Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Thúy Vân ngủ, trong giấc ngủ còn mơ thấy trong lần gặp lại Từ Hải ở Lâm Tri, lúc đang trốn khỏi đám quan binh nghe lệnh Lục Châu truy sát nàng. Thước Hỉ ném nàng lên cây, lúc sắp ngã xuống thì được Từ Hải tốt bụng giữ lại, đến khi quan binh đi hết rồi, Từ Hải nắm cổ áo định đưa Thúy Vân xuống đất thì nàng vùng vẫy sống chết không chịu xuống, tứ chi bấu chặt vào thân cây. Cuối cùng vẫn bị Từ Hải thẳng tay ném xuống, mông muốn vỡ làm đôi.

Khuôn mặt Từ Hải khi đó rất khó coi, đen như nhọ nồi!

Nàng cười cười, mắt dần dần mở lên, quay sang bên cạnh ý muốn kể cho hắn nghe giấc mơ vừa rồi.

Có điều khi quay lại, bên cạnh chỉ là khoảng không lạnh lẽo không có ai cả, thân nhiệt quen thuộc cũng không thấy đâu. Thúy Vân nằm yên bất động, đôi mắt vốn đã mở ra, bây giờ lại tự động khép kín lại, tay nhỏ siết chặt chăn bông đang đắp trên người. Dường như nỗi bất an lo lắng trong lòng nàng suốt thời gian vừa rồi đã trở thành sự thật hay sao ấy!

Sẽ không sao đâu, chắc hắn chỉ ra ngoài sớm hơn thường ngày một tí, không chừng tự tay xuống bếp nấu bữa sáng cho nàng không chừng! Nghĩ thế nên Thúy Vân nằm luôn trên giường, tới lúc gà gáy rồi vẫn không chịu dậy.

“Nhị tiểu thư, phu nhân gọi cô đến để dùng bữa sáng ạ.”

Tận lúc này Thúy Vân mới chịu ngồi dậy, câu đầu tiên hỏi chính là: “Ngươi có nhìn thấy Nhị cô gia đâu không?”

Cô bé nô tì khó hiểu nghiêng người nhìn nàng, sau đó lắc lắc đầu.

Quên đi, nếu không có ở nhà thì chắc là ra ngoài giải quyết chuyện gì đó rồi. Thúy Vân gọi cô bé tì nữ kia vào vấn lại tóc cho mình, thay y phục chỉnh tề, sau đó điềm nhiên đến dùng bữa sáng cùng cha mẹ mình. Hôm nay không khí có vẻ hơi là lạ, cha cùng mẹ cứ thấp thỏm không yên, nhất là mẹ, cứ liên tục gắp thức ăn cho nàng. Vương Quan cùng Kim Trọng cũng vậy, cứ nhìn nàng mãi khiến Thúy Vân phát bực, buông chén đũa xuống, liếc mắt nhìn lại thì hai người kia lại vội lảng đi nơi khác.

Ăn xong, Thúy Vân đứng dậy.

Vương phu nhân vội lên tiếng gọi: “Vân Nhi, con đi đâu vậy?”

“Tìm Từ Hải ạ, mẹ có thấy chàng ấy ở đâu không?”

“Không… không thấy…”

Không khí im bặt, tất cả mọi người đều ngừng thở mà nhìn Thúy Vân. Vẻ mặt nàng không có cảm xúc gì nhiều, chỉ ừ hử một tiếng, sau đó bỏ đi ra ngoài.

Đi trên con đường đá nhỏ, băng ngang qua dãy hành lang dài, tìm bên hồ nước, nghe rất nhiều âm thanh chào hỏi nhưng trong lòng chẳng đoái hoài tới, bỗng nhiên cảm thấy những âm thanh đó thật phiền phức. Nàng đã bới tung cả căn nhà lên nhưng chẳng tìm thấy dấu vết gì cả, không một ai giúp nàng, mà nàng cũng không biết phải tìm ai để nhờ…

Nàng đi ra bên ngoài tìm, kinh thành rất náo nhiệt, lúc nào cũng như thế. Nhộn nhịp, đông đúc, tấp nập. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn lồng, Thúy Vân chỉ thấy được người ta nườm nượm đi qua đi lại, rất nhiều người, cho dù nàng có tìm thế nào cũng không tìm ra bóng dáng cao lớn thân thuộc kia.

Thúy Vân không dám quay lại phía sau nhìn, chỉ một mực lao về phía trước. Nàng sợ, sợ khi quay ra phía sau rồi sẽ không tìm thấy một người lúc nào cũng ở phía sau nàng, lặng lẽ bảo vệ nàng. Nước mắt khe khẽ trào ra, chưa rơi kịp rơi xuống đã bị Thúy Vân chùi đi, sau đó tiếp tục chen chúc vào dòng người.

Kinh thành to lớn như vậy thì phải tìm ở đâu? Nơi này, ngoại trừ Thúy Vân ra thì Từ Hải đâu còn thứ gì để quan tâm tới?

Nàng đã tìm suốt từ sáng rồi, trong nhà không có, ngoài phố cũng không thấy. Thúy Vân thở dài, tựa lưng vào bức tường đá phía sau, hai chân tê rần không còn chút sức lực từ từ trượt xuống đất. Co đầu gối lại, hai tay vòng lên ôm lấy đầu gối, vẻ mặt hơi thẫn thờ. Dường như người ta nhìn nàng rất nhiều, chỉ trỏ nàng cũng rất nhiều nhưng lại không có cảm giác gì cả.

Người ta nói, một tiểu phu nhân ăn mặc sang trọng mà lại ngồi bẹp trên phố thế kia, chắc là vợ lẽ của nhà giàu quyền quý vừa bị đuổi ra ngoài. Cô ta còn ôm mặt khóc nữa kìa, dáng dấp cũng có vẻ xinh đẹp, tiếc là lại hành động như người bị điên thế này, bị đuổi đi là phải.

Bất giác Thúy Vân cười nhẹ, Kim Trọng từ xa chạy tới, vội kéo Thúy Vân đứng lên, miệng trách móc: “Muội đi đâu vậy? Bá phụ bá mẫu lo lắng lắm có biết không? Ta đưa muội về.”

Nhìn vẻ lo lắng ân cần của Kim Trọng, Thúy Vân hơi sững người, sau đó hất tay Kim Trọng ra, lùi về sau mấy bước. Kim Trọng cũng không ngờ là Thúy Vân sẽ hành xử như vậy nên sượng đơ ra, lại nghe Thúy Vân hỏi: “Kim huynh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta…”

Thấy vẻ bối rối khó xử của Kim Trọng, Thúy Vân cười nhạt, tự mình tìm đường quay về nhà. Người cũng đã lớn rồi, cái gì nên hiểu cũng phải hiểu.

Thúy Vân bật tung cánh cửa giữa phòng khách, lạnh mắt nhìn toàn bộ người đang ngồi bên trong, Kim Trọng hớt hải đuổi theo phía sau nhưng không kịp. Vương viên ngoại thấy con gái mình dám dùng vẻ mặt này với mình thì hơi tức giận: “Vân Nhi, thái độ này là thái độ gì?”

“Cha, Từ Hải đâu rồi?”

“Vân Nhi, con ngồi xuống nghe mẹ nói…”

“Mẹ, Từ Hải đâu rồi?”

Phu thê Vương viên ngoại lén đưa mắt nhìn nhau, dù khá tức giận nhưng vẫn phải nhịn xuống. Vương phu nhân nhẹ nhàng kéo Thúy Vân ngồi lên ghế bên cạnh mình, mềm mỏng khuyên nhủ: “Từ Hải còn phải buôn bán trên biển nên hắn đã quay về trước rồi, bảo con ở đây cùng chúng ta thêm một thời gian nữa sẽ đến đón con về!”

Chuyện Từ Hải làm thương nhân là nói dối, Vương phu nhân nói như vậy rõ ràng là muốn lừa Thúy Vân nhưng nàng cũng không vạch trần ngay mà yên lặng ngồi nghe, vẻ mặt lạnh như hồ nước mùa đông, không một tí cảm xúc. Vương phu nhân còn nói nhiều chuyện lắm, Thúy Vân có cố cũng không nghe được nên đứng dậy muốn đi ra. Vương viên ngoại cho lính canh chặn cửa lại, gằn giọng với Thúy Vân: “Con muốn đi đâu?”

“Từ Hải đi thì con cũng đi, nào có đạo lí tướng công phải đi kiếm kế sinh nhai, còn phận làm thê tử như con ở không ngồi chơi được? Đương nhiên là con đi tìm hắn rồi.”

“Quá lắm rồi, ngươi đứng lại đó cho cha.”

Thấy tình hình có vẻ quá căng thẳng, Vương Quan vội đứng chắn trước người Thúy Vân, Kim Trọng thì trấn an Vương viên ngoại: “Bá phụ, người đừng tức giận. Vân Nhi tuổi còn nhỏ, vẫn chưa thấu sự đời nên mới hành động nông nổi như vậy…”

Nghe mấy chữ “chưa thấu sự đời” này của Kim Trọng, Thúy Vân thật sự muốn cười to. Đây là do tất cả mọi người ở đây không biết nhưng chuyện đã từng xảy ra ở kiếp trước với Thúy Vân, nếu họ biết rồi thì họ sẽ phản ứng như thế nào? Làm vợ nhỏ là chuyện hiển nhiên chắc?

Thúy Vân lướt ngang qua đám lính canh, chân vừa đặt ra ngoài thì một cái chén uống trà tráng men bay tới ngay bên cạnh chân nàng, vỡ nát ra. Nàng giữ nguyên tư thế, đầu chỉ hơi ngoái lại nhìn phía sau. Cha của Thúy Vân đã tức đến độ muốn hộc máu, ngồi lên ghế mà mặt đỏ lự lên vì giận. Vốn muốn giấu, sợ nó tổn thương nhưng giờ nhìn thái độ của Thúy Vân, Vương viên ngoại nhịn không được mà mắng, ngón tay run run chỉ thẳng vào Thúy Vân: “Nghịch tử, ngươi có biết hắn là hải tặc không? Ngươi cưới hắn, không chỉ liên lụy mình ngươi mà cả cái nhà này cũng sẽ bị liên lụy theo.”

Mặt Thúy Vân hơi nhạt đi, ánh mắt dừng lại trên người Kim Trọng. Từ Hải là trọng phạm bị truy nã của triều đình, người có khả năng biết chuyện này chỉ có thể là Kim Trọng cùng Vương Quan, tuy Vương Quan không thích Từ Hải lắm nhưng nó sẽ không làm ra những việc khiến Thúy Vân đau lòng, như vậy chỉ còn mỗi Kim Trọng mà thôi. Thấy bộ dáng lảng tránh của Kim Trọng, Thúy Vân âm thầm thở dài. Cha mẹ đã biết Từ Hải là hải tặc, ắt hẳn đã đuổi khéo cho hắn đi rồi.

Thấy Thúy Vân lại muốn đi tiếp, vợ chồng Vương viên ngoại vội hạ lệnh bảo gia nhân bắt giữ Thúy Vân lại, không cho nàng đi.

“Vân Nhi, chuyện này phải giấu. Bảy ngày sau con sẽ được gả cho Kim Trọng, khi ấy thì triều đình có biết cũng không làm gì được chúng ta! Bây giờ con cứ ở yên trong nhà, quên Từ Hải đi.”

Dường như nàng yên lặng mãi thì mọi người sẽ cho là nàng đã bị câm. Lúc nào cũng có thể nhịn, trừ lúc này: “Cha, mẹ, con sẽ không cưới Kim Trọng.”

Kim Trọng mím môi nhìn vẻ mặt nhợt nhạt yếu đuối lại vừa kiên cường của Thúy Vân, trong lòng xuất hiện vị đắng nghét. Không muốn dây dưa nhiều nên Vương viên ngoại cho người nhốt Thúy Vân ở trong phòng, bên ngoài rộn ràng chuẩn bị cho hôn lễ, mặc kệ là Thúy Vân có đồng ý hay không.

Bị nhốt trong chính căn phòng của mình, bên ngoài là lớp lính canh dày đặc, cứ chốc chốc lại có người vào kiểm tra xem Thúy Vân có bỏ trốn hay không. Nàng lẳng lặng ngồi đi một vòng kiểm tra xung quanh, quả nhiên là nhân lúc nàng ra khỏi nhà, cha mẹ đã chuẩn bị hết rồi. Cửa sổ cửa lớn gì đề bị đóng đinh lại hết, một con ruồi còn bay không lọt, đừng nói là người lớn như Thúy Vân. Tìm không ra chỗ để thoát, nàng đành ngồi trên giường, trái tim cứ chậm rãi đập từng nhịp.

Từ Hải… lúc này đang làm gì nhỉ?

Nàng cô đơn co chân lại, lưng dựa vào vách giường phía sau, bàn tay mò mẫm lên chăn gối, may mắn là không bị đổi, trên đó vẫn còn vương vấn lại một chút mùi hương của Từ Hải. Thúy Vân ôm chặt cái chăn dày vào lòng, tóc dài đen rũ xuống che hết nửa gương mặt.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không có một âm thanh nào, chỉ có nước mắt.

Mấy hôm sau, Thúy Vân vẫn ăn uống đầy đủ như thường, chỉ là nàng không hề nhìn tới mọi người trong nhà, ánh mắt ảm đạm xám xịt như người đã chết, ngồi đây chỉ là cái xác không hồn. Kim Trọng cũng mấy lần tìm tới, nắm tay Thúy Vân mà khuyên răn, hứa hẹn đủ chuyện. Thúy Vân để tay cho hắn nắm, ánh mắt lạnh lẽo đến nỗi khiến Kim Trọng sợ hãi, như trốn như chạy mà rời khỏi phòng. Vương phu nhân cũng đến, mười lần như một.

“Vân Nhi, cha mẹ biết con không yêu Kim Trọng nhưng Trọng Nhi là người tốt, nó còn là quan trong triều nữa. Nó có nói qua không để tâm tới chuyện con cùng Từ Hải, chỉ cần hôn lễ tổ chức xong, nó sẽ hết mực thương yêu con mà… Nếu Vân Nhi cảm thấy không vừa ý thì về ở với cha mẹ cũng được, Vân Nhi…” – Vương phu nhân đã hạ mình đến mức này rồi, không dám đòi hỏi nhiều, chỉ cần Thúy Vân chịu thành thân cùng Kim Trọng để che mắt thiên hạ thôi, sau đó đón nàng về nhà ở cũng được, mặc kệ người ngoài soi mói.

Chờ mẫu thân mình nói xong, Thúy Vân vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, chắc nịnh tuyên bố: “Mẹ, con muốn đi tìm Từ Hải.”

Vương phu nhân nói không xong, đành phải viết thư gọi Thúy Kiều về, hi vọng Thúy Kiều có cách giải quyết. Đêm trước ngày Thúy Vân thành thân cùng Kim Trọng, Thúy Kiều về đến nhà. Nàng nghe cha mẹ than thở khóc lóc xong mới đi tìm Thúy Vân. Vừa nhìn thấy Thúy Vân, trong lòng Thúy Kiều cảm thấy nhoi nhói. Tiểu muội lúc nào cũng bẽn lẽn cười, nép mình bên cạnh Từ Hải của nàng, bây giờ lại mang theo đôi mắt vô hồn đến đáng sợ. Khóe môi của Thúy Vân cũng lạnh nhạt, yên lặng nằm đúng vị trí của nó, cứ như cả đời này Thúy Vân cũng sẽ không nở nụ cười nữa.

Nước mắt ướt đẫm gương mặt của Thúy Kiều, nàng ôm lấy Thúy Vân, nhẹ nhàng vỗ về an ủi: “Vân Nhi, khóc thì khóc đi, muội đừng như vậy nữa…”

Thúy Vân nhẹ nhàng tránh sang một bên, tay giữ Thúy Kiều lại, mắt nhìn thẳng vào mắt Thúy Kiều: “Đại tỉ, muội phải đi tìm Từ Hải.”

Thúy Kiều sửng sốt, Thúy Vân chậm rãi nói tiếp: “Từ Hải đi tìm Hồ Tôn Hiến để cứu Thuyền Chủ, chắc chắn hắn sẽ chết. Nếu hắn chết, cả đời này muội sẽ cứ như thế.” – nói xong thì buông tay Thúy Kiều ra, mệt mỏi nằm xuống giường. Thúy Kiều hoảng loạn đứng ngồi không yên, cuối cùng đành phải đồng ý giúp Thúy Vân.

Sáng hôm sau, lúc Vương phu nhân mang giá y vào phòng thì nhìn thấy Thúy Kiều đang ngồi ngay ngắn trên giường, trên người mặc y phục của Thúy Vân. Trời đất xoay vòng, sau đó Vương phu nhân ngất xỉu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui