Vậy là kế hoạch tác chiến được mở ra mà không cần sự đồng ý của "đương sự".
Và những cái đầu ngốc nghếch tin tưởng tuyệt đối là việc này chắc chắn sẽ thành công.
Đừng ai thắc mắc là Hùng hay Khắc Long tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn rất hồ hởi tham gia việc "trẻ con" này, đơn giản là tâm hồn bọn họ vẫn chưa thoát được thời cấp ba nghịch phá. Hay ví dụ gần nhất là Hùng, từng đấy tuổi nhưng vẫn tranh nhau nghịch pháo với em gái mình. Đều là do tính cách tưng tửng cả.
***
Ra khỏi quán lẩu cũng đã gần tối, trời nhập nhoạng, tối không tối hẳn mà sáng không sáng hẳn. Sau một bữa lẩu linh đình và một kế hoạch "làm lành" được vạch ra kĩ lưỡng bởi năm con người, tạm gọi là có kinh nghiệm trong tình yêu, thì mọi người chia tay mỗi người một hướng. Ba người kia có lẽ còn đi chơi đến tối muộn mới về mất, gì chứ anh Hùng nó còn lạ gì, ham chơi đến nỗi bố Quyền có lần còn phải doạ để kệ anh ở ngoài mà khoá cổng thì anh mới chịu về sớm.
- Cậu có nghĩ lần này thành công không? - Nó nghiêng người sang hỏi Quân, bàn tay thon nhỏ nghịch ngợm vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Quân.
- Cậu nghĩ nhiều rồi. Huyền nó cũng không giận quá được nữa đâu. - Quân bật cười, bàn tay nắm lại, giữ những ngón tay trắng trẻo của nó.
Cũng đúng, mấy ngày Quân và nó nằm viện Huyền đến thăm, nó cũng thấy được sự buồn bực mong nhớ trên gương mặt Huyền. Nhưng vì cũng bận chăm sóc Quân nên nó cũng không tiện hỏi, về sau cũng đoán là cô nhớ thầy Vĩnh Long. Ngốc thật, Huyền đã sớm hết giận Vĩnh Long nhưng cái tính ngốc nghếch trẻ con khiến cô lâm vào tình huống dở khóc dở cười. Xem ra cần phải có người giúp họ thật rồi.
- Kệ nó. Có không giữ mất đừng tiếc. - Quân buông một câu nói vô tình rồi quay sang cười ngây thơ với Phương. Cậu không mặn mà lắm trong chuyện này, phó mặc được cho thời gian thì cứ phó mặc đi, can thiệp làm gì ệt. Cậu không nghĩ Vĩnh Long lại khờ đến nỗi không tìm được cách kéo Huyền trở lại, và cậu cũng không tin Huyền bướng đến nỗi lì lợm không đối mặt với Long.
- Nếu như ngày trước Huyền cũng nói câu đấy thì bây giờ tớ và cậu có lẽ đã không nhìn mặt nhau rồi. - Nó lườm Quân.
Quân định nói gì đấy nhưng xe đã dừng lại trước cổng biệt thự Hoàng Gia, vậy là thôi. Dù gì Quân cũng không lo lắng lắm trong việc này. Chỉ là giận hờn vu vơ thường thấy trong tình yêu thôi. Nếu cứ êm đềm trôi thì đã không gọi là "tình yêu".
Đừng trước cổng nhà Quân, Phương hồn nhiên nhoẻn miệng cười:
- Tạm biệt. Đêm nay ngủ mơ về tớ là tuyệt vời ông mặt trời rồi.
Quân có vẻ không vui, cậu kéo tay nó lại gần, đầu cúi sát xuống, chạm vào trán nó.
- Cậu có biết là cậu rất lạnh nhạt với tớ không?
- Hở? - Nó tròn xoe mắt hỏi lại. Lạnh nhạt gì cơ, chẳng phải rất thân mật sao?
- Thủ tục chỉ có thế thôi à? - Quân nhắc thêm.
- Thủ tục nào cơ? - Nó vẫn không hiểu được sự mong chờ của Quân.
Cậu thiếu gia nọ thiếu kiên nhẫn, không trực tiếp trả lời câu hỏi của nó mà đầu trượt xuống, môi tìm đến môi của nó. Đôi môi mỏng kia nhẹ nhàng giữ lấy đôi môi màu anh đào mềm mại căng mọng. Con bé hơi giật mình. Nó không nghĩ là Quân sẽ hôn nó giữa thanh thiên bạch nhật như thế. Nhưng rồi nó cũng để yên vậy. Phần vì bù đắp cho Quân, phần còn lại lớn hơn là nó... cũng thích được hôn, chỉ có chút nhược điểm là nó hơi ngại khi thể hiện tình cảm trước thanh thiên bạch nhật.
Nụ hôn của tuổi học trò rất trong sáng, không mang một chút dục vọng như vẫn tràn ngập tình cảm.
Quân rời khỏi môi nó có chút tiếc nuối, bướng bỉnh búng vào trán nó mà nghiêm giọng:
- Nhớ chưa? Thủ tục đấy.
Thật may là trời đã tối, nếu không con bé sẽ phát hiện ra hai vành tai đỏ ửng của Quân mất.
Phương cố gắng cười thật tươi:
- Vâng, chúc chồng ngủ ngon!
Đây có phải lần đầu tiên con bé gọi Quân là "chồng" không nhỉ?
***
Ngồi trên xe, Phương không ngừng ôm má để hạ nhiệt độ của mặt. Con bé vừa ngượng vừa thấy vui vui. Hạnh phúc thật đấy.
Trên đường về gần đến nhà, Phương nhìn thấy có một đám đông bên đường. Hình như là ẩu đả. Người đàn bà trung niên, trang điểm kĩ lưỡng, mặc bộ đầm sang trọng nhưng hành động lại trái ngược với vẻ bề ngoài của mình. Bà ta lao tới tát cật lực vào một cô gái, khiến cô ngã xuống đường. Mái tóc xoăn lọn vàng kia khiến nó giật mình. Nó vội bảo tài xế dừng xe đỗ bên đường.
Đúng là không nhầm, cô gái kia là chính là Dương. Con bé đang chống tay đứng dậy, ngang tàng lau đi vết máu bên khoé miệng.
- Mày giỏi rồi phải không? Bây giờ mày còn dám quản tao. Tao làm gì là việc của tao, mày là con tao hay mày là mẹ tao mà mày dám cấm tao. Để tao nói ày biết, bố mày không có nổi cái hạnh phúc mà người tình của tao cho tao được. - Người đàn bà quý phái kia chỉ thẳng tay vào mặt Dương, to tiếng mắng ch-ửi. - Mày nghe rõ chưa, cút về cái nhà đấy mà yên phận sống. Tao với bố mày cũng gần li dị rồi, cút đi ở với ông ấy, tao không cần loại con lao toét như mày.
- Nếu đã không cần con thì mẹ nên sớm li dị một chút. Con không chịu được cảnh mẹ tối ngày cặp kè rồi dẫn tình nhân về nhà. - Dương nhổ ngụm máu tươi xuống đất, chất giọng ngang phè vang lên đều đều.
- Tao đã bảo mày chưa? Mày là cái gì mà dám chõ mũi vào việc của tao. - Người đàn bà kia quát lên, vung tay định giáng thêm cái tát nữa vào mặt Dương.
Phương lao đến, nó vội vàng đứng chắn trước Dương, giữ lấy tay của bà ta.
- Tránh ra, mày là con nào? - Bà ta giật tay lại, phẫn nộ quát lên.
Nhưng lẽ thường, Phương dùng những lời nói cơ bản khi xông vào can vụ cãi nhau.
- Bác nên bình tĩnh, đừng nổi nóng không mọi chuyện sẽ xấu đi...
Chưa nói xong thì bà ta đã rít lên:
- Cút ra, mày biết cái gì mà nói.
Đối với những con người ưa sử dụng bạo lực thì lời lẽ chỉ là thứ thừa thãi, bà ta vung tay lên lần nữa, mục tiêu lần này lại là nó.
Nhưng cánh tay lại bị chặn lần nữa bởi người tài xế chở nó. Anh đã nhận nhiệm vụ chở nó về nhà nên không lí gì anh lại ngồi yên khi thấy nó gần bị đánh.
- Xin lỗi, chúng tôi không muốn làm to chuyện. Đề nghị bà giữ chuẩn mực trong hành động.
Chất giọng lạnh cùng với phong thái áp đảo hoàn toàn của người lái xe đồng thời là vệ sĩ của gia đình Quân khiến cho bà ta có phần chùn tay. Cố giữ lại chút danh dự, bà ta giật tay mình ra, lầm bầm vài câu rủa trong cổ họng rồi bỏ đi.
Phương phủi bụi trên quần áo Dương và đỡ con bé lên xe. Tội nghiệp, trước đó chắc Dương cũng bị đánh nhiều, gương mặt đỏ ửng, vài vềt xước ngang dọc ở gò má mà con bé cố dùng tóc để che đi. Dường như vẫn chưa ổn định sau trận cãi vã với mẹ mình, con bé vô lực mà theo nó và trong xe. Bây giờ Dương rất cần một nơi yên tĩnh, mà Phương lại rất giỏi trong việc giữ im lặng khi cần thiết.
Lái xe làm theo yêu cầu của Dương, chở cả hai ra thảm cỏ gần hồ Đào. Trời tối, gió thổi tung mái tóc của cả hai. Dương biểu hiện khá hài lòng trước điều này. Gió có lẽ còn thổi tung cả những thứ nặng nề trong đầu con bé.
Hai đứa ngồi bệt trên thảm cỏ, hướng về hồ Đào tĩnh lặng. Phương mua hai lon nước ngọt mát lạnh và đặt vào tay Dương một lon. Dương không ngại, con bé mở lon và tu một hơi dài. Thoải mái phết.
Nó biết ý Dương có chuyện buồn nên cũng ngồi im lặng, bắt chước Dương nhìn về phía trước. Dương bướng, để mặc kệ mấy vết xước và thâm tím trên mặt mà không bôi thuốc hay dán cao. Mấy vết thương đó còn vô tình làm ặt Dương càng trở nên bất cần và ngạo mạn hơn. Quần áo tuy đã được nó phủi bụi nhưng vẫn còn nhăn nhó và có nhiều vết bẩn. Cái áo sơ mi kẻ ca rô đỏ xộc xệch, quần jeans bám bụi do con bé bị ngã xuống.
Nó đã hết ác cảm với Dương từ lâu, nó biết Dương không xấu mà. Tuy vậy nó vẫn cảm thấy ở Dương có một bí mật luôn giấu kín, điều làm nên sự băng lãnh và ngang tàng của con bé. Dương là một người sống rất tình cảm và thiên về nội tâm hơn. Phải thật tinh ý mới có thể nhận ra được suy nghĩ của con bé. Bởi vậy mới có rất nhiều người bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài của Dương. Nó cũng suýt thì bị lừa, thật may vì đã kịp thời nhận ra được thành ý của Dương.
Im lặng một lúc lâu, Dương mới cất giọng ngang ngang của mình lên:
- Đấy là mẹ tớ.
Dừng lại một chút, con bé nói tiếp:
- Bà ấy công khai ngoại tình... Và đã sớm không coi tớ là con nữa.
Nó nghe được sự buồn bã trong giọng nói của Dương. Gia đình của con bé vốn không hạnh phúc.
- Cậu rất yêu mẹ phải không? - Nó hỏi, giọng cũng đượm buồn.
- Đấy là chuyện của vài phút trước. Tớ đã cố gắng kéo bà ấy trở về gia đình, rất nhiều lần. Nhưng kết quả cũng chỉ là những trận cãi vã, nhiều đến nỗi tớ phát ngấy, phải sang ngủ nhờ nhà chị Minh Hà. Bà ấy vẫn yêu bố, nhưng vì một lỗi lầm của bố mà bà ấy nhẫn tâm đánh đổ gia đình này. - Dương dốc ngược lon nước, uống hết phần nước còn lại. Nước ngọt nhưng sao con bé vẫn thấy đắng chát?
Nó im lặng, không nói gì thêm. Nó biết Dương không hề ghét mẹ như con bé nói. Đấy chỉ là vỏ bọc che đi sự yếu đuối của Dương. Nhưng nó cũng không biết phải làm gì ngoài việc im lặng đồng cảm nữa.
- Có lẽ đến giới hạn rồi. - Dương buông một câu rồi đứng dậy, đá cái lon rỗng văng ra xa. - Về thôi, muộn rồi.