Chap 43:
Nó rón rén bước ra khỏi nhà. Đã là chín rưỡi tối, tất nhiên theo luật lệ của gia đình thì nó không được phép ra khỏi nhà vào giờ này, nhưng Trang vừa gọi điện cho nó. Trang nói Trang đang ở đầu ngõ nhà nó.
Thật nhẹ nhàng, cuối cùng nó cũng ra khỏi nhà một cách an toàn, anh Hùng ngủ say như chết, không biết một tý gì. Từ đằng xa nó đã nhìn thấy Trang.
Trang bây giờ giống như một tội phạm truy nã vậy. Cả ngày không biết trốn ở đâu, ban đêm mới thấy cô ra ngoài. Hành tung lén lút thậm thụt nhìn trước ngó sau.
Đến gần Trang, nó khẽ chạm nhẹ vai cô. Chẳng ngờ Trang giật bắn lên, thiếu nước hét toáng thôi. Nó cũng thót cả tim.
- Giật mình. - Trang ôm ngực nhìn nó. - Mày cứ như ma ấy. Đi thôi, "địch" đang ở xung quanh ta đấy.
Trang vội vàng kéo tay nó đi, trước đó không quên kéo mũ áo khoác trùm lên đầu.
Con ngõ nhỏ nơi bác Lan bán hàng dần hiện ra. Quán nem rán vẫn ấm cúng và yên tĩnh. Đã lâu nó không đến đây rồi. Từng nơi, từng ngóc ngách đều có quá nhiều kỉ niệm...
Vừa nhìn thấy bác Lan, Trang đã hớn hở chào, khi còn ở Việt Nam, Trang và Phương luôn là hai vị khách quen thuộc nhất của bác.
Bác Lan thấy hai đứa thì hơi ngỡ ngàng rồi nhanh chóng nở một nụ cười phúc hậu.
- Lâu lắm mới đến. Cứ tưởng hai cô quên bác rồi.
Nó cười gượng gạo. Đúng là lâu lắm rồi.
Trang thì tốt hơn một chút, cô nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh bác Lan, lấy một hộp nhỏ ở trong túi áo khoác ra:
- Quên sao được bu, con mới về Việt Nam là đến quán bu liền. Tặng bu nè, cái này tốt cho bệnh khớp của bu lắm đấy.
Nó bật cười. Trang vẫn luôn nhí nhảnh và quan tâm đến người khác.
Bác Lan cười xoà, nhận lấy món quà từ "cô con gái yêu". Đối với người phụ nữ trung niên luôn một mình như bác, được một đứa con gái luôn xem mình là mẹ quan tâm chăm sóc, thật chẳng có gì hạnh phúc bằng.
Như nhớ ra điều gì, bác Lan quay sang Phương.
- Bạn con hay đến đây lắm. Thằng bé ngoan và hiểu chuyện, còn giúp bác bán hàng nữa. Bác lỡ mồm gọi nó là "con rể" rồi. - Bác Lan nheo mắt. - Bác cũng hay nói chuyện về con với nó lắm, hình như thằng bé thích con lắm, lúc đấy toàn im lặng ngồi nghe, mặt thì rõ là lộ liễu tình cảm, vậy mà lúc bác hỏi nó chỉ lắc đầu cười buồn thôi. Con xem thế nào đi chứ mới đây bác thấy tâm trạng thằng bé không tốt lắm, sức khoẻ cũng giảm sút nhiều. Bác cũng thương lắm.
Nó gần như sắp ngã khi nghe bác Lan nói, cơ mặt đóng băng lại. Sững sờ, bàng hoàng và cả đau nữa. Có gì đó nhói lên, có gì đó đang hét lên trong đó, có gì đó đang tát và mặt nó, gào lên rằng: "Mày làm sai hết rồi!"
Nếu như Trang không kéo nó ngồi xuống bàn ở góc trong cùng của quán thì có lẽ nó đã gần trở thành pho tượng, hoá đá và im lìm, đến một cái chớp mắt cũng không có.
Sau khi mang mấy đĩa nem và bánh vào bàn, bác Lan nhờ cả hai trông giúp quán, còn bác thì ra ngoài đi công chuyện. Vậy là cả căn phòng nhỏ chỉ có nó và Trang.
Đưa miếng nem lên miệng nhai nhồm nhoàm, Trang bắt đầu bảo nó kể. Phải rồi, Trang luôn nôn nóng muốn biết chuyện gì xảy ra giữa nó và Quân.
Nó kể, giọng nhỏ và pha lẫn sự buồn bã. Nó kể những chuyện bắt đầu từ ngày Trang đi sang Pháp. Một câu chuyện dài, nhiều hạnh phúc nhưng rồi cũng lắm đau thương.
Trang chỉ im lặng nghe nó kể. Nhưng sắc mặt của Trang "tối" dần.
- Mày thực sự... - Trang nhíu mày nhìn nó. - Rất ngu đấy.
MDM Club. 11 giờ.
- Anh chàng đẹp trai, sao lại uống rượu một mình thế này? - Một cô gái mặc áo ống hở gần nửa bộ ngực cùng với chiếc quần soóc ngắn cũn cỡn tì tay lên vai Quân, cả bộ ngực mềm mại áp vào cánh tay của Quân, giọng nói có phần lả lơi - Có muốn em uống cùng anh không?
- Biến đi. - Quân uống hết chỗ rượu còn lại ở trong ly rồi cộc cằn nói. Mùi nước hoa nồng nặc khiến cậu thấy khó chịu. Còn cái kiểu cố tình động chạm kia càng làm cậu thấy ghê tởm. Loại con gái này không thể dùng những lời lịch sự mà nói chuyện được.
- Anh có tâm sự buồn phải không? Để em giúp anh nhé. - Chả quan tâm đến thái độ khó chịu của Quân, cô gái ngồi sát bên cạnh, đôi bàn tay lả lướt vuốt ve cơ thể Quân.
Quân nhíu mày, phiền thật. Chẳng muốn nói nhiều, Quân lấy điện thoại, ột người, cậu chỉ nói một câu rồi cúp máy luôn.
- Dọn rác giúp tôi.
Chỉ một phút sau, hai bảo vệ to lớn bước đến chỗ Quân, chẳng nói chẳng rằng túm lấy hai tay của cô gái bên cạnh Quân lôi đi.
Cô gái sững sờ. Chưa lần nào đi tìm "mỏ" mà cô lại bị như thế này. Thật quá nhục nhã mà. Chưa một tên đàn ông nào có thể cưỡng lại sự khêu gợi của cô, vậy mà... Cô gái cố giãy giụa để thoát khỏi bốn cánh tay cứng như thép, miệng la hét chử i bới ầm ĩ.
Quân không quan tâm, cậu tiếp tục gọi rượu. Hôm nay là một ngày tồi tệ. Hôn ước là thứ vớ vẩn, đính hôn cũng vậy. Đừng bao giờ bó Quân vào trong một cái khuôn khổ vô lý như thế. Cuối tuần tổ chức tiệc đính hôn? Không bao giờ. Đứa con gái giả tạo như thế, đừng bao giờ nghĩ Quân có thể chấp nhận.
Quân biết bố mình là một người con có hiếu. Nhưng cậu không thể hiểu nổi tại sao bố lại có thể vội vàng quyết định mà không thèm để ý đến suy nghĩ của cậu. Mối quan hệ giữa hai bố con cậu hết sức căng thẳng. Ông Lãm cương quyết bắt Quân phải chấp nhận Minh Hà còn cậu thì ngang bướng không chấp nhận, tình cảm không phải thứ có thể ép buộc được. Chỉ khổ cho bà Mai, đứng giữa hai bố con, hết sức khuyên giải mà tình hình không hề giảm đi.
Anh chàng bartender ái ngại nhìn Quân, nãy giờ cậu đã uống không biết bao nhiêu là rượu rồi. Nhưng cũng không thể làm gì được, anh bất lực đưa thêm cho Quân ly Brandy. Rượu mạnh mà nốc như nước lã vậy.
- Tìm thấy anh rồi. - Một giọng nữ vang lên.
Quân ghét cái giọng này kinh khủng. Không cần nhìn cũng biết là ai, Quân khó chịu uống cạn ly rượu rồi yêu cầu thêm một ly nữa.
Minh Hà vội giữ lấy tay Quân, cô khẩn khoản:
- Anh đừng uống nữa, em biết anh đang rất tức giận. Nhưng em xin anh, đừng hành hạ bản thân như vậy nữa, cơ thể anh không chịu được nữa đâu.
- Cô thì biết gì? Mọi chuyện đều đang đi đúng ý cô đấy, về nhà mà tận hưởng đi. - Quân hất tay Minh Hà ra, cậu định đưa ly rượu mới do bartender vừa đưa lên uống thì lại một cánh tay nữa giữ cậu lại.
- Anh uống chưa đủ à? - Huyền giằng mạnh ly rượu ra. Cô cũng đang tức giận khônh kém. Bị bác trai bắt đi cùng Minh Hà để tìm Quân, cô đã tức giận, khi nhìn thấy anh họ mình bê bết trong rượu thế này, cô càng tức giận hơn.
Phiền thật! Quân đã dặn bảo vệ là không để cho ai đến làm phiền cậu, vậy mà lại có đến hai "cơn ác mộng". Đưa đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận quay sang Huyền, Quân gằn giọng:
- Đi về đi. Đâu không phải là nơi em đến được.
Huyền và Minh Hà rúm người trước gương mặt đằng đằng sát khí của Quân. Chưa khi nào cả hai thấy Quân lại như vậy.
Minh Hà vò chặt gấu áo. Cho đến khi nào Quân mới thôi xua đuổi cô? Không biết từ khi nào, Minh Hà đã yêu Quân. Ngày ấy cô tỏ tình với cậu chỉ là muốn chinh phục được trái tim của hot boy đình đám trong trường. Cái tôi quá cao cùng với sĩ diện của một người con gái nổi tiếng cao ngạo bất khuất của cô đã khiến cô không chấp nhận cặp đôi Quân - Phương. Cô đã thề là phải cướp bằng được Quân. Có phải rất may mắn không khi mà bản hôn ước xuất hiện trước cô. Cô đã nghĩ cơ hội khôi phục danh dự là đây rồi. Nhưng thực sự rất khó, cho dù cô đã làm đủ mọi cách nhưng Quân không bao giờ mở lòng với cô. Từ ý định lấy lại sĩ diện, cô đã yêu Quân từ lúc nào không hay. Yêu không một lý do, thấy Quân như vậy lòng cô đau như cắt. Giờ mới biết, yêu đơn phương đau lắm.
Cố nén nước mắt, Minh Hà kiên nhẫn thuyết phục Quân:
- Làm ơn đi. Nếu anh không đồng ý, em cũng sẽ nói với hai bác dừng ngày đính hôn. Đừng như vậy nữa.
"Choang!"
Quân ném mạnh ly rượu xuống sàn nhà.
- Đừng xuất hiện trước mặt tôi. - Quân nghiến răng. Máu trong người Quân đang sôi lên. Thứ nước mắt này không làm cậu động lòng được.
Huyền thấy sợ. Chưa bao giờ anh họ cô đi quá giới hạn như vậy. Không ai có thể ngăn Quân được nữa.
Mà không. Còn một người. Nhưng thật sự rất nguy hiểm, giống như một con dao hai lưỡi vậy.
***
"Đến MDM và giúp tớ. Chỉ có cậu mới có thể ngăn được anh Quân".
Nó sững sờ nhìn vào tin nhắn của Huyền. Không suy nghĩ gì, nó vội vàng đẩy ghế đứng dậy, chạy vụt khỏi quán bác Lan, bỏ lại Trang ngồi đó với sự ngỡ ngàng.
"Mày là đứa ngu nhất mà tao từng gặp. Mày bỏ nó khi nó khó khăn nhất. Mày nghĩ như thế là cao thượng à? Mày nhút nhát không dám tự giành lấy hạnh phúc cho bản thân. Mặc kệ cái bản hôn ước đấy, xé nó đi. Mày và nó muốn có hiếu với ông nội quá cố, nhưng liệu có người quá cố nào vui được khi thấy cháu mình như thế không?"
Nó vội chạy ra ngoài đường lớn. Bar MDM trên đường Lạch Tray, cách nơi nó đang đứng khá xa. Bắt vội taxi, nó nói nhanh địa chỉ. Người lái taxi nhìn nó có chút khó hiểu, MDM là nơi không dành cho những người nó. Ngồi trên xe, nó chỉ biết cầu nguyện, mong là Quân không làm gì vượt quá giới hạn.
"Mày có nhìn thấy sự xuống cấp của nó không? Mày có đau không? Có bao giờ mày thấy ân hận vì đã chia tay với nó không? Và quan trọng là MÀY CÒN YÊU NÓ KHÔNG? Tại sao mày lại ngu ngốc như vậy?"
Nó đã gật đầu một cách vô thức trước những câu hỏi của Trang. Trang mắng nó té tát. Mắng như chưa từng được mắng. Dù biết tính Trang nhưng nó vẫn bàng hoàng trước những gì Trang nói. Bởi vì Trang... nói đúng. Những điều nó chôn sâu trong đáy lòng, Trang đều gợi ra hết. Và hơn hết, Trang đã chỉ ra cái sai lầm của nó, cái mà nó luôn lầm tưởng là sự tốt đẹp nó làm cho cả hai.
"Tìm nó, nói với nó những gì mày nghĩ đi. Đừng có tự làm đau mình và làm đau cả người khác nữa. Những gì thuộc về mày thì hãy giữ kĩ, trong tình yêu không có chỗ cho sự chia sẻ đâu. Mày sai, giờ thì sửa đi. Muộn còn hơn không. Và cẩn thận cái cô Minh Hà kia đi."
Không chỉ có Trang, còn có bác Mai, chính bác đã khuyên nó rất nhiều. Cả Huyền nữa, giờ thì nó hiểu vì sao Huyền đã tức giận khi biết nó chia tay với Quân rồi. Đúng, nó là đứa không hiểu chuyện.
Nó sai. Nó có lỗi với Quân. Tất cả là tại nó.
"Xin lỗi. Thật sự xin lỗi. "