Hằng ngày đều hỏi ta những câu không biết xấu hổ trước mặt nha hoàn đầy tớ, khiến ta vô cùng lúng túng.
Ta thực sự không dám tưởng tượng, khi quản gia đưa bạc cho Tiêu Cảnh, hắn sẽ tức giận đến nhường nào!
Không chừng sẽ đập tan Trầm phủ?
Nghĩ đến hậu quả khủng khiếp này, khắp người ta run lên bần bật.
“Đứng lại!”
Chu Uyển đảo mắt, thở dài thườn thượt:
“Có vẻ như tỷ tỷ vẫn còn vương vấn tình cảm với vị này…”
Bốn chữ “vương vấn tình cảm” kích thích Trầm Nghị sâu sắc.
Hắn ta đột ngột quay người lại, nghiến răng nghiến lợi nói với quản gia từng chữ một:
“Cho hắn năm ngàn lượng bạc, đuổi hắn đi!”
“Năm ngàn lượng!”
Sắc mặt Chu Uyển tái mét, nàng ta do dự một lát, mới mím môi thì thầm:
“Phu quân, trong sổ sách, tổng cộng chỉ còn hơn ba ngàn lượng bạc thôi.
”
10.
Chức quan Học Sĩ ở Hàn Lâm Viện tuy cao quý, nhưng lại không có được bao nhiêu đồng béo bở.
Trầm gia vốn là dòng dõi thanh cao, mà dòng dõi thanh cao thì, coi trọng nhất là trong sạch liêm khiết.
Sau khi thành hôn với Trầm Nghị, ta đã không ít lần lo lắng về chuyện tiền nong.
Trong mắt hắn ta chỉ có thi từ ca phú, đại sự triều đường.
May mắn là ta mang theo không ít của hồi môn, lại mời được chưởng quỹ giỏi nhất Kinh Thành đến quản lý cửa tiệm trong nhà.
Cuộc sống từ đó dần dần khá hơn.
Nhưng Trầm Nghị chưa bao giờ kiên nhẫn nghe ta nói những điều này.
Hắn ta luôn chê bai ta đầy mùi đồng tiền tục tĩu.
Mối quan hệ của bọn ta dần xấu đi, đến cuối cùng, chỉ còn lại sự kính trọng khách sáo.
Con đường làm quan của Trầm Nghị càng ngày càng lớn, không ngờ lại càng ngày càng nghèo.
Có vẻ như, hắn ta vẫn như xưa, không hề thay đổi.
Ánh mắt mỉa mai của ta chọc tức Trầm Nghị, hắn ta tức giận đến nỗi trút hết cơn giận lên người Chu Uyển.
“Ba ngàn lượng bạc?”
“Nàng quản lý việc nhà thế nào mà lại chỉ còn có nhiêu đây!”
Chu Uyển vô cùng uất ức, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Một năm bổng lộc của phu quân chỉ có hơn năm trăm lượng bạc.
”
“Mấy cửa tiệm trong nhà buôn bán ngày càng kém, một năm chỉ thu được hơn ba ngàn lượng bạc.
”
“Trong phủ chi tiêu lớn, nhiều nha hoàn bà tử như vậy đều phải ăn, còn có y phục bốn mùa, giao thiệp, đâu có việc gì không cần tiền?”
“Cũng chỉ mới hai ngày trước, các chưởng quỹ cửa tiệm mang tiền lãi năm ngoái đến, mới có được số bạc này.
”
“Ba ngàn lượng này, chính là chi phí sinh hoạt cả năm của phủ chúng ta…”
Càng nói, sắc mặt của Trầm Nghị càng khó coi.
Đến cuối cùng, đã đen như đáy nồi.
Ta cười hì hì chìa tay về phía hắn ta:
“Không phải nói sẽ cho phu quân ta năm ngàn lượng bạc để đuổi đi sao?”
“Tiền đâu?”
Cho ngươi làm bộ làm tịch này, cho ngươi khoe của này!
11.
Trầm Nghị trừng mắt nhìn ta, trong ánh mắt chứa đầy hận ý đã tích tụ từ lâu:
“Giang Bạch Vi, quả nhiên nàng vẫn không hề thay đổi.
”
“Trong mắt nàng, chỉ có quyền lực và tiền bạc!”
“Dựa vào vụ tai nạn năm đó, giả c.
h.
ế.
t bỏ trốn, nhiều năm qua, trong lòng nàng thật sự không hề áy náy chút nào sao?”
“?”
Trầm Nghị đang nói cái gì vậy?
Chu Uyển hoảng loạn kéo ống tay áo của Trầm Nghị, nói:
“Phu quân, đừng nói nữa.
”
“Chuyện cũ rồi, đừng nhắc tới nữa, dù sao tỷ tỷ cũng là sinh mẫu của Xương Nhi, vẫn nên giữ cho tỷ ấy chút thể diện.
”
“Nàng câm miệng!”
Trầm Nghị hất tay Chu Uyển ra:
“Thể diện?”
“Nàng ta đã làm ra chuyện bạc tình bạc nghĩa như vậy, còn muốn thể diện gì nữa!”
“Là ta ngu ngốc, bao nhiêu năm nay vẫn còn ôm ấp ảo tưởng về nàng ta, tưởng rằng nàng ta đối với ta, khụ khụ, đối với Xương Nhi, dù sao cũng có chút tình nghĩa!”