Chap 25:
Tang lễ diễn ra trong một ngày mưa. Mưa ào ạt, mưa dữ dội như gào khóc.
Bố của Quân trở về ngay trong ngày. Ông và Quân rất giống nhau nhưng khuôn mặt ông hằn lên những nét tiền tụy phong sương.
Mọi người đến dự tang lễ rất đông. Có cả người ngoại quốc – là nhân viên của tập đoàn Luxury.
Ông ra đi để lại niềm thương tiếc của tất cả nhân viên về một vị chủ tịch tập đoàn tài giỏi mà thuận lòng người.
Màu đen nhuộm kín cả một vùng rộng lớn tại nghĩa trang.
Nước mắt tang thương hòa với nước mưa lạnh lẽo.
Nước mưa hắt vào mặt Quân, ướt đẫm. Nó không biết dòng nước lăn dài trên má cậu là nước mưa hay nước mắt. Chỉ biết rằng gương mặt nặng nề và mệt mỏi kia làm trái tim nó đau thắt.
Quan tài của ông dần chôn sâu trong lớp đất bùn.
Quân nắm chặt tay khiến cái khớp xương trắng bệch. Quai hàm bạnh ra. Đôi mắt dù đã cố che dấu nhưng vẫn biểu lộ sự đau đớn.
Nó biết Quân đang gồng mình lên chịu đựng. Nó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Quân. Đôi mắt nó đỏ hoe từ lúc nào không hay.
Đôi lúc ông nói những điều khó hiểu về vận mệnh mình... Thì ra ông đã đoán trước được sẽ có một ngày như này.
Huyền ôm chặt Long khóc nức nở. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa tin được ông nội đã mất.
Cơ thể một người con gái vốn đã mỏng manh, nay lại còn khóc như trút hết sức lực cùng với dầm mưa thế này, ngất xỉu là điều không đáng ngạc nhiên.
“Xin hãy yên nghỉ...”
***
- KHÔNG!... ÔNG ĐỪNG ĐI. - Huyền hoảng loạn đập mạnh chân tay xuống giường. Nước mắt giàn giụa trên gương mặt tái nhợt.
- Huyền! Tỉnh lại đi. Là ác mộng thôi. – Long giữ tay chân Huyền lại, vỗ nhẹ vào má cô gọi. Anh phải lặp lại ba lần mới có kết quả.
Huyền bừng tỉnh. Cô ngồi bật dậy. Đôi mắt hốt hoảng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hơi thở hỗn loạn. Sau vài giây hoàn hồn, cô mới ngơ ngác nhìn xung quanh. Căn phòng lớn màu trắng đầy đủ vật dụng, mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ. Tay cô đang được truyền nước. Cô day bóp trán cho tỉnh táo hơn, bật dậy quá nhanh khiến đầu óc cô choáng váng.
Long đỡ lưng Huyền nằm xuống.
- Nghỉ một chút đi. Sức khỏe em chưa tốt đâu.
Huyền im lặng. Cô mệt mỏi khép mi mắt lại, một dòng nước nóng bỏng lăn dài trên má.
Long nhẹ nhàng lau nước mắt cho Huyền:
- Có những việc chỉ có thời gian mới hàn gắn được. – Anh nắm lấy bàn tay lạnh của Huyền – Em đừng quá đau khổ, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Cổ họng Huyền đắng nghét.
Long giúp cô quá nhiều!
***
Tập đoàn Luxury tiếp tục hoạt động với sự điều hành của ông Đào Duy Lãm. Tập đoàn mất đi vị chủ tịch tài ba không vì thế mà đi xuống. Tuy rằng tập đoàn đối thủ - Golden Gate - cạnh tranh khá mạnh nhưng tập đoàn Luxury vẫn không nhường bước. Mẫu sản phẩm mới - bộ trang sức Venus Luxury đang làm mưa làm gió tại Châu Âu và lan rộng ra toàn thế giới, đánh bại bộ trang sức Rose Golden của tập đoàn Golden Gate. Đó là còn chưa kể cổ phiếu của tập đoàn Luxury đang tăng lên theo từng giờ, thu hút tất cả cổ đông nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Đoàn Vĩnh Hòa - Tổng giám đốc tập đoàn Golden Gate là một kẻ mưu mô cáo già. Để có được tập đoàn Golden Gate lớn mạnh ngang với Luxury, ông ta đã phải sử dụng đủ cái mưu kế, lao tâm khổ tứ đi khai thông cách mối quan hệ. Mới đầu, ông Duy Bội chỉ đơn giản nghĩ rằng hai tập đoàn lớn mạnh này cạnh tranh nhau công bằng trên thương trường nhưng kể từ khi bộ trang sức có trong bản thiết kế bị mất cắp của tập đoàn Luxury nằm chễm chệ trên các phương tiện truyền thông quảng bá sản phẩm mới của tập đoàn Golden Gate, ông mới nhận ra tập đoàn Golden Gate không thể đối xử công bằng được. Không ngờ rằng tổng giám đốc của Golden Gate chỉ đáng tuổi con ông Duy Bội mà lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ này. Chính vì thế nên ông Duy Bội đã xử lí thật mạnh tay, không hề nhún nhường. Tập đoàn Golden Gate dù có lớn mạnh đến đâu nhưng vẫn luôn luôn đứng sau tập đoàn Luxury. Vố đau nhất gần đây là tập đoàn Luxury có được khu đất thích hợp nhất để mở rộng quy mô mà trước đó, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng đến chín phần khu đất đó nằm trong tay Golden Gate.
Một điều đáng hổ thẹn là người con trai trưởng của chủ tịch tập đoàn Luxury lại cấu kết với Đoàn Vĩnh Hòa với tham vọng lật đổ tập đoàn Luxury, sau đó sẽ mua lại tập đoàn và trở thành “chủ tịch”. May mắn là chuyện này chưa bị phanh phui ra trong giới kinh doanh, nếu không cái vết nhơ “cõng rắn cắn gà nhà” này sẽ theo đuổi Đào Duy Lâm cho đến hết đời không thôi.
***
Tại nhà Quân.
Ông Đào Duy Lãm chậm rãi đưa li trà lên miệng, uống một ngụm rồi mới nhìn Quân, không nhanh không chậm nói:
- Con chuẩn bị đi. Ngày mai theo bố sang Anh.
- Tại sao chưa mãn tang ông mà bố đã bắt con đi? – Quân bất mãn trả lời.
- Trước lúc ông về Việt Nam, ông đã dặn đi dặn lại rằng khi ông mất, con phải ngay lập tức sang bên Anh để nhận di chúc của ông.
Đôi mắt Quân trở nên mông lung. Ông nội đã tính trước cả chuyện này.
- Từ giờ đến lúc xuất phát không còn nhiều thời gian. Muốn làm gì thì làm đi. – Ông Lãm nói một câu mơ hồ rồi nâng li trà lên uống với ý kết thúc cuộc hội thoại.
Quân đứng lên trở về phòng. Cậu hiểu ý bố mình. Đây có lẽ là chuyến đi khá dài. Sẽ là cần thiết khi nói lời tạm biệt với Phương.
Trong nhà, Quân và ông Lãm là hai người khắc khẩu nhất. Ông Lãm với bản tính nghiêm khắc có phần cực đoan. Ông luôn mong muốn Quân phải hoàn hảo nhất. Ông bắt Quân phải theo một khuôn khổ mà ông đề ra. Quân rất bướng. Càng cấm càng vi phạm. Bản tính cao ngạo ngang bướng không cho phép cậu yên phận trong cái khuôn khổ ấy. Tính cách, công việc,... là lí do mà hai bố con họ hiếm khí nào ngồi nói chuyện hòa thuận với nhau.
Chờ cho Quân đi ra khỏi nhà bà Mai mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Như thế có quá đột ngột với thằng bé không?
- Nó lớn rồi.
- Con mới chỉ học lớp mười mà anh. – Bà Mai gắt nhẹ.
- Không còn sớm nữa. Em cũng biết nhiệm vụ của Quân là gì rồi mà.
Bà Mai lặng lẽ gật đầu. Con trai của giám đốc một tập đoàn lớp thật không đơn giản gì cho cam.
***
Nó và Quân lặng lẽ đi trên con đường vắng. Nó không tíu tít như mọi khi. Có lẽ là do tinh thần Quân chưa ổn định sau cái chết của ông Duy Bội. Cái thân hình to cao, khoảng lưng dài và rộng toát lên vẻ cô đơn. Bóng Quân trải dài trên mặt đất càng thêm trống trải.
Nó biết Quân vẫn buồn. Nhưng cái sự im lặng này lại dấy lên trong lòng nó một cái gì đó không ổn. Quân khác lắm, không giống bình thường!
Như có một trọng lực nén lòng nó xuống, nó do dự hết nhìn Quân rồi lại nhìn xuống mũi chân mình. Cái vạt áo bị nó vo viên trở nên nhàu nhĩ. Nó không biết có nên hỏi Quân là đã có chuyện gì xảy ra không.
Đến lúc nó hít thật sâu để dũng cảm lên tiếng thì giọng nói của Quân cất lên, khiến trái tim đang yên vị của nó giật thót:
- Cậu sẽ chờ tớ chứ?
- Hở... – Nó hơi ngạc nhiên. - Chờ là sao?
- Tớ sắp đi Anh. Không rõ thời gian khi nào về nước.
- Đi Anh? – Nó hỏi lại.
Quân nhìn thẳng vào mắt nó thay ột lời xác nhận.
Khoảng cách giữa nước Anh và Việt Nam là không nhỏ.
Nhưng nếu chỉ vậy mà có thể chia cắt đôi nó thì quả thật rất tầm thường.
Nó vòng tay ôm Quân, cái đầu dụi dụi trong lồng ngực Quân:
- Chắc chắn sẽ chờ. Cậu nhất định phải trở về và... – Nó ngẩng lên cười nghịch ngợm - Nhớ mua quà cho tớ nhé.
Quân cũng cười. Nụ cười tự nhiên. Không hiểu sao khi có nó bên cạnh, cậu luôn cảm thấy bình yên và phẳng lặng nhất.
- Hẳn rồi!
- Quân này. – Nó nói trong vòng tay rộng lớn của Quân.
- Ừ?
- Đừng buồn nhé. Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu.
- Ừm. Cậu cũng đừng buồn nhé. – Quân gật đầu và cúi xuống in lên đôi môi mềm mại màu hồng kia một nụ hôn ngọt ngào.
Nó thật ngốc. Nó nghĩ rằng chỉ cần cười ra vẻ vô tư thế là sẽ giấu Quân được hết sao?
Ai bảo nó sẽ không buồn? Xa Quân chỉ mấy giờ mà nó đã thấy nhớ da diết nữa là đi Anh không rõ ngày trở về.
Quân biết rõ cảm xúc của nó. Nhưng đây cũng là mệnh lệnh cuối cùng của ông nội để lại cho cậu.
Một người cháu hiếu thảo chắc chắn sẽ không làm trái lại.
Giá mà có thể đem nó sang Anh cùng cậu thì tốt...