩm rằng giám đốc sẽ không tính toán đâu, nó lại gần chõ uống nước uống một hụm thật to.
- Cô muộn 20 phút
Phiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiììì- Nước bắn tung tóe, chỉ tại nó quá bất ngờ trước cái kiểu bất thình lình của giám đốc. Ông giám đốc này có vẻ ưa sạch sẽ, nhìn thấy nó như vậy thì không hài lòng ra mặt, mặt nhăn như khỉ đột, nghiêng nghiêng đầu nhìn nó như thể nó là con quái vật vô liêm sỉ nhất mọi thời đại. Mất lòng ai chứ đừng để mất lòng cấp trên, họ lại đã từng có ấn tượng kì cục về mình-nó nhanh chóng nhận ra nguyên lí ấy, bèn rối rít xin lỗi:
- Em xin lỗi tại giờ giấc mới em không quen ạ
Anh chàng giám đốc mặt hơi đơ đơ ra suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Cô đi du học chắc mà bảo không quen giờ giấc, thế mà tôi cứ nghĩ hôm nay đến đã thấy cô ngồi đợi ở phòng tôi rồi cơ, cô làm tôi hơi thất vọng đấy.
Nghẹn họng luôn, thằng cha này chả khác gì mẹ nó, ghê gớm thế không biết, mà tính toán chi li như đàn bà,lại còn ăn gian của nó 2 phút, mà cũng phải thôi lên được chức giám đốc thì càng phải chi li tính toán, thế mới nói boss là những đứa tiểu nhân, cấp dưới như nó chính là những người quân tử bị tiểu nhân hãm hãi thôi.
Buổi sáng đầu tiên nó đi làm như vậy, chả có kết cục tốt đẹp gì, thế mà bọn bạn lại muốn nghe nó kể chuyện nữa chứ, thế là thôi nó đành hẹn chúng nó ở quán café đối diện cơ quan.
- Buổi đầu đi làm cô nương có cảm xúc gì không- Lại con nhỏ Nhi
Đang ức chế nó phát biểu luôn:
- Rất ức chế ông giám đốc khắm khú, đến muộn 18 phút mà lão kêu 20 phút, thế là tao bị nói là vô trách nhiệm thêm 2 phút nữa, đen vãi.
Cả lũ được dịp hô hố cười, nhìn nụ cười khả ố của chúng nó mà ghét thế không biết, nó quát:
- Chúng mày kiểu gì thế, con gái con đứa mà đứa nào đứa nấy vô duyên không tả được, chúng mày có biết tao đã phải trải qua buổi sáng làm trợ lý vất vả thế nào không, khi mà lão giám đốc cứ để bụng chuyện tao đến muộn, tao làm gì mặt cũng nhăn nhăn như khỉ ăn ớt.blah blah…
Nó kể xấu lão giám đốc một tràng dài, dù hơi thấy day dứt nhưng cũng nghĩ lão đã leo lên được vị trí giám đốc thì phải chấp nhận bị nhân viên nói xấu thôi, đó là kết cục của tất cả những ông boss mà.
Đang thao thao bất tuyệt thì Linh lên tiếng:
- Mày nói nhỏ thôi kẻo lão giám đốc của mày vô đây thì chết
Nó xua tay:
- ÔI dào mày chỉ lo bò trắng răng, bọn đại gia ấy bận tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian mà biết vào đây để tận hưởng, bảo vào đây thì khó chứ đi tìm mấy em thì dễ lắm- Nó vặn loa to hơn, như tưởng tượng đang chửi thẳng vào mặt tên giám đốc
- Mày nói bé thôi chứ nãy giờ tao để ý có anh đẹp trai nhìn mày kìa, mất hết cả hình tượng con gái- Nhi nói và đánh mắt chỉ anh ấy ấy đứa bạn
Nó cũng tò mò liếc sang. HÓA ĐÁ tại chỗ. Mấy đứa bạn thì cười nói:
- Sao không nói gì nữa, oang oang cái mồm tiếp đi, phải lòng anh ấy rồi chứ gì, đẹp trai thế chả đến lượt m đâu.
Mặc những lời trêu đùa của bạn, nó sợ sun người, “vẻ đẹp” của anh ấy nó nhớ rõ lắm chứ, bởi đó là người nó làm trợ lý cho đấy mà.