Chap 5:
“Tớ đang ở dưới nhà cậu đây, xuống mở cửa cho tớ”. Là tin nhắn, số lạ, chắc là Quân, đúng lúc nó vừa tắm xong, đang cầm cái khăn bông to đùng lau tóc. Cứ để nguyên tóc ướt, nó chạy xuống mở cửa cho Quân. Quân ngẩn người nhìn nó, lúc tóc ướt nó giống hệt con mèo dính nước, hai má hồng hồng, nước da trắng muốt, từng hạt nước lăn dài trên mặt. Quân khẽ đưa tay chạm vào giọt nước trên má nó, cười hiền:
- Y như con mèo nhà tớ.
- Ý gì đấy? – Nó lườm.
- Rất dễ thương, thật đấy.
- Cậu… cậu… vào nhà đi. Chờ tớ tý… - Nó ấp úng nói rồi bước nhanh vào nhà, giấu đi đôi má đang dần đỏ lên. Quân vừa khen nó - lần đầu tiên. Tim nó bỗng đập nhanh hơn. Cảm giác gì thế này.
Quân ngồi ở phòng khách, đưa mắt nhìn xung quanh. “Đồ ngốc, để người lạ ngồi một mình trong nhà mình mà không cảnh giác gì.”, Quân bật cười.
Nhà nó không to lắm nhưng gọn gàng, 2 tầng, sơn màu vàng nhạt, tạo cảm giác yên bình, ấm áp. Phía ngoài sân là một khu vườn (nhiều cây ^^) nổi bật là dàn chanh leo xanh mượt, phía dưới là một bộ bàn ghế nhỏ và cái võng.
“Phòng của Phương chắc ở trên tầng 2”, Quân nghĩ rồi tò mò nhìn về phía cầu thang, nó đang làm gì trên đấy nhỉ? “Thay quần áo”, Quân đấm vào đầu mình, cái đầu đen tối lại nghĩ đến những hình ảnh đen tối.
15 phút sau nó gọn gàng xuất hiện trước mặt Quân. Ăn mặc rất năng động. Áo sơ mi chấm bi hồng bồng cốt với quần jeans cạp cao xắn gấu, tóc xõa, còn hơi ẩm. Nó với lấy cái túi hộp cờ Anh quai dài rồi quay sang Quân:
- Xong rồi, đi thôi.
- Ừ. À mà cậu ở nhà một mình à?
- Bố mẹ tớ đều đi công tác hết rồi, tháng sau về. Anh tớ tối mới về. – Nói nói, giọng thoáng buồn, mi mắt hơi cụp xuống.
- À ừ đi thôi. – Quân kết thúc chủ đề rồi bước nhanh ra cửa. “Chắc là cô đơn.”, cậu thầm nghĩ.
- Đừng đi xe, ra đầu ngõ đi, xe tớ đang để ở đấy. – Quân nói khi thấy nó đang định dắt xe ra.
- Thảo nào mà cậu đi bộ vào đây. – Nó gật gù.
- Đi thôi. – Quân nắm lấy tay nó kéo đi nhưng nó đã giật mình rụt tay lại. Nó chưa từng nắm tay đứa con trai nào mà. Quân hơi khựng lại nhưng rồi hiểu ra nên im lặng, không nói gì, bước song song với nó.
Chiếc Lexus trắng của Quân lấp ló ở đầu ngõ. Quân tiến đến mở cửa cho nó rồi vòng sang bên kia mở cửa ngồi cạnh nó.
- Cho em đến Plaza.
Anh chàng lái xe khẽ gật đầu rồi khởi động, chiếc xe từ từ lướt trên con đường ngợp nắng.
- Plaza là ở đâu?
- Cậu chưa đến bao giờ à? – Quân tròn mắt nhìn nó, quá đỗi ngạc nhiên.
- Chưa, khu vui chơi à?
- Cứ cho là thế đi. – Quân chẹp miệng rồi quay sang béo má Phương - Cậu ngoan hiền quá cơ.
TD Plaza – Khu thương mại lớn nhất thành phố.Khu thương mại này gồm sáu tầng dành cho tổ hợp thương mại và hai tòa tháp 19 tầng dành cho khu căn hộ cao cấp với 150 căn hộ (đố biết ở đâu ^^).
Quân dẫn nó vào khu trung tâm. 3 tầng đầu là 3 tầng mua sắm của Parkson. Nó choáng ngợp trước sự sang trọng. Quần áo, giày dép, mĩ phẩm, trang sức… toàn là hàng hiệu mà nó nghĩ cả đời không chạm đến. Quân dẫn nó đi, cũng gợi hỏi nó có muốn mua gì không, nhưng nó lắc đầu quầy quậy. Nó cảm thấy mình không hợp những nơi như thế này.
Dạo hết 3 tầng, Quân kéo nó vào khu bowling.
- Cậu biết chơi bowling không?
Nó lắc đầu. Nó chỉ mờ mờ hiểu rằng chơi bowling là cầm quả bóng “đáp” vào cái trắng trắng dài dài kia. Quân ấn nó ngồi vào cái ghế sofa, bảo nó ngồi chờ còn cậu chạy đi đâu đó. Lát sau Quân quay về, cầm 2 đôi giày. Cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng đi giày cho nó. Nó hơi ngượng vì hành động của Quân, chân hơi rụt lại:
- Cậu để tớ tự đi cho.
- Để tớ giúp cho. Bạn bè giúp nhau là chuyện bình thường mà. – Quân kéo chân nó lại, xỏ nốt đôi giày còn lại. Cuối cùng là cậu đi giày của mình vào, kéo tay Phương ra đường băng:
- Để tớ dạy cậu, dễ lắm.
Nói rồi cậu lấy bóng, bước đến trước vạch trắng, miệng nói:
- Cầm bóng bằng ngón giữa, ngón đeo nhẫn và ngón cái. 2 ngón giữa xỏ vào lỗ nên ngập đến đốt thứ 2 tính từ đầu ngón tay, còn ngón cái thì ngập sâu hết cả ngón. Dùng 2 tay để đỡ bóng, cổ tay phải cứng còn cùi chỏ thì để sát vào người. Bước 5 bước đến trước vạch kết hợp với vung tay. Bước đầu tiên là chân phải trước vì như vậy sẽ không mất nhịp, tốt nhất là cậu vừa di chuyển vừa đếm 1-2-3-4. . Ba bước đầu tiên cậu vung tay cùng bóng và bước cuối cùng tay và bóng đi xuống với lực mạnh nhất. Cậu trùng chân trụ xuống bước cuối và hơi chùng người vế phía trước 15 đến 20 độ.Bóng được ném đi khi chuẩn bị kết thúc việc trượt chân trên sàn vào bước cuối. Như thế này này. – Nói rồi Quân làm mẫu cho Phương xem, 1 cú Strike đẹp mắt, các con Kegel lăn lóc. Quân đứng thằng dậy, hất mặt về phía Phương - Hiểu chưa?
- Lý thuyết thì hiểu còn thực hành thì chưa biết được. – Nó di di ngón tay trên môi.
- Cậu thử ném xem nào. – Quân chìa quả bóng bowling khác cho Phương. - Quả nhẹ nhất đấy, thử đi.
Nó đỡ lấy quả bóng, hồi hộp nhìn về phía cái con Kegel đã được xếp gọn ở cuối đường băng. Khẽ nhíu mày nhớ lại những gì Quân dạy rồi nó bước đến, vung tay và nhắm tịt mắt ném quả bóng vào đường băng. Có tiếng “cạch”. Nó hé mắt ra xem. Bóng lọt khe. Mặt nó nóng ran. Xấu hổ quá. Quân nín cười. lấy tiếp quả bowling khác chìa ra cho nó:
- Thêm lần nữa đi. Lần đầu chơi tớ cũng bị lọt khe mà.
Đỡ lấy quả bóng, nó làm lại động tác một lần nữa, nhắm thằng vào con Kegel. Lần này tiếng “rầm”. Đổ được 4 con Kegel. Nó quay sang Quân cười toe, Quân bật ngón tay cái hướng về nó:
- Good!
Nó hớn hở hẳn lên. Ném không biết bao nhiêu quả bowling. Bỗng ăn may được một cú Strike, nó nhảy cẫng lên, chạy về phía Quân, cầm hay tay cậu lên, nhảy nhảy:
- Thấy chưa? Nhìn thấy gì chưa? Strike nhé.
- Giỏi thế, có thật lần đầu tiên cậu chơi không thế? – Quân thốt lên, rồi bỗng thích mê khi thấy nó cầm tay mình.
- Lần đầu đấy. Giỏi không? – Nó hớn hờ, mặt mũi như vớ được của rơi. Nhận ra mình đang cầm tay Quân, nó giật mình buông vội tay cậu ra, vành tai và gò má nóng ran.
Thấy không khí bắt đầu gượng gạo, Quân dẫn nó về ghế, dặn nó ngồi yên còn cậu lấy cớ đi lấy nước rồi chạy biến ra khu phục vụ. Thật ra thì chỉ cần ngồi ghế gọi nước là nhân viên mang đến ngay nhưng cậu nghĩ nên tạm né đi để Phương đỡ ngượng.
Phương ngồi yên trên ghế, mặt đỏ, nóng ran. Nó không ngờ mình lại quá khích như thế. “Xấu hổ quá”, nó tự cốc vào đầu mình. Bỗng nhận có tiếng bước chân về phía mình, nó ngẩng đầu lên nhìn. Không phải Quân, mà là 2 tên thanh niên đầu tóc và ăn mặc không giống ai, miệng chóp chép nhai kẹo cao su đến gần nó.
- Ô em gái, sao lại ngồi một mình thế. Đứng dậy ra chơi với bọn anh.
- Tôi đang chờ bạn. – Nó cố nói cứng, tim đập thình thịch. Con quỷ “sợ hãi” bắt đầu nhen nhóm trong lòng nó.
- Đừng ngại, ra chỗ bọn anh đi, anh chiều. – Hai tên đấy nói xong phá lên cười ngặt nghẽo, lôi tay nó đi. Nó run bần bật, ghì tay lại nhưng không khỏe bằng chúng. Mấy năm học võ nhưng nỗi sợ hãi đã khiến nó không làm gì được trong lúc này. Nó lắc đầu liên tục, miệng nói lắp bắp:
- Không… không… bỏ tay tôi… ra. - Đầu nó quay cuồng trong nỗi sợ hãi. “Cứu… cứu… Quân cứu tớ!!”… Mắt nó rớm nước.
“Bụp”, một cú đấm thẳng vào mặt thằng đang kéo tay nó. Là Quân.
- Thằng *****. Ai cho phép mày động vào người yêu tao.
- Mẹ k.iếp, mày dám đánh tao à? – Hai tên dị hợm kia ****** thề, lao đến định đấm Quân.
Cậu nhanh chóng kéo Phương núp sau lưng mình, nghiêng người sang trái nẽ cú đấm của chúng, tung chân đạp thẳng vào bụng thằng tóc đỏ - thằng lôi tay Phương rồi xoay người sút vào mạn sườn tên còn lại. Chúng “hự” lên một tiếng rồi ngã xuống rồi gượng dậy định hội đồng Quân thì bất ngờ bị khóa tay về đằng sau. Một đám người mặc đồ đen đang ghì chúng xuống, bẻ ngược tay ra đằng sau. Một người – có vẻ là thủ lĩnh - bước gần về phía Quân và nó, gập người xuống cung kính:
- Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi đến muộn.
- Không sao. Anh đem chúng ra chỗ khác xử lí đi.
- Vâng. - Người thủ lĩnh ấy trả lời rồi ra lệnh cho đám đàn em đằng sau lôi chúng đi.
Bỗng nó bước nhanh lên, níu tay người thủ lĩnh ấy lại.
- Làm ơn… Đừng đánh bọn họ. – Nó khẩn khoản.
Người thủ lĩnh hướng mắt về phía Quân. Quân thoáng sững sờ rồi cũng gật đầu.
- Vâng. Tôi sẽ chỉ đuổi chúng ra khỏi đây thôi.
- Cảm… cảm ơn anh. – Nó cười gượng gạo rồi buông tay người thủ lĩnh ấy ra.
Quân tiến lại gần, nắm lấy vai nó lo lắng hỏi:
- Cậu có sao không? Chúng nó có làm gì cậu không?
- Tớ không sao, họ chưa làm gì cả. – Đôi mắt nó dại đi, vẫn chưa hết hoảng sợ. Gương mặt vẫn lộ rõ sự thất thần.
Quân vòng tay ôm nó vào lòng, vỗ vỗ lưng nó trấn an:
- Ổn rồi. Tất cả ổn rồi. Xin lỗi vì đã để cậu một mình.
Nước mắt từ đâu cứ trào ra, ướt đẫm cả vai áo Quân. Nó khẽ nấc lên. May là Quân đã cứu nó. Người duy nhất mà nó nghĩ đến lúc đó là Quân, và Quân đã tới thật.
- Thật may là cậu đã tới. – Nó nhắm mắt lại, đẩy giọt nước mắt cuối cùng ra rồi khẽ lách người ra khỏi tay Quân
.
- Ổn rồi chứ? – Quân hỏi.
- Ừ. Cảm ơn cậu. – Nó khẽ cười – Những người vừa nãy là ai vậy?
- Người của bố mẹ tớ.
- Vệ sĩ à?
- Đại loại thế. – Quân chẹp miệng rồi kéo nó đi – Sang khu khác đi, để cậu ở đâu tớ không yên tâm, đến la lên cũng không làm được.
- Tại lúc đấy tớ sợ quá. – Nó lẽ lưỡi, rùng mình nghĩ lại cảnh kinh hoàng vừa nãy. – Mà lúc đấy có phải cậu nói tớ là người yêu cậu phải không?
- Cậu nghe nhầm đấy. – Quân phẩy phẩy tay, lúc đấy nóng máu lên cậu quên không kiềm chế, nhận Phương làm người yêu mình luôn. May mà nó ngốc dễ lừa.
Quân dắt nó đến cái máy gắp thú tự động. Gì chứ trò trẻ con này cậu thành huyền thoại rồi. Thả xèng vào máy rồi điều chỉnh cái gắp thú, thả nó xuống. Trúng luôn con sóc bé bằng bàn tay, cái đuôi to đùng. Cậu khéo léo chuyển nó sang cái lỗ, thả con sóc xuống. Con sóc luồn ra ngoài, rơi vào tay cậu. Nó đứng bên cạnh tròn mắt nhìn, vỗ tay bôm bốp khi thấy cậu lấy được con sóc:
- Uầy uầy… Cậu giỏi thế.
- Tặng cậu đấy. – Quân chìa con sóc ra phía nó - Thế này là bình thường thôi, hồi trước tớ còn gắp một lúc ba con cơ.
- Giỏi thế. Cậu hay đến đây chơi lắm à? – Nó vuốt ve cái đuôi con sóc, lông mịn vô cùng.
- Trước đây thôi. Từ lúc cậu bắt học thì giờ mới được đến. Đói quá! Đi ăn đi.
- Đi ăn nem rán đi. Tớ biết chỗ này bán ngon lắm. – Nó khoe.
Quân định đưa nó đến nhà hàng Hải sản nhưng nghe nó rủ rê thì cũng gật đầu. Nem rán à? Nghe hay đấy? Cậu có nghe nói đến nhưng chưa ăn món ăn bình dân ấy bao giờ.
Quán nem rán nằm trong một con ngõ nhỏ, quán không lớn, chỉ đủ chỗ kê 3 bộ bàn ghế nhưng rất sạch sẽ. Bác gái bán hàng là một người có khuôn mặt phúc hậu, rất thân thiện với khách đến ăn. Thấy nó và Quân đang bước tới, bác đã vẫy tay gọi nó:
- Phương hả con? Lâu lắm mới đến thăm bác. Dẫn cả bạn trai nữa hả con? Hai đứa đẹp đôi thế?
- Bạn cháu thôi. Tuổi này thì yêu đương gì hở bác?
- Ăn gì bác làm cho?
- Cho cháu 10 nem rán 10 nem cuốn đi. – Nó cười tít rồi quay sang Quân – Nem bác Lan ngon cực, thử đi.
- Cậu là khách quen ở đây à?
- Ừ. Hôm nào chả ra đây ăn. Chỉ có mấy hôm nay bận kiểm tra 1 tiết nên tớ không ra được.
- Lần nào cũng ăn nhiều nem như thế? – Quân trố mắt.
- Thế mà nhiều. Phải 50 cái. – Nó xòe 5 ngón tay ra, cười khì khì.
- Thảo nào mà má cậu phính thế kia. – Quân cười, vươn tay ra béo má nó.
- Đau. Hôm nay cậu béo má tớ hơi nhiều đấy. – Nó bĩu môi, phụng phịu y như trẻ lên 5.
- Tại má cậu phính chứ bộ - Quân búng nhẹ vào trán nó, cười cười. Chính cậu cũng không nhận ra rằng ở cạnh Phương, cậu cười nhiều hơn bình thường.
- Nem của 2 đứa này. – Bác Lan bê cái khay đựng 2 đĩa nem cùng với 2 cốc nước ngọt.
- Vâng cháu xin. – Nó đỡ lấy rồi quay sang Quân – Ăn thử đi, ngon cực, cậu có ăn tương ớt không?
- Có – Quân nói rồi lấy cái dĩa chọc chọc vào cái nem cuốn. Cái nem to bằng ngón tay trỏ, được cắt thành miếng, cuộn bên ngoài lớp lá cảo được rán giòn, vàng ruộm, thơm phức. “Ngon phết”, Quân nghĩ. Vị cay cay của tương ớt trộn với vị đặc trưng của nem và ngòn ngọt của lá cảo tạo nên một mùi vị đặc biệt.
- Ngon phải không? Tớ đã bảo mà. – Nó hếch hếch mặt, rồi ột miếng nem vào miệng.
- Ừ, lần đầu tiên tớ được ăn đấy. – Quân gật gù.
- Đồ công tử bột. – Nó bĩu môi rồi cúi xuống ăn rất nhiệt tình. Công nhận nó ăn khỏe thật. Thảo nào mà nó bảo phải ăn 50 cái. Nhìn cái dáng người nhỏ nhỏ thế kia mà không ngờ ăn hết đĩa nem này đến đĩa nem khác. Bác Lan hình như quen với kiểu ăn của nó rồi, tranh thủ lúc nó ăn bác đã rán thêm mấy đĩa nem, lúc nó gọi bác chỉ việc bê ra thôi ^^.
- Oa… No quá. Lâu lắm rồi mới được ăn no như thế. – Nó vươn vai, mặt rất mãn nguyện.
- Cậu ăn ghê thật đấy. – Quân vẫn chưa hết bàng hoàng. Nó ăn nhiều gấp mấy lần cậu.
- Chỉ ăn nem mới nhiều thôi. Mấy món khác tớ không thích ăn. – Nó phẩy phẩy tay, giải thích với Quân mà theo nó thì rất ư là hợp lí.
- Chả tin. Bác ơi tính tiền cho cháu – Quân gọi với ra bác Lan, lúc này đang lúi húi rán nem.
- Của cháu hết 120 nghìn.
Quân định rút ví trả tiền thì nó ngăn lại:
- Để tớ trả cho. Mang tiếng mời cậu đi chơi mà toàn để cậu trả. – Nói nói nhanh rồi rúi tiền trong cái túi hộp cờ Anh ra trả, không để cho Quân nói được câu gì.
- Cậu trả tiền mà như đánh trận ấy. – Quân làu bàu trên xe.
- Chứ không cậu lại dọa tớ, không cho tớ trả thì sao. Như cái hôm ở quán kem ấy.
- À… ừm. Ăn nem rẻ nhỉ, cậu ăn như thế mà hết có 120k. – Quân đánh trống lảng.
- Chuyện. Nem bác Lan vừa rẻ vừa ngon mà. – Nó tự hào khoe, quên luôn chuyện bắt bẻ Quân.
Quân đưa nó về tận nhà.
- Cảm ơn cậu nhé. – Nó khẽ nói.
- Vì cái gì?
- Vì cậu đã đưa tớ đi chơi và cứu tớ.
- Tớ cũng phải cảm ơn cậu. Nem ngon đấy. – Quân nháy mắt nghịch ngợm, miệng cười hết cỡ, khoe hàm răng trắng muốt. - Tặng cậu này. – Quân đưa cho nó cái hộp hình chữ nhật nhỏ trạm khắc rất tinh xảo.
- Cái gì vậy?
- Tớ mua trên Plaza. Nó hợp với cậu đấy.
Nớ mở hộp ra xem, là một sợi dây chuyền hình bông hoa hồng màu đỏ, nắng chiều chiếu vào sợi dây khiến nó càng thêm lấp lánh. Một món đồ chắc chắn rất đắt tiền. Nó lắc đầu nguầy nguậy:
- Tớ không nhận đâu. Cái này đắt tiền lắm.
- Cứ coi như là quà đánh dấu tình tri kỉ của tớ với cậu đi. – Quân nói rồi cầm lấy sợi dây chuyền, đeo lên cổ nó.
- Nhưng nó rất đắt. Tớ không muốn bị coi là lợi dụng cậu. – Nó vẫn lắc mạnh đầu, đinh vòng tay tháo sợi dây ra thì Quân giữ tay nó lại:
- Hay là cậu không coi tớ là bạn? – Quân nói mà giọng đượm buồn và thất vọng.
- Không phải, nhưng…
- Thôi không “nhưng” nữa, về cơ bản là tớ tặng cậu và cậu phải nhận. – Quân ngắt lời nó. – Thôi tớ về đây, mai gặp nhé.
- Ơ… à ừm mai gặp. – Nó miễn cưỡng chào, vẫy tay nhìn theo dáng đi của Quân xa dần rồi khuất hẳn, nó mới vào nhà - một kiểu tiễn khách âm thầm ^^.