Tám giờ tối tại khu chung cư An Hoà, năm cái đầu thập thò ở bãi đất trống, núp sau bức tường của ngôi nhà cao tầng, năm cặp mắt sáng quắc chiếu thẳng vào căn biệt thự đối diện.
- Tớ gọi Huyền ra nhé. - Một con bé mặt tròn tròn và hai má phúng phính thì thầm.
- Từ từ, chờ cho "diễn viên" đến đã. - Cậu nhóc tóc cắt gọn để dựng mái và cánh tay trái bó bột treo lủng lẳng trước cổ ngăn lại.
- Không cần chờ, cứ gọi đi. - Lần này là anh chàng có gương mặt hao hao con bé kia nói, có vẻ như anh rất nóng ruột.
Trong lúc con bé kia bấm số gọi điện cho "đối tượng", người thanh niên có mai tóc nâu đỏ nổi loạn chần chừ hỏi:
- Anh có chắc là không lộ không?
- Đảm bảo. - Chàng trai trẻ tuổi có sự hiền lành đặc trưng pha trộn thêm ít nhu nhược lộ rõ trên gương mặt, nhưng thực sự tính cách của anh không phải là như vậy, có lẽ là hoàn toàn ngược lại. Rất lừa tình.
- Huyền à? - Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào con bé đang nói chuyện điện thoại, đây là giai đoạn "câu dẫn đối tượng" sa lưới. - Tớ đang ở dưới nhà cậu, cầm sách xuống giúp tớ được không?
"..."
- Ừ, tớ ngồi ở chỗ ghế đá gốc cây bàng nhé. - Mặt con bé hớn hở, giọng nói có phần cao hơn bình thường.
Cúp máy, Phương quay sang nhìn "đồng đội", bật ngón tay cái lên cười:
- Em làm xong rồi.
- Mấy thằng này trốn ở đâu rồi? - Khắc Long hơi sốt ruột nhìn điện thoại.
- Kệ đi, chờ con bé xuống là họ đến. - Hùng vỗ vai bạn trấn an.
Quân không để ý đến chuyện tới trễ của dàn "diễn viên" kia, cậu ranh mãnh ghé vào tai Phương nói nhưng âm thanh đủ ọi người nghe thấy:
- Hình như có tiếng tim đập ở đây, cậu có biết ai đang hồi hộp không?
- Đừng có trêu thầy Long. - Phương nín cười, dùng khuỷu tay huých huých vào người Quân.
Một cô gái tóc mái cắt bằng, gương mặt trái xoan từ căn biệt thự phía đối diện chậm rãi mở cổng, trên tay là vài cuốn sách - cái cớ mà Phương dụ Huyền ra khỏi nhà.
Năm cặp đồng tử đen láy đồng loạt chuyển động từ vị trí Huyền đang đi đảo sang vị trí bên trái căn biệt thự kia. Tối om!
Khắc Long có phần lúng túng, "diễn viên" trong kế hoạch "làm lành" này là của anh đảm nhiệm, vậy mà "đối tượng" đã xuất hiện mà lại không thấy "diễn viên" đâu. Tất cả là tại gã Hùng nóng nảy bộp chộp kia giục Phương gọi điện cho Huyền. Mà cũng có ai nghĩ là Huyền xuất hiện nhanh đến thế, cứ tưởng từ trong phòng của cô ra đến ngoài cổng phải mất hơn mười phút cơ, căn biệt thự rộng thế kia cơ mà.
Mải nhìn về mảng tối phía trái căn biệt thự nên cả năm đều quên mất "đối tượng" vẫn đang đứng chờ ở ghế đá dưới gốc bàng. "Thật may" là có âm thanh rất to kéo giật lại sự chú ý. Tại sao tác giả lại cho hai chữ "thật may" vào trong ngoặc kép? Bởi vì cái âm thanh rất to kia chính xác là tiếng người, chính xác hơn nữa là của con gái, và nguyên văn của nó là như thế này:
- CÁI ĐỒ NỒNG NẶC MÙI RƯỢU CÁC NGƯỜI, BỊ ĐIÊN À? ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO TÔI!
Năm cặp mắt mừng rỡ quét về phía bên phải, quên cả thắc mắc tại sao giao hẹn là xuất hiện ở bên trái mà khi vào vai thì lại ở bên phải căn biệt thự.
Huyền mặc bộ quần áo màu xanh nước biển, tóc buộc gọn, gương mặt cau có bực tức, cổ tay hơi ửng đỏ đang lạc lõng ở trước mặt. Xung quanh Huyền có ba gã đàn ông, bọn chúng không quá già nhưng lại có dáng đi ngật ngưỡng, có vẻ như đang say.
- Diễn đạt thật! - Hùng xoa cằm cảm thán rồi quay sang vỗ vai Vĩnh Long. - Chuẩn bị làm "anh hùng cứu mỹ nhân" kìa.
Nhưng có vẻ như người lo phần chuẩn bị "diễn viên" lại không được bình thản như thế, gương mặt Khắc Long biến sắc, thoáng sững sờ trong tích tắc rồi anh vội nói:
- Không phải. Đây không phải là người của tôi.
Bốn cặp mắt trợn trong nhìn Khắc Long. Nói vậy... kia là người "thật"?
Vĩnh Long phản ứng nhanh nhất, anh vội vàng chạy sang đường. Mấy cái đầu ngốc nghếch kia cũng vội lên dây cót và lao ra theo. Năm con người chỉ một loáng là đã đông đủ trước sự ngỡ ngàng của Huyền.
Phương nhìn gương mặt có phần biến sắc mà thấy có lỗi kinh khủng. Mà không, đâu chỉ mình nó, tất cả những người có mặt trong kế hoạch "lừa đảo" lần này đều cảm thấy nhột kinh khủng. Méo mó nhất là Vĩnh Long, anh đã ngờ ngợ rồi mà, tin bọn bạn này đúng là sai lầm.
Trong những lúc như thế này thì những người có học sẽ chọn phương án giải quyết bằng lời nói, nhưng đối tượng lại là kẻ say, ngôn ngữ không thể dùng một câu chữ gì có thể diễn tả hết ngoài từ "tục tĩu". Không những thế, xu hướng bạo lực tăng cao khi có thêm chất xúc tác của cồn. Vậy là cuộc ẩu đả diễn ra. Phương kéo Huyền đi ra xa, giữ khoảng cách để tránh thương tích và bốn chàng trai "to đầu" tham gia. Vì là bốn đánh ba nên chiến thắng dễ dàng cho phe nó. Chỉ tội nhất Khắc Long, anh là công an nên rất rắc rối nếu dính phải ẩu đả, vốn chỉ định tự vệ và ra đòn cảnh cáo, vậy mà ba tên "hung hăng" kia lại không nghĩ vậy, thế nên đến cuối anh lại có thêm nhiệm vụ là giữ cổ ba kẻ kia để tránh gây thương tích cho các "nạn nhân".
Khi ba "nạn nhân" bị "hành xác" nằm lăn lê trên mặt đất, một phần vì rượu một phần vì bị trúng đòn, thì tiếng xe máy đồng loạt vang lên - điều mà mà Khắc Long không mong đợi nhất, vì tiếng xe máy này rất quen.
- Xin lỗi, bọn tớ đến muộn, giờ này làm "cướp" còn kịp không?
Năm con người đang vây xung quanh Huyền cùng với ba con người nằm lóp ngóp dưới đất đều hướng về phía ba chiếc xe máy có phần phô trương vừa mới xuất hiện.
Mặt Khắc Long trắng bệch, cắt không còn hột máu. Có phải hôm nay ông trời ghét anh không?
Bốn người thanh niên ngồi trên ba chiếc xe máy kia tự nhiên thấy cảnh tượng trước mặt không nói không rằng tự giác nuốt nước bọt. Họ nhận ra Huyền, cô gái mà Khắc Long đã cho xem ảnh từ trước, đang nhìn chăm chú về mình. Ai đời đi diễn kịch mà lại nói oang oang vai diễn của mình trước mặt nạn nhân tội nghiệp kia chứ.
Nếu như ngốc nghếch như Phương, họ sẽ có phần trăm may mắn là không bị lộ, nhưng đây là Huyền - người có đầu óc nhanh nhạy và tư duy khác người. Cô hết nhìn những vị khách đi xe máy mới đến rồi lại nhìn năm con người "ngẫu nhiên" xuất hiện, dần ngờ ngợ ra:
- Diễn làm cướp... Xuất hiện đúng lúc... Chỉ một mình Phương đến lấy sách mà phải có nhiều người đi theo như vậy... - Gương mặt Huyền đột nhiên đanh lại, ánh mắt lườm người đến ghê rợn - sở trường của lớp phó trật tự. - Các người đang lừa tôi phải không?
Ngoài Hùng và Khắc Long ít tiếp xúc với Huyền thì ba người còn lại đều biết cơn thịnh nộ của Huyền như thế nào, bởi vì cả ba đều là người rất hiểu Huyền. Để chứng minh cho sự hiểu biết của mình, Quân hốt hoảng kêu lên:
- Chạy nhanh!
- Các người đi chết đi!
- Á! Á! Á!
Cuộc rượt đuổi không tưởng khiến cho khu chung cư cao cấp vốn rất yên lặng trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Không tính Quân và Phương vì hai đứa còn trẻ con, ngay cả những người lớn tuổi đã qua tuổi làm liều kia cũng vắt chân lên cổ mà chạy, diễn viên nam chính Vĩnh Long còn chạy có phần nhanh hơn hai người bạn của mình. Khổ nhất là Quân, tay trái băng bó chuyển động theo từng bước chạy, đau đau buốt buốt, khổ cực đủ đường.
Huyền ở phía sau truy sát không ngừng. Nhưng sức con gái làm sao mà đọ được với những kẻ cao to lực lưỡng thế kia. Cô dùng lại, hít một hơi lấy dưỡng khí và cúi xuống...
"Bốp!"
Một cái dép đập thẳng vào lưng Quân, không thể chính xác hơn.
Quân loạng choạng suýt ngã khiến cho cái đứa con gái được giao nhiệm vụ chăm sóc cậu cũng lỡ nhịp mà dừng lại cùng.
"Viu!"
Tiếng gió rít ngay bên mang tai Phương, mải lo cho Quân mà con bé quên mình cũng đang bị truy đuổi. Cái dép còn lại xé gió mà lao đến nó. Theo bản năng của con nhà võ, Phương vội vàng né. Hoạ vô đơn chí. Đằng trước Phương lại là anh Hùng. Khi con bé nghiêng người né chiếc dép thì...
"Bốp!"
Lần này khá hơn lần trước rất nhiều, lực mạnh hơn, chuẩn xác hơn, cái dép đập thẳng vào đầu Hùng khiến anh ngã lăn quay.
- Dậy, nhanh! Chết cả lũ bây giờ. - Khắc Long hoảng hốt kéo bạn mình dậy.
Tất cả hộc tốc chạy nữa.
"Bốp!"
Lại thêm một cái dép nữa vào kẻ gây ra hoạ này - Khắc Long. Khẳng định đây là dép nam vì nó rất nặng và cứng, đau hơn dép xốp của Huyền nhiều.
- Chết tiệt, người yêu chú lấy đâu ra lắm dép vậy? - Khắc Long ôm đầu chạy và mắng Vĩnh Long.
Nhưng anh sớm nhận ra vấn đề trước khi Vĩnh Long trả lời. Một cái đập vào đầu Hùng cùng với tiếng cáu kỉnh của chàng trai có gương mặt hiền lành Khắc Long.
- Thằng đần, cậu làm rơi dép kìa.
Hai phút sau tất cả đã chạy đến nơi đỗ xe. Bốn người nhảy lên xe oto định bỏ chạy, trước đó Hùng còn giơ chân đạp Vĩnh Long không thương tiếc và mắng:
- Ở lại! Giải thích hết đi cho xong chuyện.
***
- Anh bỏ thầy Long ở lại thật à? - Phương từ hàng ghế sau rướn người lên kéo áo anh Hùng, hỏi.
- Cách tốt nhất đấy. - Hùng bình thản nói, có vẻ như anh không quan tâm đến người bạn đáng thương của mình.
Chiếc xe oto chở bốn người xa dần khu chung cư An Hoà. Phương hơi lưu luyến mà ngoái đầu nhìn qua cửa kính. Không biết với sức lực của thầy Long thì liệu chuyện này có tốt lên không nữa.
Nhận ra vẻ mặt lo lắng của Phương, Quân ngồi cạnh chép miệng:
- Nó không giận được nữa đâu.