Chap 29:
Ba chữ “chồng chưa cưới” thoát ra từ miệng Minh Hà như một quả bom dộng thẳng vào đầu nó khiến nó lảo đảo.
Nó đưa mắt nhìn Quân, cố gắng vớt vát tia hy vọng cuối cùng.
Nhưng Quân không hề lên tiếng phủ định. Đôi mắt hờ hững nhưng gương mặt lại lạnh đến đáng sợ.
Nhịp thở của nó ngày càng khó khăn, đầu nó đau như búa bổ.
- Em biết anh yêu Phương. Nhưng anh cũng là một người cháu có hiếu. Em... chắc chắn sẽ làm anh yêu em. – Minh Hà nhấn mạnh.
- Ý em là quên Phương đi là cách tốt nhất?
- ...
- Cách này hay đấy.
Quân gật gù cười. Cậu cầm lấy tay Minh Hà kéo về phía mình, tay còn lại cố định đầu cô. Môi Quân từ từ tiến sát vào gương mặt sắc sảo của Minh Hà.
Nó quay mặt đi. Nó không muốn nhìn nữa. Đau lắm!
Chân nó chẳng may chạm phải mấy thanh sắt ngổn ngang dưới sàn. Tiếng động phát ra không nhỏ.
- Thôi xong. Lộ rồi. – Dương lắc đầu ngán ngẩm. – Đi ra thôi.
Dương kéo tay nó bước ra. Cái cổ chân dở chứng, đau như có hàng nghìn cây kim xiên vào khiến nó tập tễnh bước.
- Xin lỗi. Làm phiền rồi. – Dương cười nói.
Quân có vẻ hơi giật mình khi nhìn thấy nó nhưng rồi cậu lại lấy lại vẻ bình tĩnh ban đầu trong nháy mắt.
Nó ngẩng đầu nhìn Quân. Quân nhìn nó từ bao giờ rồi. Trong ánh mắt của cậu vẫn là những tia nhìn chân thành nhất. Nó nắm chặt bàn tay. Nếu như đây là năm phút trước có lẽ nó sẽ vẫn tin tưởng Quân. Nhưng hình ảnh vừa rồi đập vào mắt nó, phá vỡ đi bức tường hy vọng mỏng manh cuối cùng trong nó. Vậy ra mọi chuyện là thật.
Nó tự nhiên thấy buồn cười. Hóa ra nó là kẻ chen ngang. Phức tạp thật. Chẳng thà ngay từ lần đầu nhìn thấy nó, mọi người xua đuổi nó, ngăn cấm nó với Quân, nói cho nó biết về hôn ước thì có khi nó đã chẳng đau như thế này. Nếu biết trước đau thế này nó đã không đồng ý nhận lời làm bạn của Quân, cứ tiếp tục xua đuổi Quân. Mà không, nếu như thế thì cuộc sống của nó tẻ nhạt lắm.
Vậy đây là duyên số cả à?
Nó cố gắng động đậy khóe môi đang đóng băng, nở ra một nụ cười tự nhiên nhất. Đành làm diễn viên trong hôm nay vậy:
- Tớ xin lỗi. Tớ và bạn ấy đang tìm kiếm một số thứ. – Nó chỉ về Dương để tăng thêm tính chân thật. – Xong rồi. Tớ về lớp đây.
Nó quay đi bước thật nhanh. Môm mím chặt lại, mắt mở to không cho hạt nước trong suốt thoát ra. Nó cắn chặt răng như đem cả cơn đau dữ dội ở cổ chân mà cắn vụn để giữ cho những bước đi đều nhịp. Nó không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Minh Hà mặc dù con đau đầu đang tấn công nó dồn dập, mọi thứ trong mắt nó đều chao đảo.
Một bàn tay nắm lấy cổ tay nó, níu lại. Nó giật nhẹ ra nhưng kết quả cổ tay lại bị siết chặt hơn.
Nó đành quay lại. Đã diễn rồi thì cố thêm chút nữa vậy.
Sắc mặt nó tái nhợt hẳn đi, cả cơ thể nó nóng hầm hập, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Nó mỉm cười, tay còn lại đặt lên bàn tay Quân, rút cổ tay mình về.
- Tớ chờ cậu ở cổng trường.
Nó không nhìn phản ứng của Quân, vội quay lưng bước đi.
Chút sức lực ít ỏi nó dồn hết vào việc đóng kịch rồi. Bước chân loạng choạng, đến nhịp thứ hai thì vấp. Chính xác là không còn sức để đi, cả cơ thể đổ về phía trước.
Mọi thứ trong mắt nó nhòe đi.
Nó chỉ mơ hồ cảm nhận được có một cánh tay rắn chắc vòng qua eo nó, đỡ nó khỏi ngã.
Trước khi màn đêm che phủ trí óc, nó kịp nghe thấy tiếng của Quân gọi tên nó, vẫn tràn đầy quan tâm lo lắng nhưng lại giống như nghìn lưỡi dao xuyên qua tim nó.
- Phương!
***
Không biết nó thiếp đi được bao lâu, chỉ biết rằng khi tỉnh dậy, ngoài trời đã là một màu đen kịt.
Gương mặt đầu tiên mà nó nhìn thấy là Quân. Bao nhiêu vẻ lạnh lùng bình tĩnh lúc trước đều bị bỏ hết. Mái tóc rối xù, đôi mắt khép hờ đầy mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt đậm hơn, quần áo đồng phục vẫn chưa thay.
Nó nghiêng đầu nhìn Quân không chớp mắt. Mặc kệ cái đầu đang nặng như đeo đá, nó vẫn bướng bỉnh ngắm.
Giá mà mọi chuyện chỉ là mơ. Nó và Quân vẫn như xưa. Hạnh phúc từ những hành động đơn giản nhất.
Nhưng sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Hôn ước là hai từ mà nó cho là “cổ” nhất, chỉ để dùng trong xã hội phong kiến ngày xưa. Thế mà không ngờ...
Mà không. Người kí hôn ước này là ông của Quân mà. Nó đọc trong tiểu thuyết, “hôn ước” là để duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa hai gia đình, môn đăng hộ đối. Minh Hà thông minh, tài năng, xinh đẹp. Đã vậy gia cảnh còn tương xứng với gia đình Quân. Nó lại cười. Có thế mà không nghĩ ra. Con người tầm thường như nó, ngoài việc học ra thì chả có gì nổi bật. Vậy mà đòi trèo cao...
Nó nhẹ nhàng đưa cánh tay còn hơi run của mình ra, chạm nhẹ vào má Quân. Cậu vẫn còn đang ngủ. Nó lại làm phiền Quân rồi. Quân chắc chắn rất mệt mỏi. Nhìn gương mặt thiếu sức sống của cậu mà lồng ngực nó đau thắt.
Yêu Quân... Nhưng nó đã làm được gì cho Quân. Nó luôn dựa dẫm vào Quân, luôn bắt Quân phải chiều theo ý nó. Chưa kể Quân bận rộn như vậy, nó lại còn trở thành một vật cản.
Nó ghét bản thân mình. Ghét cái sự yếu đuối này.
Một giọt nước mắt đọng lại ở khóe mắt nó, khi đã mang nặng nước liền rơi nhanh xuống, làm ướt sống mũi nó, lăn qua gò má bên kia.
Nó vội quay đầu lại. Hai tay chắn ngang đôi mắt, đè lên mi mắt, ép cho giọt nước mắt cuối cùng chảy ra. Hàm răng đã cố cắn chặt rồi nhưng vẫn thoát ra tiếng khóc.
“Hức!”
Nó vội bịt miệng lại. Nhưng muộn rồi.
Quân ở bên thành giường đã tỉnh dậy.