...----------------...
Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, còn 4 ngày nữa là trường đại học Nam Kinh cho sinh viên nghỉ hè.
Kỳ nghỉ hè này chỉ kéo dài 35 ngày, sau khi kết thúc kỳ nghỉ là mọi người lại phải tất bật chuẩn bị cho năm học mới.
Kỳ nghỉ chỉ kéo dài hơn 1 tháng nên ai cũng muốn tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi sau một năm học đầy vất vả, Hà Thanh và Lâm Khả cũng không ngoại lệ.
Hai cô nàng đã dự định sẵn với nhau là sau khi kết thúc kỳ thi cả hai sẽ buông thả bản thân, đóng chặt cửa nhà, cho dù trời có sập xuống cũng nhất định phải ngủ bù những ngày mất ngủ vừa qua.
Nhất định phải nghỉ ngơi thật thoải mái rồi mới tính tới những chuyện khác.
Lâm Khả dự định trong 1 tháng nghỉ hè này sẽ chuyển ra ở chung nhà với Hà Thanh, như vậy hai cô nàng sẽ có thời gian tâm sự với nhau hơn.
Dù sao thì Hà Thanh một mình ở cũng cô đơn, có thêm Lâm Khả nữa sẽ vui nhà vui cửa hơn, chỉ là có anh chàng nhà đối diện là không vui nổi.
Trong khi lịch trình của hai cô nàng chỉ toàn ăn với ngủ thì bên này Cố Tiêu Thành và Bắc Tư Đình đã lên kế hoạch đi du lịch cho 4 người, bây giờ chỉ cần đợi đến ngày được nghỉ là họ sẽ xuất phát theo kế hoạch.
Cố Tiêu Thành, cậu đang làm gì vậy? Bắc Tư Đình tay cầm ly cafe từ trong phòng bếp nhà Cố Tiêu Thành đi ra ngồi xuống ghế sofa, hai chân vắt chéo vào nhau rất tự nhiên, cứ như đây là nhà anh vậy.
Lập bảng kế hoạch đi hẹn hò với bạn gái.
Cố Tiêu Thành không thèm ngước lên nhìn Bắc Tư Đình, ánh mắt dán chặt vào chiếc màn hình máy tính, hai bàn tay thì liên tục gõ vào bàn phím.
Bắc Tư Đình nghe Cố Tiêu Thành nói xong thì bĩu môi một cái “ mở miệng ra là bạn gái, một câu bạn gái, hai câu Thanh Thanh.
Làm như có mình cậu có người yêu vậy.”, Bắc Tư Đình trong lòng nổi chút ghen tỵ.
Cố Tiêu Thành và Hà Thanh đã thành một đôi rồi còn anh và Lâm Khả thì vẫn chưa có tiến triển gì mới, lại còn tòi ra thêm một tên Lục Ngôn ngáng đường nữa, khiến con đường chinh phục bạn gái trở nên khó khăn hơn.
Cố Tiêu Thành, Lục Ngôn không đi cùng chứ? Bắc Tư Đình hỏi dò Cố Tiêu Thành.
Không có! Cố Tiêu Thành vẫn chăm chú vào chiếc máy tính của mình, bàn tay vẫn không ngừng gõ phím.
Bắc Tư Đình nghe thấy câu “không có” của Cố Tiêu Thành thì thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Mà lão Cố này! Trước kia cậu tỏ tình Thanh Thanh thế nào vậy.
Bắc Tư Đình vẻ mặt tò mò nhìn Cố Tiêu Thành mà hỏi.
Cố Tiêu Thành đang gõ phím thì đột nhiên dừng lại, anh ngước lên nhìn Bắc Tư Đình rồi nói.
Muốn học hỏi à?
Bắc Tư Đình nghe thấy thì đôi mắt sáng lên gật đầu liên tục.
Được thôi! Nể tình cậu là bạn thân tôi, chia sẽ cho cậu chút bí kíp này.
Cố Tiêu Thành giọng nói đầy tự tin mà nói với Bắc Tư Đình.
Cố Tiêu Thành từ từ kể ra hết tất cả những chuyện đã xảy ra với anh và Hà Thanh, đặc biệt là chi tiết anh ngỏ lời tỏ tình với Hà Thanh.
Bắc Tư Đình sau khi nghe Cố Tiêu Thành nói xong thì đưa ánh mắt ngờ vực nhìn anh.
Thành à! Như vậy liệu có được không? Sao cậu tỏ tình như thế mà Tiểu Thanh cũng nhận lời được vậy.
Bắc Tư Đình, tôi có lòng tốt muốn giúp cậu mà cậu lại nói vậy.
Đừng quên Tiểu Khả là em gái tôi.
Cố Tiêu Thành khẽ cau mày, anh tức giận khi Bắc Tư Đình lại khinh thường khả năng tán gái của mình.
Cố Tiêu Thành vẫn còn tức giận nhưng ngay lập tức anh đã nghĩ ngay ra cách chọc tức Bắc Tư Đình.
Anh dùng vẻ mặt đắc ý nhìn Bắc Tư Đình mà nói.
Tôi thấy Lục Ngôn vẫn là hợp với Tiểu Khả hơn.
Bắc Tư Đình nghe đến đây thì cái mặt đen kịt lại, tâm tình đang vui vẻ thì tự nhiên trở nên khó chịu.
Ánh mắt Bắc Tư Đình lạnh lùng mang theo sát khí nặng nề nhìn về phía Cố Tiêu Thành.
Cố Tiêu Thành cong môi lên cười khẩy, vô cùng thoả mãn khi thấy sắc mặt hiện tại của Bắc Tư Đình.
Lẽ ra cậu nên nịnh nọt tôi chứ không phải là ngồi đó chê bai đâu.
Cố Tiêu Thành lộ ra nụ cười hả hê mà nói với Bắc Tư Đình.
Theo tôi nhớ thì Cố lão sư đây hình như ghét nhất là kiểu người xu nịnh mà nhỉ! Từ khi nào mà thay đổi vậy? Bắc Tư Đình nghiêng đầu nhìn Cố Tiêu Thành nói.
Cố Tiêu Thành gập máy tính lại ngước mặt lên nhìn Bắc Tư Đình mà nói, ánh mắt anh dần trở nên nghiêm túc hơn.
Rồi đến một lúc cậu sẽ hiểu, đôi khi cần phải thay đổi thì mới có được thứ mình muốn.
Bắc Tư Đình nghe xong thì nhìn Cố Tiêu Thành với ánh mắt khó hiểu.
Nhìn biểu hiện của Bắc Tư Đình, Cố Tiêu Thành ngán ngẩm lắc đầu thở dài.
Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao cậu với Tiểu Khả nhà tôi vẫn chưa thành một cặp rồi.
Bắc Tư Đình cau mày lại không hiểu ý Cố Tiêu Thành muốn nói là gì.
Được rồi! Ba ngày nữa chúng ta sẽ đi biển, lúc đó tôi sẽ dẫn Thanh Thanh đi để cậu và Tiểu Khả có thời gian riêng.
Tôi chỉ giúp cậu được thế thôi, có nắm bắt được cơ hội không là do cậu thôi.
Cố Tiêu Thành bỏ chiếc kính mắt xuống, ánh mắt mang chút hy vọng nhìn Bắc Tư Đình.
Bắc Tư Đình nhìn Cố Tiêu Thành xong không nói gì cả, chắc giờ trong lòng anh đã hiểu rõ câu nói của Cố Tiêu Thành rồi.
Nhưng mà ánh mắt bố thí chút hy vọng của Cố Tiêu Thành là sao chứ, chẳng nhẽ Bắc Tư Đình kém cỏi đến thế sao, chút niềm tin vào bạn bè cũng không có.
Bắc Tư Đình ném cho Cố Tiêu Thành ánh mắt đầy chán ghét.
Bây giờ tôi phải đi đón Thanh Thanh rồi! Lát nữa cậu về sau nhớ khoá cửa nhà giúp tôi đó.
Cố Tiêu Thành đứng dậy cầm lấy chiếc áo khoác sau ghế, anh đi vòng qua chỗ Bắc Tư Đình đang ngồi, anh khẽ mỉm cười vỗ vỗ vào vai Bắc Tư Đình rồi đi ra khỏi nhà.
Kết thúc kỳ thi được 4 ngày rồi mà Thanh Thanh vẫn cứ ngó lơ anh chẳng mấy quan tâm đến anh nên anh đành đi tìm cô lấy chút phí bồi thường mới được..