...----------------...
Anh họ, anh không công bằng chút nào.
Tại sao anh chỉ hỏi mỗi Thanh Thanh mà không hỏi em chứ.
Lâm Khả tức tối nhìn Cố Tiêu Thành nói.
Em sao, chẳng phải có hai người nào đó rồi à! Cố Tiêu Thành nhoẻn miệng cười, nhìn lướt qua Bắc Tư Đình và Lục Ngôn mà nói.
Hứ...!rõ ràng là anh không công bằng, đừng đánh trống lảng.
Lâm Khả hai tay khoanh trước ngực bày ra vẻ mặt giận dỗi, ánh mắt không phục nhìn Cố Tiêu Thành.
Tiểu Khả, chút nữa phục vụ ra chúng ta gọi thêm món, không cần chấp cậu ấy.
Bắc Tư Đình xoa xoa đầu Lâm Khả giọng nói đầy dịu dàng cất lên, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
Sự dịu dàng mà Bắc Tư Đình dành cho Lâm Khả là độc nhất vô nhị, trước giờ anh chưa từng đối xử với ai như vậy, ngay cả Cố Tiêu Thành khi thấy Bắc Tư Đình hành xử như vậy cũng rất bất ngờ.
Người đầu tiên khiến cho Bắc Tư Đình cao cao tại thượng phải xuống nước để cãi nhau với một người đàn ông khác chắc trên đời này chỉ có mỗi Lâm Khả cô làm được thôi.
Tiểu Khả muốn ăn gì cứ gọi đi, tối nay anh mời.
Lục Ngôn thấy Bắc Tư Đình xoa đầu Lâm Khả thì tức muốn xì khói, anh cũng xán lại gần nhất quyết không để Bắc Tư Đình chiếm ưu thế hơn mình.
Bắc gia tôi chẳng lẽ không trả nổi một bữa cơm mà phải để cậu mời à! Bắc Tư Đình ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Lục Ngôn.
Tôi nào dám so với Bắc thiếu gia đây.
Có ai mà không biết Bắc gia nổi tiếng giàu có nhất thành phố Nam Kinh này.
Có điều tôi mời Tiểu Khả đâu liên quan gì tới Bắc gia anh chứ.
Lục Ngôn khẽ nhếch môi cười giọng điệu giễu cợt nhìn Bắc Tư Đình mà nói.
Bắc Tư Đình dùng lực kéo mạnh tay Lâm Khả về phía mình khiến cho Lâm Khả ngồi gọn trên đùi anh.
Tay phải Bắc Tư Đình ôm eo Lâm Khả, tay trái anh đưa lên đẩy gọng kính giọng nói đầy uy lực tuyên bố chủ quyền.
Tiểu Khả! Đừng gọi thân thiết như thế với bạn gái tôi.
Tương lai cô ấy chính là Thiếu phu nhân nhà họ Bắc.
Cậu bớt ảo tưởng lại đi.
Bắc Tư Đình ngữ khí hùng hổ tuyên bố, ánh mắt đầy thách thức như muốn nói với Lục Ngôn dám cướp người của anh thì sẽ biết hậu quả thế nào.
Lục Ngôn nắm chặt hai tay thành nắm đấm, gân xanh ở hai bàn tay đã nổi lên cồm cộm, vẻ mặt anh tối sầm lại.
Lục Ngôn nhấn mạnh từng chữ như muốn Bắc Tư Đình nhớ rõ từng câu từng chữ anh nói.
Bắc Tư Đình, tôi cứ muốn xen vào đấy.
Cô ấy cũng không phải món đồ của cậu, dựa vào đâu mà cậu muốn thì liền bắt ép trở thành đồ của mình.
Lục Ngôn tôi còn ở đây, tôi không cho cậu được toại nguyện đâu.
Lục Ngôn chính thức tuyên chiến với Bắc Tư Đình, mặc dù thế lực Lục gia không bằng Bắc gia nhưng có một số thứ không phải cứ hơn là sẽ có được nhất là tình cảm.
Cố Tiêu Thành đưa tay xoa xoa hai bên thái dương rồi nói.
Lại bắt đầu rồi.
Anh khẽ thở dài một hơi rồi nhìn cảnh Bắc Tư Đình và Lục Ngôn bắn ánh mắt lửa điện cho nhau nhưng không phải kiểu có tình ý với nhau mà là kiểu không đội trời chung.
Lâm Khả lúc này trong lòng chỉ biết cười khổ, cô thật sự không biết phải giải quyết tình huống hiện tại như thế nào.
Lâm Khả cứ có cảm giác tội lỗi khi chính mình là người gây ra xích mích giữa hai người họ.
Lâm Khả biết rất rõ tình cảm trong lòng mình, cô thích Bắc Tư Đình còn Lục Ngôn trước giờ cô chỉ coi anh ấy như một người bạn.
Hôm nay cô chính là nguyên nhân khiến cho hai người họ vốn từ bạn bè thân thiết quay qua trở mặt thành thù.
Lâm Khả khổ sở đưa ánh mắt cầu cứu qua nhìn Hà Thanh và Cố Tiêu Thành.
Nhưng cả Hà Thanh và Cố Tiêu Thành cũng đều bất lực không thể giúp gì được cho Lâm Khả, chỉ mong bữa cơm tối nay trôi qua thật nhanh để ai về nhà nấy thoát khỏi không khí ngột ngạt này đi.
Hà Thanh trong lòng thở dài thầm nghĩ “ Bữa cơm tối nay chắc sẽ khó nuốt lắm đây.
Khả Khả mình không giúp cậu được rồi, chúc may mắn”.
Suốt cả buổi tối ấy Bắc Tư Đình và Lục Ngôn liên tục thay phiên nhau gắp thức ăn vào bát Lâm Khả khiến thức ăn trong bát chất cao như núi, cả buổi tối chỉ nghe thấy tiếng nói qua nói lại của Bắc Tư Đình và Lục Ngôn nhiều nhất.
Vì để chúc mừng cho khởi đầu thành công mà mấy cô cậu sinh viên này đã cùng nhau uống rất nhiều rượu, hết trai này đến trai khác cho đến khi có người say không đứng vững được nữa mới chịu về nhà.
Thanh Thanh, em đưa Tiêu Thành về giúp anh nhé! Anh say quá không đưa cậu ấy về được, dù sao thì nhà hai người cũng gần nhau, em giúp anh nhé.
Lục Ngôn mặt đỏ ửng vì men say, loạng choạng đứng dậy đỡ Cố Tiêu Thành đang gục bất tỉnh trên bàn qua chỗ Hà Thanh.
Cố Tiêu Thành rời khỏi tay Lục Ngôn ngã tự do xuống, Hà Thanh luống cuống theo bản năng đứng dậy đỡ lấy Cố Tiêu Thành.
Anh Lục Ngôn như vậy không tiện lắm đâu, em..emm....!Hà Thanh lúng túng nói với Lục Ngôn.
Có gì mà không tiện chứ, mật khẩu nhà em cứ hỏi cậu ấy đi, chắc chưa đến mức say không nhớ gì đâu.
Mà nếu có quên thì em để cậu ấy ở tạm nhà em một đêm cũng được.
Lục Ngôn nói liền một tràng rồi gục luôn xuống bàn.
Hà Thanh bất lực chỉ đành đỡ Cố Tiêu Thành ngồi xuống ghế trước, cô quay qua nhìn Lâm Khả và Bắc Tư Đình.
Bắc Tư Đình lúc này ngồi tựa vào ghế, hai mắt long lanh đầy nước mắt ngước nhìn Lâm Khả tỏ vẻ đáng thương, hai tay anh nắm vấy vạt áo Lâm Khả đu đưa mà làm nũng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2.
Em Không Cần Lại Cô Đơn
3.
Chiều Hư
4.
Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
=====================================
A Đình muốn ôm, muốn Tiểu Khả ôm.
Bắc Tư Đình giọng nói như đứa trẻ ba tuổi đang làm nũng mẹ đòi ôm, hai tay anh dang rộng muốn được Lâm Khả ôm.
Lâm Khả đập tay lên trán thở dài.
Rút cuộc mình đã tạo nghiệp gì vậy! Lâm Khả cúi xuống ôm Bắc Tư Đình vào lòng vỗ về.
Hà Thanh nhìn cảnh này không nhịn được mà bật cười.
Khả Khả, mình thấy cậu sắp biến thành mẹ của đàn anh luôn rồi.
Cậu còn đứng đấy chọc mình được nữa.
Không biết là kiếp nạn gì đây nữa.
Lâm Khả vẻ mặt chán nản mà than thở..